Tôi mang nặng tâm sự, trong lúc vô thức ngẩng đầu lên, tôi trông thấy Trình Ký Thanh đang cô đơn đứng trong màn đêm trên con đường ngô đồng.
Anh đứng ngoài cửa, đứng từ xa nhìn tôi bước đến.
12
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá chiếu lên người Trình Ký Thanh.
Tôi hoảng hốt, giống như sóng vỗ vào bờ tạo thành những con sóng lớn xô nhau, vang dội.
Là rung động, là đau lòng.
Tôi tiến lại gần anh, kích động muốn ôm lấy anh của tôi mỗi lúc một mãnh liệt.
Nhưng tôi lại sợ đường đột, sợ mình ảo tưởng lại thành trò cười.
Thế nên tôi chỉ dám nhỏ giọng: “Anh đang đợi tôi sao?”
Đứng trong màn đêm, Trình Ký Thanh hơi chau mày, anh nói: “Cô chưa về nhà muộn như thế này bao giờ cả, tôi hơi lo.”
Ngừng lại một chút, anh giải thích thêm: “Tôi định đi tìm cô nhưng lại không biết cô đang làm việc ở đâu.”
Ngày trước tôi chỉ nói qua với anh chuyện mình đã tìm được việc làm, cũng không nói cho anh biết tôi đang làm gì.
Anh cũng không phải là người hay nói nên cũng không hỏi tôi.
Lòng tôi dậy sóng, những suy nghĩ đè nén mấy ngày qua lại bất chợt xuất hiện.
Thấy tôi chỉ nhìn mình không lên tiếng, Trình Ký Thanh lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Nhớ lại những chuyện anh đã từng trải qua, tự dưng khóe mắt tôi lại cay cay.
Thế giới này thật bất công, một người dịu dàng lương thiện như Trình Ký Thanh lại không được thế giới đối xử dịu dàng.
Cảm xúc trào dâng khó mà bình tĩnh lại được, trước ánh nhìn ngạc nhiên của Trình Ký Thanh, tôi giang tay ôm lấy anh.
Trình Ký Thanh đứng hình nhưng anh không đẩy tôi ra, có lẽ anh cho rằng tôi đã gặp phải chuyện gì đó tồi tệ thật rồi.
Do dự một lúc, sau đó anh vỗ nhẹ lên lưng tôi rồi an ủi: “Không sao đâu, có tôi đây rồi.”
Người đàn ông này, anh khiến tôi rất đau lòng.
Rõ ràng anh đang mắc kẹt trong bóng tối nhưng vẫn rất hào sảng dành tặng người khác chút ấm áp.
Tôi càng đau lòng hơn, tôi ôm chặt lấy anh rồi nghẹn ngào nói: “Trình Ký Thanh, hãy để em ở bên anh được không?”
Trình Ký Thanh khựng người, tôi nghĩ anh hiểu rồi nhưng lại lựa chọn trốn tránh.
Anh trả lời qua loa: “Chẳng phải cô vẫn luôn làm như thế sao?”
“Không giống nhau.” Tôi thoát khỏi lồng ngực Trình Ký Thanh, ngước đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh.
Con tim tôi chưa từng nóng bỏng như thế: “Điều em muốn là anh hoàn toàn thuộc về em.”
Lẽ ra tôi phải biết sớm hơn, tôi là một con người tham lam.
Sớm muộn gì tôi cũng không hài lòng với mối quan hệ khi gần khi xa, vừa gần gũi lại vừa xa lạ với anh.
Trình Ký Thanh lẳng lặng nhìn tôi không lên tiếng.
Tôi ngoắc lấy ngón tay anh, dũng cảm chân thành nói: “Em muốn nắm tay anh, cùng anh đi qua một đoạn đường dài, là người nhà, cũng là người thương.”
Không phải chỉ là mối quan hệ giữa chủ trọ và khách trọ, sống chung một mái nhà.
Trình Ký Thanh rất trầm tĩnh, gương mặt anh bình tĩnh không có lấy một gợn sóng.
