Sinh nhật của Dương Thời Dữ là ngày 31 tháng 12, là ngày cuối cùng của một năm.
Khoảng tầm nửa tháng trước Cận Chu đã bắt đầu đếm từng ngày trôi qua để mong ngày này mau mau đến, nhưng khi thật sự đến ngày này rồi thì nếu không phải cậu hưng phấn quá đặt chuông báo thức trước thì sợ là cậu đã quên mất chuyện này từ lúc nào không hay.
Cận Chu lục trong góc tủ đồ lấy ra mấy thứ mà mình đã chuẩn bị từ sớm, cậu đeo cài tai chó con lên trên đầu, quay người qua nhìn Dương Thời Dữ: “Vợ thích không nè?”
Dương Thời Dữ chậm rãi ngồi dậy trên giường, đưa tay qua bật đèn đầu giường lên, nhìn Cận Chu hỏi: “Không ngủ nữa à?”
“Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh đó.” Cận Chu thuần thục thay một cái quần lót có đuôi chó vào, rồi lại đeo một cái vòng cổ lên trên cổ mình, xong xuôi cậu lại nhảy nhót về lại trên giường: “Tất nhiên là phải làm chuyện anh thích làm rồi nha.”
“Chó con tinh lực dồi dào quá nhỉ.” Dương Thời Dữ lấy cặp kính gọng vàng trên đầu giường qua đeo lên, dây chống trượt phản chiếu lại ánh đèn vàng trên đầu giường: “Đưa còng tay cho anh.”
Cận Chu tìm tìm trong cái rương, lấy ra một cái còng tay đưa cho Dương Thời Dữ.
“Không thích cái này.” Dương Thời Dữ nói: “Thích xích chân hơn.”
Cận Chu lại vùi đầu xuống tìm trong cái rương, nhưng cậu cũng nhanh chóng phát hiện ra có gì sai sai, hai cái tai chó con lập tức dựng thẳng lên nhìn về phía Dương Thời Dữ hỏi: “Sao anh biết là có xích chân nữa?”
Dương Thời Dữ không trả lời, mặt không đổi sắc nói: “Đưa anh.”
“Anh đã thấy đồ trong rương từ sớm rồi đúng không?” Cận Chu lập tức nhận ra món quà bất ngờ mà cậu chuẩn bị đã sớm bị phát hiện rồi: “Cái đồ chó nhà anh hay lắm, đã thấy từ lâu rồi mà không hó hé tiếng nào.
Lão dê cụ nhà anh diễn cho ai xem đấy?”
“Ai là đồ chó?” Dương Thời Dữ kéo sợi dây xích trên vòng cổ, chỉ dùng một tay đã kéo được nhóc chó con nào đó xuống dưới thân mình.
Mười phút sau.
“Là em! Em là đồ chó!”
“Ngoan lắm chồng.”
Hôm sau Dương Thời Dữ vẫn phải đi làm.
Cận Chu mới sáng sớm đã bò dậy nấu cho ngài thẩm phán nhà mình một bát mì trường thọ, vừa ngáp vừa đi vào phòng ngủ: “Vợ ơi, dậy ăn thôi.”
Dương Thời Dữ hiển nhiên vẫn còn đang mơ màng ngủ, anh xoa xoa ấn đường, miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút, lấy cặp kính gọng vàng qua đeo lên, nhìn Cận Chu hỏi: “Mông em vẫn ổn à?”
“Em chả sao cả, em chịu nổi mà.” Cũng không biết Cận Chu đang đắc ý cái gì: “Em mới có hơn hai mươi tuổi thôi mà hôm nay anh đã đầu ba rồi đó ngài thẩm phán Dương ạ.”
Dương Thời Dữ nghiêng người xuống giường, cởi đồ ngủ trên người ra, hai mắt vẫn còn buồn ngủ cau mày hỏi: “Làm sao, em còn muốn đợi đến lúc anh không chịch em nổi nữa à?”
