Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 30: Xem người ta yêu đương






Hôm nay trong khu diễn đàn của trường đại học A, các cư dân mạng ba trợn cùng nhau đồng loạt để cái hashtag là #sốcmuốnchết, nguyên nhân do một bài post từ vị khách thần bí quen thuộc kia.
Không sai, chính là fan não tàn của Bạch Đa Đa @ Triệu tiên sinh. Cách thức đăng bài vẫn không khác gì như trước đây, vẫn là một tấm hình + một câu caption.
Điều khác biệt chính là, trong hình lần này là đôi bàn tay của hai người con trai đang thân thiết đan vào tay nhau dưới ánh đèn đường, dưới caption đề là...
"Em ấy đã là của tôi, mấy người sau này đừng hòng tỏ tình với em ấy nữa".
Lời này kết hợp với bức hình này, bốc mùi nồng nặc tính chiếm hữu cao và biểu hiện muốn công khai chủ quyền, tỏa ra khỏi cả màn hình máy tính.
Mấy trai gay trai thẳng chưa gặp qua chuyện này thì chỉ ngồi đó ăn dưa, đám fan 'mẹ ruột' bắt đầu phát điên, fan cp thì vui mừng la to khắp nơi "Thuyền tôi chèo thành canon rồi!"
Đương nhiên cũng không có chứng cớ xác thực gì cho thấy chủ nhân của một bàn tay trong đó là Bạch Đa Đa, nhưng tất cả mọi người đều có lòng tốt mà vào rep lại rằng "Chúc bên nhau trọn đời", thỉnh thoảng có vài câu cảm thán, 'trai xanh tươi' mới tới như nước trong veo, cứ như vậy đã bị một người đàn ông khác hái mất, rất tiếc nuối.
Trên mạng cũng chỉ là một đám ít người ầm ĩ trong chốc lát, trong hiện thực thì các học sinh có quen biết Bạch Đa Đa lại rất lịch sự biết điều, cũng không có quấy rối gì quá đáng.
Đương nhiên là ngoại trừ đám bạn cùng phòng thân thiết.
Là vì Bạch Đa Đa đi thẳng từ nhà đến lớp, nên chờ buổi trưa tan học những người khác đã đi hết rồi, ba đứa bạn cùng phòng ký túc xá mới tìm được cơ hội, trực tiếp đem người vây lại trong phòng học.
Bạch Đa Đa ngồi tại chỗ, ôm túi sách, vô tội chớp mắt với ba cậu bạn của mình.
Ngày hôm nay Kỳ Cách còn không thèm đi theo bạn gái mình, làm việc nghĩa không được chùn bước mà phải đảm đương để nhận trách nhiệm của người đứng đầu trong phòng, hắng giọng một cái, đầu tiên mở miệng hỏi: "Đa Đa à, đúng là ông hết F.A rồi hả?"
Bạch Đa Đa có chút ngượng ngùng gật đầu một cái nói: "Hết rồi".
Hứa Tinh mắt tối sầm lại, mà hình như có lẽ đã thấy trước được cảnh cuộc sống đại học bi thảm sau này khi mình trở thành người duy nhất không có đôi có cặp, cậu sẽ phải đi học một mình, đi căn tin một mình, làm bài tập một mình, trốn học một mình.
Cậu nhíu mày mà lảo đảo muốn ngã, đau đớn sầu âu nhíu mày chất vấn Bạch Đa Đa: "Nửa tháng trước đứa nào còn thề sống thề chết với tui là sẽ không yêu sớm hả? Ông đúng là đồ bạn bè tệ hại, lén sau lưng tui đi thoát kiếp F.A!"
"Ai da", Bạch Đa Đa bất đắc dĩ buông tay, "Mọi chuyện bỗng đột nhiên trở nên như vậy, tôi cũng không có cách nào".
Vẫn là Kỳ Cách chững chạc hơn chút, dù sao là người từng trải, vội vàng vạch ra một giới hạn thích hợp hơn Hứa Tinh, chỉ muốn làm một người bạn cùng phòng đang lo lắng cho bạn mình.
