Lọ Lem Hiện Đại

Chương 62: Ngoại truyện: Những bí mật của Nam 2




Bí mật 1:

Năm My học lớp 9.

- Nam ơi! Mày không đi ra nhà chú à?

My khẽ mở cửa phòng cậu ra, bước vào. Cô lúc nào cũng tự do như vậy khiến Nam cũng khá khó chịu.

My bước đến bên giường cậu vì nghĩ cậu đang ngủ nhưng không thấy ai đâu, đang quay đi ra thì bất ngờ va phải cái hộp gỗ đựng dưới gầm giường. Sự tò mò khiến cô không cưỡng nổi, ngó quanh rồi như tên cướp cô mang nó về phòng mình, chốt cửa.

Tim đập thình thịch, từ từ mở ra. Quả thật cô không ngờ nổi trong này một góc đồ toàn là đồ gái, nào là lắc tay với đồng hồ, rồi kẹp tóc. Cô hoảng hốt vì lo rằng thằng em mình là gay thì nhìn sang đống bên cạnh lại là đồ con trai kèm mấy cái thiệp xấu xí. Nhấc từ tấm lên mà My không khỏi tủm tỉm cười.

“Kỳ này mày chết với bà”

~oOo~

- Sao không dọn dẹp nhà đi con ngồi đấy!

Cậu vừa về tới nhà, nhìn cái nhà bừa bộn, vẻ mặt nhăn lại, thể hiện rõ sự mệt mỏi mà nhìn bà chị mình đang ngồi vắt chân lên bàn, xem ti vi ăn bim bim một cách ngon lành.

- Tặng cậu này, không thích thì giữ tạm!

Không hiểu chị mình nói gì, cậu vứt cặp lên chiếc ghế sofa, đi ra rót cốc nước.

- Tôi chẳng biết mua gì đâu, không thích thì quẳng đi cũng được!

Càng ngày cậu càng thấy những dòng này quen quen, rồi lại gạt đi với suy nghĩ "chắc bà đang tập thoại", cậu uống ngụm nước.

- Ra chợ, thấy cái lắc tay èo uột, giống hệt bà nên tôi mua tặng sinh nhật đấy!

PHỤT...

- Khục khụ...

Cậu dường như đã nhận ra, ho sặc sụa khiến My càng đắc trí hơn.

- Tượng con bò này tôi tự tô, tôi thấy giống bà lắm, ngu dốt! Haha

- Im đi!

My càng cười to hơn, Nam thì đỏ ửng mặt, quát.

- Sao chị dám vào phòng người khác lại còn lục đồ nữa.

- Ờ tao không vào thì sao biết có thằng bệnh hoạn giữ đồ không tặng người ta rồi viết thiệp tự kỷ, cất xó chứ! Haha

- Im đi!

- Tao sẽ cho cả thế giớ biết thú vui bệnh hoạn của mày!

- Bảo chị im đi mà!

- Tao sẽ cho Linh hàng xóm biết mày là thằng biến thái, mày chả bao giờ cảm ơn nó tặng mày quà nhưng giữ như giấu vàng haha

- Chị thử xem!

Cậu tức giận đóng uỳnh cửa. Và từ đó đi đâu cậu cũng khóa trái cửa đề phòng bà chị của mình.

~oOo~





Bí mật 2





Suốt ngày đi đi về về xe buýt, đông đúc khiến Nam mệt phờ người. Cậu vừa bước vào phòng, khóa trái cửa rồi ngồi phịch lên chiếc ghế tựa. Bỗng như nhớ ra gì đó, cậu bật dậy lôi hộp đồ trên kệ tủ xuống, lấy trong đó ra mặt dây chuyền hình cánh bướm bằng bạc mà khẽ mỉm cười.

Từ ngày đi nhà trẻ, Nam luôn là một đứa trẻ được các cô giáo cưng nựng vì khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu, còn lũ con gái thf luôn kéo cậu chơi cùng. Cậu bắt đầu học chữ từ năm 3 tuổi rưỡi và nghe nhạc tiếng anh thường xuyên khiến cậu phát triển trí não hơn những đứa trẻ bằng tuổi. Mới 5 tuổi mà cậu ít nói hơn hẳn, chững chạc hơn những đứa trẻ khác, nên cho dù cậu có bị lôi kéo đi chơi đồ hàng, cậu cũng chỉ chẹp miệng đồng ý, bị bắt nạt cũng nhịn vì mẹ cậu dạy không được gây hại cho bạn gái, không được để bạn gái khóc. Nhưng chẳng hiểu sao cậu lại để ý đến con nhóc lớp kế bên, miệng thì lanh chanh luôn sang lớp cậu lấy trộm đồ chơi. Và hơn thế nữa, con bé đó còn suốt ngày khoe đồ được ba mẹ mua, trong khi cậu chưa có được lấy một cái chỉ bởi vì bố mẹ quên mất sinh nhật cậu.

