" Lâu chưa? "
" Tao mới nghe người Bạch Kim Nam nói..."
" Mà..."
Chợt từ đằng sau, Thẩm Bạch Phong luồn tay qua eo cô kéo vào lòng mình, áp cằm lên vai cô cất giọng nói ấm áp nhưng lại khiến Đồng Giai Mẫn cô rùng mình kinh hãi:
" Ra ăn cơm thôi!"
Cô vội cúp máy ngay mà không dám nói tiếp cũng chẳng có gan mà nói tạm biệt với Hạ Y Y. Cô nuốt nước bọt xuống cổ họng, cố trấn tĩnh bản thân mình rồi gỡ tay Thẩm Bạch Phong ra quay lại đối diện trực tiếp với anh.
Trong lòng cô thấp thỏm không yên, chỉ sợ anh nghe được cái gì. Cũng chẳng dám hỏi xem anh đến bên cô từ bao giờ bởi cô sợ anh nghi hoặc. Cô cố gượng ép bản thân mình nở nụ cười với anh:
" Được..."
Trêи bàn ăn toàn những món hấp dẫn, tuy rằng không thể sánh bằng nhà hàng nhưng như vậy là cũng đã tuyệt vời lắm rồi.
Trêи bàn ăn cô chỉ chăm chú nhìn mỗi món sườn sào chua ngọt. Đó là món cô thích ăn nhất. Sao anh lại biết cơ chứ?
Anh chủ động gắp một miếng sườn đặt vào trong bát cô, làm động tác kêu cô nếm thử xem có hợp khẩu vị không.
Cô gấp miếng sườn lên miệng, lịch sự cắn một miếng thịt nhỏ. Sườn được ướp rất đầy đủ ngũ vị hơn nữa lại còn được đảo đũa đều tay nên rất ngon. Thịt thơm lại không quá dai nên cô khá thích. Quả thực tay nghề nấu nướng của anh rất cừ!
" Ngon không?"
Cô vẫn miệt mài với đĩa sườn xào chua ngọt nên gật gật cái đầu.
Nhìn biểu cảm của cô hẳn đây là món tủ rồi. Anh không nghĩ rằng hai người lại có khẩu vì giống nhau đến vậy. Anh nhớ khi còn nhỏ anh có hỏi Đồng Giai Nhiên rằng: em thich món gì nhất. Đồng Giai Nhiên khi ấy được anh đặt cho cái tên Cò Hương bởi cái dáng người gầy gò trông như một cành củi khô lại chỉ thèm thuồng cái món sườn xào chua ngọt ấy nên chính vì thế từ lúc đó anh chỉ tập trung học nấu thật ngon món đó.
Tự dưng anh lại nở nụ cười chua chát, song anh đứng dậy tiến lại gần cô phả hơi thở vào tai cô thì thầm:
" Ngồi yên nhé!"
Cô rùng mình một cái, không biết anh muốn làm gì. Rồi cô cảm nhận được sự nhớt nhát của một thứ chất lỏng trêи khóe miệng mình. Hình như là nước bọt.
Hóa ra, trêи khóe miệng cô dính một chút nước sốt...nhưng cách anh lau nó thực sự là...thực sự... Cô chẳng biết dùng từ gì để diễn tả, chỉ cảm thấy bản thân mình khá bối rối trước hành động ấy.
" Sao anh không ăn hay trong thức ăn anh bỏ thứ gì vào? "
" Vậy để tôi thử xem tôi đã bỏ gì vào đó."
Dứt lời anh giật mạnh chiếc khăn trải bàn khiến đồ ăn trêи bàn rơi loạng choạng xuống nền đá hoa vỡ thành từng mảnh, vụn thức ăn bắn tung tóe. Anh bế xốc cô lên bàn, túm lấy hai cổ tay cô ghì xuống mặt bàn áp môi mình lên môi cô, luồn lưỡi sâu vào trong khoang miệng lấy miếng thịt sườn ra đẩy vào miệng mình rồi mới chịu buông tha cho cô.
Anh nhìn biểu cảm bất ngờ xen lẫn chút e thẹn ấy thì cảm thấy hài lòng. Anh bỏ cô ở lại trêи bàn với cái sự mơ hồ còn chưa kịp phản ứng lại.
Anh đi lên phòng của mình vào trong nhà tắm khạc nhổ toàn bộ những thứ kinh tởm ban nãy. Tay anh với lấy chai xịt miệng ở trong tủ kính đổ ồng ộc vào trong khoang miệng mình để làm sạch sẽ thứ chất lỏng kinh tởm trong miệng Đồng Giai Mẫn.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại anh reo lên, anh lấy khăn chùi miệng rồi mở cửa bước ra ngoài nghe máy.
" Chủ tịch con chíp hình như đã bị phá hủy, liệu có phải..."
" Là tôi làm..."
Anh hiểu được Thượng Triết đang lo lắng cho anh nên đã trấn tĩnh cậu ta.
" Thượng Triết, mau tìm người này giúp tôi."