Kỳ Cách: "Bạn trai của ông có học chung trường với mình không? Hôm nào dẫn ra mắt với tụi tôi đi".
Bạch Đa Đa nghe vậy, có chút mờ mịt nhìn bạn mình: "Anh ấy không học ở đây, ack, tôi cũng không biết là anh ấy có học hay không... Mà đúng thật là có cần phải ra mắt với mấy ông không" .
"Dĩ nhiên rồi! Ngày đầu tiên không phải Kỳ Cách đã mang theo bạn gái của nó đến mời chúng ta ăn một bữa à. Bạch Đa Đa, ông nay đã thoát kiếp F.A thì nhất định không được trốn vụ này đó, phải bao tụi tui một bữa chứ ", Hứa Tinh ở một bên vẫn cứ ồn ào nói.
Lúc này, Mễ Hướng Địch luôn trầm lặng đứng một bên lại đột nhiên lên tiếng. Cậu ta nâng gọng kính đen lên, chú ý vào nửa câu đầu trong lời của Bạch Đa Đa, nói trúng tim đen hỏi thăm: "Sao lại không biết có học ở đây hay không, Đa Đa cậu cũng không biết gia cảnh bạn trai mình à".
Hứa Tinh cũng đột nhiên ý thức được đầu mối trong lời nói kia, cau mày lo lắng nhìn về phía cậu.
Bạch Đa Đa nghe vậy tận đáy lòng cũng đã bị lung lay, quả thực cậu không hiểu rõ lắm về cá nhân tiểu sử của Triệu Bình Phong, cũng không có chủ động nói với Triệu Bình Phong về gia cảnh của mình.
Hóa ra chuyện yêu đương lại phiền phức đến thế sao, có quá nhiều thứ còn cần phải cân nhắc.
Hứa Tinh hiểu rõ cậu nhất, thấy Bạch Đa Đa ra vẻ ngu ngơ vô tội không hiểu gì, đã biết ngay rằng quả thực cậu gì cũng không biết, trong chốc lát có chút khó có thể tin mà nói: "Sao mà cậu nhận lời quen với người ta mà ẩu tả như thế, lỡ mà anh ta là một tên du côn lừa đảo thì làm sao bây giờ ".
"Phì", du côn lừa đảo là cái khỉ gì chứ, trong đầu Bạch Đa Đa đột nhiên hiện ra hình ảnh trên bắp tay cơ bắp cường tráng của Triệu Bình Phong có xăm hình như Peppa Pig, trong chốc lát đã cười đến không dừng được.
Hình tượng Triệu Bình Phong cao lớn xưa nay luôn chững chạc đáng tin, trong nháy mắt sụp đổ.
Sau khi khó khăn lắm mới ngưng cười được, cậu nghiêng đầu một cái, dưới những ánh nhìn còn đang hoang mang của mấy đứa bạn mình, nói ra suy nghĩ của mình, "Tôi cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy anh ấy đối với tôi rất tốt, lúc bên nhau cũng thấy rất dễ chịu, cũng hứa hẹn qua sau này sẽ thẳng thắn nói hết cho nhau nghe. Lúc nhận lời... khi ấy tôi đã cho rằng lúc mới bắt đầu thì cũng không cần nghĩ quá nhiều..., chờ tới khi phát triển đến một thời điểm thích hợp thì hẵng bàn đến những thứ sâu hơn. Nếu như đã không thích hợp, lúc ấy nói chia tay cũng không quá muộn" .
Mấy người nghe vậy cũng ngớ người ra, có vẻ như không nghĩ tới Bạch Đa Đa nhìn như hồ đồ không rõ, mà thật ra đã nghĩ thông suốt hết cả rồi.
Quả thực, đám sinh viên lúc yêu đương chả phải đều như vậy sao, thấy hợp nhau có tình cảm với nhau là cứ thế tiến đến thôi, lúc nào xảy ra vấn đề mới chia tay.
Sức lực và tình cảm đầu tư vào có thể là một điều đáng buồn và đáng tiếc, nhưng đó cũng là một trải nghiệm quý giá, cũng không tính là quá thua thiệt gì.
