Rõ ràng là một cặp tình nhân đường đường chính chính vậy mà lại cứ làm như đang đi vụng trộm vậy.
Sáng hôm sau khoảng năm giờ hơn, nhân lúc trời còn chưa sáng Dương Thời Dữ lại lẩn theo bóng tối mò về nhà mình.
Trong khoảng thời gian này Trang Vũ cũng phát hiện người theo dõi Dương Thời Dữ kia cũng không phải là nhìn chằm chằm anh cả ngày.
Tên đó chỉ xuất hiện lúc Dương Thời Dữ tan làm rồi đi theo đến tầm chín, mười giờ tối, thấy Dương Thời Dữ không có vẻ muốn ra ngoài nữa thì mới rời đi.
Xem ra thì Uông Hoà Thái cũng không hề có nghi ngờ gì khác với Dương Thời Dữ.
Ông ta hành sự cẩn trọng như vậy, cho người theo dõi “đối tác” của mình cũng là cách đề phòng thường tình thôi.
Nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, Cận Chu và Dương Thời Dữ sợ để lộ sơ hở gì đó nên vẫn tách ra ở riêng.
Không đến mấy hôm sau, Cận Chu nhận được điện thoại của La Tuyết Tình, nói sắp đến Đông chí rồi muốn mời mọi người ăn một bữa.
Ở thành phố phía Nam này, người ta có tập tục ăn canh thịt dê vào Đông chí.
Mỗi dịp Đông chí đến, trong thành phố khắp các tiệm bán canh thịt dê đều tấp nập người đến mua.
La Tuyết Tình mãi cũng miễn cưỡng đặt được một bàn ở tầng ba tại một tiệm bán canh thịt dê lớn nhất trong khu phố cũ.
Cận Chu căn sát giờ mới đến, phát hiện Nhậm Văn Lệ đang dẫn cấp dưới đến ăn ở tầng một, Tạ Diệu và đồng nghiệp thì đang ăn ở tầng hai, còn Dương Thời Dữ thì trước đó đã từng nói, anh sẽ ăn cùng cấp trên trong phòng riêng ở tầng ba.
… Đúng là Công – Kiểm – Pháp* đều đủ cả rồi.
(*)
Công = Công an, Kiểm = Kiểm sát viên, Pháp = Nhân viên trong toà án.
Lúc lên lầu thì nhân tiện chào Nhậm Văn Lệ và Tạ Diệu một tiếng, xong xuôi Cận Chu rốt cuộc cũng đến được bàn mà La Tuyết Tình đã đặt trước.
Trừ Tôn Nghĩa, Dư Hách, Tiểu Vũ và bạn gái Tiểu Vũ ra, trên bàn còn có thêm một gương mặt mà mọi người không thường thấy nữa.
“Anh Cận, sao cậu ta lại ở đây vậy?” Tôn Nghĩa hếch cằm chỉ về phía Trang Vũ bên cạnh, tỏ vẻ cực kì mất hứng.
“Anh kêu tới đó.” Cận Chu đi đến chỗ trống bên cạnh La Tuyết Tình, pha một chén nước chấm: “Đông chí mà, đông người càng náo nhiệt hơn.”
“Người quen thì mới náo nhiệt được chứ.” Tôn Nghĩa khó chịu lẩm bẩm: “Kêu một tên sao chổi đến đây không có chút điềm lành nào cả.”
Trang Vũ nhìn về phía Tôn Nghĩa, cau mày hỏi: “Cậu nói ai là sao chổi?”
Tôn Nghĩa rụt cổ lại không dám hó hé thêm nữa.
Thật ra Cận Chu cũng là bỗng dưng nảy ra ý nghĩ gọi Trang Vũ đến đây thôi.
Dương Thời Dữ và cậu đều phải ra ngoài ăn liên hoan, mà Trang Vũ không có bạn bè cũng không có người thân, cậu thân là chị dâu… à không phải, thân là trưởng bối thì tất nhiên là không thể không lo cho em nhỏ được rồi.
