Lỗ Hổng Tội Trạng

Chương 52: Chương 52





Từ lúc Dương Thời Dữ xuất hiện trong tiệm bún, đến lúc anh nhận bát bún mang về, Cận Chu vẫn luôn chìm trong trạng thái ngây người ra.
Trước kia cậu từng giới thiệu quán này cho Dương Thời Dữ, bây giờ lại đang là buổi trưa nên Dương Thời Dữ đến đây ăn là chuyện rất bình thường.
Nhưng Tạ Diệu lại là chuyện gì đây?
Ngẫm kĩ lại thì mới nãy anh ta cũng chỉ ấn tờ khăn giấy lên khoé miệng Cận Chu thôi, cũng không làm ra động tác lau hộ thân mật gì, hoàn toàn không có gì là không ổn.
Nhưng Cận Chu cứ thấy có gì đó sai sai, cái vị kiểm sát viên này sao cứ gay gay thế nào ấy nhỉ?
“Luật sư Cận.” Giọng của Tạ Diệu kéo Cận Chu đang suy nghĩ lung tung về lại hiện thực: “Cậu rất thân với thẩm phán Dương à?”
“Hửm?” Cận Chu lại hút rột một miếng bún, nhìn Tạ Diệu ngồi đối diện nói: “Không thân.”
Mối quan hệ giữa thẩm phán và luật sư khá là nhạy cảm, tuy Cận Chu cũng không phải luật sư nghiêm chỉnh gì nhưng cậu cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Dương Thời Dữ.
“Thế thì chắc cậu chưa biết.” Tạ Diệu nói: “Thẩm phán Dương là thẩm phán trẻ nhất được nhậm chức ở toà án khu chúng ta đó.”
Cận Chu không những biết chuyện này thôi mà cậu còn biết Dương Thời Dữ sắp được thăng chức nữa kia kìa.
“Thẩm phán Dương đúng là tuổi trẻ tài cao mà.” Nói đến chuyện khen cha đứa nhỏ nhà mình thì chắc Cận Chu viết một bài văn dài để khen cũng còn ngại ít.

Nhưng nếu đã nói là không thân rồi thì cậu chỉ đành dừng đề tài này lại tại đây thôi.
“Cậu ấy hình như đang điều tra vụ án gì đó mà đã điều tra rất nhiều năm rồi.” Tạ Diệu gắp một đũa bún kèm một lá bạc hà lên: “Nếu như có thể điều tra ra được một vụ án lớn thì nói không chừng cậu ấy sẽ được thăng chức thành phó trưởng toà án trẻ nhất trong toà đấy.”
Đũa bún cùng lá bạc hà kia đều được cho vào trong miệng Tạ Diệu, anh ta còn là người vô cùng nghiêm chỉnh, ăn chậm nhai kĩ.

Nhìn anh ta nhai kĩ đến mức Cận Chu thấy miệng mình cũng chát theo luôn.
Lần đầu đến đây ăn bún, Cận Chu không biết gì hết nên cũng ăn luôn lá bạc hà kèm vào.
Nhưng lúc đó cậu đã muốn nhè hết ra tại chỗ, vì lá bạc hà mà ăn sống thì vừa chát vừa đắng.

Cậu còn nhớ lúc đó ông chủ còn dặn cậu là thêm lá bạc hà vào nước dùng để cho dậy mùi thôi, tốt nhất là đừng ăn như rau ăn kèm.
“Anh ăn giỏi thật đấy.” Cận Chu nhặt hết lá bạc hà trong bát mình ra khăn giấy: “Tôi không ăn nổi cái lá này đâu.”
“Tôi gọi cái này là có đầu thì phải có đuôi.” Tạ Diệu cười cười nói: “Nếu đã cho vào rồi thì tốt nhất là không được lãng phí.”
“Cũng đúng.” Cận Chu phát hiện Tạ Diệu đúng thật là một người kì quặc.


