Thành gia chưa bao giờ trải qua một thảm họa như vậy.
À, thực ra cũng không thể nói là chưa từng, chỉ là từ khi chuyển nhà vào thành phố thì chưa từng gặp phải chuyện như vậy.
Bữa tối, hiếm hoi lắm cha Thành và Thành Hướng Đông mới về nhà ăn tối, mẹ Thành và thím Lý chuẩn bị cơm nước rất lâu, có rượu có thức ăn, làm thành một bữa tiệc thịnh soạn. Cả nhà ngồi vây xung quanh bàn lớn, vui vẻ hòa thuận nói chuyện phiếm, chỉ còn đợi Thành Hướng Bắc ra nữa là bắt đầu.
Chờ đợi một hồi trời cũng đã tối, cha Thành vừa định nói chắc không cần đợi hắn đâu thì Thành Hướng Bắc lảo đảo đi từ ngoài vào. Vừa vào đến cửa đã cúi đầu đi thẳng vào trong, thím Lý thấy vừa đứng lên kêu: “Hổ…” chữ Tử còn chưa kịp thốt ra mà Thành Hướng Bắc đã biến mất ở chỗ cầu thang.
“Thằng bé làm sao vậy?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mẹ Thành đứng ngồi không yên, đành bảo mọi người ăn trước mình đi lên tầng xem sao.
Mẹ Thành đi lên tầng ba, gõ cửa: “Hổ Tử, ăn cơm!”
Trong phòng truyền ra một vài âm thanh không rõ ràng, mẹ Thành vặn nắm cửa nhưng cửa khóa, không khỏi kêu lớn hơn: “Hổ Tử!”
“Đừng động vào con!!!!” Bên trong truyền ra tiếng gào thét như dã thú bị thương.
Mẹ Thành sửng sốt, con trai nhỏ đã lâu lắm rồi không như vậy, bà rất lo lắng nhưng không thể làm gì hơn, chỉ đành thở dài đi xuống nhà.
“Hổ Tử đâu?” Bà nội Thành thấy phía sau con dâu không có ai, ngừng đũa hỏi.
“Không có gì đâu, con nít cáu kỉnh tí thôi.” Mẹ Thành cười cười, ngồi xuống bàn ăn.
Cha Thành, chú Lý và Thành Hướng Đông vừa ăn vừa uống rượu, đã lâu chưa được nghỉ ngơi như vậy, đúng là ăn cơm ở nhà rất thoải mái. Hôm nay cha Thành rất vui vẻ nên uống thêm chút rượu, ngay cả chú Lý bình thường không uống cũng liên tục đổ bia vào họng, Thành Hướng Đông vội vàng gắp rau cho bà nội, cẩn thận gỡ xương cá cho mẹ, lại còn không quên múc canh cho thím Lý, khiến mặt mày toàn bộ nữ giới trong nhà đều rạng rỡ.
Ăn còn chưa được nửa, chợt nghe tiếng “Rầm!” rất lớn trên tầng, mấy người lập tức dùng đũa, bình tĩnh lắng nghe, nhưng không nghe thấy âm thành nào nữa, cha Thành vuốt ve chén rượu, hỏi: “Tiếng động vừa nãy…có phải ở nhà chúng ta không?”
Có người bảo đúng vậy, có người nói không phải đâu, chờ thêm một lát không nghe thấy gì, mọi người còn nghĩ nhất định mình nghe lầm. Ăn thôi, ăn thôi! Thức ăn còn chưa đưa đến miệng chợt nghe âm thanh đồ dùng va chạm với sàn nhà, mấy người cùng dừng lại____xong rồi, thật là nhà mình rồi!
Cha Thành hạ đũa đi lên tầng,
Thành Hướng Đông và mẹ Thành cũng đi theo phía sau, bà nội Thành cũng muốn đi theo nhưng bị thím Lý khuyên nên ở lại.
Cha Thành chạy lên tầng ba, gõ cửa, cửa không mở, hơn nữa âm thanh loảng xoảng trong phòng vẫn không dừng lại. Hơi giận của cha Thành bốc lên, thằng con này! Đồ ông đây mua cho để mày phá hả! Lần trước hồi còn trong căn nhà hai tầng ở quê, con trai nhỏ tức giận không có chỗ xả cũng phá nát gần nửa, nhưng đó là chuyện của năm, sáu năm trước rồi, tính tình Hổ Tử càng lớn càng tốt, con mẹ nó sao lại bùng phát lên thế?!
Cha Thành đạp cửa, cả giận nói: “Thành Hướng Bắc! Mở cửa ra!”
Cửa không mở, cha Thành cũng đoán được bởi lúc trước lắp đặt thiết bị khóa cửa rất chắc chắn, đá thế nào vẫn nguyên xi.