Mới đầu thì em nhỏ tính tính ương bướng này cũng không chịu đến đâu, mãi đến khi Dương Thời Dữ bảo cậu ta đi theo Cận Chu thì cậu ta mới chịu nể mặt đi thôi.
Tuy là bữa ăn hôm nay là do La Tuyết Tình mời nhưng vốn dĩ cô cũng bảo Cận Chu phụ trách mời mọi người mà, vì thế thêm một người thêm một đôi đũa mà thôi, cô cũng không để ý quá nhiều.
“Đơn vị của cô hôm nay không liên hoan hả?” Cận Chu thêm một muỗng nước canh thịt dê nóng hổi vào chén nước chấm, hỏi La Tuyết Tình ngồi cạnh.
Trong tiệm ngoài trừ những người của bên Công – Kiểm – Pháp ra thì còn có không ít người của công ty khác đến đây liên hoan.
Đây cũng được coi như là phong tục thường lệ hằng năm, trước Đông chí một ngày là ngày liên hoan của công ty, còn đúng ngày Đông chí thì sẽ ăn cơm đoàn tụ cùng gia đình.
“Tôi cũng đang định nói với cậu chuyện này đây.” La Tuyết Tình pha nước chấm cho La Tử Hạo bên cạnh xong rồi mới buông vá canh xuống, nói với Cận Chu: “Tôi bị bên đài sa thải rồi.”
“Gì?” Động tác rót bia của Cận Chu khựng lại.
“Tôi đưa tin thư kí của Uông Hoà Thái bị bắt.” La Tuyết Tình nói: “Cậu có xem báo chưa?”
“Chưa.” Cận Chu lắc đâu, gần đây cậu vẫn luôn bận rộn lo cho vụ án của Lưu Vĩnh Xương, hoàn toàn không có thời gian nghịch điện thoại.
“Thế mà anh còn chưa xem hả, anh Cận.” Tôn Nghĩa ngồi xéo với cậu tiếp lời: “Bây giờ đang có rất nhiều người bàn tán về cái tiệc rượu đó đó.”
“Tiệc rượu?” Cận Chu tò mò lấy điện thoại ra lướt tìm thử, rất nhanh đã thấy đủ loại tiêu đề ghi – Thư kí chỉ là bia đỡ đạn, chủ doanh nghiệp thực chất là xã hội đen.
Trong bài báo kia có nhắc đến tiệc rượu bí mật, nhưng La Tuyết Tình cũng không tung đoạn video kia ra, cô chỉ ghi “Theo lời của một người giấu tên”, Uông Hoà Thái lợi dụng tiệc rượu dâm loạn kia để bàn những mối làm ăn đen kia.
“Cô dữ dội quá vậy chị hai.” Cận Chu nhìn màn hình điện thoại: “Toàn là “thuật lại”: “suy đoán”, đủ kiểu thế này.
Cô không sợ Uông Hoà Thái kiện cô tội phỉ báng hả?”
“Chứng cứ tất nhiên là không thể tung ra rồi.” La Tuyết Tình nói: “Nếu như mà đưa đoạn video kia lên thì Uông Hoà Thái nhất định sẽ dựa theo góc quay đoán ra người quay là cậu.”
“Không phải, bây giờ là lúc cô nên lo cho tôi sao?” Cận Chu buông điện thoại xuống, cau mày nói: “Cô vì chuyện này mà mất việc, còn trêu chọc đến Uông Hoà Thái, chuyện này không đáng vậy đâu.”
Tất nhiên Cận Chu sẽ không ngại chuyện La Tuyết Tình tung tin này ra ngoài, chuyện này cũng coi như là gây thêm rắc rối cho Uông Hoà Thái mà thôi.
Nhưng vấn đề là cậu không muốn La Tuyết Tình hi sinh bản thân để làm những chuyện này.
“Cậu yên tâm.” La Tuyết Tình tỏ vẻ không sao cười cười: “Tôi đã tìm được chỗ làm mới rồi nên mới dám tung mấy tin này ra đó chứ.”
