Lỡ Bước Thành Người Dưng

Chương 67




" Tôi không về! Thẩm gia đâu phải nhà tôi."

Đồng Giai Mẫn mặc kệ cái âm thanh như muốn xé toạc màng nhĩ của cô mà nhất quyết không chịu về cái biệt thự nhà họ Thẩm bởi vì cô đã chán ghét với cái kiểu mập mờ quan tâm của Thẩm Bạch Phong. Cô không muốn mình bị hụt hẫng thêm bất cứ lúc nào nữa. Nhưng sự nhất quyết của cô lại khiến cô trở thành thế bị động trước anh:

" Vậy cô muốn tôi dùng pháp luật để đưa cô về sao?"

Dùng pháp luật ư? Có nghe thủng màng nhĩ thì cô cũng chẳng tin được rằng anh sẽ làm được. Nhưng rồi, cái nụ cười khinh miệt trêи môi cô vụt tắt nhanh chóng khi anh gửi cho cô một bản hợp đồng có đầy đủ chữ ký của đôi bên và dòng chữ cam kết thực hiện nghiêm chỉnh của cô. Cô phóng to ảnh ra xem kĩ một lần nữa. Thôi chết rồi, đây chẳng phải bản hợp đồng khi cô lên làm thư ký cho anh sao? Nhưng hình như nó đã bị chỉnh sửa? Lúc ấy, cô nhớ rõ không hề có dòng:" Đồng Giai Mẫn buộc phải ở nhà của Thẩm Bạch Phong để tiện sắp xếp công việc một cách hợp lý."

Cô nổi giận đùng đùng, hét lên vào điện thoại:

" Đồ khốn nạn!"

Trái với cô, Thẩm Bạch Phong tự dưng lại thảnh nhiên đến lạ. Qua điện thoại, cô nghe rõ được điệu cười gian mãnh của anh.

" Tôi là thế đó thì sao? Còn không mau về!"

Nhưng quả thực Thẩm Bạch Phong đã đánh giá quá cao sự lươn lẹo của mình. Đồng Giai Mẫn nén cơn giận dữ xuống, vọng sang đầu dây bên kia một cách bình tĩnh :

" Vậy anh cứ dùng pháp luật đi, tôi thừa tiền để bồi thường hợp đồng."

Có lẽ câu nói cuối cùng trước khi cô tắt máy nhất định sẽ khiến Thẩm Bạch Phong nổi đóa. Đồng Giai Mẫn xoa xoa tai mình để giảm đi phần nào cái âm thanh như muốn giết người của Thẩm Bạch Phong. Đình Mục Quân đã cắt đứt quan hệ với cô, vậy cô còn tư cách gì mà thay anh trả thù chứ? Sau cuộc gặp gỡ hôm qua cô đã quá ngán ngấm với cái kiểu luôn phải giả vờ nghe lời để tồn tại trong cái tập đoàn đầy sự dối trá đó.

Chợt có tiếng gõ cửa, cô khoác vội cái áo gió rồi đi ra mở cửa. Là Bạch Kim Nam. Anh có chuyện gì tìm cô sao?

" Nam, sao vậy?"

Cô có thể nhìn ra được sự mệt mỏi trêи khuôn mặt của Bạch Kim Nam, quầng mắt thâm tím lại và đã xuất hiện râu. Có lẽ là do anh đã thức cả đêm hôm qua.

" Hạ Y Y tỉnh rồi, em vào với cô ấy đi."

Tỉnh rồi thì đã sao chứ? Dù có chiến tranh lạnh thì cũng không thể giận dỗi đến mức độ như thế này. Huống hồ gì, người Hạ Y Y cần hiện tại là anh chứ không phải là cô. Cô vào trong bệnh viện chăm sóc nó thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

" Còn anh thì sao?"

" Anh phải bay về Nga rồi."

" Vì vị hôn thế gì đó sao?"

Bạch Kim Nam giật mình, tiếp đó là hàng loạt cảm xúc ngạc nhiên, sững sờ xen lẫn vào với nhau bao trùm lên anh.

" Không phải như em nghĩ đâu."

" Vậy chẳng lẽ cảnh ân ái của anh và cô ta là do Hạ Y Y nhìn nhầm."

" Ân...ân...ái? "

Chỉ nói có vậy, anh đã quay ngoắt người lại chạy thẳng xuống dưới nhà. Không hiểu anh đã nghĩ ra được cái gì mà khi cô nhìn qua cửa sổ phòng thì thấy chiếc xe ô tô của anh đang từ từ rời khỏi Bạch gia. Cô chỉ biết thờ dài, rồi gạt chuyện đó sang một bên. Chuyện của họ cứ để họ từ từ giải quyết, cô xen vào cũng chỉ vô ích mà thôi.

Sau khi ăn sáng xong, cô có ý định muốn ra ngoài đi dạo hít thở không khia trong lành. Nhưng đang đi thì cô gặp chiếc ô tô quen thuộc. Cửa sổ của xe được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt đầy nham hiểm của Thẩm Bạch Phong.

" Lên xe!"

Cô không thèm trả lời anh, vẫn rảo bước đi tiếp nhưng anh không chịu thua, anh lại lái xe đi theo cô nhất quyết bắt cô phải lên xe.

" Lên xe hoặc ngồi tù?"

Cô dừng bước đáp cho anh một nụ cười đầy khinh miệt. Lên xe hoặc ngồi tù? Thẩm Bạch Phong nghĩ anh là tổng thống sao mà có thể phát ra cái lời ra lệnh mang tính quyền lực đó. Nhưng cô cười nhầm người rồi. Anh đưa cho cô một đoạn video, trong đó quay lại hình ảnh cô đang lấy cắp thông tin tuyệt mật trong công ty. Nếu như anh đưa đoạn video này lên tòa và kiện cô thì nhất định cô sẽ vào tù ngồi bóc lịch.

Tình thế bất đắc dĩ, cô đành nhượng bộ làm một con mèo ngoan ngoãn nghe theo anh không dám phản đối. Anh hài lòng vỗ vỗ vào chiếc phụ kêu cô ngồi vào chỗ đó.

" Ngay từ lúc đầu nghe lời như vậy thì tôi đã chẳng phải ép cô làm gì."

Đồng Giai Mẫn nhớ rằng cô đã xóa cái đoạn camera đó rồi tại sao lại ở đây cơ chứ. Dù cô đã lấy cắp nhưng thông tin đó chưa từng được cô tiết lộ cho bất cứ ai vậy mà anh lại phải dùng đến nó đã ép buộc cô phải phục tùng mình. Thực quá đáng!

" Trở về nhà tôi."

" Không muốn, trong cái nhà đó tôi đâu có tư cách gì mà phải về chứ?"

" Vậy cô có muốn làm vợ tôi để có tư cách bước chân vào Thẩm gia không?"