May mẹ Thành tỉnh táo, đi lấy chìa khóa dự phòng. Cha Thành vừa mở cửa ra, trong phòng tối om, ông nhíu mày, bật đèn lên, đèn sáng lên thấy rõ đống hỗn loạn tứ tung trong đó, đầy phòng là những thiết bị không nguyên vẹn: “Thành Hổ Tử, con đang giở trò quỷ gì vậy?!”
Thành Hướng Bắc quay lưng lại với đám người đang đứng giữa phòng, không rên một tiếng.
“Thành Hướng Bắc!” Cha Thành nổi giận!”Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”
Một lúc sau Thành Hướng Bắc mới chậm rãi xoay người lại, nét dữ tợn, gấp gáp trên mặt đã lui đi bớt.
Người Thành gia đồng loạt hít khí, trái tim mẹ Thành như tan nát, bà vội vàng chạy đến nắm tay con trai nhỏ: “Hổ Tử, con làm sao vậy?”
Thành Hướng Bắc không nói lời nào, cả nhà đều vây quanh hắn. Lửa giận của cha Thành lập tức biến mất, con trai tức giận không đáng sợ, điều khiến mọi người khiếp sợ là nước mắt chảy thành dòng trên mặt hắn. Nhớ năm đó Thành Hướng Bắc phá tan cái nhà, cha Thành đánh hắn đến mức gãy đôi ván gỗ mà hắn vẫn không nhỏ một giọt nước mắt. Vậy hôm nay là thế nào? Con trai chưa bao giờ khóc lại khóc thê thảm như vậy?!
Cha Thành thở dài, mẹ Thành sốt ruột, túm lấy con trai hỏi han nhưng Thành Hướng Bắc vẫn không nói lời nào.
Thành Hướng Đông thở dài, bảo cha mẹ đi xuống nhà trước đi.
Cả phòng hoang tàn, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có, Thành Hướng Đông chỉ còn cách túm em trai sang phòng mình.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Thành Hướng Đông ấn em trai xuống ghế sô pha, còn mình vào phòng tắm lấy khăn mặt cho hắn.
Thành Hướng Bắc lau mặt, không nói lời nào.
“Hổ Tử, ” Thành Hướng Đông nhíu mày nói: “Cậu muốn cả nhà phải lo lắng cho mình hả?”
Thành Hướng Bắc trầm mặc một lát, rốt cục cũng gằn lên mấy từ: “Nam Nam muốn học tỉnh trung.”
“Chỉ vì chuyện này sao?” Thành Hướng Đông bật cười.”Lên tỉnh trung là chuyện tốt, cậu cũng đi theo là xong mà?”
“Không phải như vậy!” Thành Hướng Bắc ngẩng phắt đầy dậy, gào lên: “Không phải như thế! Cậu ấy lừa em đi đăng ký tỉnh trung! Cậu ấy chê em quản nhiều khiến cậu ấy không còn năng lực hành vi như người bình thường! Cậu ấy không muốn ở bên em nữa!” Nói đến chỗ này, hắn kích động đến mức suýt nhảy dựng lên, đau khổ trong mắt càng rõ ràng.
Thành Hướng Đông im lặng, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Cậu thích Nam Nam?”
“Hả?” Thành Hướng Bắc dừng lại, mất tự nhiên quay đầu đi.
“Trả lời anh.” Thành Hướng Đông nghiêm mặt nói: “Không phải kiểu thích như bạn bè, mà chính là thích như nam nữ đúng không?”
“Tại sao muốn em trả lời anh?” Thành Hướng Bắc không hợp tác.
“Hổ Tử! ” Thành Hướng Đông trừng mắt.
Thành Hướng Bắc ỉu xìu một lát, mới lầm bầm mấy câu như muỗi bay: “Sau,loại..phía sau.” Hắn nói xong, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn anh trai mình nói: “Không được nói cho cha mẹ!”
Thành Hướng Đông bật cười, nói: “Anh mày là loại người như vậy sao?”
Cùng lúc đó, Lộ Nam cũng về nhà.
Mẹ Lộ làm một bàn đồ ăn ngon, muốn tẩm bổ cho con trai trước khi đi học.
Kết quả, Lộ Nam vừa về nhà đã chui tọt vào phòng, mẹ Lộ lo lắng chạy theo sau, chỉ thấy Lộ Nam trùm chăn co rúc trên giường, gọi sao cũng không lên tiếng.
“Nam Nam, con khó chịu à?” Mẹ Lộ lo lắng hỏi han.
Chăn giật giật, nghe được một âm thanh rất nhỏ: “Dạ.”
