Lỡ Bước Thành Người Dưng

Chương 8




" Bác à...thực ra cháu..."

Đồng Giai Mẫn đang định nói cho mẹ Thẩm biết thực ra cô chỉ là em gái của bạn gái Thẩm Bạch Phong nhưng cô chưa kịp nói sự thật thì anh đã đi ra từ trong bếp mời hai người dùng cơm.

Mẹ Thẩm mến khách vỗ vai cô như nhắc nhở ghi nhớ những điều bà vừa nói rồi cùng cô đi vào trong bếp.

Anh là đàn ông nhưng nấu ăn lại rất ngon, không phải là nịnh hót anh đâu nhưng thực sự có thể nói anh nấu còn ngon hơn mẹ cô. Những nguyên liệu đơn giản mà đôi lúc con người còn chê bai thì qua bàn tay khéo léo của anh đều trở thành mĩ vị.

Ấy thế mà cô lại không ăn vào nổi bởi tâm trạng cô đang bị rối bời bởi những lời tâm sự của bà.

Cô đang phân vân không biết liệu Đồng Giai Nhiên đã biết chuyện mình đang qua lại cùng một lúc với hai anh em ruột hay chưa?

Lúc tâm sự chân thành với cô, bà nghẹn ngào, đôi khi để ý cô nhận thấy được bà vốn dĩ không muốn nói nhưng dường như nỗi cay hận trong lòng bà cứ ép bà phải trút hết ra.

Năm ấy, bà và ba của Trương Tử Danh yêu nhau say đắm. Khi bà biết mình mang thai Thẩm Bạch Phong, vốn dĩ tưởng chừng khi nói cho ông biết thì sẽ cho bà một đám cưới. Nhưng ông lại ép bà phá nó đi, sau cùng bà mới biết mình chính là tình nhân của ông. Thực chất ông đã có gia đình và vợ cũng đang mang thai.

Ngậm ngùi thương cho đứa con vô tội của mình, bà trả lại toàn bộ số tiền mà ông đã cho bà trước đây rồi ôm bụng về quê nhà rời khỏi người đàn ông tồi tệ đó.

May mắn ở quê, trái tim bị rách của bà được vá lại bởi một người đàn ông hiền lành chất phác đồng ý cưới bà không quan tâm đến quá khứ của bà ra sao. Bà hạnh phúc lắm bởi con trai mình rốt cuộc cũng đã có cha.

Nhưng cưới nhau về rồi, sống cùng nhau hai ba năm thì người đàn ông đó lộ rõ bản tính thật của mình. Lão ta thưởng xuyên rượu chè cờ bạc, về nhà thì chửi bới vợ con, đôi khi còn buột miệng mà chửi Thẩm Bạch Phong là con hoang. Hận số phận long đong lận đận của mình, bà đau lòng ôm con bỏ lên thành phố sống chui rúc trong quán trọ chật chội.

Cuộc sống vật vả nhưng hai mẹ con lúc nào cũng cảm thấy ấm cúng chan chứa yêu thương. Song Thẩm Bạch Phong thấu hiểu nỗi khổ của mẹ nên ra sức học hành chăm chỉ, nhiều năm liền được nhận học bổng, tiền thưởng cũng đủ để san sẻ cho mẹ.

Căn nhà hiện tại mà hai mẹ con bà đang ở được mua từ những đồng tiền tích góp qua nhiều năm. Tuy vẫn còn hơn chục năm trả góp nữa nhưng như vậy cũng ổn rồi.

Nghe bà kể lại những khoảng thời gian khổ sở khó khăn ấy tự nhiên cô nhớ tới cậu bé chơi thân với cô hồi còn ở quê ngoại. Hoàn cảnh cậu bé cũng tương tự như Thẩm Bạch Phong, cô thương cậu ấy lắm.

Mấy năm xa cách cô cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt cậu ấy nữa, cũng chẳng biết bây giờ mẹ con cậu sống thế nào, có ở chung một nhà với lão cầm thú kia không?

Đồng Giai Mẫn mải nghĩ ngợi mà không biết một chiếc xương cá bé xíu đã lọt xuống cổ họng mình. Cô cảm thấy vướng vô cùng, vội chạy vào trong khạc ra nhưng không thấy gì.

Mẹ Thẩm lo lắng chạy vào xem Đồng Giai Mẫn thế nào, vỗ lưng liên tục nhưng vô ích. Chỉ riêng Thẩm Bạch Phong là vẫn thản nhiên ngồi ăn. Miệng còn lẩm bẩm:

" Ngu cho chết!"

