“Nguyên văn là ông ấy muốn tìm người đẹp sườn xám kia.” Trương Thuỵ hình như cũng ý thức được mình vừa mới truyền lời bậy bạ, đổi lại một cách nói khác cho đúng hơn: “Đàn ông muốn tìm người đẹp không phải nhìn trúng thì còn là gì nữa?”
Cận Chu nháy mắt thở phào một hơi: “muốn tìm” không có nghĩa là “nhìn trúng” mà còn có rất nhiều khả năng khác.
Tiệc rượu mặt nạ đã qua rất lâu rồi, nếu như Uông Hoà Thái thật sự muốn tìm cậu làm tình nhân thì chắc sẽ không phải đợi lâu đến thế.
Hơn nữa thư kí của ông ta còn vừa mới xảy ra chuyện, ông ta cũng không thể nào rảnh rỗi để nghĩ đến mấy chuyện này được.
Nếu như Uông Hoà Thái thật sự nhìn trúng Cận Chu thì phải nói là hoang đường cỡ nào?
“Để tao hỏi thử bạn tao trước xem có đồng ý không.”
Bịa đại một cái cớ rồi cúp máy, Cận Chu còn đang muốn bàn với Dương Thời Dữ về chuyện này.
Nhưng còn chưa kịp đợi cậu mở lời thì Dương Thời Dữ ngồi đối điện dã hỏi trước: “Uông Hoà Thái nhìn trúng ai?”
“Em.” Cận Chu buông điện thoại xuống: “Chồng anh đó.”
Dương Thời Dữ: “…”
Người đàn ông trước giờ vẫn luôn giữ vẻ điềm tĩnh bỗng chốc cau mày: “Sao em trêu hoa ghẹo nguyệt lắm vậy?”
“Ai bảo mị lực của em lớn vậy làm gì, em cũng đâu còn cách nào khác?” Cận Chu đùa giỡn trêu lại một câu rồi khẽ thở dài một hơi, khó thấy nghiêm chỉnh lại: “Nói đúng hơn thì là Uông Hoà Thái không phải nhìn trúng em mà là ông ta muốn tìm được em.”
“Tìm được em?” Chân mày của Dương Thời Dữ cau chặt lại, hiển nhiên là đã nghe hiểu ý tứ của từ thay thế trong lời Cận Chu: “Em muốn nói là ông ta cảm thấy có điều bất thường rồi à.”
“Khoan nói chuyện này đã.” Cận Chu để cái bát rỗng trước mặt mình qua một bên: “Ông ta bảo anh từ chức anh đã nói thế nào rồi?”
Sợ sẽ nghe thấy câu trả lời không hay từ miệng của Dương Thời Dữ nên Cận Chu lại tiêm thêm một mũi dự phòng: “Chúng ta đã hứa rồi đó, anh không được từ chức.”
“Ừm.” Dương Thời Dữ đáp: “Anh nói với Uông Hoà Thái là vụ án này rất phức tạp, có thể sẽ dính dáng đến rất nhiều bộ phận khác nên anh có thể thăm dò tình hình nội bộ trước.”
“Nhưng vụ án này đâu phải do khu chúng ta thẩm lý đâu.” Cận Chu nói: “Cái lý do này của anh thuyết phục được ông ta không?”
“Vụ án này chắc là sẽ đưa thẳng lên trung ương.” Dương Thời Dữ nói: “Anh có quen một tiền bối bên trên đó, có thể thăm dò tình hình nội bộ được thật.”
“Nhưng nếu em mà là Uông Hoà Thái.” Cận Chu dừng một chút rồi trầm tư nói: “Anh chủ động tiếp cận em nhưng đến lúc em vừa cần đến anh thì anh lại không từ chức được, em chắc chắn sẽ cảm thấy anh có vấn đề.”
“Cũng có thể.” Dương Thời Dữ rút tay về gác lên thành ghế sau lưng: “Bên chỗ em thì sao? Trương Thuỵ kia có nói tại sao Uông Hoà Thái muốn tìm được em hay không?”
“Không nói.” Cận Chu nói: “Nhưng em cảm thấy có thể có ba loại khả năng.”