Mẹ Lộ vỗ vỗ con trai, không thấy đáp lại nên đành thở dài đi ra ngoài, đóng cửa lại. Mẹ Lộ đang trầm tư thì ba Lộ về, hai người nói chuyện với nhau, bàn đến tình trạng của con trai, dự định ăn cơm xong sẽ gọi bác sĩ đến khám cho cậu.
Một bàn thức ăn phong phú, hai người không nói chuyện mà chăm chú ăn cơm, còn thỉnh thoảng nghe ngóng động tĩnh trong phòng Lộ Nam. Ăn cơm xong, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên:
“Alo? Ai vậy ạ?” Mẹ lộ do dự cầm điện thoại lên: “À, lão Thành hả! Làm sao vậy?”
Người Thành gia không còn tâm trạng ăn uống, vây lại trong phòng khách uống trà. Trên tầng hai, anh em tâm sự, dưới nhà các trưởng bối suy đoán nguyên nhân Lão Hổ nổi giận, bàn tới bàn lui tiêu điểm vẫn đặt tới trên người Lộ Nam thôi.
Trước khi Thành Hướng Bắc đi ra ngoài tâm trạng vẫn rất tốt, nhưng khi về lại không bình thường, mà nguyên nhân hắn đi ra ngoài là để tìm Lộ Nam. Mấy người thảo luận càng cho thấy Lộ Nam là mối nghi ngờ nhất, dù sao lần trước Tiểu Lão Hổ Thành gia phát uy cũng bởi Lộ Nam mà.
Vừa nghĩ đến đó, cha Thành đã đứng ngồi không yên, gọi điện sang nhà họ Lộ.
Sao, tổ tông nhà họ Lộ cũng nằm ngộp trong phòng à! Vài người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc Lộ Nam đã làm gì mà khiến Thành Hướng Bắc khóc ghê như vậy?
Mẹ Thành không khỏi chua xót thở dài: “Nam Nam còn quan trọng hơn người làm mẹ này.”
Trên tầng, rốt cuộc Thành Hướng Bắc cũng nói thật cho anh hắn biết. Từ khi phát hiện loại tình cảm biến chất kia, hắn đã nhịn đủ lâu rồi.
“Ồ, vậy Nam Nam nghĩ cậu đối xử tốt với nó là đang ràng buộc nó? Cho nên nó muốn tự lập?” Thành Hướng Đông nghe em mình kể ngắt quãng sự thật, lên tiếng tổng kết.
Thành Hướng Bắc gật đầu, tủi thân nói: “Em thích cậu ấy nên mới tốt mà!”
“Đúng vậy.” Thành Hướng Đông đồng ý nói: “Nhưng cậu đối với nó quá tốt.” Thành Hướng Bắc đang định nhấc tay kháng nghị thì bị anh trấn an: “Anh biết thích một người là muốn quan tâm đến người đó từng ly từng tí, nhưng cậu cũng phải có phương pháp chứ? Cậu nói một thằng con trai bình thường sẽ thế nào? Vậy mà ăn uống, quần áo, rửa mặt cái gì cậu cũng không bỏ qua. Lộ Nam đã mười sáu rồi, xa nhà không ít lần, đã lần nào tự mình thu xếp hành lý, thật sự ấy?”
Thành Hướng Bắc ngạc nhiên hỏi: “Làm sao anh biết?”
Thành Hướng Đông lắc đầu, tiếp tục nói: “Nhiều năm như vậy, hai đứa gần như không tách ra khỏi nhau, cho nên cậu chăm sóc Nam Nam như chăm trẻ con cũng không có gì không tốt. Nhưng con người đều phải lớn lên, hai đứa sẽ phải tốt nghiệp phải đi làm việc, ví như khi đó hai người vẫn ở bên nhau nữa, Nam Nam không có năng lực tự chăm sóc bản thân thì cậu làm sao đi công tác được? Mời người đến chăm sóc nó hay là cột nó trên lưng mình? Lúc đó mới ép Nam Nam lớn, cậu có thể tưởng tượng được tình huống đó không?”
Thành Hướng Bắc đần ra, hắn không muốn nghĩ đến. Hắn chỉ biết khi thích một người thì phải trân trọng người đó, chăm sóc, thay người đó chắn gió che mưa, chia ngọt sẽ bùi cùng người đó: “Nói như vậy, em sai rồi sao?”
“Cũng không hẳn như vậy.” Thành Hướng Đông cười nói: “Nam Nam muốn tự lập là chuyện tốt, nhưng tự lập không nhất thiết phải rời xa cậu!”
Thành Hướng Bắc gật đầu, điểm này là hắn không nghĩ ra, cũng không thể chấp nhận được.
