Từ lúc La Tuyết Tình hôn mê đến nay đã được ba ngày rồi.
Toà chung cư cũ lúc mười giờ tối yên tĩnh không có chút tiếng động nào.
Án mạng xảy ra khiến nơi này càng vắng vẻ hơn.
Tiếng giày giẫm lên vũng bùn thôi cũng có thể gây ra tiếng vang vọng thoang thoáng.
Khom eo chui qua dãy phân cách màu vàng được dán trước cổng, Cận Chu đeo găng tay màu trắng vào, thử ấn công tác trên tường một cái, trong gian phòng nhỏ hẹp lập tức sáng bừng lên.
“Đây là hiện trường phát hiện ra vụ án đầu tiên.” Cận Chu quét mắt nhìn đồ nội thất trong nhà, nói với Dương Thời Dữ đang đứng sau lưng cậu.
Sau khi Trang Vũ xác nhận tên theo dõi kia đã rời đi rồi, Dương Thời Dữ mới ra ngoài hành động cùng Cận Chu.
Anh vẫn mặc một bộ đồ đen kia, nhưng khác với trước kia là bây giờ anh còn đeo thêm một vỏ bọc giày màu xanh, tay đeo găng tay màu trắng, cùng Cận Chu xuất hiện tại hiện trường án mạng, giống như tổ hình sự đang đến khám nghiệm hiện trường vậy.
Nếu không phải tên sát thủ hàng loạt kia ra tay với La Tuyết Tình thì Cận Chu cũng sẽ không kéo theo Dương Thời Dữ lo chuyện bao đồng làm gì.
Điều tra vụ án là công việc của cảnh sát, dù thế nào thì cũng không đến lượt thẩm phán và luật sư nhúng tay vào.
Nhưng tên sát thủ liên hoàn này đã ra tay đến lần thứ ba rồi mà bên phía cảnh sát vẫn không có chút manh mối nào, lại thêm chuyện bạn bè của mình gặp hại nên trong lòng Cận Chu khó tránh khỏi có chút gấp gáp.
Còn Nhậm Văn Lệ đã bị vụ án này quay vòng đến chóng mặt hoa mắt, thấy Cận Chu muốn giúp đỡ thì cũng không ngăn cản nhiều, chỉ dặn cậu đừng phá hỏng hiện trường vụ án thôi.
“Anh xem, giống hệt nhà của La Tuyết Tình vậy.” Cận Chu ngồi xuống một cái ghế trong phòng khác, hơi ngẩng đầu lên nhìn Dương Thời Dữ nói, “Hung thủ trói nạn nhân lên ghế trước, tìm đồ chặn miệng lại sau đó siết cổ đến chết.”
“Vấn đề là tại sao phải trói lại?” Dương Thời Dữ đi qua người Cận Chu, đánh giá bố cục trong nhà, “Dựa theo lời khai của những đứa trẻ kia thì hung thủ là một người đàn ông cao to đã thành niên.
Hắn ta dư sức khống chế một người phụ nữ, tại sao phải trói lại rồi mới giết hại?”
Đây rõ ràng là một hành động vô cùng thừa thải.
Nếu như một người đàn ông cao to đã thành niên muốn giết hại một người phụ nữ, hoàn toàn không cần phải hạn chế năng lực hành động của cô ấy trước.
…Trừ phi hắn còn có mục đích khác.
“Bên phía cảnh sát Nhậm phân tích là,” Cận Chu sờ sờ cằm nói, “Rất nhiều sát thủ liên hoàn đều có một trình tự giết người của riêng mình, trình tự giết người của tên hung thủ này chính là phải trói lại trước rồi mới giết.
Hơn nữa thứ anh ta dùng để trói người lại, và cả hung khí để siết chết nạn nhân đều là dây điện có sẵn trong nhà.
Đây chắc cũng là một trong những “tiêu chí” của hắn ta.”
“Chưa chắc đã đơn giản như thế.” Dương Thời Dữ dừng bước lại, đánh giá Cận Chu đang trong tư thế của nạn nhân lúc bị giết hại trên ghế, “Dùng đồ có sẵn trong nhà để làm hung khí, làm thế có thể tránh để lại manh mối.