Giống như chuyện bày sổ ghi chép ra cũng phải bày thật ngay ngắn, anh ta giống như có triết lý sống cho riêng mình vậy.
“Mới nãy cậu có nói đến chuyện vết máu vẫn còn điểm đáng ngờ.” Nói cả buổi trời rốt cuộc Tạ Diệu cũng đã nói đến chuyện chính: “Thế cậu có từng nghĩ là có khi nào anh ta đã lau dọn hiện trường rồi không? Cuối cùng chỉ quên mất bên chân phải nên mới để lại tại hiện trường nửa dấu chân đó.”
“Chứng cứ đâu?” Cận Chu nói: “Kiểm tra Luminol* trong đường ống nước ở nhà Vương Ngũ có phản ứng không? Nếu nói Lưu Vĩnh Xương dùng thuốc tẩy thì chứng cứ anh ấy mua thuốc tẩy đâu?”
*Luminol là chất hoá học thường được cảnh sát dùng để kiểm tra vết máu tại hiện trường.
“Tôi biết cậu đang muốn nói những chứng cứ này vẫn còn lỗ hổng.” Tạ Diệu nói: “Nhưng kĩ thuật trinh sát của năm đó vẫn còn có hạn, so với chứng cứ thì động cơ mới càng có khả năng thuyết phục hơn.

Anh ta đã thừa nhận đêm đó đến nhà Vương Ngũ để trộm đồ, lỡ như trong quá trình trộm đồ bị Vương Ngũ phát hiện ra dẫn đến việc hai người xảy ra tranh chấp thì sao?”
“Vậy thì chuyện hung khí không thể nào giải thích được.” Cận Chu nói: “Trong hồ sơ cũng đã ghi rất rõ ràng, đây không phải là một bị giết người do kích động.”
“Thế thì chứng tỏ chuyện trộm cắp chỉ là giả thôi, anh ta từ đầu đã có ý định muốn giết Vương Ngũ.”
“Đồng chí kiểm sát viên này.” Cận Chu đau đầu không chịu được: “Anh thế này chỉ là đang suy đoán mà thôi, hoặc có thể nói là phỏng đoán ác ý.

Không phải là chúng ta nên dựa theo nguyên tắc phỏng đoán vô tội để nói hay sao?”
“Cậu nói không sai, đến lúc lên toà tôi cũng sẽ không nói thế này, tôi chỉ…” Dừng một chút, Tạ Diệu lại nhìn Cận Chu nói: “Cảm thấy thảo luận chi tiết vụ án với cậu rất thú vị.”
“Nói thật thì tôi cũng cảm thấy thảo luận chi tiết vụ án rất thú vị.” Cận Chu buông đũa trong tay xuống, rút một tờ khăn giấy qua lau miệng: “Nhưng nghi phạm của vụ án này dù sao cũng là bạn tốt của tôi.”
“Tôi hiểu.” Tạ Diệu gật gật đầu: “Những điều cậu nói này cũng không phải là không có lý.

Nhưng nếu muốn bên toà án đưa ra quyết định không khởi tố thì cậu còn phải phân tích rõ ràng hành vi và động cơ của Lưu Vĩnh Xương mới được.”
“Được.” Cận Chu cũng cảm thấy nói suông thôi thì cũng không có tác dụng gì: “Tôi về chỉnh sửa lại phần hồ sơ biện hộ.”
Tạ Diệu bên kia cũng đã ăn xong rồi, buông đũa trong tay xuống.
Anh ta rút một tờ khăn giấy ra, cùng lúc đó lại đưa điện thoại lên quét mã thanh toán trên bàn.

Cận Chu còn tưởng là Tạ Diệu muốn mời bữa này nên vội vàng rút điện thoại ra, đang định bảo là “Để tôi” thì lại nghe thấy “Ting” một tiếng, Tạ Diệu đã trả tiền xong rồi.
“Tôi trả luôn rồi.” Tạ Diệu nhìn màn hình điện thoại, bấm bấm vài cái rồi đưa mã QR Wechat qua trước mặt Cận Chu: “Cậu kết bạn Wechat rồi chuyển tiền lại cho tôi đi.”
Cận Chu: “?”

Khoảng năm giờ chiều hơn, Cận Chu lại lượn lờ đến trước cổng toà án, đón cha đứa nhỏ tan làm.
Cậu thừa nhận mình là một người rất tự giác, biết phải giải thích chuyện ăn bún với Dương Thời Dữ một chút.
Nhưng cậu đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi mặt trời sắp lặn cũng không thấy Dương Thời Dữ đi ra.

Gọi một cuộc điện thoại qua thì người bên kia một lúc lâu sau mới nghe máy.

