Lỡ Bước Thành Người Dưng

Chương 68




Câu nói nửa hàm ý, nửa tường minh kia khiến Đồng Giai Mẫn hơi bất ngờ. Chẳng phải anh hận cô thấu xương, có chết thì cũng phải để cô ngồi tù thì mới yên sao? Vậy mà giờ đây, anh đang nói gì vậy?

Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, không có lấy một cái chớp. Dường như chính câu nói ấy đã khiến khoảng cách của hai người rút ngắn lại cho dù chỉ là một chút.

Tim cô đập thình thịch, mặc dù đã cố gắng trấn áp nó, phải thật bình tĩnh trước mọi lời nói của người đàn ông này nhưng sao cô lại không thể làm được. Trong đôi mắt đen láy của cô ánh lên sự bối rối lạ thường. Nó như muốn soi xem câu nói kia có phải là thật không.

Tay anh vẫn đặt trêи vô lăng trong tư thế lái xe, nhưng chiếc xe lại không chạy nữa, nó dừng hẳn trêи đường như muốn xem chủ nhân mình tỏ tình gái như thế nào.

Bỗng nhiên, từ đằng sau, một tiếng còi xe inh ỏi vang lên làm hai con người đang nhìn nhau tỉnh táo trở lại. Anh quay trở về nhiệm vụ lái xe, không nhìn cô thêm chút nào nữa. Có lẽ anh cũng đang bối rối chăng?

" Coi như...nãy giờ tôi nói đùa đi!"

Đồng Giai Mẫn biết mà, sao anh có thể muốn cưới một người mà trong đầu đinh ninh rằng người đó đã sát hại vợ mình chứ. Cô ậm ừ cho qua rồi nhìn về phía cửa sổ, không quay sang anh nữa.

Không hiểu sao, trêи khung kính lại chợt xuất hiện hình ảnh cậu bé gầy gò đen nhẻm quỳ một chân xuống đất, cầm chiếc nhẫn được làm bằng lá lên đeo vào ngón áp út cho một cô bé. Đồng Giai Mẫn bất giác buồn bã trong lòng. Cậu bé đó giờ đã trưởng thành, đã có đầy đủ điều kiện để mua một chiếc nhẫn đẹp nhất, đắt nhất nhưng người nhận chiếc nhẫn đó lại không phải là cô bé kia. Cô nhắm mắt nhẹ nhàng một cái để cho những giọt lệ tự do lăn xuống má.

Hình bóng hai cô cậu bé kia biến mất khỏi khung cửa kính, nó cũng giống như trong hiện tại, ký ức còn đó mà lòng người thì đã đổi thay.

Giờ phút hụt hẫng này, cô lại sực nhớ về một người đàn ông khác cũng đã từng hứa sẽ lấy cô, cho cô một cuộc sống hạnh phúc nhất trần đời nhưng rồi thì sao? Hiện tại anh ta đã có người mới, đã lãng quên cô.

Cô đau lòng quá! Nhưng rồi lại nghĩ, mình đâu đủ tư cách để đau lòng chứ. Ngay từ đầu cô đã chỉ là một bông hoa cỏ dại tình cờ gặp được ánh bình minh mà nở rộ. Dần dần theo thời gian, cô cũng sẽ lụi tàn, héo úa, trở thành một kẻ qua đường lướt qua cuộc sống của người đó trong chớp mắt.

Cô biết, cho dù yêu người đó đến chừng nào, cố gắng nỗ lực bao nhiêu chỉ để đối lấy một ánh nhìn thì cũng đều trở thành thứ vô nghĩa. Sau cùng cô vẫn chỉ là người thứ ba xen vào cuộc sống của người ta mà thôi.

Cô gạt nước mắt một cách khéo léo nhưng lại chẳng giấu được Thẩm Bạch Phong. Anh dừng xe lại, quay người cô đối diện về phía mình. Nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt cho cô.

" Sao lại khóc?"

Đồng Giai Mẫn gạt tay anh ra, tự mình xử lí những giọt lệ ấy rồi đáp:

" Tôi lo cho Hạ Y Y quá mà thôi!"