Vì nếu hắn ta tự mình mang theo hung khí thì dù có là dây gì thì bên phía cảnh sát cũng có thể lần ra được manh mối này.”
“Đúng vậy.” Cận Chu gật gật đầu, “Chỉ cần có phát sinh hoá đơn mua đồ thì đều có khả năng bị bên phía cảnh sát điều tra được.”
“Còn về trình tự giết người của hắn ta,” Dương Thời Dữ nâng mắt lên song song tầm mắt của Cận Chu, nhìn về cánh cửa phòng ngủ trước cái ghế, “Em có phát hiện ra là phương hướng của cái ghế vuông góc với hướng cửa phòng ngủ không?”
“Đúng vậy, chính diện hoàn toàn với cửa phòng ngủ luôn.” Cận Chu giơ tay lên chỉ thẳng về phía trước, “Ở hai vụ án trước, bên phía cảnh sát đã suy đoán là hung thủ trói nạn nhân lên ghế là vì muốn ép cô ấy nhìn về phía phòng ngủ.
Vụ án của La Tuyết Tình đã chứng thực được suy đoán này.”
“Trong phòng ngủ đang nhốt con của nạn nhân.” Dương Thời Dữ rũ mắt xuống, cau mày trầm tư, “Hung thủ đang muốn đứa trẻ phải đối mặt với cái chết của người mẹ.”
“Vì thế “trình tự giết người” của hung thủ cũng rất có khả năng.” Cận Chu nghiêm túc nói, “Hắn hành động thừa thải trói nạn nhân thật kĩ lại rồi mới giết hại, là vì giết người không phải là mục đích cuối cùng của hắn, khiến cho đứa trẻ sau cánh cửa kia cảm thấy sợ hãi mới đúng là mục đích của hắn.”
“Kiểu người gì mới thường hay chấp nhặt với trẻ con đây?” Dương Thời Dữ đánh giá những đồ vật trong nhà.
“May mà La Tử Hạo to gan.” Cận Chu thở hắt một hơi, mỗi lần nhớ tới chuyện này đều sợ hãi không thôi, “Dám nhảy ra khỏi cửa sổ từ tầng 25.”
Nhà của La Tuyết Tình nằm trong một khu dân cư nhỏ bình thường, kiến trúc của toà chung cư này đã hơi cũ kĩ rồi.
Cục nóng của điều hoà không phải là kiểu ẩn trong tường như mấy khu nhà hiện đại mà để lộ ra bên ngoài, vì thế La Tử Hạo mới có thể đạp lên cục nóng điều hoà chạy qua được đến nhà tầng dưới.
Hung thủ đang hành hung chắc là phát hiện ra trong phòng ngủ không hề phát ra tiếng khóc như trong dự đoán của hắn, lúc đi kiểm tra thử thì phát hiện La Tử Hạo đã bò được xuống tầng dưới.
Thế là hắn ta vội vàng siết cổ La Tuyết Tình rồi rời đi, còn hàng xóm lầu dưới thì đã kịp thời gọi xe cứu thương nên mới cứu được La Tuyết Tình một mạng.
“Đàn ông đã thành niên, vóc người cao to, to gan tỉ mỉ, có thù oán với trẻ con.”
Hai người lại đi đến phòng trọ đơn của vụ án thứ hai kiểm tra một vòng.
Trên đường đi về nhà, Cận Chu và Dương Thời Dữ mới tổng kết lại những từ khoá mấu chốt về hung thủ.
“Thêm một cái nữa là có “tinh thần mạo hiểm”.” Dương Thời Dữ bổ sung thêm, “Sau khi hắn gây án thì không hề để lại dấu vân tay hay dấu chân nào, cũng không tự mang hung khí theo.
Điều này chứng tỏ hắn vô cùng cẩn thận, nhưng đứa trẻ rõ ràng là nhân tố không xác định được, hắn không hề loại trừ nhân tố này ra, cố ý giết người trước mặt đứa trẻ, chứng tỏ hắn ta rất thích mạo hiểm.”