“Anh lại nói cái từ đó nữa rồi.” Cận Chu khó chịu nhăn mặt: “Em vì anh mà thuốc cũng cai luôn rồi mà anh không thể vì em không nói tục nữa được hả?”
Dương Thời Dữ trầm mặc thay áo sơ mi vào, một lúc sau mới nói: “Được.”
Khoé mắt Cận Chu lại hiện lên ý cười mãn nguyện, tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Em cứ đợi đến lúc anh không chịch em nổi nữa đó.”
Vẻ mặt Dương Thời Dữ bình thản đi ra khỏi phòng ngủ, lúc đi ngang qua người Cận Chu thì nói: “Thế thì em đợi thêm mấy chục năm nữa đi.”
Cận Chu cũng đuổi theo kịp bước Dương Thời Dữ: “Đợi thì đợi.”
Mì trường thọ được nấu theo kiểu giản lược nhất, chỉ bỏ thêm một quả trứng gà và một ít hành lá.
Cận Chu và Dương Thời Dữ yên lặng tự ăn phần của riêng mình, cả hai đều đang cố tỉnh táo lại sau trận vận động kịch liệt tối qua.
Trong nhà chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm lẫn nhau, trong một ngày đáng lẽ phải náo nhiệt thế này ngược lại trông có vẻ hơi buồn chán.
Nhưng dù sao thì cũng đã trải qua một trận vận động quá độ, Cận Chu cũng lười động đũa nên dứt khoát dừng động tác trên tay lại, nhìn Dương Thời Dữ đối diện nói: “Nhớ ước điều ước sinh nhật đó.”
“Ừm.” Dương Thời Dữ đáp một tiếng, nhìn có vẻ là đã nghĩ xong muốn ước cái gì rồi.
Cận Chu cũng không hỏi điều ước của Dương Thời Dữ là gì, bởi vì điều ước sinh nhật mà nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa.
Sinh nhật của Cận Chu là vào tháng ba, sinh nhật của năm lớp 12 đó, cậu đã nói ra điều ước là sẽ thi đậu vào đại học Luật, phải làm được đàn em cùng trường với Dương Thời Dữ, sau đó… cậu không bao giờ nói ra điều ước sinh nhật nữa.
“Tiếp theo đây em có dự tính gì?” Dương Thời Dữ đột nhiên hỏi.
Chủ đề thay đổi quá đột ngột, Cận Chu cắn đũa sửng sốt: “Dự tính?”
“Chuyện của Lưu Vĩnh Xương.” Dương Thời Dữ nói.
Cận Chu vô thức rũ mắt xuống, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình gì: “Không biết.”
Dù cho trong lòng Cận Chu đã nắm chắc được chín phần chuyện Lưu Vĩnh Xương chính là hung thủ giết người mười bảy năm trước rồi, nhưng thứ nhất là cậu không có chứng cứ, thứ hai là vẫn còn nhiều bạn bè xung quanh nữa.
Cậu thật sự không biết phải làm thế nào mới được.
Cậu có thể tưởng tượng ra được nếu cậu nói chuyện này cho Hổ Tử biết thì Hổ Tử chắc chắn sẽ không chọn đứng cùng chiến tuyến với cậu, hơn nữa còn sẽ khuyên cậu là: “Anh Cận, chuyện không có chứng cứ thì đừng nên nói bậy bạ.”
Còn Tiểu Vũ thì chắc là sẽ hơi nghiêng về phía cậu, nhưng thế thì có ý nghĩa gì đâu?
Không lẽ trong một trăm đứa anh em, có năm mươi mốt đứa nghiêng về phía cậu thì cậu sẽ cảm thấy được thắng lợi hay an ủi về mặt tinh thần hay sao?
… Không hề.
Làm thế chỉ khiến cuộc sống cậu bị đảo loạn nhiều hơn thôi.
“Có phải anh vẫn không thích đám bạn bè kia của em không?” Cận Chu nâng mắt lên, nhìn với phía Dương Thời Dữ hỏi: “Em nhớ là lúc mình gặp nhau ở toà chung cư cũ, anh còn rất phản cảm với đám bạn xấu kia của em.”