“Chỗ làm mới?” Tôn Nghĩa bên kia hỏi.
“Là một kênh truyền thông trên mạng, quy mô còn lớn hơn cả đài truyền hình chỗ chúng ta.” La Tuyết Tình nói: “Tôi vốn dĩ cũng không muốn phải làm việc dưới trướng của cái tên trưởng đài kia rồi.
Kế đến tôi đang định sẽ bắt tay từ những tin tức xã hội trước kia, từng chút từng chút đào sâu về Uông Hoà Thái, đến lúc có khi còn phải phỏng vấn một chút về chi tiết vụ tai nạn xe của cha mẹ cậu nữa đó.”
Cận Chu nghe thấy thế thì giật mình, vội vàng khuyên ngăn: “Đừng, thật sự, cô đừng dính dáng sâu vào chuyện này như thế.
Cái tên Uông Hoà Thái này nguy hiểm lắm.”
Nói xong câu này Cận Chu chợt nhận ra trước đây Dương Thời Dữ cũng có thái độ này với cậu, sống chết không muốn cho cậu xen vào chuyện Uông Hoà Thái này.
Bây giờ cậu đúng là càng ngày càng hiểu Dương Thời Dữ rồi, nhìn La Tuyết Tình hăng hái không màng bản thân thế này, cậu thà lúc đầu không lôi kéo La Tuyết Tình tham gia vào chuyện này.
Chắc là cũng nhìn ra được ý tứ trong mắt Cận Chu, La Tuyết Tình nở một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Luật sư Cận, có phải là cậu cảm thấy tôi là một người cực kì không có nguyên tắc gì không?”
Câu này nghe hơi quen tai, Cận Chu nhanh chóng nhớ lại lần đó La Tuyết Tình lấy được tiền bồi thường bốn mười tám vạn, lúc hai người ra khỏi toà, La Tuyết Tình cũng hỏi cậu câu này.
“Giữa người tiêu dùng và phí hoà giải.” La Tuyết Tình dừng một chút: “Tôi đã chọn phí hoà giải.”
Cận Chu cũng không ngờ chuyện này qua lâu thế rồi mà La Tuyết Tình vẫn còn canh cánh trong lòng thế này.
“Tôi nghĩ kĩ rồi.” La Tuyết Tình tiếp tục nói: “Tại sao tôi đưa ra lựa chọn như thế…”
“Thật ra cũng không sao đâu.” Cận Chu cắt ngang La Tuyết Tình nhưng lại bị La Tuyết Tình chặn lại.
“… Là vì chuyện xe kém chất lượng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến mạng người.”
Nghe đến đây, Cận Chu lập tức hiểu rõ ý của La Tuyết Tình, những chuyện xấu mà Uông Hoà Thái đã làm toàn là tội ác tày trời, cô ấy không muốn mắt nhắm mắt mở cho qua như vậy.
Cận Chu bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Nhưng mà cô cũng phải cân nhắc đến Tử Hạo nữa chứ.”
“Cậu yên tâm đi luật sư Cận.” La Tuyết Tình nói: “Tôi có chuẩn bị vẹn toàn cả rồi.”
“Chuẩn bị gì cơ?” Cận Chu tò mò hỏi.
La Tuyết Tình không trả lời lại mà vỗ nhẹ vai Cận Chu, nói: “Bí mật.”
Bị sa thải cũng chưa chắc đã là chuyện buồn.
Trừ lúc mới đầu nói đến chuyện Uông Hoà Thái không khí có hơi căng thẳng một chút, lúc sau mọi người đều chúc La Tuyết Tình từ chức vui vẻ, không khí hoà hợp, vui vẻ cực kì.
La Tử Hạo vẫn bày ra cái vẻ xụ mặt kia, không thèm quan tâm đến ai.
La Tuyết Tình bảo cậu ta mời cô chú trên bàn cậu bé chỉ đáp lại một chữ “Không”.
