" Chị Tiểu Nhiên, có phải đàn anh đã tỏ tình với chị không?"
Đồng Giai Mẫn cúi mặt xuống kiềm chế nước mắt đang muốn tuôn trào. Cô không dám đối diện thẳng thừng với Đồng Giai Nhiên để hỏi bởi cô sợ mình không đủ dũng khí đương đầu với sự thật.
Đồng Giai Nhiên chột dạ mỉm cười lấy lệ rồi giơ tay che đi vết hôn ở cổ.
" Ừ thì..."
Ước gì câu trả lời là không phải. Đồng Giai Mẫn thà tin những gì từ chính miệng chị mình nói ra, chứ không muốn tin những gì mà chính mắt mình nhìn thấy.
Trưa nãy, cầm hộp cơm của chị gái mình làm cho Thẩm Bạch Phong trêи tay cô cứ có cảm giác không phải cho lắm. Dù gì nó cũng không dành cho mình thì sao mình có thể ăn một cách ngon lành chứ. Cô vội đuổi theo Thẩm Bạch Phong để trả lại cho chính chủ.
Thẩm Bạch Phong đưa Đồng Giai Nhiên vào thư viện của trường, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa nên không có ai ở trong đó. Cánh cửa khép hờ, Đồng Giai Mẫn định mở nó ra chạy thẳng vào nhưng chợt cô nghe thấy tiếng nói của chị gái, nghe thật ngượng:
" Phong, đây là trường học."
Giọng nói của Thẩm Bạch Phong thì trầm ấm hơn so với giọng nói có chút run sợ của Đồng Giai Nhiên:
" Anh biết..."
Đồng Giai Mẫn mở rộng cửa thư viện ra một chút để có thể nhìn thấy rõ những gì bên trong.
Thẩm Bạch Phong hôn lên cánh môi phớt hồng của Đồng Giai Nhiên, nụ hôn nồng nhiệt đến nỗi mà khiến Đồng Giai Mẫn phải ghen tị. Nước mắt cô tuôn trào, bàn tay cô siết chặt lại ghì trêи hộp cơm vô tội.
" Đồng ý yêu anh được không Tiểu Nhiên?"
" Chuyện này..."
Đây gọi là tỏ tình phải không?
Nó đến thật đột ngột khiến tâm trí của Đồng Giai Nhiên rối bời, cô không biết phải ứng xử thế nào. Đồng ý hay từ chối?
Nếu cô từ chối thỉ chẳng phải cô quá đề cao giá trị của bản thân? Thẩm Bạch Phong là một học sinh ưu tú, lần nào khen thưởng trêи bục đều có anh. Hơn nữa người theo đuổi anh rất nhiều, không hiểu tại sao cô có ưu điểm gì mà anh lại tỏ tình với cô. Nếu đồng ý yêu anh, cô sợ mình không xứng.
Thẩm Bạch Phong hiểu sự do dự của cô liền nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đặt trêи lồng ngực mình như muốn khẳng định rằng nơi đây chỉ có Đồng Giai Nhiên, duy nhất một mình Đồng Giai Nhiên.
" Anh yêu em. "
Mắt Đồng Giai Nhiên hơi rũ xuống, cô rụt tay lại đẩy anh ra:
" Có rất nhiều người tốt hơn em, anh xứng đáng với họ."
Thẩm Bạch Phong kéo cô lại ôm chặt lấy cơ thể cô như không muốn rời xa. Anh biết có rất nhiều cô gái hơn Đồng Giai Nhiên về mọi mặt nhưng chẳng lẽ anh phải yêu họ sao? Người anh yêu là cô, mãi mãi chẳng thay đổi.
" Anh mặc kệ, anh chỉ muốn biết, em có yêu anh không? "
Đồng Giai Nhiên cô phải trả lời sao đây, cô thực sự không biết rõ tình cảm của mình, yêu hay không yêu?
Cô chỉ biết mỗi khi gần Thẩm Bạch Phong thì tim lại đập liên hồi, đầu óc trống rỗng không kiểm soát được hành động quan tâm anh của bản thân.
Lẽ nào cô yêu rồi ư?
" Có..có yêu..."
Cô vừa dứt lời thì ngay lập tức một nụ hôn nồng cháy đặt lên môi cô, nó ẩn chứa sự hạnh phúc vui mừng.
Đồng Giai Mẫn thất vọng về chính bản thân mình đã không thể dứt khoát. Cô đau lắm rồi, cô không thể khiến trái tim mình đau thêm nữa khi nhìn thấy họ hạnh phúc.
