Dứt lời đầy dây bên kia cúp máy luôn tựa như đã biết rõ Thẩm Bạch Phong sẽ cầm tiền đến chuộc Đồng Giai Mẫn vậy.
Mắt anh sâu thẳm, tay gõ cộc cộc lên bàn như đang dự tính chuyện gì đó. Phải chăng là có liên quan đến Tây Đà.
Rất thú vị!
Anh có thể thông qua đám người bắt cóc này để tìm kiếm tên Tây Đà, rất có khả năng sự thật về cái chết của Đồng Giai Nhiên sẽ được phơi bày trước ánh sáng một cách nhanh chóng và đầy đủ chứng cứ.
Anh ngó sang Thượng Triết đang dùng mười đầu ngón tay gõ phím liên tục nhưng nét mặt lại có chút gì đó bất lực.
" Sao rồi?"
Thượng Triết dừng tay, lắc đầu chua chát:
" Đối phương dùng sim rác."
Con mẹ nó! Vậy thì làm sao biết địa điểm nào để mang tiền đến chứ?
Vừa mới nghĩ bụng như thế thì điện thoại thông bao có tin nhắn tới. Địa điểm là một ngôi nhà hoang ở ngoại thành cách thành phố 300km.
Thẩm Bạch Phong lập tức gọi điện cho thủ quỹ của công ty mang số tiền bọn bắt cóc yêu cầu tới. Ngay trong hôm đó anh một mình lái xe ô tô vượt 300km ra vùng ngoại ô, đến địa điểm đã hẹn.
Chiếc xe ô tô dừng lại trước một ngôi nhà hoang nằm ở ven bờ sông. Qua tấm kính chắn anh nhìn thấy rõ Đồng Giai Mẫn đang bị trói xung quanh bên một chiếc cột nhà. Hai bên là hai tên lính gác mặc đồ đen kín mít đeo khẩu trang che mặt.
Trông cô tiều tụy hẳn đi, rất mệt mỏi. Tóc tai thì rũ rượi đã vậy còn ướt sũng. Không biết có phải cô bị tạt nước vào người hay không?
Anh bước xuống xe cầm theo chiếc va li đựng tiền nghiêm túc bước đến gần cô nhưng lại bị chặn lại.
Tiền trao cháo múc.
Anh đưa tiền cho chúng thì chúng mới thả cô ra.
Điều đó là lẽ đương nhiên nhưng anh muốn xác thực lại lần nữa người kia có phải là Đồng Giai Mẫn thật hay không.
Bởi vì cô bị bịt một chiếc băng dính đen che đi gần như nửa khuôn mặt nên khó có thể nhận dạng chính xác được.
Tên cầm đầu thấy được vẻ ngờ hoặc của Thẩm Bạch Phong liền bật cười. Hắn ta thô bạo bóc băng dính dán trêи miệng cô xuống cho anh nhìn rõ.
Đúng người rồi anh mới yên tâm giao va li tiền cho chúng. Nhưng trong lòng lại nảy lên một sự lo lắng khó tả.
Không biết là do nguyên nhân nào.
Nhận được tiền, bọn chúng hớn hở cười tươi rồi nháy mắt cho nhau thả người.
" Thẩm Bạch Phong "
Đồng Giai Mẫn mỉm cười, suy nhược mà khẽ gọi tên của anh ra.
Vừa được cởi trói cả người cơ hồ là quỳ trêи mặt đất, giờ khắc này vải vóc trực tiếp rơi xuống đến khuỷu tay, lộ ra một mảng da thịt, trêи bả vai của cô tất cả đều là vết bầm đen, từng mảnh từng mảnh.
Đồng Giai Mẫn cuống quýt lấy lại bình tĩnh, cô gắng gượng đứng dậy, yếu ớt chạy ra chỗ Thẩm Bạch Phong. Nhưng rồi do quá tiều tụy nên đã ngã khụy ngay ở dưới bậc thềm.
Thẩm Bạch Phong đen mặt, nhanh chóng chạy về phía cô, vừa đi vừa cởi comle thật nhanh khoác lên bả vai của cô, sau đó ôm cô trực tiếp từ trêи mặt đất lên.
" Thẩm Bạch Phong "
Đồng Giai Mẫn rơi vào trong ngực của anh, kinh ngạc mà nhìn.
Trêи mặt của hắn không hề có biểu cảm nào, băng lãnh như sương, nhìn vào khiến người khác sợ sệt.
Cô đưa tay vòng lên trêи cổ của anh khắp nơi trêи cánh tay đều là vết máu bầm. Thẩm Bạch Phong khẽ cúi xuống nhìn cô. đôi mắt nhất thời tràn ngập huyết vũ, khí tức cuồng loạn muốn giết người dâng lên.
Nhưng đó chỉ là một phần trong cảm nhận của Đồng Giai Mẫn, và nó chỉ khẽ đi quan trong đầu cô. Trái lại đó, cảm nhận của cô nghiêng về việc anh rất hài lòng khi thấy bộ dạng này của cô. Chẳng qua là chưa biết diễn cho thật mà thôi.
Anh đặt cô vào ghế phụ của xe, đặt lên trán cô một nụ hôn đồng thời như muốn trấn an tinh thần cô:
" Đợi anh một lát "
Quay trở lại với đám người kia, anh khéo léo đứng ngang người để chắn tầm nhìn của Đồng Giai Mẫn. Mục đích là không muốn cô phát giác được cuộc trỏ chuyện này có vấn đề.
" Tôi biết vụ bắt cóc đòi tiền chuộc này liên quan đến một người tên là Tây Đà."
Nghe anh nói vậy tên cầm dầu liền đưa va li tiền cho đàn em của mình ở phía sau, gỡ mắt kính đen xuống nhìn anh bằng con ngươi sâu hoắm:
" Vậy mục đích của anh Thẩm đây là..."
Thẩm Bạch Phong cười tà, lộ rõ vẻ gian mãnh của mình.
" Rất đơn giản! Tìm người tiền gấp ba."
Thỏa thuận thành công anh quay trở lại xe, kéo cần vặn vô lăng rời khỏi nơi này.
Vừa lái xe anh lại vừa quay sang để ý Đồng Giai Mẫn. Thấy cô đã ngủ anh liền kéo áo dịch lên trêи để cô không bị lạnh.
Anh đưa cô về Thẩm Gia, trực tiếp mời bác sĩ tới nhà để kiểm tra cho cô. Xong xuôi anh để cô nghỉ ngơi một mình trong phòng, còn anh thì đi đến phòng làm việc gặp Thượng Triết.
Nhìn thấy Thẩm Bạch Phong, Thượng Triết cung kính cúi đầu chào.
Anh ngồi xuống, tựa lưng vào thành ghế xoay một vòng. Có vẻ như tấm trạng anh đang rất phấn khích.
" Chuẩn bị đầy đủ ba ngày sau đưa cô ta vào tù."