Lúc này Cận Chu mới biết được hôm nay Dương Thời Dữ phải ra ngoài làm việc, đã về nhà từ sớm rồi.
“Sao anh về nhà thấy không có em mà cũng không hỏi em tiếng nào vậy?”
Cận Chu oán giận mở nồi cơm ra, hay lắm, lại trống không nữa rồi.
“Cơm của em đâu?” Cậu quay đầu lại nhìn Dương Thời Dữ vẫn thản nhiên như khong ngồi ăn cơm trên bàn bên kia.
“Không nấu.” Dương Thời Dữ lời ít ý nhiều.
“Vợ ơi~” Cận Chu bất đắc dĩ thở dài một hơi, cầm theo một đôi đũa ngồi xuống đối diện Dương Thời Dữ.
Cậu gắp một miếng thịt bằm lên ăn thử, ra vẻ như một nhà phê bình ẩm thực “chậc” một tiếng: “Chua ghê đó, mùi giấm* nồng quá ta.”
*Ăn giấm = Ghen.
Dương Thời Dữ nâng mắt lên, sâu kín nhìn qua đây.
Cận Chu bật cười nói: “Em với Tạ Diệu không thân lắm đâu.”
Dương Thời Dữ thu hồi tầm mắt, đảo đảo cơm trong bát mình, tiếng đũa và bát sứ chạm nhau vang lên.
“Anh ta là kiểm sát viên phụ trách vụ án của anh Lưu ấy.” Cận Chu mặt dày đưa đũa qua, gắp một đũa cơm trong bát Dương Thời Dữ qua, lấy tay vo lại rồi cho vào miệng mình: “Không phải anh bảo em nên chủ động tiếp xúc hay sao?”
Dương Thời Dữ hiển nhiên không thích hành động mất vệ sinh này của Cận Chu, hơi cau mày nói: “Anh không bảo em đi lấy lòng anh ta.”
“Thật sự không phải mà.” Cận Chu quả thật dở khóc dở cười: “Trưa nay là anh ta dẫn em đi mà, anh ta cũng thích ăn tiệm đó.”
“Vậy à.” Dương Thời Dữ thờ ơ nói: “Thế thì hai người đúng là hợp ý nhau thật.”
“Cái này thì cũng đúng,” Cận Chu ra vẻ suy tư chống cằm: “Anh ta cũng thích thảo luận tình tiết vụ án nữa.”
Dương Thời Dữ trầm mặc lại, trong bầu không khí chợt có chút gì đó không ổn.

“Nhưng mà anh ta không đeo mắt kính.” Cận Chu lén đá dép bên chân phải xuống, ngón chân chậm rãi bò lên trên bắp chân của Dương Thời Dữ: “Em thích kiểu người vừa hư hỏng vừa nhã nhặn cơ.”
Động tác của Dương Thời Dữ khựng lại, cằm hơi cúi xuống, nâng mắt nhìn về phía Cận Chu: “Em nói ai vừa hư hỏng vừa nhã nhặn?”
“Có nói anh đâu.” Cái chân của Cận Chu vẫn tiếp tục thực hiện hành vi hư hỏng: “Anh là kiểu mặt người dạ thú.”
“Em lại ngứa đòn* rồi đúng không?” Dương Thời Dữ khẽ nheo hai mắt lại, lạnh giọng hỏi.
“No.” Cận Chu lắc lắc đôi đũa trong tay: “Em là đang ngứa cúc hoa* thôi.”
*Ngứa đón = 皮痒 (pí yǎng); Ngứa cúc hoa = 屁yan(眼)子痒 (pì yǎn zǐ yǎng)
Thất sách, quá là thất sách rồi.
Cận Chu xoa xoa cái cằm đau nhói của mình, ngồi trên sofa nhìn bóng lưng đang nấu mì cho cậu trong phòng bếp.
Khó lắm mới thấy được Dương Thời Dữ ghen, cậu còn đang nảy sinh lòng tốt chủ động dâng hiến bản thân một lần.
… Thôi được rồi, thật ra là do cậu nảy sinh thú tính, muốn thân mật với Dương Thời Dữ thôi.
Ai ngờ cái người này muốn bao nhiêu quá đáng thì có bấy nhiêu quá đáng, một hai đè đầu cậu xuống bắn vào trong miệng cậu.

Tự mình sướng xong thì kết thúc trận chiến qua loa như thế, để lại Cận Chu một mình với ý chí chiến đấu sục sôi thế này.
Có ai làm cha đứa nhỏ kiểu vậy không hả?!
“Qua đây ăn mì.” Dương Thời Dữ bưng bát mì nóng hôi hổi lên bàn ăn rồi lại quay về bếp rửa bát.
Trong lòng Cận Chu tuy là khó chịu muốn chết nhưng cũng không thể làm lơ cái bụng của mình được.

