Lỡ Bước Thành Người Dưng

Chương 7




" Nhiên..."

" Trương Tử Danh đang đợi em!"

Đồng Giai Nhiên quay người đi ra phía ngoài cổng bỏ mặc Thẩm Bạch Phong ở lại với biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra mà không có lời giải đáp. Lòng anh bỗng chốc nghẹn ngào, đọng lại thành một nỗi buồn bi đát.

Cô cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Cô hận bản thân mình, nếu như cô có thể đủ can đảm mà hét lên, nói cho Thẩm Bạch Phong biết sự thật thì anh đã không đau đớn và dường như có cảm giác bị phản bội như thế này.

Rất tiếc Đồng Giai Nhiên cô chỉ là một con thỏ đế, một con rùa rụt đầu, không dám nói, không dám hét, không thanh mình,...bởi cô sợ Thẩm Bạch Phong sẽ hết yêu mình. Nhưng cô làm vậy có lẽ càng khiến tình cảm giữa hai người trở nên xa cách.

Cô hiểu đã yêu mà bị phản bội thì dù là đàn ông hay phụ nữ đều khó chấp nhận, bởi tình yêu không phải là thứ có thể mang chia cho người khác.

Đàn ông mà!

Nghe thì rất đơn giản bởi vì họ trải qua sự cố trong tình yêu một cách dễ dàng nhưng nó lại in sâu trong trái tim họ hệt như một vết sẹo. Không thể nào xóa bỏ được.

Thẩm Bạch Phong rất yêu Đồng Giai Nhiên, nếu như anh phát hiện ra trêи đầu mình đang dần xuất hiện cặp sừng thì liệu anh có chấp nhận được không. Anh là một người đàn ông tốt, có thể sẽ thành toàn cho cô và Trương Tử Danh nhưng sẽ không thể bỏ qua cho chính bản thân mình đã để cô rơi vào tay người đàn ông khác.

" Trương Tử Danh, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà. Chỉ cần tôi nghe theo lời anh thì anh sẽ không để cho Thẩm Bạch Phong biết chuyện này."

" Anh đâu có làm trái."

" Nhưng anh để tôi phải ra quyết định giữa anh và Thẩm Bạch Phong như lúc nãy thì cũng bằng hòa."

Trương Tử Danh mặc kệ lời oán trách của cô, hắn dường như không thèm quan tâm mấy đến cảm nhận đau khổ của Đồng Giai Nhiên.

Hắn đưa mũ bảo hiểm cho cô rồi đánh mắt ra đằng sau thay cho lời ra lệnh ép cô ngồi lên xe hắn.

" Tôi không đi theo anh đâu."

" Video! " Trương Tử Danh muốn phá lên cười trước lời nói phản kháng ngây thơ của Đồng Giai Nhiên.

Cô làm gì có quyền được lựa chọn cơ chứ. Điểm yếu trong tay hắn, hắn xoay chuyển thế nào mà chẳng được.

Hắn nói cô đi Đông tuyệt đối cô không được đo Tây. Nếu như phản kháng thì...hậu quả sẽ rất đau đớn.

Bất đắc dĩ cô đành phải ngồi lên xe Trương Tử Danh, hắn đê tiện cầm lấy hai tay cô vòng qua bụng hắn ôm chặt.

" Ôm chặt vào, anh phóng đấy!"

Hắn nhấn ga nổ máy phóng xe nhanh lướt qua đám học sinh đang đứng nhìn, trong đó có cả Thẩm Bạch Phong.

Bàn tay anh siết chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt anh dõi theo đôi nam nữ chạy đằng trước cho đến khi khuất dần.

Anh thật cảm phục bản thân mình, lẽ ra phải đuổi theo và cho tên Trương Tử Danh một trận, nhưng anh lại không làm thế.

Không phải vì không yêu Đồng Giai Nhiên mà mặc cô ngồi trêи xe người xe người yêu cũ phóng đi trước mắt anh mà là anh tôn trọng quyết định của cô.

Có lẽ cô vẫn còn tình cảm với Trương Tử Danh.

Nhưng sâu thẳm trong trái tim đang bị Đồng Giai Nhiên trêu đùa thì anh vẫn không muốn đánh mất cô.