“Ba loại?” Dương Thời Dữ rũ mắt xuống suy tư một lúc rồi lại nhìn Cận Chu nói: “Em cảm thấy là Uông Hoà Thái cảm thấy chuyện buôn lậu bị điều tra được là do tiệc rượu có vấn đề à.”
“Đây là khả năng đầu tiên.” Cận Chu nói tiếp lời Dương Thời Dữ: “Nhưng mà so với em thì rõ ràng một thẩm phán như anh có hiềm nghi lớn hơn, ông ta cũng đâu cần phải tìm ra em luôn để làm gì?”
“Cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.” Dương Thời Dữ sờ sờ cằm, đôi mắt tập trung suy nghĩ sau cặp kính gọng vàng kia vô cùng bình tĩnh: “Có thể ông ta đã loại trừ hết những người còn lại trong tiệc rượu.”
“Còn có khả năng thứ hai nữa.” Cận Chu đưa tay phải ra, giơ hai ngón tay lên: “Ông ta muốn lợi dụng em để khống chế anh.”
“Vì anh không từ chức ngay sao?” Dương Thời Dữ nhíu mày: “Cái này đúng là có khả năng cao hơn thật.”
Chuyện buôn lậu bị lộ ra có thể có muôn vàn nguyên do.
Cận Chu đoán là do Uông Hoà Thái phát hiện ra tiệc rượu có điều bất thường, nhưng thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của cậu mà thôi.
Thực tế là nếu như Uông Hoà Thái có thể biết được chuyện tiệc rượu thì chỉ có khả năng là nội bộ cảnh sát có người nhắc nhở ông ta.
Nhưng nếu là thế thì chuyện ông ta buôn lậu vàng phải không bị lộ mới đúng.
Nếu đã đến bước bị lộ chuyện buôn lậu vàng rồi thì chứng tỏ công tác bảo mật của lần hành động này rất cao, cũng có nghĩa là Uông Hoà Thái không thể biết được chuyện người tham gia tiệc rượu kia có vấn đề.
“Anh nghĩ thử xem.” Cận Chu đưa tay lên chống cằm: “Lần trước ông ta đã nói gì về anh, bình thường lí trí như vậy mà không ngờ cũng sẽ nổi giận vì người đẹp.”
“Vậy nên ông ta muốn lôi kéo em.” Dương Thời Dữ tiếp lời: “Để em tạo ra một vài điểm yếu của anh cho ông ta.”
“Ví dụ như quay clip s-e-x hả?” Khó lắm mới nghiêm chỉnh được một lúc, Cận Chu lại bắt đầu ngả ngớn: “Cái này thì chúng ta quay được thật đấy, tiêu đề ghi là “Móc ra còn bự hơn ông”.”
“…” Dương Thời Dữ hít sâu một hơi, hiển nhiên là không muốn để ý đến cái đề nghị này của Cận Chu: “Khả năng thứ ba thì sao?”
“Khả năng thứ ba là Nguỵ Kiệt đã từng báo cáo chuyện của em với ông ta rồi, ông ta biết được em đang điều tra ông ta.” Cận Chu thu liễm lại một chút: “Ông ta thấy được ảnh của em rồi cảm thấy quen mắt, sau đó nhớ lại từng gặp em trong tiệc rượu.”
“Không có khả năng lắm.” Dương Thời Dữ cau mày lắc đầu: “Em mặc đồ nữ và em của bình thường hoàn toàn là hai người khác nhau.
Ông ta chắc là không thể liên tưởng được em với người đẹp sườn xám được đâu.
Hơn nữa đèn trong tiệc rượu rất tối, ông ta cũng không thể chỉ mới nhìn thấy em có vài lần mà đã khắc sâu được dáng vẻ của em vào trong trí nhớ như vậy được.”
“Lỡ như nhan sắc của em xuất chúng được đến mức đó thì sao?” Cận Chu ra vẻ suy tư nói: “Nếu mà thế thì chắc giờ em đi tìm vợ mới tốt hơn cũng được đấy.”
“Thế em đi đi.” Dương Thời Dữ nhàn nhạt nói: “Vừa hay anh cũng đổi người nào nghe lời hơn luôn.”