Bạch Đa Đa thoạt nhìn như một người nhạy cảm quá hiền, thật ra là một người vô tâm vô tính, bệnh hay quên cũng nặng, ở chung lâu thì sẽ biết tính cách đặc biệt này của cậu.
Mấy người đã hiểu rõ ý nghĩ của cậu rồi nên cũng không nói gì nhiều
Hứa Tinh vỗ bốp một cái vào vai cậu, nghiêm túc nói rằng: "Bạn trai của ông nếu như có đối xử với ông không tốt, thì tui sẽ... kêu đại ca Kỳ đi đánh anh ta cho."
Sinh viên thể dục Kỳ Cách quăng một cái liếc mắt cho Hứa Tinh mượn hoa hiến phật, không nói gì: "...Ừ tui sẽ đi đánh anh ta".
Bạch Đa Đa ôm quyền cảm tạ.
Mấy người cười cười nói nói rồi đi về phía phòng ăn.
Mễ Hướng Địch lại len lén đem Bạch Đa Đa kéo về phía sau, trực tiếp hỏi: "Bạn trai của ông có phải là Triệu Bình Lan của tập đoàn tài chính Triệu thị không?"
Bạch Đa Đa bị dự đoán của cậu bạn làm cho sợ đến mức dưới chân lảo đảo một cái, vội vã xua tay lắc đầu kiên quyết phủ nhận: "Không phải không phải không phải, tại sao có thể là anh ta được, sao ông lại nói như vậy chứ".
Đã đoán sai? Mâu quang của thiên tài Mễ Hướng Địch lóe lên dưới tròng kính, lấy điện thoại di động ra, đem tư liệu mình mới tra được, đưa cho Bạch Đa Đa lướt xem qua.
Lại vừa giải thích: "Hoạt động chọn người may mắn của Trạm hoa quả duyên phận ngày đó, tôi đã thấy người trúng thưởng cũng không phải là ông. Trình tự của hệ thống kia có vấn đề, dù cho có là bất cứ ai được chọn để trúng ngẫu nhiên đi nữa, thì ở giây tiếp theo sẽ bị thay thành tên của cậu".
Tốc độ nói chuyện của Mễ Hướng Địch rất nhanh, không cho Bạch Đa Đa có thời gian phản ứng mà tiếp tục nói: "Ông nhìn tư liệu tôi tra được đi, người phụ trách thương hiệu của Trạm hoa quả duyên phận gần đây đã có một khoản hợp tác hết sức đột ngột với tập đoàn tài chính Triệu thị. Vì sao nói nó đột ngột, là bởi vì Trạm hoa quả duyên phận thuộc về phạm vi nghiệp vụ của công ty mẹ, phía đầu tư của Triệu thị cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn đầu tư theo hướng này".
"Trạm hoa quả duyên phận và trong công ty mẹ kia cũng không có ai là đối tượng vừa độ tuổi với ông cả, cho nên tôi mới đoán bạn trai của ông là Triệu Bình Lan của Triệu thị -- cũng chỉ có một đại công tử như anh ta, mới có thể làm ra cái chuyện mà quăng một đống tiền chỉ để đổi lấy nụ cười của bạn trai mình này thôi".
Mễ Hướng Địch đối với những suy đoán của mình thấy rất hài lòng, nghiêng đầu lại đón phải vẻ mặt "Quá nhiều những khe hở, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu" của Bạch Đa Đa.
"... ", Mễ Hướng Địch nhíu mày, "Tôi nói có gì sai chứ " .
Bạch Đa Đa có chút không đành lòng mà phản bác lại cậu bạn thiên tài học hành vẫn luôn tự tin này, nhỏ giọng khổ sở nói: "Thật sự không phải là Triệu Bình Lan mà. Hơn nữa Hướng Địch à, suy đoán của ông như thế, đến mấy truyện tổng tài bá đạo nhất cũng không dám viết được như thế đâu" .
(tác giả nói ra suy nghĩ: Tôi dám)
Mễ Hướng Địch biết vấn đề ở chỗ nào mà cậu lại không tin, mở miệng nói ra bằng chứng: "Ông không cần phải nghi ngờ lời tôi nói, khả năng quan sát hình ảnh chuyển động của tôi đã giành được giải bạc trong Cuộc thi trí tuệ thế giới".