“Hoặc có thể nói hắn là một tên biến thái.” Cận Chu vẫn nhìn đường phía trước, hàng chân mày cau chặt từ nãy giờ vẫn chưa giãn ra, “Mới đầu cảnh sát còn tưởng mục tiêu của hung thủ là nạn nhân, ai ngờ quanh co cả buổi trời thì ra lại là con của nạn nhân.
Chẳng trách điều tra lâu vậy rồi mà vẫn chưa phá được án.”
“Nhưng trẻ con sao lại trêu chọc đến loại người này được?” Dương Thời Dữ suy tư nói, “Có một vài đứa trẻ đúng thật là không hiểu chuyện lắm, nhưng cũng không đến mức thù hận sâu đậm đến vậy.”
“Không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để so sánh với một tên biến thái được.” Cận Chu nhìn Dương Thời Dữ bên cạnh mình, “Nạn nhân trong vụ ở chung cư cũ thì em không rõ.
Nhưng con gái của nạn nhân của vụ ở phòng trọ đơn thì em đã từng gặp qua rồi.
Lúc ở trước cổng trường học, ném thẳng cái bình nước kia đến trước mặt em, hư hỏng cực kì luôn.
La Tử Hạo cũng thế, mẹ nó nuôi nó cực khổ suốt bao nhiêu năm mà nó chỉ biết xụ mặt ra thôi, để em xem sau vụ này nó còn dám…”
Nói đến đây, Cận Chu đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cậu phút chốc đứng khựng lại tại chỗ, không chắc chắn nói: “Không tên hung thủ này cảm thấy những đứa trẻ này đều không hiểu chuyện, cho nên mới muốn trừng phạt bọn nó sao?”
“Bằng cách giết hại mẹ của bọn nó?” Dương Thời Dữ cũng dừng bước, quay đầu qua nhìn về phía Cận Chu.
“Để cho chúng nó không kịp hối hận nữa.” Cận Chu càng ngày càng cảm thấy cái động cơ này hợp lí, “Nếu như là thế thì tên hung thủ này chắc chắn là đã lớn lên trong một gia đình đơn thân, hơn nữa mẹ của hắn chắc là đã qua đời rồi.
Hắn ta hối hận không kịp báo đáp ơn dưỡng dục, thế nên mới oán hận những đứa trẻ có phúc mà không biết hưởng kia.”
“Cái này…” Dương Thời Dữ hơi cau mày, “Có chút hoang đường.”
“Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.”
Cận Chu lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Nhậm Văn Lệ, bảo cô ấy điều tra hoàn cảnh của nạn nhân ở toà chung cư cũ.
Nếu như con của người mẹ đơn thân này cũng không hiểu chuyện như thế, thì Cận Chu cảm thấy suy đoán của cậu chắc là không sai đâu.
Như vậy thì đã có thể thu hẹp phạm vi hung thủ lại.
Cúp điện thoại xong Cận Chu đang tính sắp xếp lại mạch suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình.
Nhưng đúng lúc cậu vừa buông điện thoại xuống thì nó lại rung lên, nhìn thử tên hiển thị thì là Lưu Thiến gọi đến.
“Nhóc Chu ơi chuyện của anh Lưu em có tin tức gì chưa?”
Mấy ngày này nhiều chuyện rối tung hết cả lên, Cận Chu hoàn toàn không thể phân thân ra để lo cho vụ án bên Lưu Vĩnh Xương được.
Sau khi La Tuyết Tình xảy ra chuyện, mấy người quen bên giới truyền thông của cô ngay hôm sau đã đăng một bức thư công khai, nội dung là bản thân đã xảy ra chuyện, “Hung thủ là Uông Hoà Thái”.
Cận Chu lúc này mới biết được “chuẩn bị vẹn toàn” mà La Tuyết Tình đã nói, thực ra là tuyên bố bản thân mình đã bị hại trên một kênh truyền thông, còn hẹn trước gửi đến các đài tin tức lớn nhỏ một cái mail, bên trong là một số thứ chưa được tiết lộ ra.
Ngày nào cô ấy cũng sẽ cài giờ lại cho cái mail đó, nếu như có hôm nào cô ấy không cài giờ được, thì có nghĩa là cô ấy đã gặp chuyện không may.