Vốn còn đang muốn xem thử bộ dạng Dương Thời Dữ ghen tuông ra sao, rốt cuộc lại tự làm mình khó chịu hơn.
Cận Chu ủ rũ bĩu môi: “Hoặc có thể là Nguỵ Kiệt không muốn thể hiện ra bản thân hành sự bất cẩn, chưa từng nhắc về em với Uông Hoà Thái.”
“Đều có khả năng.” Dương Thời Dữ nói: “Nhưng mà dựa theo tình hình hiện tại thì khả năng thứ hai là có thể xảy ra nhất.”
“Nếu như là thế thì anh đang gặp nguy hiểm hơn em rồi đó Dương Thời Dữ.” Cận Chu nháy mắt không còn tâm trạng đùa giỡn nữa: “Chuyện này chứng tỏ là ông ta đang nghi ngờ anh rồi, nếu như anh không ứng đối được đàng hoàng thì nói không chừng ông ta sẽ nghi ngờ chuyện buôn lậu bị lộ là do anh gây ra đó.”
“Thật ra vẫn còn một con đường dự phòng khác.” Dương Thời Dữ đột nhiên nói.
“Em không muốn anh từ chức đâu.” Cận Chu đã biết rõ Dương Thời Dữ muốn nói gì: “Anh đến càng gần ông ta thì sẽ càng nguy hiểm hơn đó.”
Dương Thời Dữ rũ mắt xuống trầm mặc.
Thật ra không phải là Cận Chu không nhìn ra được, trong kế hoạch bàn đầu của Dương Thời Dữ thật ra anh cố gắng thăng chức như thế chỉ là để có thể tiếp cận được với tư bản của Uông Hoà Thái.
Bây giờ anh rốt cuộc cũng có thể tiếp cận được đến bên cạnh Uông Hoà Thái rồi thì lại bị Cận Chu quấy nhiễu chắn ngang thế này.
Cận Chu cũng không hề cảm thấy hổ thẹn chút nào, ngược lại cậu còn cảm thấy mình xen vào rất đúng lúc.
Nói cho cùng thì Dương Thời Dữ đang trả thù thay cha mẹ cậu, nhưng nếu vì thế mà thật sự huỷ hoại đi tương lai của Dương Thời Dữ thì Cận Chu không thể nào chấp nhận nổi.
“Thế thì đi bước nào hay bước đó vậy.” Dương Thời Dữ thoả hiệp thờ dài một hơi, đứng dậy cầm cái bát rỗng kia muốn mang xuống bếp rửa.
Nhưng Cận Chu lại gọi anh lại: “Vợ ơi.”
Dương Thời Dữ phản xạ theo điều kiện quay đầu lại nhìn Cận Chu: “Hửm?”
“Anh đã có em bên cạnh rồi.” Cận Chu sờ sờ cái bụng ăn no đến căng phình của mình: “Còn có con của chúng ta nữa, sau này anh đừng làm những chuyện nguy hiểm thế này nữa nha.”
“Ừm.” Dương Thời Dữ đáp lại một tiếng rồi tiếp tục đi vào phòng bếp: “Tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường chờ anh, chúng ta sinh thêm một đội bóng nữa.”
Trưa hôm sau, Dương Thời Dữ tinh thần phấn chấn lên toà đi làm, để lại một mình Cận Chu nằm liệt trên giường hết nửa ngày.
Vốn dĩ đã hẹn hôm nay gặp Lưu Thiến bàn về vụ án, cuối cùng chỉ đành đổi thành gọi video qua thôi.
“Chị, chị còn nhớ rõ tối hôm đó anh Lưu đã rời đi khoảng bao nhiêu phút không?”
Nửa người trên Cận Chu mặc một cái áo sơ mi, vô cùng nghiêm chỉnh ngồi trên sofa.
Giống như đang họp một cuộc họp quan trọng vậy….nếu như không nhìn cái quần ngủ bên dưới của cậu.
“Chỉ có một lúc thôi, khoảng mười phút.” Lưu Thiến chắc là cũng đã cố nhớ lại rất nhiều lần rồi, lập tức trả lời lại ngay: “Anh Lưu của em suốt ngày thua tiền cho tên Vương Ngũ đó.
