Lọ Lem Thời @

Chương 41: 41: Gặp Lại 3






BA NGÀY SAU :
- Cậu chủ chuẩn bị về ! Dọn dẹp nhanh
Hôm nay biết tin cậu chủ về, mọi người đều nhanh chóng dọn nhà cửa sạch sẽ để cậu vui lòng.

Còn quản gia thì vội vã chuẩn bị xe đón cậu
Nó cũng không định hình được cậu chủ nhà này ra sao nữa.

Nó nghĩ ngợi :Cậu chủ nhà này thì sẽ là bề trên ,mà bề trên của nhà này cũng là bề trên của mình, vậy nên phải cư xử cho đúng.

Mà cậu chủ thì cuộc sống như đại gia, vì vậy sẽ có nhiều đồ ăn, có nhiều đồ ăn thì ăn lắm, mà ăn lắm thì sẽ béo phì.

Vậy cậu chủ là người béo phì...Mình thông minh , logic thật.

hì hì ( suy luận logic quá @_@)
Đang suy nghĩ miên man thì có tiếng nói :
- Cậu chủ sắp về rồi mà con còn ngồi đó nghĩ gì vậy.

Mau qua đây giúp bác đi
- Dạ ! Dạ...
Trên xe:
- Ở nhà có gì thay đổi không ???

- Dạ ! Không ạ ! Chỉ có một osin mới thôi ạ.......
- Vậy à ???
- Vâng ! Mà tiểu thư đâu ạ ???
- Cô ấy bận việc nên tháng sau mới về được
- Dạ vâng
Lúc gần đến nhà , bỗng hắn nói :
- Đến đây cho tôi đi bộ đi
- Sao ạ ???
- Tôi muốn hít thở không khí nơi đây một chút.

Dù gì cũng ba tháng bên Mỹ rồi ......
- Nhưng
- Nhưng nhị gì???
- Dạ ! Vâng ạ
NÓi rồi hắn xuống xe và đi bộ về nhà.

Trên đường có biết bao ánh mắt hình trái tim trao cho hắn ( hoa có chủ rồi đó!!!T/g : Chủ đâu mà chủ )
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Cùng lúc đó :
- Thiên Du ! Đi đổ rác đi
- Dạ ! Đổ ở đâu ạ?? ( từ lúc về nhà này, nó chưa từng đi đổ rác nên mới hỏi )
- Con cứ rẽ phải khoảng 300 m thì sẽ thấy hố rác ( hố rác công cộng nhé )
- Vâng ! Con đi liền
Nó nhanh nhảu cầm hai túi rác chạy ra khỏi cổng vừa than :" Trời ! rác thải gì mà thối dữ vậy ! Ọe ! Ghê quá! "
Nó đi bộ một lúc thì nhìn thấy bãi rác gần trước mặt , 10m nữa là đến, vậy nó lười đến độ không dám đến gần.

Nó dơ tay lên quay quay rồi ném hai túi rác xuống đó.

Nó quay như siêu nhân rồi " víu ....víu ......."
Nó khoái chí vì đã loại bỏ được hai túi rác hôi thối này , lại còn ném trúng đích nữa.

Bỗng :
- A.......................
Gì vậy ta ??? Nó quay sang bên kia đường ( hai người ngược chiều nhau mà ), trời ơi ! Tên đẹp trai nào lại xui đến độ bị rác của nó ném vào đầu.

Nó nhớ rõ ràng là ném thẳng mà , xoay xoay người thế nào mà tỏm đúng vào người hắn.......
Nó hốt hoảng :" Thôi chết ! Lần này thì toi rồi.


Tèo tèo teo teo tèo téo tèo teo......."
Trong 36 kế , chuồn là thượng sách.

Dù gì tên kia cũng nhìn thấy nó ném rồi, nước ra làm ướt người hắn, hắn mặt đen xì lại như Bao Công , đại thiếu gia như hắn thì đã bao giờ phải chịu cái mùi này đâu.

Người hắn bây giờ đủ màu sắc luôn nha, không có gì bẩn là không có , mùi hôi thối bốc lên.

Hắn quát :
- Con nhỏ kia ! Đứng lại
Nó quay lại thấy hắn đang đuổi theo nên co cẳng chạy , rồi nghĩ : " Ngu gì mà đứng.

nghĩ tôi là đứa thiểu năng trí tuệ à ? xí..."
Nhưng hình như nó bị ai túm áo thì phải, hắn chạy nhanh như vận động viên vậy mà ( sử dụng biện pháp nói quá một chút ).

Nó quay lại thấy hắn túm cổ áo mình, phải công nhận tên này đẹp thật nhưng mà khổ nỗi : Thối gần chết
Nó bịt mũi lại ( vậy nên hắn không thấy mặt ) rồi nói :
- Eo ! Thúi quá ! Bỏ ra đi
- Cô làm tôi như thế này còn kêu à ( Hắn gắt, tay vẫn túm áo nó )
- Xin lỗi ! Khiếp ! Ọe ! Kinh quá ! Bỏ ra ! Cứu .......Cứu........!( Hàng loạt các câu cảm thán mức độ nặng được tuôn trào )
Nó kêu lên, mọi người đi đường ai cũng nhìn hắn với thái độ khinh bỉ : Lưu manh bẩn thỉu đi ăn hiếp con gái nhà lành
Hắn càng tức hơn.

Hắn gắt :
- Xin lỗi là xong à ?? Cô phải bị đổ rác lại , tôi mới cho cô đi! Cô biến thiếu gia tôi thành thế này rồi tính bỏ trốn à ???
- Mơ à ! Thúi chết mất.


Khó thở quá.

Ặc Ặc ....Sặc ......"
Câu nói của nó làm hắn tức điên.

Nó không thể chịu được cái mùi kinh khủng này nữa, nó đạp hắn ngã xuống rồi chạy về nhà , cái mùi thum thủm đó vẫn đâu đây.

Đáng sợ !!!
Thấy nó chạy, hắn tức lắm , bản thân là một tổng giám đốc mà lại bị một con nhỏ nhà quê ( nhìn cách ăn mặc ) đổ rác vào.

Mải chạy đuổi theo nó nên hắn không quan tâm, giờ mới để ý tới cái mùi " ngào ngạt " này , hắn cũng nôn , cái mùi hương khá đặc trưng và có thể gây chết người.

Hắn vội chạy ngay vào shop quần áo bên cạnh đấy,
Hắn vào shop, ai cũng phải bịt mũi lại, nhưng mọi người đều biết hắn là tổng giám đốc nên không dám ho he gì.

Hắn nhìn thấy vậy điên hết người , hắn thầm nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho con nhỏ lúc nãy đâu, nhất định phải tìm ra nó cho bằng được.

Hắn tắm rồi thay đồ, cuối cùng cũng thoát khỏi cái mùi kinh khủng đó.

Coi như hôm nay là ngày đen đủi với hắn............