Sau mười giờ đêm bốn bề vắng lặng như tờ, thỉnh thoảng tôi còn nghe thấy tiếng gió đưa cành cây.
Sự im lặng kéo dài của anh khiến tôi thấp thỏm, lo lắng.
Lúc này là tôi đã chủ động vượt qua ranh giới, nếu như anh không đồng ý vậy thì sau này chúng tôi khó có thể quay về vị trí ban đầu được nữa.
Tâm trạng ngổn ngang, tôi nghe thấy tiếng cười mỉa trên đỉnh đầu.
Ánh mắt Trình Ký Thanh rất lạnh lùng, trong đôi mắt ấy không lấy một ý cười: “Thương hại tôi hả.”
Tôi ngây người, tôi biết anh đã đoán được chuyện tôi tìm hiểu về quá khứ của anh rồi.
Tự dưng tôi lại có cảm giác lạnh lẽo như bị ai đó tạt cho một gáo nước lạnh.
“Trong mắt anh, tình cảm chân thành của em chỉ là thương hại thôi sao?”
Anh hiểu như thế, làm tôi rất đau lòng.
Trình Ký Thanh nghiêng đầu nhìn về nơi xa xăm, gương mặt anh dưới ánh trăng được bao phủ bởi thứ ánh sáng mờ mờ, khó đoán được cảm xúc trong lòng anh.
Tôi lập tức cảm thấy thoải mái.
Anh không xấu xa như thế, những lời nói ra cũng chỉ là dối lòng, anh chỉ đang trốn tránh mà thôi.
Trình Ký Thanh có vực thẳm của anh, anh vùng vẫy, hãm sâu, giày vò không thoát ra được.
Tôi không nỡ ép anh, khẽ nói: “Trình Ký Thanh, anh có tin vào ý trời không?”
Không cần câu trả lời từ anh, tôi cười nói: “Trước đây em cũng không tin đâu, nhưng sau khi gặp được anh em đã tin.”
Trước đây tôi luôn oán trách mình bất hạnh, nhưng hóa ra, ông trời đã giữ lại may mắn lớn nhất cho tôi từ trước rồi.
Phải may mắn nhường nào tôi mới gặp được Trình Ký Thanh.
Tôi biết anh muốn đẩy tôi ra xa nhưng tôi vẫn sẵn lòng kiên nhẫn nói cho anh biết: “Trình Ký Thanh, em rất chắc chắn, anh chính là định mệnh đời em.”
13
Tôi nghĩ, đời người từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc đều đã được an bài.
Không sớm thì muộn, cuối cùng chúng ta cũng sẽ gặp được định mệnh đời mình.
Chúng tôi gặp rồi yêu nhau, rồi cùng nhau tiến về phía trước.
Chỉ là có người nửa đường chia xa, có người kết cục lại không được như ý.
Có những người cô đơn suốt một đời.
Mọi chuyện đều được sắp đặt từ trước, vạn sự tùy duyên.
Chúng ta không thể can thiệp vào duyên phận, chuyện chúng ta có thể làm cùng chỉ là kiên nhẫn toàn tâm toàn ý yêu đối phương trong những ngày còn có thể ôm lấy nhau mà thôi.
Không phụ gặp gỡ, dù có kết thúc cũng sẽ không hối hận.
Trước khi gặp được Trình Ký Thanh tôi không hiểu được những điều này.
Nhưng nay trong mắt tôi toàn là hình bóng anh, đột nhiên tình yêu có hình dạng cụ thể.
Đêm nay Trình Ký Thanh nói rất ít, anh lặng lẽ quay người đi vào trong nhà.
Nhưng tôi tin sớm muộn gì anh cũng sẽ thuộc về tôi, tôi sẽ kiên nhẫn âm thầm chờ câu trả lời của anh.
Cuộc sống vẫn không có gì thay đổi, ngoài việc Trình Ký Thanh ngày càng im lặng.
Anh vẫn xuống bếp nấu ăn, có điều đĩa thức ăn đã không còn đẹp đẽ, ngay ngắn được như trước nữa.