Nháy mắt ở trong đầu hiện lên một cái gì đó, Mễ Hướng Địch cũng không phải là người sẽ chỉ được cái miệng. Bạch Đa Đa đột nhiên không nói, cậu lật lấy tài liệu trong tay, tra đi tra lại nhiều lần, trong đầu đã không thể khống chế được mà ghép lại mọi chuyện theo logic của Mễ Hướng Địch.
Theo bản năng Bạch Đa Đa vân vê vạt áo của mình, ngẩn ngơ nghĩ, niềm vui bất ngờ khi được làm "cá chép", hóa ra là đã có người chuẩn bị riêng dành cho cậu sao.
Triệu Bình Phong, Triệu Bình Lan, chữ lót "Bình" trong tên của nhà họ Triệu?
Nhưng cậu chưa từng nghe nói nhà họ Triệu có ai tên là Triệu Bình Phong cả, trên internet cũng không có bất kỳ tư liệu nào về anh.
Bạch Đa Đa lắc đầu, theo bản năng phủ định một suy đoán không có căn cứ gì, chuyện bạn trai mình là bậc bề trên trong nhà họ Triệu nên muốn gây xung đột với nhà họ Lâm, thật quá hoang đường.
Cứ như một âm mưu to lớn vậy.
Bạch Đa Đa đột nhiên không thấy hứng thú gì nữa, đưa điện thoại di động trả lại cho Mễ Hướng Địch rồi, cười tìm một cái cớ để bỏ đi, một mình hướng đi về phía phòng ngủ.
Trường đại học A có kiến trúc cổ kính, nhiều phong cách sân vườn khác nhau có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Các tòa nhà trong khu ký túc xá của nam sinh nằm rải rác giữa rừng cây cao, có một chỗ nghỉ chân nằm ở trung tâm của khu vườn. Những con đường quanh co dẫn đến những nơi hẻo lánh, lúc này càng là không có ai.
Ngay khi Bạch Đa Đa mới vừa đi tới chỗ khúc quanh đường mòn trong rừng rậm, đã có một đôi cánh tay có lực đột nhiên vòng lấy hông của cậu từ phía sau lưng, sau đó cậu bị lật cả người lại, bị đè lên thân cây ở phía sau rồi một nụ hôn bá đạo đặt lên môi.
Hơi thở quen thuộc bao vây xung quanh, là Triệu Bình Phong.
Người con trai này giống như kẻ lữ hành đang khát nước lại uống được ngụm nước trong lành, tùy ý càn quét trong miệng của Bạch Đa Đa, cái tay ôm vào gáy của cậu, vừa dịu dàng lại yêu thương vỗ về chơi đùa sau tai của cậu, cảm nhận được thân thể ấm áp đang run lên nhè nhẹ trong lòng mình, khoảng trống trong tim anh như được lấp đầy.
Từ lúc xác định quan hệ rồi, Triệu Bình Phong càng ngày càng cảm thấy thế nào cũng không đủ, mới qua mấy tiếng thôi mà đã cứ nghĩ mãi không yên được. Mãi đến vừa rồi, thực sự nhịn không được nữa nên mới giữa đường dừng lại cuộc điện bàn, lái xe qua đây gặp người yêu của mình.
Có máy xác định vị trí, tìm được Bạch Đa Đa rất dễ dàng.
Những cái hôn đầy tình yêu rất nhanh đã lan ra đến bên tai, Bạch Đa Đa há miệng nhỏ ra mà thở dốc, không ngại chuyện vành tai đã bị ngậm vào giữa cái lưỡi nóng của nah.
"Ưm......", hốc mắt của cậu đã đỏ lên ngay, bên môi tràn ra tiếng rên run rẩy.
Lại nghĩ tới chính mình vừa mới rồi còn đang thấy xoắn xuýt vì thân phận của người này. Lúc đầu không có gì, chẳng biết tại sao khi anh vừa mới xuất hiện ở trước mắt, đáy lòng đã đột nhiên xông lên một nỗi uất ức lớn.