“Bây giờ thì cũng bình thường.” Dương Thời Dữ nói: “Bạn của em cũng là bạn của anh.”
“Vợ ơi anh tốt thật đó.” Cận Chu bị làm cho xúc động không thôi, cậu thở dài một hơi rồi lại nói: “Nhưng mà chắc là em sắp không còn bạn nữa rồi.”
Tình hình giữa Cận Chu và Lưu Vĩnh Xương này khó xử nhất là cả hai người đều là người có tiếng nói, các anh em khác không thể làm lơ hai người họ tiếp tục giao du với nhau được.
Chuyện này giống như trên núi có hai đại vương mà cả hai lại nảy sinh mâu thuẫn không thể giải quyết được với nhau, không còn cách nào tiếp tục sống hoà thuận trong cùng một ngọn núi được nữa.
Cận Chu ngược lại vẫn có thể tiếp tục điều tra vụ án năm đó, một là trả lại trong sạch Lưu Vĩnh Xương, hai là tống Lưu Vĩnh Xương vào trong tù.
Nhưng bây giờ cậu không rảnh để nghĩ đến chuyện này vì bên phía Lưu Thiến vẫn còn vài chuyện cậu phải làm rõ trước.
“Phiền quá đi.” Cận Chu vò rối tóc mình: “Sao mà tất cả mọi chuyện đều dồn hết vào cùng một lúc vậy.”
“Nếu như em muốn tiếp tục điều tra Lưu Vĩnh Xương thì có thể tìm thêm một ít manh mối mới rồi giao cho phía cảnh sát điều tra.” Dương Thời Dữ nói: “Điều tra là công việc của cảnh sát, những chuyện luật sư có thể làm cũng có giới hạn thôi.”
Đâu chỉ có giới hạn không thôi, mà luật sư nếu không lấy được quyền điều tra, thì chỉ có thể dựa theo những manh mối hiện có để suy đoán thôi.
Giống như Cận Chu bây giờ vậy, dù cho có tiếp cận được đến gần với chân tướng vậy rồi nhưng cũng không có cách nào để khẳng định được mọi chuyện là đúng như cậu nói.
“Nhưng manh mối mới phải tìm thế nào đây?” Cận Chu cau mày hỏi: “Vụ án này đã qua lâu vậy rồi, làm gì còn chứng cứ gì mới nữa?”
“Không cần thiết phải là nhân chứng hay vật chứng mới, chỉ cần là điểm khả nghi thôi cũng được.” Dương Thời Dữ nói: “Trong nhóm bạn học của anh có người là pháp y, có thể giới thiệu cho em quen.
Em tham khảo bên pháp y thử xem, nói không chừng có thể phát hiện ra chi tiết nào đó bị bỏ sót.”
“Đau đầu ghê.” Cận Chu đã vò đầu tóc mình rối như một cái ổ gà: “Tại sao em lại phải làm mấy chuyện này chứ?”
Giống như những gì Dương Thời Dữ đã nói, điều tra là công việc của cảnh sát, ngay cả bên phía vụ án giết người liên hoàn kia cũng vậy, chả hiểu sao Cận Chu bây giờ lại giống như một nhân viên ngoài biên chế vậy?
“Tất nhiên là em có thể không cần làm gì hết, chỉ xem em có muốn hay không thôi.” Lập trường của Dương Thời Dữ rất rõ ràng, dù cho Cận Chu có quyết định gì tiếp theo thì anh cũng đều sẽ ủng hộ.
“Đợi xong chuyện này rồi nói đi.” Cận Chu uể oải nói.
Cảm giác mất đi bạn bè đúng thật là không dễ chịu chút nào, huống hồ Cận Chu còn có dự cảm là cậu sắp mất đi hết phần lớn bạn bè của mình.
Những anh em có thể lăn lộn cùng Lưu Vĩnh Xương đa số đều lấy nghĩa khí làm đầu.