Anh vẫn nhốt mình trong phòng sách rất lâu, cứ mân mê sợi dây chuyền vàng bị nung chảy kia mãi, thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng động từ trong phòng vọng ra.
Có nhiều hôm thức giấc lúc nửa đêm, tôi luôn trông thấy bóng dáng cô đơn lẻ loi như cô h//ồn của Trình Ký Thanh, anh đi đi lại lại trong căn phòng không sáng đèn.
Nói không đau lòng là giả, nhưng tôi cũng không tới đó làm phiền anh.
Trình Ký Thanh, anh đang đấu tranh với bóng ma trong lòng trong vực thẳm của bản thân.
Đôi khi chính người đẩy bạn ra xa còn đau khổ hơn cả bạn.
Cho đến một đêm nào đó, tôi bị tiếng mưa đánh thức.
Không nói rõ được tại sao, vào khoảnh khắc tôi tỉnh lại ấy, con tim tôi như thắt lại, tôi lo lắng sợ hãi chạy xuống dưới nhà.
Đêm mùa thu, trong phòng không bật đèn, những hạt mưa đập vào khung cửa kính, ngoài cửa sổ mù mịt.
Trong ánh sáng le lói, Trình Ký Thanh đang ngồi trước cây đàn piano hệt như lần đầu tôi gặp anh.
Mười ngón của anh tay đặt trên phím đàn nhưng lại không phát ra tiếng.
Tim tôi đập thình thịch thình thịch, tôi nhẹ nhàng bước tới gần rồi ngồi xổm bên cạnh anh: “Sao anh không ngủ?”
Thật ra tôi cũng tự trách mình lắm, biết anh sẽ đau khổ thế này tôi đã để thuận theo tự nhiên, sẽ không mở lời trước rồi.
Trình Ký Thanh cụp mắt xuống, anh nhìn vào đôi chân trần của tôi trước, ngừng lại một chút anh mới chậm rãi nhìn vào mắt tôi.
Tôi bình tĩnh nói với anh: “Lúc thức dậy em sợ quá nên quên mang dép.”
Tôi không hề biết anh đang ở đây nhưng lại giống như dây cung bị kéo căng, tôi vội vàng muốn đi tìm anh.
Trình Ký Thanh im lặng rất lâu, ánh sáng yếu ớt phản chiếu trong đôi mắt anh giống như đốm l.ửa nhỏ.
Anh vươn tay ra, do dự một lát rồi mới nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
“Dư Tuệ, xin lỗi em.” Anh cúi đầu, đặt tay lên đầu gối, một tay nắm chặt lấy tay tôi, cánh tay khác thì nắm chặt lại.
Anh xin lỗi, là bởi ngày hôm đó anh đã hoài nghi, lạnh nhạt phủ nhận tình cảm chân thành tôi dành cho anh.
Tôi biết thừa những lời hôm đó anh nói là dối lòng, sao tôi có thể trách anh.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng anh hòa vào tiếng mưa, anh khàn giọng cất tiếng: “Anh vốn định đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình vào ngày sinh nhật, chấp nhận kết cục cuộc đời mình như thế.”
Nói tới đây, anh cúi đầu nhìn tôi: “Nhưng em đã đến, lúc em ôm gối bước vào phòng anh đã nghĩ cô gái này to gan thật. Cho đến sáng hôm sau khi trông thấy em hai mắt đỏ hoe chạy đi tìm anh anh mới biết thì ra em đã nhìn thấu được tâm tư của anh. Sao lại có một cô gái ngốc nghếch thế chứ, lại khóc một người đàn ông xa lạ.”
Trình Ký Thanh mỉm cười tự giễu: “Anh đúng là kẻ nhu nh.ược, thậm chí còn không có đủ dũng cảm để sống tiếp.”
“Không phải đâu.” Tôi đau lòng lên tiếng: “Anh chỉ bị b.ệnh thôi.”
Thế giới này không tươi đẹp đến thế, không phải ai cũng có một trái tim lương thiện, Trình Ký Thanh đã phải chịu những nỗi đau vốn không nên thuộc về anh.