Tôn Nghĩa lại bắt đầu giảng một tràng lí lẽ cho La Tử Hạo, nói trẻ nhỏ thì không nên như thế, sau này ra xã hội sẽ chịu thiệt.
Còn Trang Vũ thì lại nói với La Tử Hạo là không muốn mời thì không mời, không ai có thể ép cậu nhóc được cả.
Hai người cứ anh một câu, tôi một câu cãi qua cãi lại, cuối cùng ngược lại thống nhất lại thành một ý, bảo La Tử Hạo phải học cách tự lập đi, như vậy mới xứng đáng là đàn ông.
Tiểu Vũ và bạn gái Tiểu Vũ nói là tương lai sẽ không sinh con nhưng cuối cùng vẫn hỏi thăm La Tuyết Tình cách chăm sóc con trẻ.
Còn Dư Hách thì cả buổi đều tự mình ăn uống, giải quyết hết đống thịt dê trong nồi.
Cận Chu cũng ăn không ít canh thịt dê, vừa hay cũng đã ăn được phân nửa rồi nên cậu bèn xuống nhà vệ sinh tầng một xả lũ.
Xong xuôi thì đi đến bàn của nhóm Nhậm Văn Lệ.
“Cảnh sát Nhậm, cuối năm vẫn chưa hết bận nhỉ?”
Nhờ phục vụ lấy thêm một cái ly mới lên xong Cận Chu dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Nhậm Văn Lệ.
Hai người cụng ly, Cận Chu uống cạn một hơi luôn.
Còn lát nữa Nhậm Văn Lệ còn phải về đồn nên chỉ có thể uống nhấp môi tượng trưng thôi.
“Bận tới chóng mặt luôn ấy chứ.” Nhậm Văn Lệ đặt ly xuống, buồn bực lắc đầu.
“Tôi nghe nói vụ án giết người hàng loạt đã bắt được vài nghi phạm rồi, có tiến triển gì không?” Cận Chu hỏi.
“Không, không ai đúng cả.” Nhậm Văn Lệ đau đầu nói: “Tôi có cảm giác như chúng tôi đang đi vào ngõ cụt ấy, kiểu gì cũng không thể bắt được hung thủ.”
“Thả lỏng chút đi, thế giới này vẫn còn nhiều vụ án chưa phá được mà.” Cận Chu nói thế cũng không phải là bảo Nhậm Văn Lệ bỏ qua cho hung thủ, chỉ là muốn an ủi cô vài câu thôi.
Nhưng thấy chủ đề này cũng không hay lắm nên cậu lại hỏi: “Đúng rồi, Triệu Sảnh thì sao? Mọi người chắc cũng biết chuyện kẻ cầm đầu là Uông Hoà Thái rồi chứ?”
“Biết thì có tác dụng gì? Không có chút chứng cứ nào.” Nhậm Văn Lệ nói: “Triệu Sảnh đã được giao lại cho bên viện kiểm sát chuẩn bị khởi tố rồi, bên đó chắc sẽ tìm anh ta thương lượng lại lần nữa đó.”
Chỉ cần khai ra Uông Hoà Thái thì sẽ được giảm án, chiêu này đã vô dụng một lần với Ngụy Kiệt rồi, cũng không biết Triệu Sảnh sẽ lựa chọn thế nào.
Vừa đúng lúc người của viện kiểm sát đang ngồi ở lầu trên, Cận Chu chào Nhậm Văn Lệ một tiếng rồi cầm ly đi lên tầng hai.
“Cậu nói Triệu Sảnh à?” Tạ Diệu và đồng nghiệp của anh ta đều không uống bia, Cận Chu chỉ đành rót một ly sữa đậu rồi cụng ly với Tạ Diệu: “Vụ án này chắc là sẽ đưa thẳng lên trung ương thôi, không phải tù chung thân thì cũng là tử hình.”
“Nếu như anh ta đồng ý khai ra Uông Hoà Thái thì sao?” Cận Chu hỏi.
Lúc này trên bàn cũng đã ăn được một nửa rồi, mọi người đều đang tự trò chuyện riêng, cũng không có ai chú ý đến Cận Chu và Tạ Diệu.