Lo cho Hạ Y Y cũng là một phần nhưng mà để cô rớt nước mắt thì căn bản là vì tình thì đúng hơn.

" Vậy muốn đến bệnh viện thăm cô ấy không? "

Cô khẽ gật đầu. Cô thà đến gặp Hạ Y Y còn hơn là cứ ngồi mãi ở đây, ngay bên cạnh Thẩm Bạch Phong trong sự rối rắm đến mức chỉ biết lặng im.

Thẩm Bạch Phong đưa Đồng Giai Mẫn vào bệnh viện, anh chủ động hỏi bác sĩ đường đến phòng Hạ Y Y đang nằm. Đến cửa phòng thì anh dừng lại không đi tiếp nữa bởi anh biết trong phòng này toàn người không ưa gì anh. Anh cũng không muốn tạo dựng sự khó xử cho cô.

Anh thay cô gõ cửa để đánh động cho người ở trong hay, rồi lưu luyến ánh mắt đẹp đến mê người ấy. Theo bản năng, anh vòng tay qua gay cô kéo vào mình rồi bắt lấy cơ hội đặt lên môi cô một nụ hôn nồng thắm nhưng không hiểu sao lại có chút kiêng dè. Bạch Kim Nam mở cửa phòng thì bắt gặp cảnh này liền ho ho một tiếng khiến Thẩm Bạch Phong mất hứng mà buông ra, rồi rời đi mất.

Đồng Giai Mẫn vẫn còn sững người hóa đá trước nụ hôn ấy. Cô không hiểu sao Thẩm Bạch Phong lại làm vậy trước mình ngay tại nơi công cộng như thế này. Đôi má cô ửng đỏ, một phần hẳn là do xấu hổ.

Đến khi Bạch Kim Nam nheo mày cất tiếng thì cô mới bừng tỉnh khỏi nụ hôn còn vương vấn trêи môi kia.

" Còn không mau vào? Hay để anh đuổi thẳng cổ!"

Đồng Giai Mẫn cau mày nhăn nhó. Bạch Kim Nam mà dám đuổi cô thì thể nào cũng bị Hạ Y Y cho no đòn.

Hạ Y Y nằm trêи giường bệnh, uể oải lướt điện thoại mà cảm thấy buồn chán. Thấy cô đến nó như con hổ vồ được mồi ngon lao thẳng xuống giường nhảy bồ lên cô mà tiện chân đẩy Bạch Kim Nam sang một bên không chút thương tiếc.

Đồng Giai Mẫn biết con điên Hạ Y Y này nó thèm người nhưng cũng đừng nên hành xử đến mức độ này hơn nữa đây còn là bệnh viện. Nếu ai soát camera mà thấy cảnh này hẳn sẽ cho rằng cô và nó là một cặp. Mà cô thì chưa muốn sang Thái phẫu thuật để phục vụ nó đâu.

" Xuống ngay, không xuống tao bỏ về!"

" Ấy đừng..."

Hạ Y Y nó đã chán cái cảnh ngồi chung phùng với cái tên khốn nạn Bạch Kim Nam kia. Ước gì anh bay về Nga để nó tha hồ quậy phá.

Trở lại giường bệnh, Bạch Kim Nam ân cần kéo chăn qua bụng cho nó nhưng nọ lại hất mạnh ra, tự mình kéo chăn qua cổ.

" Mày bị sao vậy? Có sao không?"

" Tao thì có sao đâu chứ? Chẳng qua là huyết áp dâng trào mà thôi. Khỏi lo!"

" Ai lo cho mày đâu, tao lo anh tao bị mày hành."

Nó khó chịu, liếc xéo cô cảnh cáo nhưng cô lại chỉ cười mà chẳng thèm sửa lại lời nói của mình.

Bạch Kim Nam bất ngờ đứng dậy sờ trán Đồng Giai Mẫn một cách khó hiểu:

" Thằng kia buông Mẫn nhà tao ra!"

Nhưng anh nào chịu nghe nó. Sờ trán cô xong, anh quay sang sờ trán mình.

" Không nóng không sốt sao lại để Thẩm Bạch Phong hôn nhỉ?"