Hạ Y Y như ý thức được chủ nhân của giọng nói quen thuộc ấy đang ở sát người mình. Nó giả vờ như anh không xuất hiện trong tầm mắt nó, nó chủ động rời khỏi vòng tay của anh tiến đến gần đám người kia cầm ly mời rượu. Điều đó làm anh cảm thấy khó chịu vô cùng, anh kéo tay nó lại, ghì thật thay vào lòng, áp má nó vào lồng ngực mình nhưng lại bị nó dùng lực đẩy mạnh ra.
Đồng Giai Mẫn lắc lắc đầu, day day thay dương để nhìn cho kĩ xem người đàn ông ôm bạn mình là ai. Nó giật mình khi phát hiện người trước mắt là Bạch Kim Nam. Cô lắp ba lắp bắp không nói được thành câu hoàn chỉnh bởi men rượu đã khiến cô hơi mất tỉnh táo.
" Sao...sao anh..."
Nhưng cô lại gạt lời nói chưa dứt của mình sang một bên, bởi hành động của Hạ Y Y khiến cô nổi điên. Từ khi nào mà nó lại dám hạ thấp mình như vậy chứ. Nó dám kéo trễ áo của mình xuống một chút, tùy tiện để người lạ ôm eo phả hơi men rượu vào khuôn mặt đỏ bừng do say. Chẳng lẽ là vì sự xuất hiện của Bạch Kim Nam ư?
Cô có để ý sắc mặt của anh, nó thực khó coi. Tuy rằng hiện tại họ đang chiến tranh lạnh với nhau nhưng cô có thể nhìn ra được, anh đang ghen, đang rất rất ghen và cực kì khó chịu khi thấy nó hành xử như vậy.
" Hạ Y Y, đi về!"
Anh hắng giọng quát nó, nhưng lại chẳng làm nó sợ bởi câu nói đó giọng lời ra lệnh thì đúng hơn mà tính nó trước giờ ngang bướng chẳng bao giờ nghe lời ai.
Hạ Y Y vẫn không trả lời, nó vô tư đáp lại cái ôm của người đàn ông kia, đã vậy còn hôn lên má hắn. Thôi rồi! Bạch Kim Nam thực sự đã nổi giận lôi đình rồi.
Anh kéo mạnh lấy tay cô, vung nắm đấm vào má hắn ngay tại chỗ cô vừa hôn khiến khóe miệng hắn rỉ máu. Hạ Y Y thấy vậy liền ngăn cản Bạch Kim Nam, nó dùng tấm thân nhỏ bé của mình làm lá chắn không cho phép anh đánh hắn ta.
Anh tức giận, hốc mắt đỏ ngàu hiện rõ từng tia máu. Anh túm lấy áo của Hạ Y Y mạnh tay kéo người nó lại gần mình nhưng lại vô tình khiến chiếc áo ấy bị rách. Có lẽ anh đã nhìn ra được điều đó, và dường như bản thân anh cũng nhận thức được hành động quá đỗi nông nổi của mình. Anh nhanh trí cởi bỏ áo vest của mình ra khoác lên người nó che đi phần trêи. Tuy không lộ liễu ra hẳn phần da thịt nhưng để người khác nhìn thấy chiếc áo bảo vệ của nó thì nhất định sẽ là một nỗi ô nhục.
Anh siết thật chặt chiếc áo khiến từng lớp da thịt của nó đỏ rát lên. Khuôn mặt đỏ bừng của nó bắt đầu nhăn nhó. Nó gào thét lên cố gắng vùng vẫy khỏi anh nhưng vô ích.
" Anh cút về với vị hôn thê của anh đi, cút đi!"
Anh không đáp lại lời nói đầy căm phẫn của nó, anh thô bạo áp sát môi mình vào môi cô, dường như mọi sự tức giận từ trong lòng anh đổ dồn vào nụ hôn ấy. Anh hành hạ môi cô đến sưng đỏ, sau đó khi thấy hô hấp của cô yếu dần anh chịu buông ra.
" Theo anh về!"
" Đừng hòng!"
Nó dẫm mạnh lên chân anh, nhưng lại không mạnh bạo bằng cãi dẫm ban nãy đối với tên đàn ông xa lạ kia. Anh ghì nó vào lồng ngực mình, ôm thật chặt không cho phép nó rời đi. Nó cựa quậy trong chiếc áo vest to đùng của anh để thoát khỏi vòng tay ghì chặt ấy. Nhưng không hiểu sao, càng vùng vậy nó lại càng cảm thấy sức lực của mình hình như đang dần cạn kiệt. Nó đau đầu quá! Đau như đang bị con gì đó cắn vậy! Nó thở dồn dồn một hồi rồi sau đó ngất đi trong vòng tay của anh.
Đồng Giai Mẫn lo lắng chạy lại xem nó bị cái gì. Ban nãy sắc mặt nó vẫn còn tươi tỉnh lắm vậy mà bây giờ đã tái mét đi, hơn nữa lại còn giống như đang sắp chết vậy.
Bạch Kim Nam sợ Hạ Y Y xảy ra chuyện gì bất trắc, anh nhanh chóng bế nó ra khỏi bar lái xe đưa nào vào bệnh viện.
" Mẫn, em về nhà đi, anh sợ em đang ngấm hơi rượu lại đi trong gió lạnh lỡ đâu cảm thì sao?"
" Nhưng..."
" Anh gọi tài xế đến đón em rồi."
Bạch Kim Nam không để cho cô nói hết câu liền lên xe, để lại cô vu vơ một mình trước cổng quán bar.
Về đến biệt thự Bạch gia, cô mới mở điện thoại ra xem, hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Bạch Phong. Cô định nhấc máy gọi lại nhưng rồi lại thôi. Cô đóng cửa phòng lại, mệt mỏi nằm xuống giường. Chợt cô nhớ lại chuyện hồi tối, nhớ đến cuộc gặp gỡ của cô và Đình Mục Quân và những lời nói cay nghiệt của anh. Cô bất giác khóc nấc lên, cô khóc trong sự đau đớn và tuyệt vọng. Cô cứ khóc, khóc mãi rồi thϊế͙p͙ đi lúc nào không hay.
Có lẽ do đêm qua uống quá nhiều rượu nên cô ngủ khá lâu, mãi đến gần trưa cô mới tỉnh dậy nhưng lại trong trạng thái mệt mỏi, rũ rượi. Cô mở ngăn tủ lấy viên thuôc đau đầu uống tạm để đè áp cơn đau xuống. Bỗng nhiên, điện thoại cô thông báo có cuộc gọi đến, cô nhấc máy nghe mà quên nhìn tên người gọi. Từ đầu dây bên kia vọng lại một tiếng gầm dữ tợn như một con hổ bị bỏ đói lâu ngày mà nay thấy miếng thịt thì lại bị cướp mất.
" Đồng Giai Mẫn, cô muốn sống thì quay trở lại Thẩm gia cho tôi!"