Bây giờ các kênh truyền thông lớn đều nhận được cái mail kia sau khi La Tuyết Tình bị hại, bên trong chỉ có một tấm ảnh, là một người đàn ông có tóc mai bạc đeo mặt nạ.
La Tuyết Tình chắc là đã cố ý căn góc, chỉ nhìn mỗi tấm ảnh này thôi thì không thể nhận ra được ai là người chụp lại.
Nhưng dựa theo tin tức mà cô ấy đính kèm, hiện giờ tất cả mọi người đều biết người đàn ông này là trưởng đài truyền hình thành phố, ngoài ra cũng xác thực luôn chuyện tiệc rượu dâm loạn của Uông Hoà Thái là có thật.
Bên phía cảnh sát hiện giờ đã cho triệu tập Uông Hoà Thái đến điều tra.
Còn các cư dân mạng thì đa số đều nghiêng về một phía, yêu cầu cảnh sát phải điều tra rõ Uông Hoà Thái.
Cận Chu cũng không ngờ tên sát thủ liên hoàn này lại nhắm trúng La Tuyết Tình, dẫn đến chuyện cô ấy công khai nội dung trong video kia.
Trong chuyện này Uông Hoà Thái đúng là bị oan.
Nếu ông ta biết được chuyện hẹn giờ mail của La Tuyết Tình thì trước khi xử lý ổn thoả chuyện này ông ta chắc chắn sẽ không dám tuỳ tiện hành động, đây cũng giống như những gì La Tuyết Tình đã nói, là một phương án dự phòng mà cô đã để lại cho bản thân mình.
Nhưng không ngờ tên sát thủ liên hoàn này vừa xuất hiện đã đánh bậy đánh bạ kéo luôn Uông Hoà Thái vào vũng bùn này.
Sự tình đã phát triển theo hướng ngoài tầm kiểm soát của Cận Chu, mấy ngày nay cậu chưa được ngủ một giấc nào là ngon giấc, tất nhiên cũng không thể theo dõi đến vụ án của Lưu Vĩnh Xương được.
“Chị Lưu, em đã nộp hồ sơ ý kiến biện hộ rồi, bây giờ chỉ cần đợi thông báo là được.”
“Được rồi, vậy em lúc nào cũng phải theo dõi thật kĩ đó nha.
Nếu như có cần gửi tiền cà phê gì đó thì em cứ nói với chị.”
“….Không có mấy chuyện này đâu.”
Cận Chu uể oải an ủi Lưu Thiến vài câu rồi ngắt điện thoại, nói với Dương Thời Dữ: “Đau đầu.”
“Nợ nhân tình là khó trả nhất mà.” Dương Thời Dữ nhàn nhạt nói.
“Ừm.”
Cận Chu ngược lại cũng không phải cảm thấy là thiếu nợ gì, chỉ là quá nhiều chuyện cùng dồn lại một lượt, không hề đúng lúc chút nào.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đúng lúc này sau lưng bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Luật sư Cận? Thẩm phán Dương?”
Cận Chu quay đầu lại nhìn thì phát hiện người đằng sau thế mà lại là Tạ Diệu.
Anh ta vẫn còn đang mặc đồng phục của kiểm sát viên, trên tay còn cầm một xấp hồ sơ dày cộm, chắc là vừa tăng ca đến giờ này.
“Hai người sao lại….” Tạ Diệu nhìn nhìn hai người một chút, đặc biệt là Dương Thời Dữ mặc cả một bộ đồ đen ở sau.
“Mới nãy vô tình gặp thôi.” Cận Chu bịa vội một lý do, “Anh vừa mới tan làm sao?”
“Đúng.” Trong giọng nói của Tạ Diệu tràn ngập sự bất đắc dĩ, “Vụ án giết người liên hoàn lại xuất hiện nạn nhân thứ ba, tôi mấy ngày tới này đừng mong được nghỉ ngơi chút nào nữa.”
Nghĩ đến Lưu Thiến mới gọi đến hỏi thăm chuyện của Lưu Vĩnh Xương, Cận Chu cũng giả vờ hỏi thăm thử Tạ Diệu xem sao.
