Ngu Uyên mất một tuần mới thoát khỏi cú sốc khi bà xã ngu ngốc cho rằng mình là con riêng ngoài giá thú, đến bây giờ hắn mới phát hiện dùng thân phận Ngu Tuyền chọc Thái Khải rất thú vị.
Đây có lẽ là khoảng thời gian hắn thích ứng với thân phận và hoàn cảnh chậm nhất, mặc dù năm đó được nhận về Ngu gia nhưng hắn thích nghi rất nhanh với danh phận người thừa kế hào môn.
Nhìn vẻ mặt Thái Khải biến đổi không ngừng giữa hoài nghi và tin tưởng làm Ngu Uyên vừa tức vừa vui.
Thái Khải rốt cuộc có biết lời nào là nói đùa lời nào là nói thật không đấy?"
"Được rồi, chúng ta nói chuyện khác —"
Thái Khải cắt lời: "Cậu rốt cuộc là ai?"
Ngu Uyên: "..."
Hắn quyết định dùng khoa học để giải thích cho Thái Khải hiểu: "Con nít 11 tuổi thật sự không sinh con được đâu."
Thái Khải nhăn mày, qua một lát tự nhủ giải thích: "Có thể là do con người hiện đại khác với trước kia."
Ngu Uyên thật sự muốn hỏi cậu rốt cuộc muốn dùng logic gì để thuyết phục mình đây, sau nghĩ lại, mạch não Thái Khải khác với người thường, nói chuyện khác có khi còn tốt hơn.
Lúc trước hắn nghĩ Thái Khải một lúc nhận được gia tài lớn như vậy mà trong nhà không có bối cảnh, còn chưa kịp cho sự chuẩn bị, chỉ sợ rằng cậu sẽ bị chú bác trong nhà lừa gạt đến không còn một mẩu xương.
Nhưng tới hôm nay Ngu Uyên mới ý thức được, chỉ sợ chính Thái Khải còn không giữ được đống tiền đó.
Bà xã ngốc thật ngốc, còn đẹp nữa, lại không hiểu lòng người, thanh tú cùng ngây thơ càng không tránh được ánh mắt ước mơ của người khác.
Ngu Uyên nhớ lại bộ dáng vừa rồi của tất cả mọi người trong bàn tiệc, nhạy cảm bắt được một ánh mắt làm hắn không quá thoải mái.
Hắn không thể ở nhà Ngu Hào tiếp được nữa, hắn phải canh giữ bên cạnh Thái Khải.
Ngu Uyên trịnh trọng nói với cậu: "Nếu có thể tôi muốn biết thêm thông tin của anh ấy, tôi không có cha mẹ, cũng không thể gặp mặt anh ấy lần cuối."
Thái Khải hỏi: "Cậu nói Ngu Uyên sao?"
Ngu Uyên nói: "Đúng vậy."
Thái Khải gật đầu: "Có thể."
Ngu Uyên lại nói: "Anh là người thân cận nhất của anh ấy, bây giờ anh ấy qua đời rồi nên anh chính là người thân thiết nhất đối với tôi, tôi nghĩ anh cũng không nỡ cự tuyệt người em này để nó trở thành người không gia đình đúng chứ."
Thái Khải nghe không hiểu.
Ngu Uyên âm thầm thở dài, dứt khoát nói thẳng: "Tôi không muốn ở nhà chú hai nữa, sự thật là tôi không muốn ở chung với ai trong số họ."
"Ồ." Thái Khải lúc này mới hiểu ý hắn nói, trước khi đến buổi tiệc hôm nay Trần Lễ Tân có dặn dò là trong lần gặp mặt này cậu phải nghe lời người lớn trong tất cả mọi chuyện, vấn đề duy nhất không thể theo chính là việc nuôi nấng Ngu Tuyền.
Thế nhưng hiện tại đối phương lại chủ động nhắc tới, xem ra là bị Ngu Hào khi dễ rồi.
Tuy thiếu niên trước mắt rất giống Ngu Uyên, thoạt nhìn thông minh lanh lợi nhưng so với Ngu Uyên vẫn nhỏ hơn mười mấy tuổi, vóc dáng không cao bằng, mặt không có hương vị đàn ông trưởng thành, ngay cả giọng nói và khí chất đều không thành thục bằng hắn, lúc bị khi dễ cũng chỉ có thể đi méc người lớn.
Trẻ con loài người chính là yếu ớt như vậy, cơ thể yếu ớt, tâm lý mỏng manh.
Thái Khải nghĩ thầm, mình thân là anh dâu hẳn phải quan tâm đứa nhỏ loài người đáng thương yếu ớt chưa trưởng thành này, nhưng cậu ăn nói vụng về, cuối cùng chỉ bày ra ánh mắt trìu mến.