Cậu đi đến bên bàn ngồi xuống, xì xụp ăn bát mì trứng đơn giản kia.

Một lúc sau, Dương Thời Dữ dọn dẹp nhà bếp xong thì đi đến ngồi xuống đối diện cậu.
“Tối hôm qua.” Không ngờ đến, Dương Thời Dữ vậy mà lại khoanh hai tay lại để trên bàn, bàn công việc với Cận Chu: “Bên phía cảnh sát đã chặn được một chiếc tàu buôn lậu vàng ở bến cảng.”
Cận Chu lập tức cảm thấy kì lạ, nhưng não cậu cũng nhảy số rất nhanh, hỏi: “Có liên quan đến Uông Hoà Thái?”
“Đúng vậy.” Dương Thời Dữ nói: “Bên phía cảnh sát đã nắm được danh sách khách tham dự, trong đó có một người làm bên vận chuyển hàng hóa qua biên giới, vì thế khiến bên phía cảnh sát nảy sinh nghi ngờ.”
Cận Chu chợt nhớ lại người đàn ông có phát âm bàn về chuyện đánh golf với Uông Hoà Thái kia, hỏi: “Tại sao bên phía cảnh sát lại nảy sinh nghi ngờ?”
“Vì người này rõ ràng là không hề có làm ăn gì với Uông Hoà Thái.” Dương Thời Dữ nói: “Bình thường Uông Hoà Thái xã giao với đủ loại người, phạm vi rất rộng, bên phía cảnh sát cũng không cách nào loại ra được.

Nhưng có thể xác định được nhưng người ông ta mời đến tiệc rượu kia đều có mối liên hệ rất mật thiết với ông ta.

Vì thế cảnh sát mới dựa theo phương hướng này để điều tra tiếp thì phát hiện ra chuyện buôn lậu vàng qua biên giới, rồi lại tìm cách thu lại tiền từ bên biên giới kia.


Đây cũng là một trong những thủ đoạn rửa tiền của Uông Hoà Thái.”
Cận Chu nghe một hồi thì mới xoắn suýt buông đũa trong tay xuống.

Cậu cau mày, hơi thở cũng không tự chủ được vội vã hơn: “Thế ý của anh là bây giờ đã có chứng cứ để bắt được Uông Hoà Thái rồi sao?”
Dương Thời Dữ lắc đầu: “Chỉ bắt được Triệu Sảnh thôi.

Cậu ta nói Uông Hoà Thái không biết gì về chuyện này hết.”
“Địch mẹ.” Cận Chu nhịn không được chửi thề một câu: “Sao cái tên này nuôi được nhiều con chó trung thành với mình thế?”
“Còn có một chuyện phải nói với em nữa.” Dương Thời Dữ nói đến đây thì dừng lại một chút, biểu cảm thản nhiên trên mặt bỗng hiện lên một tia do dự.
“Cái gì?” Cận Chu hỏi.
“Uông Hoà Thái muốn anh nhanh chóng từ chức, đi làm luật sư biện hộ cho Triệu Sảnh.”
“CÁI GÌ?!” Cơn giận của Cận Chu lập tức xông thẳng lên trước ngực: “Rồi anh trả lời thế nào?”
“Anh….”
Dương Thời Dữ vừa định trả lời thì điện thoại của Cận Chu bỗng reo lên.
Nhìn thấy cái tên ngoài ý muốn này, cậu tạm thời kiềm chế cơn giận của mình ấn nút nghe máy.
“Trương Thuỵ?” Trong giọng của Cận Chu đầy ý tứ là có đéo gì thì nói lẹ: “Chuyện gì?”
“Anh hai của tôi ơi, cái tiệc rượu lần trước ấy,” Giọng của Trương Thuỵ có vẻ cũng rất gấp: “Không phải tao đã giúp mày sắp xếp đưa một người bạn vào đó hay sao?”
Trương Thuỵ không biết “người bạn” đó thật ra chính là Cận Chu, còn tưởng là người mẫu nào quen biết với Cận Chu.
“Rồi sao?” Cận Chu hỏi.
“Ông chủ Uông nhìn trúng người đẹp sườn xám kia rồi,” Trương Thuỵ nói: “Mày có thể cho tao cách liên lạc với cô ấy được không?”
Cận Chu: “….Uông Hoà Thái nhìn trúng… “cô ấy” rồi?”
Tiêu rồi, chơi quá trớn rồi.
 
 
 
------oOo------