Nhưng Tạ Diệu chỉ nói là cấp trên còn đang xem xét, bảo Cận Chu tiếp tục đợi tin đi.
Về đến nhà của Dương Thời Dữ thì đã hơn 11 giờ đêm rồi, nhưng Cận Chu vẫn không thấy buồn ngủ chút nào.
Cậu ngồi xếp bằng trên sofa, viết viết vẽ vẽ vào sổ ghi chép.
Lúc Dương Thời Dữ tắm xong đi ra thấy cậu viết chữ mà ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo thì nói với cậu: “Vào phòng sách của anh đi.”
“Hửm?” Cận Chu ngẩng đầu lên, “Anh có chắc là em vào đó được không vậy?”
Phòng sách của Dương Thời Dữ lúc nào cũng khoá lại, Cận Chu cũng hiểu được thôi.
Dù sao thì những tài liệu trong tay thẩm phán cũng rất quan trọng, cần phải bảo quản cẩn thận.
Cậu cũng chưa từng muốn vào đó nghiên cứu thử, nhưng không ngờ Dương Thời Dữ lại chủ động cho cậu sử dụng phòng sách như vậy.
Đi theo Dương Thời Dữ vào trong phòng sách, bên trong trừ một cái bàn làm việc ra thì còn có một giá sách, bên trong chứa đầy các loại tài liệu liên quan đến các vụ án.
Ở giữa phòng sách là một tấm bảng trắng di động, bên trên dán một tấm ảnh của Uông Hoà Thái, các nhánh rẽ ra bên ngoài thì ghi những tin tức về vụ án có liên quan đến ông ta.
“Vụ án này cũng có liên quan đến ông ta sao?” Cận Chu nhìn cái bảng trắng kia, phát hiện ra rất nhiều vụ án cậu từng đọc được trên báo, “Chậc chậc, ông ta đúng là tay dính đầy máu tươi luôn nhỉ.”
“Em dùng mặt sau đi.” Dương Thời Dữ khoanh hai tay trước ngực, lưng tựa vào bàn làm việc, nói với Cận Chu.
“Ok.” Cận Chu xoay mặt sau của cái bảng qua rồi lấy một cây bút lông bên cạnh lên, viết mấy chữ “hung thủ giết người liên hoàn” lên giữa bảng.
Nhưng viết một hồi cậu đột nhiên thấy có gì đó sai sai.
Cậu nhìn chằm chằm cái bảng trắng trước mặt kia, lấy tay lau lau vết bút còn nhàn nhạt in lại trên bảng, hỏi: “Cái này là gì đây?”
Vết bút lông bị lau đi vẫn còn in lại mờ mờ trên bảng, Cận Chu khẽ nheo hai mắt lại nhìn kĩ xem vết bút bị lau kia là gì.
Thế mà lại phát hiện ra tên của cậu được ghi ở giữa bảng.
Từ chỗ tên còn chia ra rất nhiều nhánh rẽ, ngoài ra còn có rất nhiều vết bút mờ mờ khác.
Cận Chu nhìn một hồi thì nhận ra được là tên của Lưu Vĩnh Xương, Hổ Tử, Tôn Nghĩa, Tiểu Vũ và mấy người khác nữa.
Đáp án quá dễ dàng để đoán được, trước khi cái bảng trắng này bị lau đi, thì nhân vật chính trên đó không ai khác mà chính là Cận Chu.
“Anh còn cố ý điều tra em nữa hả?” Cận Chu quay cây bút lông trong tay mình, quả thật là vừa tức vừa buồn cười, “Dương Thời Dữ, anh yêu em đến vậy à?”
“Tất nhiên.” Không hề né tránh chủ đề này như trước kia, cũng không hề bị nắm được điểm yếu nữa.
Vẻ mặt của Dương Thời Dữ vẫn thản nhiên như thường nhìn Cận Chu, “Anh yêu em nhiều hơn so với tưởng tượng của em lắm.”
Địch.
Cận Chu ôm tim lùi về sau hai bước, cái hũ nút này mà nói mấy câu tâm tình kiểu này đúng là chết người thật đấy.
------oOo------