Nhìn vẻ bề ngoài của hắn, Ngu Uyên càng đem lại cảm giác đáng thương hơn.
Ngu Uyên có chút xấu hổ.
"Tuy anh ấy không còn nữa nhưng về sau tôi ở bên anh được không?"
Thái Khải gật đầu, cậu ngày càng cảm nhận được niềm tin mãnh liệt với giải cứu đứa em ra khỏi bàn tay ma quỷ.
"Ừm, được." Thái Khải nói.
Đông Quân nhận lời rất dứt khoát.
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad Sasaswa.
Những nơi khác đều là reup/ăn cắp, vui lòng đọc tại link gốc để ủng hộ editor.
Thái Khải đi vệ sinh tốn không ít thời gian, sau khi cậu trở về thì Ngu Uyên cũng đã trở lại.
Lúc này đây, Ngu Uyên không còn ngồi bên cạnh Thái Khải nữa mà ngồi kế Ngu Hào.
Ông đã uống không ít rượu, đỏ mặt khoe khoang với người thân.
Thấy Ngu Uyên trở về, Ngu Hào vươn cánh tay ôm lấy bả vai hắn.
"Cháu trai uống một ly không?"
Ngu Uyên không dấu vết tránh đi: "Cháu không uống rượu."
"Chậc, lớn cả rồi rồi mà làm như còn nhỏ vậy."
Ngu Hào vẫy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: "Để chú hai gọi cho cháu mấy món tẩm bổ, về sau khẳng định sẽ cao hơn Ngu Uyên."
Ông nói thầm bên tai nhân viên rồi quay đầu lại nhìn người bên cạnh đang im lặng dùng bữa, gương mặt thiếu niên giống Ngu Uyên đến 7 8 phần, lớn lên có khi còn giống hơn.
"Ai nha, xem đầu óc tôi này, lại quên mất nói chuyện quan trọng cho mọi người."
Ngu Uyên ngẩng đầu lên.
"Là như thế này, tất cả mọi người."
Ngu Hào chào hỏi người trong nhà rồi ngồi xuống, bắt đầu nói.
"Cháu trai Ngu Tuyền là do tôi không lâu trước đó nhận về, đã kiểm tra ADN nhưng chưa kịp tới tổ miếu nhận tổ quy tông, nó mấy ngày nay luôn ở với tôi, cùng thím và con gái tôi ở chung rất khá.
Với tư cách là người phụ trách lâm thời, vì lợi ích của thế hệ sau này, cũng như vì thằng năm mà suy xét cho nên tôi nghĩ trước cứ để Ngu Tuyền sống ở nhà tôi, chờ thêm mấy ngày nữa sự tình ổn thỏa sẽ dẫn nó đến tổ miếu, rồi tìm cái trường cho nó đi học, mọi người xem có được hay không?"
Mọi người nghe xong còn chưa kịp trả lời đã bị Thái Khải ngồi ở chủ tọa lên tiếng chặn lại.
"Không được."
Ngu Uyên âm thầm thở phào.
Không uổng công hắn dạy bà xã ngốc.
Không khí trên bàn sôi nổi hẳn lên vì lời nói của Thái Khải.
"Thái Khải, Ngu Uyên vừa qua đời, cháu còn nhiều việc phải làm thì làm sao có thời gian để chăm sóc em nó đây."
"Đúng vậy, muốn thi đại học thì vừa hay nhà chú có thí sinh, ở nhà chú mới là thích hợp nhất."
"Nhà anh hai chưa chắc thích hợp đâu."
"Đúng vậy, tuyệt đối không được."
Thái Khải sợ nhất chỗ đông người, còn có tiếng ồn ào, hôm nay đã nhịn thật lâu.
"Đừng ồn, cháu là anh dâu nên cháu có quyền định đoạt."
Thái Khải ở đây không có uy tín nên nói xong không ai nghe, ngược lại còn làm mọi người ồn ào hơn.
Thái Khải chưa bao giờ gặp phải tình huống bị nhóm người phớt lờ như bây giờ, thậm chí còn tấn công ngược lại.
Cậu ngồi một mình trên ghế chủ tọa, tự hỏi làm sao để mang Ngu Tuyền chạy đi.
Dù sao tài sản của Ngu Uyên bây giờ cũng đang ở trong tay Thái Khải, em trai hắn cũng phe cậu thì tại sao cậu phải ngồi đây nói đạo lý với đám người này?
Cậu là Đông Quân, Đông Quân chính là đạo lý lớn nhất.
Thái Khải nhìn về phía chỗ ngồi của Ngu Uyên, hắn vừa lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đáng thương của người vợ yếu đuối của mình.
Hắn phải thay đổi kế hoạch, không thể để Thái Khải bất lực bị người khác tấn công như thế được.