" Đàn anh, anh vẫn chưa về à?"

Đồng Giai Mẫn đứng sau lưng anh cũng đã lâu, để ý thấy anh nhìn Đồng Giai Nhiên không chớp mắt. Có lẽ vì anh đang đau lòng, nhìn người yêu đang ngồi trêи xe kẻ khác mà bản thân bất lực không thể làm gì.

Nghe tiếng nói của Đồng Giai Mẫn vọng từ đằng sau, Thẩm Bạch Phong lấy lại bình tĩnh, anh thản nhiên không đáp lại lời của cô rảo bước đi về.

Cô bám theo ngay sát anh sợ anh sẽ lơ đang, vẫn còn đau lòng về chuyện ban nãy mà gặp chuyện không hay.

" Theo tôi làm gì?"

Cảm nhận được có người đang bám lưng mình, Thẩm Bạch Phong quay ngoắt người lại chạm vào ánh mắt to tròn sâu thẳm kia. Đầu óc anh lại choáng váng, không hiểu tại sao mỗi lần nhìn vào ánh mắt này thì đầu anh lại đau như búa bổ.

Thẩm Bạch Phong lảo đảo người suýt nữa thì ngã may mà có tấm thân nhỏ bé của Đồng Giai Mẫn đỡ lấy.

" Đàn anh, đàn anh..."

Cô lo lắng hỏi xem anh có làm sao không nhưng anh lắc đầu hất tay cô ra kiểu như không cần sự giúp đỡ.

Đồng Giai Mẫn vẫn không thấy yên tâm, cô đi theo anh về tận nhà.

" Bạn gái của Phong Nhi đấy à? Vào nhà đi cháu!"

Vừa đến nhà Thẩm Bạch Phong, mẹ anh cũng vừa lúc đi chợ về thấy cô gái đi theo sau con trai thì đinh ninh rằng đó là bạn gái của anh, niềm nở mà mời vào nhà ngồi uống nước.

Đồng Giai Mẫn ái ngại chào hỏi qua loa mẹ Thẩm rồi định đi về nhưng lại bị bà giữ lại. Vì giữ phép lịch sự nên cô theo bà vào trong nhà. Khi lướt qua ánh mắt khó chịu của Thẩm Bạch Phong thì trong lòng cô cảm thấy tội lỗi, ngàn vạn lần xin lỗi anh.

Nói chuyện hợp tính nhau nên Đồng Giai Mẫn lại bị bác gái giữ lại dùng bữa. Từ chối thì sợ bác buồn nhưng đồng ý thì Thẩm Bạch Phong lại không vui. Cô thực không biết phải làm sao nên chọn phương án:" kính trêи " trước rồi mới" nhường dưới" sau.

Nếu như Đồng Giai Nhiên và Thẩm Bạch Phong kết hôn thì quả là phúc phận của chị ấy. Vừa có một người yêu thương chị hết lòng, vừa có mẹ chồng tâm lý quý mến con dâu. Cô thật ghen tị!

Trong khi Thẩm Bạch Phong đang nấu ăn trong bếp thì hai bác cháu bên ngoài phòng khách buôn chuyện phiếm về anh rồi lại hỏi thăm chuyện học hành của cô. Nhất là khi nói về chuyện yêu đương thì mặt cô lại đỏ như quả cà chua. Bỗng nhiên mẹ Thẩm trầm giọng khuyên nhủ khiến cô có chút ngượng:

" Tiểu Mẫn này, bác thì có mỗi thằng con trai, trách nó cũng khó lắm. Thôi thì cháu là con gái cũng nên biết giữ mình, chứ con trai nó lỡ rồi thì vẫn vui vẻ ngẩng mặt lên nhìn đời chứ chả mất mát gì đâu."

Cô chỉ biết vâng dạ rồi cúi đầu nghe tiếp.

" Bác cũng chỉ là muốn tốt cho cả hai, đang trong thời gian đi học thì không nên yêu đương trai gái này nọ."

Đến khúc này thì bà nắm lấy tay cô, vỗ vô như trấn an điều gì đó mà bà sắp nói:

" Hai đứa tạm thời chia tay đi!"