Lỡ Bước Thành Người Dưng

Chương 29




" Phong, anh đang làm gì vậy?"

Đồng Giai Nhiên đôi mắt đã đỏ hoe nhìn đôi nam nữ ôm nhau trước mặt, cô đau khổ mà cười. Cô ngu thật, cô ngu đến nỗi để cho chính người yêu của mình lừa dối, cô khờ khạo đến mức khiến cho anh có thể giấu giếm cô để rồi âm thầm phản bội. Cảm giác đó thật đau khổ, nó gần giống như một trái tim còn nguyên vẹn bị một sát nhân tàn nhẫn rạch nát.

" Giai Nhiên..."

Cô không đáp lại, thất vọng mà chạy nhanh ra khỏi quán, vừa chạy cô vừa khóc, mặc lời gọi với của anh. Nước mắt cô chảy giàn giụa, cô nhắm chặt mắt mà lao đầu chạy về phía trước.

Bị phản bội là nỗi đau lớn nhất, xót xa nhất, tủi hổ nhất và cũng oan trái nhất trêи đời. Bởi lẽ, dù cô không làm gì sai, nhưng kẻ phản bội đã tước đi cái quyền được tiếp tục yêu thương vô điều kiện của cô, đẩy cô vào tình thế phải tuyên án một cách công bằng cho tội lỗi mà họ gây ra, bắt cô lựa chọn giữa lòng kiêu hãnh của bản thân và tình yêu mà cô tưởng như không thể sống thiếu.

Cô đã nghĩ rằng mình sẽ kiên quyết ra đi, cô đã nghĩ rằng mình sẽ không thể thoả hiệp với sự phản bội, bởi nó như một cú đánh giáng mạnh vào lòng tin của cô vào tình yêu. Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ quay lưng lại với cô nhưng cô đã nhầm...

" Nhiên, đừng mà..."

Một âm thanh chói tai của tiếng phanh xe vang lên, cùng với âm thanh rất lớn của một vật bị va chạm…

Ngày hôm đó, ánh mặt trời rực rỡ đẹp đẽ có chút chói mắt. Ánh sáng tràn lên từng đường nét của các tòa nhà. Từ trêи lầu cao có thể nhìn xuống ở ngã tư đường kia, đã sớm vây kín người.

Một chiếc sẽ đã sớm mất đi phương hướng, kéo theo hàng loạt chiếc xe phải dừng lại ngay sau đó, gây nên tắc đường, hỗn loạn. Đầu xe có một chỗ dính một vết máu đỏ, trong khoảng đường phía dưới còn kín đầy người vây lại xem.

Trong không khí bắt đầu lan ra mùi máu tanh ngọt, dần dần, ngày càng lan rộng hơn. Trong đám người, ai nấy cũng kinh hoàng, còn có những lời nói nhỏ khe khẽ. Lái xe gây ra vụ việc cũng đi xuống dưới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hai chân mềm nhũn ra, quỳ ngã xuống đất…

Thẩm Bạch Phong quỳ xuống bên thi thể của Đồng Giai Nhiên, anh kêu gào mọi người gọi xe cấp cứu. Giai Mẫn chết lặng người cô không thể ngờ cuộc gặp gỡ này lại khiến cho chị gái mình gặp tai nạn.

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi cả một khoảng phố, Thẩm Bạch Phong theo xe đưa Đồng Giai Nhiên đến bệnh viện. Suốt chặng đường đi anh lo lắng không thôi , anh liên tục gọi tên cô để cô có thể tỉnh lại. Anh ghì đầu cô vào lồng ngực mình, siết chặt lấy cô không cho cô giây phút nào vô lực mà rời khỏi hắn.

Vừa dừng xe trước cổng bệnh viện đội ngũ bác sĩ chạy nhanh ra đón, không chút chậm trễ nào mà đẩy cô vào phòng cấp cứu.

Đồng Giai Mẫn cũng đã tới, cô bước từng bước chậm rãi tiến lại gần anh. Anh ngồi bệt xuống sàn trong sự tuyệt vọng, lưng tựa vào tường, chiếc áo sơ mi anh mặc thấm đẫm mùi máu tanh, mặt mũi trắng bệch. Dường như Thẩm Bạch Phong đang rất sợ mất đi Đồng Giai Nhiên.

" Phong, không sao đâu "

Thẩm Bạch Phong nhìn cô, ảo não bật cười, từ đôi mắt lộ rõ vẻ căm hận chính bản thân mình nhưng vẫn ẩn chứa đâu đó sự đau đớn.

Anh không đáp lại bởi vì bản thân anh cũng mong Đồng Giai Nhiên không sao. Rút chiếc điện thoại trong túi ra ấn một dãy số nhưng lại do dự không dám bấm nút gọi.

Đồng Giai Mẫn nhìn thấy thì giật ngay lấy điện thoại của anh tắt đi.

Chẳng lẽ anh muốn gọi điện báo cáo tình hình của chị cho ba mẹ cô biết sao? Không thể được.

Tuy rằng nếu giấu chuyện chị cô gặp tai nạn không cho ba mẹ biết là không đúng nhưng hiện tại họ đang phải đối mặt với bờ vực bị thất nghiệp nên cô không muốn ba mẹ thêm lo lắng.

Nửa tiếng sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu với vẻ mặt nặng nệ.

" Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Đồng Giai Mẫn nhanh chóng bước tới, tay cô chỉ vào mình:

" Tôi là em gái của cô ấy."

" Bệnh nhân hiện mất máu quá nhiều cần phải truyền máu gấp nhưng hiện tại trong kho máu của bệnh viện lại không còn nhóm máu O nữa nên cô có thể truyền máu cho bệnh nhân không?"

Không suy nghĩ nhiều Đồng Giai Mẫn gật đầu đồng ý luôn. Song Hạ Y Y lại ngăn cô lại.

" Mày vốn dĩ đã thiếu máu rồi giờ mày truyền cho cô ta thì quả tim mày còn hoạt động nổi không."

Đồng Giai Mẫn quay lại nhìn người đàn ông thất thần, sụp đổ kia.

" Tính mạng của chị ấy quan trọng hơn tao."

Nói đến đây Hạ Y Y không chịu nổi nữa mà lớn tiếng quát lên:

" Mày điên rồi Mẫn!"

Nhưng cô không đáp lại, cô rảo bước theo y tá đi lấy máu.

Cô biết bản thân mình thế nào chứ? Nếu thiếu nhiều máu thì nhất định quả tim cô sẽ ngừng hoạt động nhưng nếu như cô chết đi mọi thứ vẫn bình thường, Thẩm Bạch Phong cũng sẽ không thương tiếc cô. Nhưng nếu như Đồng Giai Nhiên mà chết thì sẽ kéo theo bao nỗi buồn đau dằn vặt. Nhất là anh, anh không còn người thân nữa, Đồng Giai Nhiên chính là sự sống của anh.

Có lẽ kiếp trước cô nợ anh, nợ Đồng Giai Nhiên nên kiếp này cô phải trả hết nợ cho họ.

Truyền được 200 cc máu bỗng nhiên người cô choáng váng, hoa hết cả mặt.

Nhưng vẫn chưa đủ để cứu sống Đồng Giai Nhiên. Y tá thấy không ổn liền hỏi:

" Em chịu nổi được không?"

" Được chị, chị cứ tiếp tục đi!"

Máu cứ thế mà hao hụt đi, cơ thể cô yếu dần, mọi thứ xung quanh đều trở nên nhập nhòe sau đó tối sầm lại.