Tụi chị còn tính là dù gì cũng sắp đi rồi, cố vớt vát lại chút vốn thôi ai ngờ được nó lại bị người ta đâm chết như thế chứ?”
“Thế lúc anh Lưu quay về thì hai người có để ý đến dấu giày của anh ấy không?” Cận Chu lại hỏi.
“Thôn của tụi chị lúc đó ở đâu cũng toàn là bùn đất, khi đó trời lại còn tối nữa, ai mà thấy được giày của anh ấy có dính máu hay không chứ?”
“Còn chuyện anh ấy đổi tên…”
Cận Chu và Lưu Thiến nói suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp xếp vụ án này rõ ràng từ đầu đến đuôi.
“Nhóc Chu này, anh Lưu của em có thoát thân được hay không vậy?” Lưu Thiến hỏi.
“Chưa nói trước được.” Cận Chu lắc lắc đầu: “Em còn phải tìm cảnh sát phụ trách vụ án này năm đó để nói chuyện thử nữa.”
Dựa theo những chứng cứ trước mắt thì bên viện kiểm sát có thể khởi tố hay không cũng phải tìm được một lí do chính đáng.
Tuy là những vụ án kiểu này thường thì sẽ không khởi tố ngay, nhưng đây lại là một vụ án chưa phá suốt mười bảy năm rồi, chỉ sợ là khả năng khởi tố luôn sẽ rất cao.
Ngồi viết hồ sơ phản biện đến lúc trời sập tối, Cận Chu nhìn thử thời gian thì Dương Thời Dữ lúc này chắc hẳn là cũng nên về nhà rồi.
Hôm nay đến lượt cha đứa nhỏ nấu cơm rồi, nhưng Cận Chu đợi cả buổi trời vẫn không thấy Dương Thời Dữ về nhà, thế mà lại nhận được cuộc gọi của anh.
“Bây giờ em thu dọn đồ đạc, dọn khỏi nhà anh ngay.”
Dương Thời Dữ đè thấp giọng nói qua điện thoại, giọng điệu cũng không còn bình thản như thường ngày mà có phần hơi gấp gáp.
“Sao vậy?” Cận Chu theo bản năng gập laptop lại, chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc theo lời Dương Thời Dữ nói.
“Trang Vũ phát hiện ra có người đang theo dõi anh.” Dương Thời Dữ tiếp tục nói: “Có khả năng là người của Uông Hoà Thái.”
“Sao cái thằng cha già này hành động nhanh thế?” Cận Chu không khỏi nhíu mày, tăng nhanh tốc độ trên tay mình.
“Chắc là ông ta chỉ muốn xem thử anh có hành động khác thường gì hay không thôi.” Dương Thời Dữ nói.
Dù gì chuyện lộ tẩy lần này cũng đã khiến cho Uông Hoà Thái tổn thất nghiêm trọng, đối với những người đáng nghi xung quanh mình ông ta chắc chắn không thể bỏ qua ai.
“Thế anh không thể để ông ta thấy được đang ở cùng với em được.” Cận Chu lấy vali ra, cũng không thèm thay đồ ngủ trên người mình ra, vội vàng nhét hết quần áo của mình vào.
Về lại đến ngôi nhà thân quen của mình, Cận Chu bỗng chốc cảm thấy hơi không quen.
Rõ ràng đèn nhà cậu và nhà Dương Thời Dữ dùng cùng một loại tiết kiệm điện năng, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy bên nhà của Dương Thời Dữ ấm áp và sáng sủa hơn nhiều.
Trong đêm tối lạnh lẽo, không còn vòng tay ấm áp nữa, Cận Chu chỉ có thể tự mình lăn lộn trên giường của mình.
Cậu tự cho là mình không phải một người dính người gì, nhưng cũng không biết sao chỉ mới có một ngày không được ngủ cùng Dương Thời Dữ thôi mà cậu cứ thẫn thờ như người làm mất báu vật vậy.
Biết là mai Dương Thời Dữ còn phải đi làm nữa nhưng Cận Chu vẫn nhịn không được muốn nói chuyện với anh.