“Cho nên.” Thành Hướng Đông vỗ vai em trai, dịch lại gần nói: “Cậu đã từng nghĩ đên Lộ Nam vội vã tách ra khỏi cậu là bởi vì….” Anh thừa nước đục thả câu, đang nói thì dừng lại khiến Thành Hướng Bắc gấp đến độ giơ chân, vội hỏi lại: “Bởi vì sao? Anh nói đi mà!”
“Bởi vì…nó cũng thích cậu.”
Lộ Nam thích mình? Thành Hướng Bắc chao đảo như nằm trên sóng.
Kết luận của lão anh thực sự quá chấn động, hắn lật qua lật lại, nằm không nổi.
Hắn nói chuyện tiếp với lão anh, rất sợ anh mình nhìn sai vấn đề, thậm chí bản thân hiểu sai ý.
“Nó phải rời khỏi cậu là vì nó sợ, nếu hai người thích nhau, chí ít cũng phải bình đẳng. Nhưng bây giờ Lộ Nam gần như phụ thuộc vào cậu, cho nên nó muốn tách ra khỏi cậu, muốn được độc lập. Nó là một thằng con trai, cho dù yếu ớt cũng không đến mức phải phụ thuộc vào người khác. Huống chi bề ngoài Nam Nam nhìn thì ngơ ngơ, nhưng nội tâm vẫn là một đứa trẻ kiêu ngạo.”
“Nhưng như vậy cũng không thể đoán được cậu ấy thích em?” Người nào đó nghi ngờ hỏi.
“Ngu ngốc! Ví như cha mẹ quan tâm cậu quá độ, cậu sẽ trốn nhà đi để chứng minh sao?”
“Sẽ không. ” Người nào đó lại lắc đầu.
“Điều đó đã nói lên nó quan tâm đến cậu. Có khi còn nhiều hơn cả cậu với nó ấy.”
“Anh không lừa em chứ?” Thành mỗ vui sướng quá đố với thông tin bất ngờ này, dà dặt hỏi lại.
“Lừa cậu thì được gì chứ?” Thành Hướng Đông buông tay, anh cũng rất bất đắc dĩ khi hướng hai đứa đi đến bước này: “Hổ Tử, kể từ bây giờ, nếu đến ba năm sau cậu vẫn còn kiên trì với tình cảm của mình thì anh sẽ giúp cậu lót đường. Anh cũng nói luôn với cậu con đường này gian nan gấp bội những con đường khác, cả vật chất lẫn tinh thần đều phải đủ mạnh mới có thể đảm bảo cho cuộc sống của cậu và Nam Nam.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Thành Hướng Bắc nghiêm túc hỏi.
“Chỉ mong không phải nhưng hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.” Thành Hướng Đông vỗ vai em trai, cười nói: “Nếu ngay cả khó khăn trước mắt cũng không khuất phục được, thì tương lai gặp nhiều cản trở khiến Nam Nam hối hận muốn rút lui thì cậu làm sao? Đập nhà thêm lần nữa à?”
Thành Hướng Bắc xấu hổ.
“Cho nên phải trưởng thành, chỉ khi có đầy đủ lợi thế mới có thể theo đuổi người yêu.”
Thành Hướng Bắc buồn phiền mấy ngày, Lộ Nam cũng liên tục mất ngủ.
Tới ngày khai giảng, hai con gấu trúc một trước một sau ra khỏi nhà, lưng Lộ Nam đeo một túi du lịch, tay kéo thêm một chiếc valy, lắc lư trên đường. Ba Lộ muốn đưa cậu đi nhưng Lộ Nam từ chối, cậu kiên trì muốn tự mình đi.
Thành Hướng Bắc rời nhà sớm, kéo theo rương hành lý đứng lặng lẽ nơi góc đường, đây là con đường Lộ Nam bắt buộc phải đi qua.
Đợi mấy phút đồng hồ đã thấy bóng dáng Lộ Nam xuất hiện, Thành Hướng Bắc mở to mắt, chăm chú nhìn từng động tác của Lộ Nam. Như có cảm ứng liên thông, Lộ Nam dừng bước, chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua.
Hai người cách nhau một con đường lớn, cả hai đều im lặng. Lộ Nam há miệng, không nói được gì.
Thành Hướng Bắc nhìn cậu, trong tim có vô vàn khổ sở chua xót vậy mà trên mặt vẫn làm vẻ tươi cười, lớn tiếng nói: “Nam Nam, phải cố gắng lên!”
Nước mắt Lộ Nam rơi xuống, cậu kéo rương hành lý đi về phía trước.
Thành Hướng Bắc ngây người một lát, cho đến khi hình bóng Lộ Nam dần dần biến mất mới thở dài, đi nhanh về phía trước.
Nam Nam, từ nay về sau chúng ta thực sự xa nhau rồi.
Cho nên cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt.