Bước ra khỏi phòng, trên hành lang lúc này không một bóng người.
Cận Chu dựa vào trực giác đi về phía khu phòng VIP, khó khăn lắm mới tìm được lối lên lầu nhưng lại bị hai tên bảo vệ đứng hai bên ngăn lại: “Chào ngài, xin hãy xuất trình thiệp mời.”
Cận Chu lấy thiệp mời trong túi ra, giả vờ như không biết gì hỏi: “Đài quan sát trên này không lên được sao?”
“Thật ngại quá thưa ngài.” Bảo vệ nhìn sơ qua thiệp mời rồi trả lại cho Cận Chu: “Trên này là khu phòng VIP.”
Cận Chu có thể chắc chắn là Uông Hoà Thái đã dẫn Dương Thời Dữ đi lên trên lầu rồi.
Nhìn cái bộ dạng canh giữ nghiêm ngặt của hai tên bảo vệ này, nỗi bất an trong lòng cậu lại ngày càng tăng thêm.
Cậu lại vòng qua một lối vào thang máy khác, kết quả là vẫn có hai tên bảo vệ khác đứng trông chừng.
Muốn đi lên từ những lối đi bình thì chắc chắn là không thể rồi, Cận Chu đi đến bên hành lang gần rạp chiếu quan sát thử.
Cậu phát hiện khoảng cách từ phòng VIP trong rạp chiếu đến bên dưới cũng không cao lắm.
Vì vậy cậu nhân lúc sự chú ý của tất cả mọi người đều đang dồn về phía sân khấu, tìm hai cái ghế chồng lên nhau rồi giẫm lên đó bò lên trên lầu khu phòng VIP.
Vừa mới đặt chân xuống khu VIP thì không gian trong đây đã yên tĩnh hơn hẳn, trên lối đi không có nhân viên phục vụ nào.
Trong các gian phòng trong suốt chỉ có vài vị khách đang ngồi trong đó, chắc là những người này đều không tiện xuống lầu lộ mặt.
Vì Cận Chu cũng không rõ Uông Hoà Thái và Dương Thời Dữ đang ở đâu, cậu chỉ có thể cúi gằm đầu đi lên cầu thang không một bóng người này.
Đi mãi cuối cùng lại đi thẳng đến vườn hoa cảnh trên tầng cao nhất của du thuyền.
Trong đêm đông lạnh lẽo thế này, vườn hoa ngoài trời này hiển nhiên là không có mở cửa phục vụ, đèn ở đây cũng không bật, bên quầy nước cũng không có nhân viên phục vụ.
Khác với rạp chiếu ồn áo náo nhiệt bên dưới, chỗ này dường như bị tách biệt khỏi thế giới.
Cận Chu đang định rời đi thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Có khả năng Triệu Sảnh sẽ bị phán tử hình.”
… Là Dương Thời Dữ.
Cận Chu vội vàng lần theo âm thanh đó, đi đến bên lan can bị gió thổi lạnh đến thấu xương của vườn hoa.
Thì ra dưới lan can có một sân thượng nhỏ, chắc là đài quan sát của một gian phòng VIP nào đó.
“Bây giờ trong tay cảnh sát đã nắm được những chứng cứ gì rồi?” Uông Hoà Thái quay mặt ra biển, điếu xì gà trong tay bị gió thổi nhấp nháy ánh đỏ như một cây đèn tín hiệu nhỏ.
“Điều tra theo hướng rửa tiền này, bên cảnh sát đã phát hiện ra Triệu Sảnh đã từng tiếp xúc với vài nạn nhân trong các vụ án mạng trước đó.”
Động tác hút xì gà của Uông Hoà Thái khựng lại, quay đầu lại nhìn Dương Thời Dữ bên cạnh hỏi: “Cái này không được tính là chứng cứ chứ?”
“Chứng cứ gián tiếp.” Dương Thời Dữ nói: “Thái độ của Triệu Sảnh hiện giờ đã bắt đầu lung lay rồi.”
“Lung lay thế nào?” Uông Hoà Thái hỏi.
“Trong một lần thẩm vấn, anh ta đã hỏi chủ động khai báo thì sẽ được giảm án thế nào.” Dương Thời Dữ nói đến đây thì dừng lại, cũng không nói thẳng ra.
Nhưng Cận Chu đang trốn trong một góc nghe lén cũng hiệu được ám chỉ trong lời nói của anh – Triệu Sảnh đang do dự không biết có nên phản bội Uông Hoà Thái hay không.
Uông Hoà Thái nghe vậy thì trầm mặc, cầm điếu xì gà trong tay rít một hơi.
Một lúc lâu ông ta mới đưa mắt nhìn về phía xa xa, nói: “Thẩm phán Dương, cậu cảm thấy bây giờ tôi nên làm gì?”
“Nếu Triệu Sảnh khai ra.” Dương Thời Dữ dừng một chút rồi hỏi: “Sẽ ảnh hưởng rất lớn đến ông sao?”
Nghe thấy câu hỏi này, dây thần kinh của Cận Chu lập tức căng chặt.
Uông Hoà Thái không thể kể hết những tội mà mình đã phạm phải cho Dương Thời Dữ biết.
Nhưng bây giờ Dương Thời Dữ lại đặt ra câu hỏi như vậy, dù anh đã hỏi một cách rất uyển chuyển rồi nhưng cũng chẳng khác gì đang thẳng thắn thăm dò ông ta.
Những người cẩn thận từng li từng tí như Uông Hoà Thái thế này, nếu có người muốn nghe ngóng về bí mật của ông ta thì không có khả năng không nảy sinh cảnh giác được.
Dương Thời Dữ đặt ra một câu hỏi vượt quá giới hạn thế này quả thật là có hơi mạo hiểm.
“Tất nhiên là sẽ rất lớn.” Vẻ mặt của Uông Hoà Thái vẫn bình thản, rít một hơi xì gà, nhìn mặt biển phẳng lặng, đen thẳm nói: “Nếu như cậu ta vu khống hãm hại tôi thì dù cho tôi có nói gì cũng không minh bạch được.”
Thấy phản ứng thản nhiên như không này của Uông Hoà Thái, Cận Chu tạm thời thở phào một hơi, nhưng lại lập tức cau mày lại – tên Uông Hoà Thái này vậy mà lại phủi sạch hết mọi tội lỗi của mình.
Nghe Dương Thời Dữ nói Triệu Sảnh có khả năng sẽ khai ra, ông ta lập tức cắn ngược lại nói Triệu Sảnh vu khống hãm hại mình.
Đến lúc đó dù cho Triệu Sảnh có thực sự khai ra ông ta thì nói không chừng ông ta đã sớm nguỵ tạo cho mình chứng cứ bị vu khống rồi.
Kế hoạch hiển nhiên là đã xuất hiện lỗ hổng, chắc là Dương Thời Dữ cũng đã phát hiện ra chuyện này, nói: “Còn có trưởng đài truyền hình kia nữa, ông ta cũng có khả năng sẽ tiết lộ một số chuyện với bên phía cảnh sát.”
“Ông ta sao?” Tay cầm điếu xì gà của Uông Hoà Thái khựng lại giữa chừng, một lúc sau ông ta lại nhìn về phía Dương Thời Dữ hỏi: “Thẩm phán Dương, cậu nói thử xem có khi nào là đang có người cố ý gài bẫy tôi không?”
Thần kinh của Cận Chu lại lần nữa căng thẳng tột độ, bởi vì Uông Hoà Thái tuyệt đối sẽ không hỏi ra một câu vô duyên vô cớ thế này.
“Gài bẫy ông sao?” Dương Thời Dữ mặt không đổi sắc hỏi ngược lại, hoặc có lẽ là người ngoài sẽ không nhìn ra được, nhưng Cận Chu đã quá quen thuộc với Dương Thời Dữ rồi, cậu có thể nghe ra được trong giọng nói của Dương Thời Dữ đang có chút căng thẳng.
“Những người dưới trướng tôi liên tiếp xảy ra chuyện, ngay cả tiệc rượu mà tôi tổ chức cũng bị lộ tẩy ra ngoài.” Uông Hoà Thái chậm rãi quay người lại, đi đến bên bàn được chuẩn bị cho khách ngồi nghỉ, đặt điếu xì gà trong tay xuống cái gạt tàn trên đó: “Hơn nữa những chuyện này đều xảy ra từ sau khi tôi quen biết cậu, thẩm phán Dương, cậu nói xem có trùng hợp hay không?”
Tiêu rồi, hô hấp của Cận Chu lập tức vội vã, nhất thời hoàn toàn không rõ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào kế tiếp.
Nhưng Dương Thời Dữ lúc này lại bình tĩnh hơn cậu rất nhiều, anh quay người nhìn về phía Uông Hoà Thái, cau mày hỏi: “Ông nghi ngờ là tôi?”