Mắt thấy tai nghe nhưng cô vẫn không thể tin nổi nên ngay khi Đồng Giai Nhiên về nhà cô liền hỏi ngay.
Đối diện với câu hỏi của em gái Đồng Giai Nhiên chỉ ngại ngùng mà gật đầu chứ không dám nói nhiều. Bởi vì cô không muốn để ba mẹ ở phòng bên nghe được.
Nhưng dường như Đồng Giai Mẫn vẫn chưa buông tha cho Đồng Giai Nhiên, cô rót một cốc nước ấm rồi đưa cho chị gái:
" Vậy chị có yêu anh ấy không?"
Đồng Giai Nhiên nghĩ ngợi một lát, không biết liệu tình cảm của cô dành cho anh có thực sự là tình cảm trai gái không hay đơn thuần chỉ là...sự ngưỡng mộ trong sáng đối với đàn anh.
" Chị cũng không rõ..."
Nói đến đây bỗng dưng Đồng Giai Mẫn hét toáng lên, hất cốc nước trêи tay Đồng Giai Nhiên xuống vô tình một mảnh thủy tinh đã rơi đúng xuống chân chị gái cô.
" Nếu chị không rõ thì tại sao lại đồng ý yêu anh ấy. Nếu chị không rõ thì tại sao lại không từ chối. Chẳng lẽ chị chỉ ích kỷ nghĩ cho riêng mình mà không nghĩ cho anh ấy sao? Em thực sự không ngờ chị lại là loại người như vậy đó Đồng Giai Nhiên. "
Tiếng vỡ choang kéo theo đó là tiếng quát lớn của Đồng Giai Mẫn khiến cho ba mẹ họ ngay lập tức chạy ra. Chưa kịp hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao liền giáng một cái bạt tay đau điếng xuống mặt cô, mặc kệ sự ấm ức đang rực cháy trong lòng con gái, mẹ Đồng quát:
" Tiểu Mẫn, sao con lại hành xử thô lỗ như vậy, con xem chân chị con chảy máu rồi kìa. "
Đồng Giai Nhiên giật giật áo mẹ để bà hạ hỏa đồng thời cũng muốn bênh vực Đồng Giai Mẫn. Tính khi của con bé và ba mẹ trái ngược nhau, không bao giờ nói chuyện hẳn hoi quá 5 phút, lúc nào đối mặt cũng chỉ cãi nhau, cô chỉ muốn gia đình êm ấm, yên nhà yên cửa mà thôi:
" Mẹ con không sao, không phải là lỗi của Tiểu Mẫn."
Ba Đồng đã lấy hộp bông băng ra, dìu Đồng Giai Nhiên ngồi xuống để xem xét vết thương.
Mẹ Đồng vừa thương con lớn vừa trách con nhỏ liền buông lời khó nghe, ai ngờ lại khiến Tiểu Mẫn đau đớn:
" Tôi không cần một chị gái đạo đức giả như chị, cũng không cần một cái gia đình coi tôi không khác gì con nhặt như cái người."
Đồng Giai Mẫn ấm ức chạy vào phòng đóng sầm cửa lại. Bấy giờ ông Đồng mới lên tiếng dịu hỏa cho vợ, cũng như tránh ầm ĩ nhà cửa.
" Bà thôi đi, Tiểu Mẫn cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi."
" Tôi thấy nó đang cố tình làm như vậy với Tiểu Nhiên, nuôi tốn cơm tốn gạo đến lúc đủ lông đủ cánh rồi thì muốn cắn lại hai ông bà này chứ gì. Đấy có giỏi thì cút đi xem nào, chắc gì đã được quá 3 ngày."
Những lời cay độc đó đã truyền đến tai Đồng Giai Mẫn, cô đau khổ ngồi gục xuống đất mà khóc. Tại sao tất cả mọi điều tốt đẹp đều giành cho Đồng Giai Nhiên?
Tại sao ánh sáng luôn là của chị ấy, còn bóng tối thì mãi mãi là của cô?
Lúc nào cô cũng đặt ra hàng nghìn câu hỏi tại sao nhưng không ai giải đáp cho cô.
Vào thời điểm này đây, cô chỉ biết khóc, tuôn những giọt lệ đau buồn đó ra lòng cô sẽ thanh thản hơn.
Qua hôm nay rồi mọi chuyện sẽ ổn. Cô mong là vậy!