Vào cái ngày cậu cãi nhau với chị mình, vì chị lấy mất túi bút cậu mới mua, thì con nhỏ đáng ghét kia lại khoe đồ nó được tặng nữa. Cậu cũng chỉ tò mò mà giựt lấy, thì ra cũng chỉ là cái vòng tôi mà, lũ con gái đúng là có sở thích tầm phào. Đang tính đưa trả thì con bé đó lại nói.

- Nếu cậu làm người hầu cho tớ, tớ ngày nào cũng cho xem. Haha!

Đúng là lũ con gái ai cũng đáng ghét như nhau, nghĩ vậy cậu liền ném đi chẳng thương tiếc. Một lúc sau thấy con bé mè nheo đòi cậu nhặt, cậu khó chịu khiến nó khóc òa lên. Ngay lúc này, cậu cảm thấy mình có tôi vô cùng, nhưng lòng tự tôn chẳng cho cậu bé đồng ý.

- Hứ mất thì thôi, ai kêu bắt người khác hầu hạ, đáng đời!

- Hức cậu tìm đi!

Nó ngớt khóc, tiếng nấc nhỏ dần, nhanh chóng lau sạch nước mắt, trừng lên nhưng chẳng thể làm cậu lung lay nổi.

- Cậu tìm đền đi!

- Sao t phải tìm?

- Cậu ngang vừa thôi. Cậu ném nó vô bụi cỏ mà nó bé tí sao tớ tìm được

- Tại cậu thôi

Cậu muốn bỏ đi lắm nhưng lũ trẻ vây quanh ngày một nhiều. Còn đứa bé trước mặt thì cứ bám lấy cậu.

- ĐI NHẶT!!

Đứa bé quát, cậu thoáng giật mình.

- Không

- Đi

- Không

Mặc kệ cho nó nói bao nhiêu lần đi nữa cậu cũng chẳng muốn đi. Chưa kịp định hình thì con bé đã nhảy vào đấm cậu một cái, giờ thì cậu gạt hết tự tôn, lời dạy của mẹ mà lao vào đập con bé đáng ghét kia, thầy cô chạy ra can ngăn cậu cũng chẳng muốn ngừng. Có cái vòng thôi mà sao làm quá lên vậy chứ?

Giờ tan học, bố mẹ cậu có báo đến đón muộn, cậu chẳng biết làm gì, đi lòng vòng lại khu sân cỏ mà mình đã gây sự với nhỏ kia, suy nghĩ bâng quơ có phải bản thân đã làm sai thì phát hiện dưới đám cỏ có một mặt dây truyền, nhặt lên thì ra đây là đồ của nhỏ kia. Cậu khẽ thở dài, mai có lẽ cậu sẽ mang trả...

Khẽ nhắm mắt, có lẽ cậu không thể trả cho nó nữa rồi...Bởi cậu tự dưng lại muốn giữ lại toàn bộ những thứ về nó.





Bí mật 3:









Năm cậu học cấp 2, xui xẻo thay lại phải học chung lớp với con nhỏ ngu ngốc kia, cậu không nghĩ hai người oan gia lại có duyên như vậy. Cậu chẳng muốn quan tâm làm gì, suốt ngày nhỏ đó chỉ biết có đọc truyện, học thì dốt, lại hay mơ mộng hão huyền. Cậu chẳng muốn biết, nhưng nhỏ đó lúc nào cũng đi đi lại lại qua lũ con trai, cười nói vô duyên....

Đâu cậu như muốn nổ tung, chẳng hiểu tại sao từ lúc nào, cậu chỉ biết soi nhỏ đó. Dù rất ghét nhưng lại chẳng thể rời nổi. Cậu cố trấn tĩnh lại, đi xuống căn tin, cậu cố gắng tự nhủ năm nay cuối cấp rồi phải tập trung học hành.

- Ê mày thấy nhỏ Linh lớp 9b dễ thương không?

- Thích nó rồi phải không?

- Nhỏ đó nhìn được đấy chứ!

...

Chỉ là tình cờ nghe thôi nhưng đây đâu phải việc của cậu đâu mà hành động không nghe lý trí nữa rồi.

Cậu bước tới đám con trai vừa nói chuyện ở góc sân, ánh mắt cậu thoáng cái đã lướt thấy người mạnh miệng kêu thích nhỏ là cả bọn không khỏi bàng hoàng không biết cậu đến có chuyện gì, cậu khẽ nở nụ cười.

- Hình như ông vừa nói thích Linh lớp 9b đúng không?

- Tôi...tôi..

Cậu bạn nam với gương mặt sáng sủa chỉ biết tròn mắt nhìn Nam ngạc nhiên.

- À. Tôi chỉ muốn dẹp ngay suy nghĩ đó thôi! Bởi tôi là bạn trai nhỏ!