Anh mắc kẹt trong bùn lầy, trái tim bị b.ệnh rồi.
Trình Ký Thanh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay tôi, anh khó khăn cất tiếng: “Anh rất vui vì em đã đến.”
Anh nói rất khẽ: “Anh của quá khứ và anh sau khi gặp được em khác nhau lắm, đêm nào anh cũng chờ mong tới ngày mai.”
14
Nước mắt của tôi bất giác lăn dài, con tim quặn đau.
Trong rất nhiều đêm vắng người, anh cô đơn, dằn vặt, mỗi sớm mai không phải là hy vọng mà là xiềng xích.
Nửa năm qua, Trình Ký Thanh luôn rất kiệm lời.
Dần dà toàn là tôi nói chuyện, còn anh thì lẳng lặng lắng nghe.
Lúc tôi vui vẻ kể chuyện anh cũng sẽ vui lây.
Khi tôi không vui, anh sẽ vụng về an ủi tôi, nhưng trong khoản ở bên bầu bạn này, anh yên lặng và kiên nhẫn hơn ai hết.
Anh im lặng, giống như đêm nay phơi bày vết thương của mình ra, với anh thật khó khăn.
Tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài khung cửa, anh nắm lấy tay tôi rồi nói rất nhiều điều.
Trình Ký Thanh nói: “Càng lúc anh càng không chịu nổi việc không có em ở bên, lúc nào anh cũng thấy hoảng hốt bất an.”
“Muốn giữ em bên cạnh, nhưng rồi lại sợ em nhận ra anh hèn nhát, khiến em thất vọng, phụ tình cảm của em.”
“Một người không tự c.ứu nổi mình như anh, sao có thể coi em như cọng cỏ cứu mạng mà nắm lấy được chứ?”
Trong đêm mùa thu mưa gió này, tôi đã nghe thấy tiếng gió trong lòng Trình Ký Thanh.
Trống rỗng, lạnh lẽo khiến người ta đau lòng.
Tôi tựa đầu lên chân anh, muốn nói chuyện nhưng lại nghẹn ngào.
Cuối cùng tôi cũng cất tiếng: “Trình Ký Thanh, xin anh đừng đẩy em ra xa.”
Tôi rất muốn nói hết lòng mình cho anh nghe: “Anh thật sự rất tốt, rất tốt, em sẽ không bao giờ thất vọng về anh.”
Tôi bằng lòng nói lại cho anh nghe, gặp được anh tôi đã may mắn nhường nào.
Mưa vẫn không ngớt, thế giới này vừa ồn ào lại vừa yên lặng.
Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, trở mình muốn đi xem Trình Ký Thanh.
Anh rất có nguyên tắc, thà ngủ dưới đất cũng không chịu lên giường.
Tôi kéo nhẹ chăn của anh rồi nói: “Trình Ký Thanh, em không ngủ được.”
Anh mơ màng mở mắt: “Sao vậy?”
“Em không biết.” Tôi muốn trêu anh, thế là ngả ngớn lên tiếng: “Có thể là do người trong lòng đang ở ngay bên cạnh nhưng em lại không chạm vào được, không yên lòng.”
Rõ ràng Trình Ký Thanh vẫn chưa quen với mối quan hệ này, anh cứ im lặng mãi.
Tôi nghĩ có phải mình làm anh sợ rồi không, thế là mạnh miệng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, em không phải là loại con gái tùy tiện đâu.”
Nhưng nếu là anh nói thì không tính là tùy tiện.
Tôi đang tính rút tay về thì lại bị anh nắm chặt lấy: “Anh biết.”
Trong bóng tối, đôi mắt anh như có ánh sáng, lấp lánh tỏa sáng.
Anh dịu dàng dỗ dành tôi: “Anh kể chuyện cho em nghe nhé.”
Có vẻ thú vị đấy, yêu Trình Ký Thanh lại còn được anh kể chuyện cho nghe trước khi ngủ, không tồi.
“Hay là anh hát cho em nghe nhé.” Tôi được đằng chân lân đằng đầu, tôi thích nghe anh hát hơn là nghe anh kể chuyện.