"Chờ một lát." Ngu Uyên dùng khẩu hình miệng nói với Thái Khải.
Trước bàn Ngu Uyên có cái ly không, là vừa rồi Ngu Hào mời rượu hắn đặt ở đó, hắn dùng ngón tay cái cùng ngón tay giữa kẹp lấy, dùng ngón trỏ bịt miệng ly lại, gõ nhẹ xuống ba lần.
"Mọi người muốn nghe ý kiến của cháu không?"
Bàn tiệc đang hừng hực khí thế nên chỉ có Ngu Hào ngồi kế bên nghe thấy.
Nhưng như thế là đủ rồi.
Ngu Hào giọng lớn, ỷ vào việc chính mình phát hiện và nuôi hắn nên tự tin mười phần.
"Thôi được rồi, chúng ta không nói nữa, nghe ý kiến của cháu trai chút đi, chúng ta là trưởng bối thì cũng phải tôn trọng cháu nó chứ đúng không?"
Những người thân khác đương nhiên cự tuyệt, Ngu Hào nói một hồi mới vất vả đạt thành nhất trí, tạm thời nghe ý kiến của Ngu Uyên.
"Tôi hoàn toàn tôn trọng ý muốn của Ngu Tuyền." Ngu Hào ngồi xuống, vỗ vỗ vai hắn: "Cháu nói đi đừng sợ, có chú hai chống lưng đây rồi."
Ngu Uyên nói: "Cháu muốn ở chung với anh dâu."
Ngu Hào cho rằng mình nghe nhầm: "Cháu nói cái gì?"
Ngu Uyên lặp lại lần nữa: "Cháu muốn ở chung với anh dâu."
"Không thể nào!" Ngu Hào nổi giận, ông đập bàn đứng lên, lại bị thân thích khác công kích.
"Vừa rồi không phải nói đều nghe theo Ngu Tuyền sao?"
"Đúng vậy, vừa nói xong đã trở mặt, có ý thức của trưởng bối không vậy?"
"Ngu Tuyền nói muốn ở cùng với Thái Khải, tôi đồng ý."
Một đám thân thích đều có tâm tư riêng cuối cùng lại cực kỳ nhất trí tán thành, để Thái Khải đưa Ngu Uyên trở về nhà.
Thái Khải sợ bọn họ đổi ý nên bữa tiệc vừa kết thúc liền kéo hắn trở về thẳng nhà mình mà không ghé qua nhà Ngu Hào.
"Nguy hiểm thật, tôi xém chút nữa phải kéo cậu trốn khỏi đó luôn rồi."
Sau khi ngồi trên xe, Thái Khải nói với Ngu Uyên, thật ra cậu không hiểu vì sao bọn họ lại có thể đổi ý nhưng cậu mơ hồ hiểu rằng mình đã giành được thắng lợi.
Thái Khải định chở người em chồng không biết từ đâu chui ra này đến gặp Trần Lễ Tân, y chỉ nói cho cậu biết phải giành được quyền nuôi nấng Ngu Tuyền nhưng chưa nói cụ thể phải làm thế nào.
Thái Khải có một suy nghĩ.
"Ngu Tuyền, anh trai cậu vừa qua đời để lại rất nhiều tiền cho nên sau này chuyện ăn mặc ngủ nghỉ cậu đều không cần lo lắng, tôi mua cho cậu căn biệt thự bên cạnh để tiện qua lại được chứ?"
Nuôi em trai là một chuyện, tự mình nuôi là một chuyện khác, cậu hiện tại là người có tiền, chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống nên không muốn để Ngu Tuyền quấy rầy sinh hoạt của mình.
Ngu Uyên qua khóe mắt liếc Thái Khải một cái, không nói chuyện.
Thấy Ngu Uyên không trả lời, Thái Khải lại nói: "Nếu không tôi mua cho cậu hai căn nhé, ba căn cũng được, hay là cậu thích cái gì?"
Nhóm người trong gia đình hận không thể đem Ngu Uyên về ở chung, thế mà bà xã ngu ngốc lại đẩy mình ra.
Ngu Uyên bắt đầu giở trò với Thái Khải.
"Tôi thích ở đâu cũng được?"
Thái Khải nói: "Đương nhiên, tôi không nói đùa đâu, cậu muốn cái gì tôi cũng cho."
Ngu Uyên lúc còn sống đối xử với cậu không tồi, sau khi qua đời thì xuất hiện người em trai này, Thái Khải nghĩ mình nên đối xử tốt với hắn một chút, nhân gian có cái gì cậu sẽ đưa cái đó, cho dù nhân gian không có thì cậu cũng không phải không thể đưa.
"Vậy tôi nói nhé." Ngu Uyên lộ ra nụ cười tươi: "Thế tôi muốn ngủ kế anh thì sao?".