Cậu gửi một tin nhắn qua, Dương Thời Dữ mãi một lúc lâu sau cũng chưa trả lời lại.
Nhìn thử thời gian thì chắc là ngài thẩm phán bẩn rộn lúc này đã ngủ mất rồi.
Cận Chu biết anh sẽ để điện thoại chế độ yên lặng buổi tối, vì vậy cậu không ngại ngùng gì bắt đầu gửi tin nhắn quấy rối.
[Cận Chu: Vợ ơi, em nhớ anh ;_;]
[Cận Chu: Cúc hoa ngứa quá nè, ngủ không được]
[Cận Chu: Tối qua anh làm chưa đủ mạnh, còn chưa đút em ăn no đâu]
[Cận Chu: Đợi đến lúc anh đọc được mấy tin nhắn này]
[Cận Chu: Thì chắc trời đã sáng mất rồi]
Haiz, thiệt là chán quá đi.
Cận Chu mở camera lên, vén hai vạt áo ra, chụp một tấm ngực mình gửi qua.
[Cận Chu: Anh nhìn chiến tích tối qua của anh nè]
[Cận Chu: Hôm nay biến mất hết trơn rồi]
[Cận Chu: Thế mà anh còn có mặt mũi làm 1]
Dương Thời Dữ vẫn không hề trả lời lại, Cận Chu mới đầu còn hăng hái nhắn tới vui không chịu được, lúc sau nhắn mãi cũng chán.
Cậu gửi một câu “Ngủ ngon” qua rồi để điện thoại lên trên tủ bên giường, chuẩn bị ép mình đi ngủ.
Không biết qua bao lâu, lúc cậu đã bắt đầu mơ màng chuẩn bị chìm vào trong giấc ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị người ta mở ra.
Dù tiếng mở cửa kia cực kì nhỏ, giống như sợ bị người ta nghe thấy được nhưng Cận Chu vẫn căng cứng lưng ngay lập tức, không còn chút buồn ngủ nào nữa, vì cậu rõ ràng nghe được tiếng động đó phát ra từ sau lưng cậu.
Tiếng bước chân từ ngoài phòng ngủ truyền đến, dần dần tiến đến gần giường của Cận Chu.
Trong đầu cậu bỗng nhớ lại chuyện Dương Thời Dữ bị theo dõi.
Không lẽ không chỉ có mỗi Dương Thời Dữ mà cậu cũng đã sớm bị Uông Hoà Thái theo dõi rồi hay sao?
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, Cận Chu nắm lấy một góc gối bất chấp tất cả xoay người đập về phía kẻ đột nhập kia.
Dưới ánh trăng yếu ớt chiếu xuyên qua khung cửa sổ, Cận Chu chỉ có thể mơ hồ thấy được một bóng người.
Lực sát thương của cái gối không lớn, bóng người kia chỉ dùng một cánh tay để cản lại, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Kế đó lập tức nghiêng người đè Cận Chu lên trên giường.
Mùi nước giặt quen thuộc xông thẳng vào mũi, thần kinh căng thẳng nãy giờ rốt cuộc cũng được thả lỏng: “Dương Thời Dữ?!”
“Không phải bên dưới của em ngứa sao?” Dương Thời Dữ cắn lấy vành tai của Cận Chu, đôi môi vẫn còn mang theo chút hơi lạnh do đi đường buổi đêm: “Anh đến để gãi giúp em đây.”
“Không phải, sao anh lại…” Hai người kề sát nhau rồi Cận Chu mới nhìn rõ được Dương Thời Dữ mặc cả một bộ đồ đen, đầu vẫn đội cái mũ lưỡi trai đen kia, trông cứ như đang trốn lệnh truy nã vậy: “Có người đang theo dõi anh đó Dương Thời Dữ! Anh có thể nào đừng làm những chuyện nguy hiểm thế này được không?”
“Ai bảo em thiếu chịch như vậy?” Ngài thẩm phán lại thốt ra những từ mà Cận Chu cực kì ghét kia: “Để chịch được em, cũng xứng đáng.”
Không Cúc:
Đã muốn lắm rồi nên không còn ai theo dõi đâu.
------oOo------