Trình Ký Thanh im lặng, anh bối rối cất tiếng: “Đồng dao được không?”
Sau mấy tháng chung sống dưới một mái nhà với Trình Ký thanh, tôi đã biết được một điều, lúc người người nhà nhà đều đang nghe Tiểu Phương thì anh lại thích mở máy hát nghe hí kịch.
Nếu như anh hát hí kịch cho tôi nghe, có lẽ tôi sẽ trằn trọc khó ngủ hơn
“Được ạ.” Giữa hí kịch và đồng dao, tôi lựa chọn đồng dao.
Vừa mới nói đồng ý xong, cơ thể cũng không thành thật, tôi lật người lại.
Động tác hơi mạnh, Trình Ký Thanh vô thức vươn tay ra ôm lấy tôi, tôi rất tự nhiên gối đầu lên tay anh rồi nghiêng người nằm sát bên cạnh anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Ký Thanh hơi căng thẳng.
Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Hát đồng dao dỗ người khác ngủ là phải vừa hát vừa vỗ lưng mới có tác dụng, trước đây bà ngoại cũng dỗ em như thế.”
Anh lại im lặng.
“Anh hát đi.” Tôi cọ cọ vào lòng anh tìm tư thế thoải mái nhất.
Tôi vui vẻ nhắm mắt lại, thỏa mãn.
Đợi một lúc lâu, lâu đến mức tôi sắp thiếp đi nhưng Trình Ký Thanh vẫn im lặng.
Kệ anh, anh hát hay không không quan trọng, quan trọng là tôi được ôm anh ngủ.
Cơn buồn ngủ ập tới, trong lúc mơ mơ màng màng tôi cảm nhận được bàn tay của anh đang vỗ nhẹ lên lưng tôi, giọng nói dịu dàng của anh vang bên tai.
Giọng hát trầm trầm: “Chèo rồi chèo, chèo đến cầu bà ngoại, bà ngoại gọi em là bé ngoan, một cái bánh bao, một miếng bánh…”
15
Tôi không biết anh đã hát bao lâu, dù sao thì tôi cũng ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau thức giấc, tôi không thấy anh nằm bên cạnh mình nữa.
Đúng như dự đoán, anh đang ở trong bếp.
Tôi lặng lẽ đến gần, đứng sau lưng anh ngó đầu lại xem, Trình Ký Thanh có bệnh OCD, rán quả trứng cũng phải đâu ra đấy.
Khoảng cách quá gần, mặt tôi cọ vào cánh tay, anh vẫn rất thận trọng né sang một bên.
Trình Ký Thanh vẫn chưa quen mấy chuyện giữa người yêu với nhau, anh luôn cẩn thận, sợ không đủ lại sợ vượt quá giới hạn.
Tôi nghĩ, anh đã ở trong bóng tối quá lâu, thời gian để anh thoát khỏi đó sẽ dài hơn người khác một chút.
Nhưng anh cũng rất cố gắng.
Ăn sáng xong tôi định đi làm, anh lại học theo bạn trai nhà người ta, cố ý muốn đưa tôi đi.
Tôi không muốn anh biết công việc hiện tại của tôi vừa bẩn vừa mệt nên đã từ chối.
Trên đường, tôi thầm nghĩ: “Thì ra trước mặt người mình thương tôi lại thiếu tự tin đến thế.”
Nhưng như thế thì có sao, tôi đã có anh người yêu tốt nhất rồi.
Bận rộn suốt một ngày dài, khi màn đêm dần buông xuống, trong quán chỉ còn lại một bàn khách cuối cùng.
Lúc đi từ ra phòng bếp, tôi nghe thấy bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau.
“Kia chẳng phải là thiên tài piano gì đó sao? Tên là Trình gì ấy nhỉ.”
Bạn của anh ta cười nói: “Là Trình Ký Thanh, nghệ sĩ piano gì chứ, phải gọi là kẻ c//ưỡng h//iếp vang danh mới đúng.”
“Ha ha ha.” Người ngồi cùng bàn với anh ta cười phá lên.
Tôi vội ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.
…