“Không phải nghi ngờ.” Uông Hoà Thái rút một thứ màu đen trong túi ra chĩa về phía Dương Thời Dữ: “Mà là khẳng định.”
Nỗi bất an tích tụ đến phút nãy bỗng chốc bùng phát, Cận Chu nhìn thấy rõ thứ Uông Hoà Thái đang cầm trong tay, là một khẩu súng.
Hô hấp và nhịp tim như chững lại, chỉ nghe thấy Uông Hoà Thái lại nói: “Thẩm phán Dương, kế hoạch của cậu rất hay, muốn để cho tôi đi diệt khẩu Triệu Sảnh.
Nhưng cậu đã bỏ sót một chuyện, Triệu Sảnh đã đi theo tôi nhiều năm như vậy, tôi rất hiểu con người cậu ta, cậu ta cũng rất hiểu tôi, cậu ta không thể nào phản bội tôi được, bởi vì phản bội tôi thì chỉ có một con đường chết.”
“Thế nên.” Sắc mặt Dương Thời Dữ trầm xuống: “Bây giờ ông đang định mưu sát thẩm phán sao?”
“Đích thân ra tay không phải là phong cách của tôi, nhưng cậu đã lấy đi mất hết thân tín của tôi, tôi cũng không ngại phải đích thân giết người.” Uông Hoà Thái nói rồi lùi về sau một bước: “Cậu có biết tất niên trên du thuyền có gì tốt hay không? Thẩm phán Dương, đó là cho dù cậu có chết trên biển thì cũng không có ai phát hiện ra.”
Từ lúc Uông Hoà Thái rút súng ra đến khi nói xong lời này, khoảng thời gian chỉ tầm mười mấy giây.
Cận Chu không thể đứng đó đợi không làm gì, cậu quay đầu lại nhìn vườn hoa ngoài trời thử, muốn tìm một cái ghế ném xuống đó.
Chỉ cần có thể khiến cho Uông Hoà Thái mất tập trung, cậu tin chắc dựa vào thân thủ của Dương Thời Dữ nhất định có thể chế phục được Uông Hoà Thái.
Nhưng đúng lúc này, trên trời bỗng dưng phát ra một loạt tiếng nổ, pháo hoa đầy sắc màu nở rộ ngập trời, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp trên biển.
Cận Chu theo bản năng nhìn lên bầu trời bừng sáng kia, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ – bước qua năm mới rồi.
Cùng lúc đó cậu cũng hiểu rõ được dụng ý của Uông Hoà Thái khi gọi Dương Thời Dữ đi trước thời gian, ông ta muốn lợi dụng tiếng pháo hoa nổ để che lấp đi tiếng súng, trong lúc pháo hoa đã thu hút hết sự chú ý của toàn bộ khách mời, thần không biết quỷ không hay giết chết Dương Thời Dữ.
Nghĩ ra chuyện này không mất đến nữa giây, Cận Chu đã bị cảm giác bất an hoàn toàn chiếm lấy.
Cậu không kịp đi ra sau lấy ghế nữa mà dời tầm mắt từ trên trời xuống lại dưới sân thượng.
Một tiếng pháo hoa nổ lại vang lên, Uông Hoà Thái canh đúng thời gian bóp cò súng, Dương Thời Dữ bị đạn bắn trúng ngả người ra sau, rơi từ trên lan can xuống.
“Dương…”
DƯƠNG THỜI DỮ!!!
Sự việc diễn ra quá nhanh, Cận Chu đứng sững ra tại chỗ, không dám tin vào khung cảnh đang diễn ra trước mắt mình.
Uông Hoà Thái đi đến bên lan can kiểm tra một vòng, sau khi xác định Dương Thời Dữ đã rơi xuống biển rồi thì hài lòng cất súng đi, xoay người đi vào trong.
Chút lí trí còn sót lại của Cận Chu nhắc nhở cậu rằng không thể bị phát hiện ra.
Hai chân cậu mềm nhũn ngồi sụp xuống bồn hoa sau lưng, hai tay cậu không ngừng run rẩy.
Không thể nào….
Dương Thời Dữ không thể nào xảy ra chuyện được…
Cậu như một người mất hồn vừa báo cảnh sát vừa gọi xe cứu thương, Cận Chu thậm chí không thể giữ giọng mình bình tĩnh được như lúc ban đầu.