Quả thực rất phũ đi!

Nhưng cũng không thể trách anh được bởi lỗi là do cô. Ăn không chịu ăn cứ nghĩ lung tung rồi không chú ý.

Mẹ Thẩm khó chịu về hành động cuzd con trai, lẽ ra nó phải quan tâm lo lắng xoắn hết cả ruột lên tìm cách chữa cho bạn gái chứ. Không biết nó yêu đương cái kiểu gì nữa. Nhưng đôi khi vô tâm như vậy thì càng dễ buông bỏ hơn.

" Tiểu Phong, con xem..."

Đồng Giai Mẫn vẫn khạc nhổ liên tục, nuốt liên hồi để kiểm tra xem xương đã trôi chưa nhưng vô ích. Mẹ Thẩm liền cầu cứu con trai, khách đến chơi nhà mà lại để thế này thì thật không phải lẽ.

" Kệ cô ta đi mẹ, lớn rồi còn hóc xương."

Một giọt nước mắt cô chảy xuống, không phải vì đau trong họng mà là vì sự phũ phàng của anh.

Nếu như cô chết trước mặt anh thì có lẽ anh cũng sẽ mặc kệ cô như lúc này thôi.

Chiếc xương nhỏ chết tiệt vẫn chưa chịu thoát ra khỏi họng cô, khó chịu vô cùng. Nhưng cô không muốn khiến bác gái bị mất bữa nên tranh thủ lúc bà không để ý mình, cô xả nước rồi giả vờ vui mừng nói:

" Bác gái, cháu hết hóc rồi."

Mẹ Thẩm mừng rỡ kéo cô ra dùng cơm tiếp.

" May thật đấy!"

Riêng Thẩm Bạch Phong, nhìn qua cách nói chuyện và cảm xúc biểu lộ rõ trêи khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì biết thừa là đang nói dối. Anh xới cho cô một bát cơm đầy rồi nói với giọng như ra lệnh:

" Ăn một miếng to đi, xong nuốt luôn khỏi nhai."

Vậy thì nghẹn chết cô sao? Anh muốn hại cô à?

Chắc không đâu, anh là người tốt.

Cô gật đầu ngoan ngoãn nghe lời, gạt một miếng cơm to vào miệng rồi cố gắng nhai sơ qua xong nuốt xuống cổ.

Cái cảm giác này rất giống như đang bị nghẹn vậy, nó đọng ứ lại ở một chỗ, phải nuốt mãi nó mới xuống.

Thật kỳ diệu! Cô đã hết hóc thật rồi này.

Quay sang nhìn anh nở một nụ cười tươi như muốn cảm ơn anh, nhưng anh một cái liếc cũng của thèm nhìn cô, vẫn ngon lành mà ăn tiếp.

Cô có chút thất vọng, nhưng không sao cả. Hành động này chính tỏ rằng anh đã có sự quan tâm đối với cô.

Mẹ Thẩm nhìn cô tươi cười gắp một miếng thịt kho vào bát cho cô. Cô gật nhẹ đầu nói lời cảm ơn rồi ăn ngon lành.

Không phải chứ? Sao lại tái phát vào lúc này.

Cô buông bát đũa xuống bàn, mắt mở to nhìn về phía trước, thở dồn dập. Mồ hôi cô tuôn ra thành giọt, cơ thể yếu ớt đến nỗi chỉ muốn nằm.

" Mẫn, cháu bị sao vậy?"

Lại một lần nữa bà bị cô làm cho rối bời tâm trạng, tự dưng trong lòng bà cảm thấy áy náy. Rõ ràng cô là khách bà mời cơm mà lại khiến cô gặp sự cố hết lần này tới lần khác.

Tim cô đập không đều nhịp, lúc nhanh dồn dập, lúc chậm dai dẳng, có lúc lại ngừng đập.

Cô ứa lệ vì đau đớn, cô không biết tại sao nó lại hay tái phát đến như vậy. Chẳng lẽ đã đến lúc cô phải...

Thẩm Bạch Phong bấy giờ không thể không nhìn cô, trông cô không hề giống như đang giả vờ. Từ trong đáy lòng anh bộc phát sự lo lắng kỳ lạ, còn lo lắng hơn cả khi Đồng Giai Nhiên ở bên cạnh Trương Tử Danh.

Đồng Giai Mẫn yếu ớt run run kéo áo Thẩm Bạch Phong, nói không lên câu:

" Lấy..lấy...hộ em...ngăn trong cùng..."