Cậu ngoái đầu ra né tránh nụ hôn của Triệu Bình Phong, bàn tay để ở trên ngực của người phía sai, mà khi phát hiện mình không đẩy anh ra được, cậu lại càng tức giận hơn.
"Anh đi ra đi", Bạch Đa Đa trừng mắt với anh, ngữ điệu mạnh mẽ lạnh lùng, lại vừa khéo do âm sắc và cả chuyện mới bị người ta 'ăn hiếp' xong, nên có vẻ nghe như không có sức uy hiếp chút nào, mà thật ra là giống như đang làm nũng hơn.
Triệu Bình Phong dừng động tác lại rũ mắt nhìn cậu, người yêu vừa mới gặp lại, lúc đầu còn để mặc cho anh hôn, giờ vành mắt đỏ lên mà nhìn anh, khóe mắt khẽ rũ xuống chỉ làm người ta muốn yêu thương nhiều hơn thôi.
Nhưng cái miệng mím lại và lúm đồng tiền đã biến mất nói rõ cho anh biết rằng quả thật bạn trai bé bỏng của anh đang không được vui rồi.
Tim Triệu Bình Phong như tan chảy ra, vội vàng đem người kéo vào trong lòng dỗ dành nói: "Làm sao vậy Đa Đa, có ai ăn hiếp em à".
Bạch Đa Đa chỉ nói một chữ: "Anh".
"Anh ư? Vậy là do anh sai rồi." Khát vọng sinh tồn mãnh liệt làm cho Triệu Bình Phong sau khi thấy quá bất ngờ vẫn lập tức nhận sai, dừng một chút rồi mới nhẹ giọng hỏi đến: "Nhưng mà có thể nói cho anh biết là anh sai ở đâu không, anh sẽ lập tức thay đổi".
Bạch Đa Đa lại trầm mặc, một lát sau, cậu hỏi một câu rất nghiêm túc: "Triệu Bình Phong, anh đã nói rằng sẽ luôn thẳng thắn trung thực với nhau, đúng không?"
Bỗng dưng bị hỏi một câu như thế, đương nhiên sẽ hiểu ý cậu là gì, Triệu Bình Phong nghe vậy trong lòng hơi ngẩn ra, bỗng dưng lòng thấy quặn đau.
Thì ra Bạch Đa Đa cảm thấy không vui, là do cậu thấy bối rối vì chuyện này.
Anh bưng mặt của Bạch Đa Đa lên, nhè nhẹ vuốt ve: "Chuyện anh đã nhận lời với em, anh nhất định sẽ làm được... Xin lỗi vì đã không em cảm giác đủ an toàn, có điều anh sẽ cố gắng, tin anh em nhé".
Nét mặt Triệu Bình Phong rất nghiêm túc, trong lời nói tràn đầy lòng quý trọng dành cho cậu, trấn an lòng người đến lạ kỳ. Thêm nữa thật ra Bạch Đa Đa cũng không muốn vào lúc mới vừa xác định quan hệ thế này mà đã xoắn xuýt nhiều thứ. Chút tâm trạng hồi nãy đại khái cũng giống như thế này -- sau khi một đứa trẻ té ngã ra rồi, định phủi quần rồi đứng dậy đi tiếp, xem như chuyện đã qua, nhưng bố mẹ đúng lúc này lại xuất hiện.
Có điều xuất phát từ thái độ chịu trách nhiệm, quan niệm yêu đương của song phương có lẽ trước tiên nên khai thông với nhau mới tốt.
"Ưm, thật ra bên anh, em có cảm giác rất an toàn", nếu không... trước đó cậu cũng sẽ không bao giờ đồng ý với việc anh theo đuổi mình. Bạch Đa Đa chớp chớp mắt rồi đột nhiên nở nụ cười, nói ra những suy nghĩ thật lòng mình, "Thân phận của anh, em cũng có suy đoán của riêng mình, có điều chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là ..., Ừm...... "
Cậu sắp xếp lời nói của mình một chút, nghiêm túc nói rằng: "Mặc dù mới giờ đã nhắc đến chuyện này thì có vẻ hơi xui xẻo, thế nhưng em cũng cho rằng em có trách nhiệm làm cho anh hiểu được ý nghĩ của em. Chính là sau này dù cho có mâu thuẫn gì đi nữa, em hy vọng chúng ta có thể cùng nhau cố gắng giải quyết, nếu như thực sự không đi tiếp được nữa, đến khi chia tay cũng sẽ không còn gì tiếc nuối, anh cảm thấy thế nào?"