Cậu đi từng bước không vững xuống cầu thang, muốn bất chấp tất cả để nhảy xuống biển tìm Dương Thời Dữ.
Nhưng đúng lúc này bên dưới cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân vội vã, Nhậm Văn Lệ dẫn theo một nhóm cảnh sát ngụy trang thành nhân viên phục vụ chạy đến bao vây tầng lầu mà Uông Hoà Thái đang ở.
Trong đầu Cận Chu lúc này đã rối thành một đống, cậu bước vội đến trước mặt Nhậm Văn Lệ, cũng không cần biết tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
Cận Chu vội vã bắt lấy cánh tay cô, sắc mặt trắng bệch nói: “Cảnh sát Nhậm, cảnh sát Nhậm, cô nghe tôi nói, Dương Thời Dữ anh ấy…”
“Tôi biêt.” Nhậm Văn Lệ chắc là cũng không hiểu tại sao Cận Chu lại xuất hiện ở đây, nhưng cô cũng không rảnh để suy nghĩ nhiều thế, an ủi nói: “Cậu khoan hoảng đã, bên dưới có đồng nghiệp của tôi, đang lục soát cứu người rồi.”
Ba hồn bảy vía bay mất rốt cuộc cũng quay về lại cơ thể, Cận Chu chống một tay trên tường, nhường đường cho cảnh sát, nhịp tim hỗn loạn chậm rãi khôi phục lại.
Cậu tự an ủi mình, có Nhậm Văn Lệ ở đây nghĩa là đã kế hoạch đã được chuẩn bị ổn thoả từ trước rồi.
Dương Thời Dữ vừa rơi xuống nước thì đã có cảnh sát tìm cứu, nhất định sẽ không sao đâu.
Nhưng…
Rơi từ trên cao như vậy xuống, lực đẩy ngược lại của mặt nước chẳng khác nào đập xuống nền bê tông cả, huống hồ Dương Thời Dữ còn bị bắn….
Không được, cậu vẫn phải đi xem thử.
Nội tâm Cận Chu lại bắt đầu bị nỗi bất an bao phủ, cậu run rẩy cầm cập vịn vào vách tường đi xuống.
Đúng lúc trong cửa phòng cao cấp vang lên giọng của Nhậm Văn Lệ và Uông Hoà Thái.
“Uông Hoà Thái, bây giờ ông đang có liên can đến một vụ án cố ý giết người, chúng tôi sẽ tiến hành bắt giữ ông.”
“Bắt giữ?” Uông Hoà Thái phối hợp đưa hai tay lên, biểu tình vẫn ung dung bình thản: “Cô cảnh sát, chuyện gì cũng phải có chứng cứ mới nói được, cô nói thử xem tôi đã mưu sát ai? Nếu như các người còn bắt người bậy bạ nữa thì tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.”
Nhậm Văn Lệ cất khẩu súng trong tay đi, rút còng tay trong túi bên hông ra, dùng mắt ra hiệu cho cấp dưới vào phòng lục soát.
Uông Hoà Thái bị bẻ ngược tay ra sau áp sát vào trên tường, trong giọng nói đã bắt đầu có chút giận dữ: “Tôi cảnh cáo mấy người, không có bằng chứng mà lại tuỳ tiện bắt người, tôi sẽ không cho mấy người yên thân đâu.”
Thấy bộ dạng như đã tính trước hết mọi chuyện này của Uông Hoà Thái, Cận Chu đoán chắc là đã có bảo vệ tránh được tầm mắt của cảnh sát để báo tin cho ông ta trước.
Hơn nữa ông ta chắc cũng đã sớm lau sạch dấu vân tay trên khẩu súng rồi ném xuống biển, vì thế mới có thể chắc chắn cảnh sát không thể tìm được bằng chứng như vậy.
“Uông Hoà Thái.” Cận Chu đẩy nhóm người trước mặt ra, mặt không chút biểu tình đi đến trước mặt Uông Hoà Thái, lần đầu tiên lấy thân phận Cận Chu nhìn thẳng vào hung thủ đã giết chết cha mẹ mình: “Ai nói là không có chứng cứ?”
Uông Hoà Thái lập tức cau mày, chắc là cảm thấy tình hình không ổn, đánh giá Cận Chu từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là ai ư?” Cận Chu lắc lắc cái điện thoại trong tay, bên trong là đoạn video cậu đã quay lại từ lúc hai người bắt đầu nói chuyện, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi là nhân chứng.”
------oOo------