Nói sau, cậu bước đi, trong lòng hả hê lắm. Nhưng đến khi mua được chai nước cậu lại bối rối

“Mình điên rồi sao?”

“Tại sao lại nói mấy câu ngớ ngẩn vậy chứ!”

Cậu thật chẳng thể hiểu nổi bản thân, rồi dần dần với sự thông minh của cậu khi phát hiện sự thật đã khiến cậu ốm mất 3 ngày vì... sốc.

Bí mật 4:









“Nhìn nhỏ đi với thằng cha bí thư ngứa mắt quá!”

Đang giờ thể dục nóng bức mà gặp ngay những cảnh không đáng thấy. Bức xúc trong người chưa được giải tỏa thì lại được thách đấu bóng rổ nữa chứ. Cậu chẳng thể thua được. Cả trận cậu không ngừng liếc qua nhỏ, coi nhỏ có nghe lời không. Vậy mà, khi tiếng uỳnh vang lên, tim cậu nhói lên khi thấy nó sắp ngã xuống, chẳng kịp suy nghĩ chân lao nhanh như tên lửa, xuyên qua đám con gái đang ở ngoài mà bế nó lên, chạy không biết vào phòng y tế. Trên đường, cậu chỉ nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó, đau đớn của nó mà không ngừng lo lắng.

Vừa đặt nó xuống giường, chán vẫn còn mồ hôi, nhưng cậu chẳng thấy mệt tí nào, gọi cô y tê loạn lên, cho đến khi cô vào, thấy Dương e thẹn, cậu kéo Dương ra, cậu chỉ biết bàng hoàng, vội quay mặt đi, không thể để ai thấy khuôn mặt của cậu bây giờ được, cậu quệt hết mồ hôi trên mặt.

- Trông nhỏ đó giúp. Tôi ra ngoài một chút.

Cả đường cậu chỉ thầm trách móc nó đến việc của bản thân còn không lo xong. Cậu sang dãy lớp 11, với bộ dạng còn nguyên đồ thể dục, lũ con gái nhìn cậu thích lắm, nhìn ngắm đủ kiểu, khiến cậu phát bực nhưng vẫn phải đi.

- Thằng em quý hóa đến lớp chị chi vậy?

- Cho mượn một cái quần!

Cậu nói đều đều khiến My nhăn mặt tò mò.

- Chi vậy?

- Hỏi nhiều vậy! Lấy đi!

Cậu biết My hay đi chụp ảnh đột xuất nên trong cặp lúc nào cũng sẵn đồ phòng nhiều trường hợp, My chỉ biết nhìn thằng em rồi chẹp miệng, đang quay vào lớ lấy đồ, chưa kịp bước thì lại bị cậu tóm lại, My thấy phiền phức.

- Lại gì nữa!

- Tiện...tiện..thể...

My mắt chữ A miệng chữ O khi thấy thằng em mình đỏ bừng mặt, giọng lắp bắp như đang thú tội khiến chị càng hứng thú.

- Chị...chị...có...băng...

- Hử?

- Băng...vệ...sinh không?

Giọng cậu nhỏ dần nhưng cũng đủ cho My nghe rõ rành rành, My ngạc nhiên không nói lên lời một lúc rồi phá lên cười khiến Nam mặt càng đỏ hơn.

- Mày bệnh quá em ơi! Haha

Bị trêu chọc khiến cậu khó chịu, thấy mfnh cũng hơi quá đà My nhún vai.

- Cho con nào vậy?

Cũng đoán già đoán non nhưng chưa dám khẳng định, thằng em lại câm như hến, My biết điều không hỏi nữa kẻo lại khiến thằng em tức chết.

- Được rồi đợi chị mày lát!

Đưa xong, Nam một mạch đi thẳng không thèm cảm ơn My lấy một câu, bà chị nhìn theo rồi lại khục khịch cười, người làm nó khổ như thế chỉ có thể là một đứa thôi.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vậy là cuối cùng truyện đầu tay của tớ cũng đã kết thúc, tớ cũng không muốn kết thúc hụt hẫng như thế này, tớ muốn viết dài thật dài nhưng như vậy thì truyện sẽ loãng (mà hình như cũng loãng thật rồi). Trải qua bao nhiêu cảm xúc giữa hai cô cậu thì cuối cùng Nam cứng đầu cũng tỏ tình với bạn nàng Linh, tớ không muốn đi xa xôi về thời gian sau này bởi vì có thể một ngày không xa Linh lại thích Duy thì sao nhỉ? ^^

Có nhiều bạn hỏi tớ rằng tại sao lại đặt truyện như vậy? Heehee thật ra tên truyện chỉ là ngẫu nhiên thôi:3 cũng chẳng liên quan thật.

Và lời cuối cùng, tớ cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi truyện của tớ trong suốt thời gian dài đằng đẵng kia. Chúc mọi người luôn vui vẻ:)