Bạch Đa Đa hỏi câu cuối khá dè dặt, dù sao bây giờ nói những lời này ít nhiều gì cũng làm người ta thấy tổn thương.
Sau đó cậu đã thấy được nét mặt có chút đờ ra của Triệu Bình Phong.
Trái tim của người trong lòng mình, vào lúc này đang rất không bình tĩnh, người yêu của anh, dưới bề ngoài mềm mại này lại thật ra rất lý trí, làm cho đầu óc của anh như đang mê man trong niềm vui sướng quá mức, lập tức đã hiểu ngay điều gì -- khác với tình cảm đã kết tinh từ rất lâu của anh, Bạch Đa Đa đang đứng từ cái nhìn của một sinh viên bình thường khi yêu để tìm cách xử trí mối quan hệ giữa hai người.
Lúc nói chuyện tình cảm thật ra cũng cùng một nguyên tắc như kinh doanh, nếu đã không được thì hãy chia tay sớm trong vui vẻ.
Con ngươi của Triệu Bình Phong âm trầm xuống, vuốt qua khóe miệng của Bạch Đa Đa, thầm nghĩ sao mà em nghĩ đơn giản quá đi.
Chia tay sớm trong vui vẻ ư? Làm sao có thể, làm sao anh sẽ để cho người anh đã mơ ước nhiều năm nay bỏ anh mà đi. Bạch Đa Đa là chấp niệm duy nhất trong cuộc sống u ám này của anh, muốn buông tay là điều không thể.
Mắt Triệu Bình Phong buông xuống, tâm lý không bình thường vốn đã mất từ ​​lâu đột nhiên xuất hiện trở lại bên trong. Anh không trả lời thẳng cho câu nói của Bạch Đa Đa, chỉ gật đầu tỏ ý mình đã biết rồi, sau đó nắm tay cậu kéo qua một bên, ngồi xuống kế một bàn đá, mở ra hộp đồ ăn mình đã mang tới mà nói rằng: "Sao em không đi căn tin mà lại trở về ký túc xá, nếu không phải do anh bắt gặp, có phải hay không em còn không tính ăn cơm? Không ngoan tí nào cả, mau tới đây".
Nhìn trong tay mình có một cái đũa bị nhét vào tay và những món ăn phong phú trên bàn, Bạch Đa Đa có hơi sửng sốt đến ngây người mà hỏi: "Anh cũng không muốn nói gì thêm nữa à?" người này cũng quá bình tĩnh đi.
"Anh còn cần phải nói gì nữa", Triệu Bình Phong mỉm cười qua loa nói, "Vấn đề em lo lắng sẽ không xảy ra đâu, mà nếu có xuất hiện thì anh cũng sẽ giải quyết, em không phải suy nghĩ lung tung".
Sau đó anh bỏ một cục thịt vào trong miệng của cậu, Bạch Đa Đa bị bất ngờ không thể làm gì mà chỉ có thể cắn lấy rồi nhai ăn, thầm nghĩ lời Triệu Bình Phong nói nghe cũng có lý, nếu đã nói rõ ràng hết rồi, vậy chuyện ăn vẫn quan trọng nhất.
Triệu Bình Phong thấy cậu chịu ngoan ngoãn ăn, cũng ngồi xuống ăn cùng với cậu, dần dần hai người lại khôi phục cảm giác muốn dính chặt lấy nhau khi mới yêu đương.
Đúng lúc thay, buổi chiều này Bạch Đa Đa không có lớp, Triệu Bình Phong đã tạm thời ổn định công việc ở công ty bên kia, dùng mấy tiếng rảnh này để đi mua những thứ mà cậu sẽ sử cần dụng cho chuyến đi ký họa của mình vào ngày mai.