" Thẩm Bạch Phong....cứu em..."
Đồng Giai Mẫn đang ngủ thì tự dưng lên cơn giật đùng đùng, hơi thở của cô trở nên dồn dập lạ thường, nhịp tim đập liên hồi xong lại ngừng. Mặt cô trắng bệch trông rất đáng sợ, người ngợm vã đầy mồ hồi ướt át cả áo. Không chịu được nữa, cô giật giật tay áo Thẩm Bạch Phong hổn hển gọi anh.
Thẩm Bạch Phong mở mắt ra nhìn thấy trạng thái hiện tại của Đồng Giai Mẫn thì giật mình.
Nhớ lần trước khi ăn cơm ở nhà anh cô cũng vậy, chẳng lẽ lại phần cần đến cái thứ thuốc ấy.
" Thuốc đâu?"
Anh sốt ruột hỏi cô, nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu. Sợ cô nguy kịch nên anh cõng cô lên lưng chạy đi tìm đường. Trời cũng đã rạng sáng nên anh chạy lên núi, mon men theo con đường cũ để về trại.
Mọi người bây giờ cũng đang chia nhau đi tìm hai người, cử một người ở lại canh.
Cõng cô trêи lưng mà anh nghe rõ mồn một từng nhịp đập trong lồng ngực, từng hơi thở khó khăn của cô.
Sao anh lại phải chạy nhanh đến vậy? Chẳng lẽ anh đang sợ cô sẽ chết ngay tại đây sao?
" Phong..."
Mắt cô mờ dần rồi tối sầm lại, cả cơ thể rơi vào trạng thái bất tỉnh hoàn toàn.
Không biết được tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy Hạ Y Y.
Thấy cô đã mở mắt, Hạ Y Y vui mừng phát khóc:
" Mày tỉnh rồi!"
" Sao tao ở đây?"
" Làm sao tao biết được chứ, chỉ biết Thẩm Bạch Phong cầm máy mày rồi gọi cho tao kêu mày gặp nguy kịp. Bà cô nhà tôi ơi, vì mày mà chuyến cắm trại trôi qua mất hút rồi đấy."
Hóa ra cô đã ngủ hết 2 ngày còn lại của chuyến cắm trại rồi.
Cơ thể cô yếu ớt chỉ nói thôi cũng đã thấy mệt rồi. Muốn ngồi dậy đi tìm anh những có lẽ là không được rồi.
" Phong đâu?"
Mắt Hạ Y Y hơi rũ xuống, khóe mắt cô bạn tự dưng ướt át nước mắt.
" Chắc giờ này anh đang đeo tang mẹ rồi."
...
Nằm ở bệnh viện gần tuần, Đồng Giai Mẫn mới được về.
Nơi đầu tiên cô đến sau khi xuất viện là nhà anh. Ngôi nhà giăng đầy vải trắng, u ám buồn bã đến lạ thường.
Cô lịch sự gõ cửa nhà.
" Cô đến đây làm gì?"
" Em đến thăm bác."
Thẩm Bạch Phong gật gật đầu mời cô vào nhà. Chỉ mới mấy ngày thôi mà anh đã trông già hẳn đi, không..nói chính xác hơn là anh trưởng thành lên rất nhiều.
Cô thắp cho bà một nén nhang. Trước bàn thờ, cô không thể nén ngược nước mắt vào trong.
Tại sao bà lại chọn ra đi đúng lúc anh rời khỏi bà chứ? Sao bà lại nhẫn tâm rời bỏ đứa con trai duy nhất của mình như vậy?
Cô không trách bà, nếu trách thì trách dòng đời đưa đẩy. Bà đã quá khổ rồi, chết đi có lẽ sẽ thanh thản hơn.
Thắp hương xong cô ngồi xuống bên cạnh anh:
" Anh có muốn khóc không?"
" Tôi là đàn ông."
Ai nói đàn ông là không thể khóc chứ.
Người ta thường nói: đàn ông khóc là đàn ông yếu đuối.
Nhưng ngược lại là cô, cô lại cảm thấy đàn ông rơi nước mắt không phải vì họ yếu đuối mà là vì họ đã dũng cảm đối diện với sự thật. Họ không quá lừa dối bản thân bằng vẻ bề ngoài mạnh mẽ.
Anh cũng vậy, nếu như buồn, nếu như muốn khóc thì hãy khóc đi.
" Khóc sẽ nhẹ lòng hơn."
Thẩm Bạch Phong nhìn cô hồi lâu, môi anh mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh mệt mỏi tựa đầu vào vai cô,..một giọt lệ đau buồn đã tuôn rơi.
Anh đã khóc rồi, anh khóc vì người thân duy nhất trêи đời của mình đã rời xa anh.
Anh gào khóc trong tuyệt vọng, cô cũng vì thế mà rơi nước mắt theo.
Từ trước đến nay, anh không dám để bản thân mình yếu đuối bởi vì anh phải gồng mình lên mạnh mẽ để bảo vệ mẹ.
Sau khi mẹ đi rồi, lớp vỏ ấy mới được tháo ra.
" Đồng Giai Mẫn, cảm ơn cô...cảm ơn vì tất cả."
....
Nửa năm trôi qua nhanh chóng, cũng đã đến lúc Đồng Giai Nhiên đi học trở lại. Nhưng với vết xẹo dài trêи mặt thì việc quay lại trường như một cơn ác mộng vậy.
Cô cũng được xem là hoa khôi của trường nên vướng cái vết xẹo này thì khả năng huy hiệu đó sẽ bye bye cô mà đi.
Thẩm Bạch Phong chở cô đến trường dừng tại cổng để cô tự đi vào, còn anh thì phải đi cất xe. Song vì ngại nên đã bám theo anh vào tận lán xe.
Nhìn thấy cô, đám bạn xung quanh xì xào bàn tán. Nhưng khi nhận lấy cái lườm nguýt của Thẩm Bạch Phong thì tất cả đều nhanh chóng tản ra.
Cô mượn tấm lưng của anh để che đi khuyết điểm của bản thân. Nói chính xác là cô sợ đối diện với chính mình, với chính sự thật.
Chuyện đi học trở lại của Đồng Giai Nhiên làm náo loạn trường học, ai lướt qua cô cũng đều xì xào này nọ. Ngay cả trong lớp cũng vậy, họ bàn tán rôm rả về cô, chê bai, nói xấu cô thậm tệ. Hơn cả vậy, họ còn dán giấy lên sau lưng cô, vẽ một cái mặt quỷ kèm theo cái vết gạch dọc trêи má.
Cô không thể tập trung học nổi, khóe mắt cứ rưng rưng những giọt lệ, chỉ chờ đến lúc ra chơi là tuôn trào như suối.
" Đồng Giai Mẫn, tất cả là tại mày, sao lúc này mày cũng trội hơn tao?"
Đồng Giai Nhiên kéo Đồng Giai Mẫn vào nhà vệ sinh, đẩy mạnh vào tường khiến đầu cô đau điếng.
" Chị làm gì vậy?"
Bộ dạng giận dữ của chị ta khiến cô phát sợ, nhất là vết sẹo kia.
" Mày hãi vết sẹo trêи mặt tao à? Để tao tặng cho mày một cái giống như này nhé!"