Đồng Giai Mẫn mím chặt môi, cô quằn quại phản kháng lại ɖu͙ƈ vọng đang lan tỏa khắp người.
" Tôi chắc chắn rằng cô chẳng chịu đựng được lâu đâu."
Cô ngước lên nhìn Thẩm Bạch Phong bằng con mắt oán hận đối nghịch lại với cơ thể ham muốn của bản thân.
Không ổn rồi, cô không chịu nổi nữa.
Đã vậy Thẩm Bạch Phong còn vuốt ve cơ thể cô nữa. Trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình càng khiến cô cảm nhận được rõ hơi thở của anh đang phả vào từng lớp da thịt.
Cô hét lên một tiếng quằn quại rồi rút kim truyền trêи tay ra, cố dùng lực mạnh nhất quẹt vào cổ tay của mình. Cổ tay cô sau đó xuất hiện một một vệt máu dài chảy nhỏ giọt xuống tấm ga giường.
Thẩm Bạch Phong bực tức nhìn sự phản kháng hữu ích này của Đồng Giai Mẫn.
Anh đè lên người Đồng Giai Mẫn nắm chặt lấy tay để cô không còn cơ hội cứa thêm vào cổ tay mình nữa, nhưng dường như cô còn cách khác. Nhân lúc anh đang kìm hãm cơ thể của mình cô với lấy con dao gọt hoa quả mà Ngọc Kiểm đã mang đến đâm thẳng vào lưng Thẩm Bạch Phong.
Bị đâm bất ngờ anh gầm lên một tiếng, trợn tròn mắt nhìn cô. Nắm bắt lấy sự yếu thế này cô đẩy anh ra chạy vội vào nhà vệ sinh, vặn vòi nước tạt lên người mình để hóa giải ɖu͙ƈ vọng trong cơ thể.
Cô mệt mỏi ra rời, chân run rẩy không còn sức để bước tiếp. Cô khụy một gối rồi ngã gục xuống dưới sàn.
Vòi nước vẫn chưa được khóa lại chảy đầy ắp bồn rồi tràn xuống sàn đá hoa.
Máu trêи tay cô vẫn cứ tuôn ra nền nhà hòa với màu nước trong suốt.
Cô cứ vậy mà ngất lịm đi, không biết sau đó ra sao? Có ai vào cứu cô không?
Chỉ biết khi tỉnh lại cô đang ở biệt thự nhà họ Bạch. Quản gia Lý không khỏi lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô. Cô đã mất tích hàng tuần nay rồi, bà có gọi người tìm kiếm nhưng đều biệt vô âm tính. Vốn định nói cho Bạch Kim Nam biết nhưng sợ anh lo nên thôi.
Cũng may hai trước bà nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện nói rằng Đồng tiểu thư đang nằm trêи giường bệnh viện trong tình trạng cập kề nguy hiểm. Bởi vì muốn nhanh chóng giải thuốc trong người mà bất chấp cả tính mạng. Chỉ đúng 1mm nữa thôi, kim truyền sẽ đâm vào thẳng tĩnh mạch của cô.
" Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô không trả lời, ủ rũ quay lưng vào trong đối mặt với bức tường. Cô không muốn quản gia Lý thấy sự đau khổ của cô lúc này.
Cô phát sợ Thẩm Bạch Phong luôn rồi, cô sợ anh rồi.
Khởi đầu là thuốc mê, tiếp đến là thuốc ngủ, sau cùng là thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ. Nếu cô không làm tổn hại bản thân như vậy thì chắc anh ta sẽ cho cô uống thuốc sâu mất.
Từng giọt lệ đau đớn rơi lã chã xuống gối.
Hối hận lúc này vẫn còn kịp.
Nhưng cô sợ cô không làm được. Cô biết mình đã bỏ công sức chôn vùi tình cảm của bản thân đi nhưng rồi lại đổ sông đổ biển. Cô không gạt nổi chính mình rằng cô không còn thích anh nữa.
Đôi lúc chạm mặt anh cô đều tự nhủ bản thân rằng: mình làm tất cả mọi thứ chỉ vì tương lai, vì sự sống của bản thân.
Song sau những lời tự khuyên ấy thì cô lại phải tự mình giải quyết đống tình cảm đột nhiên trở về cản lối đi đường của cô.
Cô tự tuyệt thực bản thân mình ngay sau đó, nhưng rồi sự đau đớn đã đánh gục cô, đánh gục tình cảm của cô.
" Chào cô, xin hỏi tôi đã được nhận làm hay chưa?"
Đồng Giai Mẫn với lấy điện thoại trêи mặt tủ gọi điện cho Thẩm Thị. Nhân sự bên đó nghe máy thì hỏi tên cô là gì rồi đáp lại một cách lịch sự:
" Chúc mừng cô Đồng, chủ tịch đã tự tay phê duyệt đơn xin việc của cô. Ngày mai cô có thể đến làm."
Cô cúp máy mỉm cười một cách hài lòng, kịch hay còn ở phía sau. Để xem cái Thẩm Thị này sẽ tồn tại được bao lâu.
...
Ngày đầu tiên đi làm cô cố tình đi muộn để bắt đúng xe đúng người. Đúng như cô đã đoán, Thẩm Bạch Phong thường đến muộn theo giờ quy định hẳn một tiếng, vừa hay cô đang đứng đợi anh tại trạm xe buýt chỗ đèn xanh đèn đỏ.
Thấy xe anh cô chững chạc bước lại gần gõ gõ vào cửa kính. Tài xế kéo cửa kính xuống cúi đầu ra hỏi xem cô cần gì.
" Tôi có thể đi nhờ xe không?"
Bất ngờ với câu hỏi của Đồng Giai Mẫn, chú tài xế đứng tuổi khẽ cười đáp lại:
" Xin lỗi xe của tôi không phải taxi."
Nghe thấy giọng nói có phần hơi quen, Thẩm Bạch Phong cũng kéo cửa kính xuống nhìn ra bên ngoài xem là ai. Thì ra là Đồng Giai Mẫn, anh nói với tài xế mở cửa để cô ngồi vào trong.
" Tưởng cô chết rồi?"
Đồng Giai Mẫn mỉm cười nhìn Thẩm Bạch Phong bằng con mắt khinh bỉ. Anh còn chưa chết thì tội gì cô phải chết trước anh. Làm sao có thể chịu đựng bất bình đẳng đến thế chứ.
" Chì là một vết thương nhỏ thôi, không đáng bận tâm. Nhưng còn anh, cả một con dao đâm vào cơ mà."
Cô buông từng chữ nhấn nhá từng lời để nhắc nhở anh nên nhớ cái đâm đầy căm hận ấy. Nhưng xem ra, cô đâm còn nhẹ rồi.
Thẩm Bạch Phong phát hiện sau những ngày bị anh hành hạ chỉ để moi thông tin về cái chết của Đồng Giai Nhiên, cô bỗng nhìn anh bằng con mắt khác. Không còn lấy một chút lưu luyến như lúc trước thay vào đó là sự căm phẫn tột độ, như muốn quay lại thời gian đâm thêm vài phát nữa và không chỉ vào lưng mà còn vào thẳng trái tim.
Cô cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, biết nhấn nha chèn vào đó là hàm ý đe dọa tinh thần của đối phương.