Nếu như Cận Chu thật sự tống Lưu Vĩnh Xương vào tù thì cậu đoán chắc rằng những anh em kia sẽ cho rằng cậu là người phản bội Lưu Vĩnh Xương.
Nhưng Cận Chu thật sự không thể giả vờ như chưa có gì xảy ra được.
Lưu Vĩnh Xương rõ ràng là có hiềm nghi giết người, sao cậu còn có thể coi hắn là bạn mình được nữa?
“Em phát hiện ra…” Cận Chu mặt mày đau khổ nhìn Dương Thời Dữ vẫn đang thản nhiên ăn mì, nói: “Hình như em sắp mất hết các mối quan hệ trong cuộc sống của em rồi.”
“Ừm.” Dương Thời Dữ rõ ràng là đã sớm thấy được kết quả này rồi: “Em sẽ rất khó xử trong nhóm bạn bè của em.”
Người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn kẻ trong cuộc, Cận Chu đến tận hôm nay mới hiểu được câu nói này.
Chuyện đã đến nước này rồi thì cậu đã không còn cách nào tiếp tục sống cuộc sống như trước kia được nữa.
Điều tra Lưu Vĩnh Xương thì sẽ mất đi các mối quan hệ trong cuộc sống hiện tại; Không điều tra Lưu Vĩnh Xương thì không có mặt mũi nào nhìn thẳng vào lương tâm mình.
Dù là lựa chọn nào thì cũng không có lợi cho Cận Chu hết.
“Cùng lắm thì chúng ta rời khỏi nơi này đi.” Trong đầu Cận Chu chợt nảy ra một ý nghĩ: “Chạy trốn tuy hèn nhưng lại rất hữu dụng.”
“Đi đâu?” Dương Thời Dữ hỏi.
“Đi về phía Nam đi, chỗ đó có nhiều nắng.” Cận Chu càng nói thì càng tưởng tượng ra được cảnh đó: “Tốt nhất là đến một hòn đảo ngập tràn ánh nắng! Tụi mình có thể mua một con thuyền, sau đó khi nào muốn ra biển thì cứ đi thôi.”
Dương Thời Dữ rũ mắt trầm tư: “Nghe cũng không tệ.”
“Đúng nhỉ!” Cận Chu hào hứng lấy điện thoại ra: “Để em xem thử coi.”
“Em muốn đi ngay bây giờ hả?” Dương Thời Dữ nhướn mày, nói như tạt một xô nước lạnh lên đầu Cận Chu: “Chuyện của Uông Hoà Thái em không quan tâm nữa sao? La Tuyết Tình vẫn còn chưa rõ sống chết ra sao trong bệnh viện, Lưu Vĩnh Xương rốt cuộc có giết người hay không, em cũng còn chưa làm rõ mà.”
Nghe vậy Cận Chu lập tức buồn bã ỉu xìu, đau khổ lấy tay chống cằm: “Tại sao làm người lại khó như vậy chứ?”
“Làm gì khoa trương đến mức đó?” Dương Thời Dữ đứng dậy, xoa xoa cái đầu rối như ổ gà của Cận Chu, cầm hai cái bát rỗng xoay người đi vào bếp: “Xử lý cho xong từng chuyện.
Đợi đến khi giải quyết xong hết những chuyện này, em muốn đi đâu thì anh sẽ đi với em.”
“Thế thì em muốn đến một hòn đảo tràn ngập nắng.” Cận Chu chỉ đành tự dựa vào trí tưởng tượng an ủi mình: “Ngày nào em cũng phải ra ngoài bãi biển để ngắm trai đẹp, ngắm cơ bắp và mông của mấy người đó, vừa nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.”
“Được.” Dương Thời Dữ quay lưng lại với Cận Chu, giọng nói không chút gợn sóng: “Ngắm xong thì nhớ về miêu tả cho anh.”
Thế thì kiểu gì cũng sẽ bị chịch một trận tơi bời nữa thôi.
Nghĩ đến đây Cận Chu phì cười, lại lấy điện thoại ra xem thử giá vé máy bay: “Tết Nguyên Đán anh được nghỉ phép ba ngày nhỉ? Tụi mình có thể đi ngắm trước thử xem sao đó.”
