" Đổ bệnh từ khi nào?"
Dù có ác cảm với Từ Thụy nhưng suy cho cùng bà vẫn là mẹ ruột của cô. Cô không thể nhẫn tâm đứng nhìn bà không có con cái bên cạnh trong lúc đối mặt với bệnh tật được.
" Tuần trước."
Đã qua bảy ngày rồi ư?
Vậy là anh định giấu cô mãi?
Lương tâm anh đúng là bị chó tha rồi.
Hết giờ làm Thẩm Bạch Phong định đưa cô trở về Bạch Gia thu xếp quần áo nhưng rồi lại thôi. Anh vốn dĩ ghét nơi này, ghét cả chủ nhân của nó. Nên không muốn đến.
Chỉ là quần áo thôi mà, anh đâu có thiếu tiền đến mức không thể mua bù cho cô.
Tuy không tán thành ý nghĩ này của anh nhưng vô vẫn phải miễn cưỡng chấp thuận. Cô đến Thẩm Gia chỉ để chăm sóc mẹ chứ không phải là ở hẳn tại đó.
" Thẩm tiên sinh, không xong rồi!"
Vừa dừng xe ở trước sân thì người hầu chăm sóc bà đã chạy ra thông báo.
Thẩm Bạch Phong vội mở cửa xe đi xuống gắt lên hỏi có chuyện gì.
" Mẹ vợ ngài...mẹ vợ ngài chết rồi."
Cô ngồi trong xe đã nghe thấy toàn bộ nhưng lại không nói tiếng nói.
Cô bị gì vậy? Sao không cảm thấy buồn chứ?
Chẳng lẽ ơn sinh thành cũng chẳng đủ để cô rơi một giọt nước mắt sao?
Lễ tang của Từ Thụy kết thúc, cô mới biết được bà bị ung thư dạ dày. Có lẽ là do không hợp với đồ ăn quý tộc nhưng vẫn cố ra vẻ nên đã bị nghiệp quật. Ác giả ác báo, điều này cô không phủ nhận.
Mẹ mất rồi nhưng cô vẫn ở lại Thẩm gia. Bởi vì cô phát hiện, ngoài ung thư dạ dày ra xét nghiệm tử thi còn cho thấy bà đã bị hạ độc.
Người hại độc không ai khác chính là Thẩm Bạch Phong. Cô đã nghe quản gia nói, sau hôm về nhà từ đồn cảnh sát xong anh ngồi trong phòng xem lại camera rất lâu. Có lẽ anh đã thấy được cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con cô và cả chuyện mẹ cô bỏ thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ vào bát cơm anh.
Đúng là...anh đã dùng đúng cách mà cô đã thực hiện với Đồng Giai Nhiên. Lấy người mình ghét làm chứng cứ ngoại phạm. Điều này quả nhiên hợp lệ.
Ở lại Thẩm gia cũng có cái hay của nó, cô có thể thực hiện được kế hoạch thứ hai của bản thân. Trả thù thì phải trả thù tận gốc.
Điều gì đã khiến cô trở nên tàn nhẫn, bị hận thù che khuất đường đi ư?
Đó là vì vụ tai nạn năm đó khiến Đình Mục Quân bị tàn phế có liên quan đến Thẩm Bạch Phong.
Chính anh là người đã báo cho Trương Tử Danh vị trí của Đình Mục Quân để hắn phóng xe tới và giẫm nát đôi chân vô tội ấy.
Còn mục đích tại sao anh làm vậy thì đến giờ cô vẫn chưa rõ. Cô muốn anh khai ra sự thật sau khi đã tống khứ anh vào tù.
" Tiểu thư, bữa tối đã sẵn sàng."
Nhìn những món ăn được bày trí đẹp đẽ trêи bàn mà cô chẳng muốn động đũa. Quả thực, ở trong căn biệt thư rộng lớn này rất rất cô đơn.
So với cuộc sống giàu sang thì cô muốn làm người bình thường hơn. Tuy thiết thốn vật chất nhưng lại đầy ắp niềm vui.
Cô ngước đến phía cầu thang, mãi không thấy Thẩm Bạch Phong bước xuống.
Đang định hỏi thì người hầu liền lên tiếng:
" Thẩm tiên sinh nói tối nay có việc nên dặn tiểu thư cứ ăn trước, không cần đợi ngài ấy."
Từ lúc nào mà mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết đến nỗi mà anh lại dặn dò với người hầu chuyển lời đến cô như vậy?
Cô không để ý đến lời nói có nữ hầu, vừa hay cô cũng chẳng muốn ăn tối ở nhà.
Cô rời bàn ăn, phớt lờ đám người hầu bước ra khỏi cổng Thẩm gia bắt taxi đến một cửa hàng của Nhật.
Nhìn tấm bảng hiệu toàn tiếng Nhật, chợt cô hiểu ra gì đó. Đàm Khởi Nguyên hẳn là muốn cô nhớ tới Đình Mục Quân và khắc ghi anh bởi vì anh đã từng nói anh rất thích nước Nhật.
Bước vào bên trong, cô đảo mắt nhìn xung quanh định dạng đối phương, nhưng rồi cái hành động ấy lại bị chính bản thân cô coi là ngu ngốc. Đàm Khởi Nguyên là ai chứ? Sao có thể ngồi ở những chỗ đông người như này.
Đúng như cô nghĩ, vài giây sau đã có người phục vụ bước đến dẫn cô đến một phòng ăn sang trọng. Đàm Khởi Nguyên đã đợi sẵn ở bên trong, ông đưa cho cô bảng menu nói cô tùy ý chọn lựa.
" Đình phu nhân, cô có thể gặp tiên sinh không? "
Gặp Đình Mục Quân ư? Đương nhiên là muốn rồi.
" Nếu có thể."
" Yên tâm, tôi đã sắp xếp rồi nhưng tôi chỉ sợ..."
Đàm Khởi Nguyên gật đầu nhìn từng khay thức ăn được bưng vào. Song sự do càng được biểu lộ qua khuôn mặt.
Đồng Giai Mẫn vẫn chờ đợi ông nói tiếp nhưng rồi tiếng chuông điện thoại của cô vang lên phá tan bầu không khí yên lặng chôn giấu sự do dự kia.
Cô nhìn dãy số không có tên người gọi trêи màn hình, bất giác nheo mày. Là Thẩm Bạch Phong gọi. Cô thực sự ghét anh đến mức độ ngay cả tên cũng chẳng muốn lưu vào máy.
Định tắt máy nhưng rồi sợ anh nghi ngờ nên thôi.
" Chuyện gì?"
Cô nói một cách trống không. Chẳng giống như một người bình thường theo thói quen gọi điện thoại thường nói alo.
" Cô đang ở đâu?"
" Liên quan gì đến anh?"
" Trả lời."
Chỉ vẻn vẹn hai từ, Đồng Giai Mẫn có thể thấy được sự khó chịu từ đầu dây bên kia. Giọng nói có vẻ trầm lắng nhưng lại lạnh lùng đến mức buốt sống lưng.
Nhưng rồi, cô chọn cách im lặng. Cô không đáp lại anh mà chỉ âm thầm tắt máy.
Chưa kịp động đũa cô đã phải đứng dậy để ra về. Nhưng dường như trong lòng vẫn nổi lên sự tò mò về câu nói sau đó chưa được thốt ra của Đàm Khởi Nguyên.