“Không.” Tạ Diệu lắc đầu: “Anh ta vẫn sống chết nói là không liên quan đến Uông Hoà Thái.”
Cận Chu “chậc” một tiếng: “Trung thành vậy à.”
“Mà nói này…” Tạ Diệu đột nhiên hỏi: “Sao cậu lại hỏi thăm về vụ án này?”
“Không phải báo đăng đầy hết cả sao?” Cận Chu đã chuẩn bị xong lý do từ sớm: “Bảo là Uông Hoà Thái mới là chủ mưu thật sự.”
“Mấy cái tin tức vặt vãnh này không đáng tin đâu.” Tạ Diệu nói: “Cho dù thật sự có liên quan đến Uông Hoà Thái nhưng chuyện không có chứng cứ thì tốt nhất không nên lan truyền lung tung.”
Kiểm sát viên nghiêm túc vậy đó, Cận Chu đành cụng ly với Tạ Diệu, nói “Được rồi”.
Nhưng đúng lúc này cậu chợt cảm nhận được một ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào sau lưng mình, cậu còn đang muốn quay đầu lại nhìn thử thì đã thấy mọi người trên bàn đều đồng loạt nhìn về phía sau lưng cậu, lên tiếng chào hỏi.
“Ăn xong rồi sao?”
“Chúng tôi cũng sắp tàn cuộc rồi.”
“Đi thong thả nha.”
Cận Chu quay đầu lại thì chỉ thấy vài thẩm phán quen mắt đang đi từ trên lầu xuống, hiển nhiên là đã liên hoan xong, đang chuẩn bị đi về.
Cậu ngưỡng cổ ra nhìn thử thì trong đám người đang chào hỏi không thấy Dương Thời Dữ đâu, chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng lạnh lùng đi xuống dưới lầu thôi.
“Cái địch mẹ nó.” Cận Chu theo bản năng lẩm bẩm một câu.
“Sao thế?” Tạ Diệu thuận theo tầm mắt Cận Chu nhìn qua, nhưng cũng không nhìn thấy gì.
“Không có gì.” Vẻ mặt Cận Chu vô cùng phức tạp, uống nốt sữa đậu trong ly.
Chỉ là mông cậu lại sắp nở hoa nữa thôi mà.
Nửa đêm mười hai giờ, Cận Chu nhân lúc trời tối mò đến nhà Dương Thời Dữ.
Vì thể hiện bản thân rất tự giác nên cậu còn đặc biệt tự mang theo còng tay tình thú mua trên mạng đến.
Ai ngờ cậu hăng hái đi đến trước cửa phòng ngủ thì lại phát hiện… Dương Thời Dữ khoá cửa mất rồi.
“Địch mẹ, anh không lầm đó chứ hả?”
Trong phòng ngủ truyền ra giọng nói bình thản của Dương Thời Dữ: “Tự tìm chìa khoá đi.”
Cơn nóng của Cận Chu lập tức xộc thẳng lên đỉnh đầu, còn tự mình đi tìm chìa khoá nữa chứ, thế thì khác gì vội vàng tới để bị chịch đâu?
Nửa tiếng sau.
Cận Chu cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa trong rương dụng cụ, cậu mớr cửa phòng ngủ ra, cơn giận kìm nén nãy giờ rốt cuộc cũng bùng phát: “Họ Dương kia, hôm nay ông sẽ cho anh nhìn thử cái gì mới gọi là một anh một dũng mãnh chân chính!”
Haiz, lại nở hoa nữa rồi.
Nửa đêm lúc đang mơ màng ngủ, Cận Chu bỗng bị một tiếng chuông ầm ĩ làm cho tỉnh giấc.
Vốn còn đang tưởng chuông báo thức sáng sớm, nhưng lúc cậu mò được đến điện thoại thì mới phát hiện là Tôn Nghĩa gọi đến.
“Anh Cận, không hay rồi, phóng viên La xảy ra chuyện rồi!”
------oOo------