Dương Thời Dữ vẫn tiếp tục rửa bát, dường như không nghe thấy Cận Chu nói gì, xoay lưng về phía cậu không trả lời.
“Đi Hải Nam đi được không?” Cận Chu lớn giọng hơn hỏi: “Tối nay tụi mình đi luôn, đến tối ngày ba thì về, vậy là đi được hai, ba ngày rồi.”
Giá vé máy bay hiển thị trên màn hình vô cùng đắt đỏ, nhưng tiền tiết kiệm của Cận Chu vẫn còn dư dả, lo hết chuyến du lịch này cũng không thành vấn đề.
Tiếng nước chảy trong phòng bếp bỗng dưng ngưng bặt, Dương Thời Dữ vừa lau tay vừa đi ra, nói: “Tết Nguyên Đán anh không đi được.”
“Hửm?” Cận Chu khó hiểu nói: “Tại sao?”
“Có một chuyện quan trọng muốn nói với em.” Dương Thời Dữ đẩy kính lên: “Uông Hoà Thái mời anh đến bữa tất niên trên du thuyền của ông ta.”
“Cái gì?” Cận Chu bật dậy khỏi ghế: “Chuyện này anh tính khi nào mới nói với em thế?”
“Bây giờ đây.” Dương Thời Dữ nói.
Cận Chu hít sâu một hơi: “Ông ta mới được thả ra, bây giờ chắc chắn là đang điều tra chuyện gì đã xảy ra.
Ông ta mời anh đi ăn tất niên còn chẳng phải là bày sẵn Hồng Môn yến* hay sao?”
(*)
Hồng Môn yến: Là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán – Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc.
Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang.
Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành.
Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ.
Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ “Hồng Môn yến” theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
(Cre: cafebiz.vn)
“Không chỉ có mình anh.” Dương Thời Dữ bình tĩnh nói: “Đa số khách mời trong tiệc rượu mặt nạ đều sẽ tham gia.
Ý của Uông Hoà Thái là muốn chứng minh tiệc rượu trước đó chỉ là tiệc rượu bình thường mà thôi, ông ta mời những khách mời này đến dự tất niên cũng là muốn thể hiện rằng những bữa tụ tập thế này rất thường gặp.”
Động cơ của Uông Hoà Thái rất hợp lí, nhưng Cận Chu vẫn cứ cảm thấy lo lắng một cách kì lạ.
“Em cảm thấy không ổn đâu Dương Thời Dữ.” Cận Chu cau chặt mày nói: “Ngày cha mẹ em xảy ra chuyện em cũng đã cảm thấy không ổn như vậy, em không muốn anh đi đâu.”
“Nhưng nếu anh không đi,” Dương Thời Dữ dừng lại một chút: “Ngược lại sẽ khiến Uông Hoà Thái nảy sinh nghi ngờ.”
Cái này cũng đúng.
Nếu như những người khác đều tham dự mà chỉ có mình Dương Thời Dữ không đi thì chẳng khác nào là đang nói với Uông Hoà Thái, Dương Thời Dữ có vấn đề.
“Vậy anh dẫn em theo đi.” Cận Chu nói: “Dù sao thì anh cũng không được hành động một mình nữa.”
“Không thể.” Dương Thời Dữ lắc đầu: “Mỗi khách mời đều có một tấm thiệp mời được thiết kế riêng, không phải em muốn trà trộn vào là vào được.”
Thấy sắp muộn giờ làm rồi nên Dương Thời Dữ cũng không nhiều lời với Cận Chu nữa, rời khỏi nhà.
Cận Chu biết là Dương Thời Dữ thật sự không muốn cho cậu theo lên đó, nhưng cậu cảm thấy rất bất an.
Vì vậy cậu lấy điện thoại ra gọi cho Trương Thuỵ một cuộc: “Ông chủ Uông của tụi mày còn tìm người đẹp áo dài kia nữa không?”
------oOo------