" Nếu thời gian quay trở lại anh chỉ muốn yêu duy nhất mình em thôi!"
Đồng Giai Mẫn sững người, yêu duy nhất mình cô sao? Nhất định cô đang mơ mộng rồi. Anh sao có thể nói những lời như vậy chứ, anh đang hận cô đến tận xương tủy kia mà.
Tình cảm cô dành cho anh lúc trước cô phải gắng gượng mãi mới dập tắt vậy mà anh chỉ nói vài lời thôi cô đã khẽ rung động. Cô không thể đánh mất lí trí của chính mình được.
Cô tự nhủ với bản thân mình rằng tất thảy mọi thứ hiện tại đều là ảo mà thôi. Anh vốn dĩ không yêu cô...mãi mãi là như vậy.
Muốn bản thân mình giữ vững lập trường thì cô phải đánh thức cơ thể cô trước đã, nhưng xem ra đây không giống một giấc mơ cho lắm.
Cô không dám cất lời đáp lại, chỉ biết đứng yên mặc anh ôm, lặng lẽ nghe anh nói lời đường mật.
Song thấy cô không phản ứng Thẩm Bạch Phong liền buông lỏng người cô ra. Bàn tay ngượng ngùng sờ lên má cô, bất giác cô nhìn chằm chằm vào anh. Đối diện sát gần nhau như thế này quả thực không hợp lý cho lắm, tim cô đập thình thịch nó như đang động lòng trước anh.
Anh khẽ mỉm cười ôn nhu, nhẹ nhàng cúi xuống chực hôn cô nhưng lại bị cô che miệng lại.
Hình như cô phát hiện thấy điều gì đó không đúng lắm, theo như những gì cô hiểu về Thẩm Bạch Phong thì anh không bao giờ dám nói Đồng Giai Nhiên như vậy bởi anh yêu chị ta còn không hết sao nỡ làm thế. Còn một điểm nữa, chẳng phải Hạ Y Y đã nói anh ta dẫn cảnh sát đến bệnh viện nhằm bắt cô về đồn chịu tội sao? Nỗi căm hận ăn sâu vào máu ấy sao có thể dễ dàng nói lời yêu với cô chứ?
Cô vẫn cứ kiên trì không nói câu nào để xem Thẩm Bạch Phong giở trò gì...nào ngờ anh cứ vậy mà nhìn cô chằm chằm sau đó biến vụt mất.
Chuyện này là thế nào?
Chợt coi mới nhớ ra chuyện hợp tác của Thẩm Bạch Phong và Đàm Khanh.
Cô hiểu rồi, hóa ra anh ta đã dùng máy móc của Đàm Khanh để buộc cô phải nhận tội. Loại máy này yêu cầu người dùng phải cất tiếng đáp lại ảo ảnh thì mới bắt đầu hoạt động được. Khi ất người điều kiển sẽ có thể hỏi bất kì câu hỏi nào và đương nhân câu trả lời là sự thật 100%.
Loại máy móc này chỉ bên Đàm Khanh mới có, nó chưa được đưa lên thị trường bởi vẫn còn đang trong thời gian thử nghiệm.
Cũng may cô tỉnh ngộ kịp thời nếu không nhất định sẽ mở miệng nói đáp lại những lời mật ngọt của anh. Nếu vậy nhất định mọi kế hoạch ban đầu đều đổ sông đổ biển.
Ảo ảnh biến mất, xung quang cô bỗng tối sầm lại. Sau đó cô bắt đầu nghe thấy tiếng máy móc đang chạy, vài giây sau ánh sáng từ từ xuất hiện. Trước mặt cô là Ngọc Kiểm và Ngọc Doanh, hai người họ nhìn cô với ánh mắt thất vọng.
Cô hiểu họ đang suy nghĩ cái gì, bất lực ra sao. Chắc là đang sợ bị ông chủ phạt. Mà ông chủ của họ không ai khác mà chính là Thẩm Bạch Phong. Anh ta đã bắt cóc cô đưa cô đến nơi đây, áp bụng mấy cái thứ máy móc này cho cô để ép cô đưa ra lời khai về cái chết của Đồng Giai Nhiên.
Liên tiếp những ngày sau đó cô không dám động đũa nữa, cô sợ mình lại bị chuốc thuốc rồi lại bị đưa vào trong cái máy đó ngồi. Lần này cô còn nhận ra kịp thời, nỡ anh ta lại áp dụng những cái khác đối với cô thì sao? Đã vậy cô lại rất nhạy cảm nữa,...
Vì tuyệt thực đến độ ba bốn ngày không ăn cơm nên cô bị tụt huyết áp, ngất ngay trong lúc đi vệ sinh. Cũng may được người hầu phát hiện kịp thời và được đưa đến bệnh viện.
Thẩm Bạch Phong bấy giờ cũng đã xuất hiện, anh chậm rãi bước vào phòng nhìn người con gái đang truyền nước trêи giường bệnh. Đôi mày trầm ổn của anh nheo chặt lại.
Sau cái chết của vợ, anh không muốn nhìn thấy mặt cô dù chỉ một chút, dường như nỗi căm hận đang sôi sục trong lòng anh và nó sắp phun trào ngay tại lúc này.
Nhưng rồi vài giây sau nó lại nhanh chóng vụt tắt. Khuôn mặt thay đổi trạng thái nhanh đến chóng mặt. Nhìn thấy biểu hiện lạ thường của Đồng Giai Mẫn anh bỗng hài lòng, khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mỹ ẩn chứa sự mưu mô.
Đồng Giai Mẫn sau khi truyền nước nước năm mười phút thì đột nhiên cảm thấy cơ thể rất khó chịu. Như kiểu bị kiến bò khắp cơ thể và trong người thì nóng như đang nằm trêи nồi nước sôi.
Nhất là bộ phận sinh ɖu͙ƈ, nó phản ứng một cách mạnh mẽ. Cô đang rất mệt lại thêm cái biểu hiện lạ lùng này nữa khiến hơi thở cô càng lúc càng dồn dập hơn. Cô bám chặt lấy tấm ga giường kìm nén sự nảy sinh ɖu͙ƈ vọng của bản thân.
Sao lại có chuyện như vậy chứ?
Cô ngước lên nhìn chai nước truyền, hóa ra là thế? Thẩm Bạch Phong đã sai người trộn lẫn thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ dạng trong suốt vào trong đó. Thể nào mà cô lại bị nuốt chửng bởi ɖu͙ƈ vọng như vậy. Cô như phát điên song vẫn cố gắng gượng để không làm ra chuyện vô sỉ.
Thẩm Bạch Phong càng lúc càng đến gần khiến cơ thể cô lại càng phản ứng dữ dội hơn.
" Anh đã...đã...bỏ..."
Cô thở hổn hển không nói được thành câu. Mặt mày đỏ ửng như trái cà chua, mồ hôi rơi lã chã trêи khuôn mặt khó chịu ấy.
Anh ngồi xuống bên cạnh giường vuốt ve cơ thể đang quằn quại chống chọi với sự phát triển tác dụng của thuốc.
" Khai ra hành vi giết Đồng Giai Nhiên của cô, tôi sẽ cho thuốc giải."