Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 52: Đi nhầm ổ “làng chơi”




Edit: Ter.P

Lúc Đại Lận cầm theo túi bên người tiến vào khu nhà dân, bọn công nhân đứng ngay đó đều quay lại nhìn, hai mắt tỏa sáng, chiếc quần trên người còn ướt sũng, thân trên trần truồng, nhìn Đại Lận đầy dâm đãng.

Cô bé yêu kiều gợi cảm này, ngọn gió nào đưa em đến đây?

Đại Lận co rụt bả vai, chạy nhanh qua chỗ những con người nhìn cô không chớp mắt, đến chỗ có nhiều người, chỗ có ánh sáng xung quanh.

Nhưng chỗ có ánh sáng cũng chính là chỗ những con người kia tụ tập, tan làm bọn họ kéo nhau tụ tập đánh bạc.

Bên cạnh chỗ chơi bạc đó còn có một số cửa hàng, bán đồ ăn, vật dụng gia đình, cả tiệm uốn tóc.

Còn cómột cái nhà vệ sinh công cộng hôi thối đến tận trời mây. Đại Lận nhìn một lượt xung quanh, đầu mi nhăn lại, lập tức xoay người rời khỏi.

Nhưng bà chủ nhà cô đã liên lạc vốn đang đứng chờ ở đầu ngõ, kêu to một tiếng, sắc mặt hớn hở chào đón, vừa đi phía trước dẫn đường, vừa bàn bạc chuyện giá cả.

Người chủ nhà cười tủm tỉm nói, tiền thuê trả trước ba tháng, bao gồm một tháng tiền thế chấp, tổng cộng là hai ngàn hai trăm khối. Ở Bắc Kinh này còn có người cho thuê một phòng năm trăm khối một tháng ư?

Đại Lận cầm theo túi nhỏ, lập tức xoay người trở về, nói cô không có nhiều tiền đến như vậy.

Trên người cô hiện giờ nhiều nhất là còn hai trăm khối, còn tính nhờ vả chủ nhà du di cho cô trả trước tiền thuê phòng nữa tháng, chờ cô tìm được công ăn việc làm, sẽ trả trọn nữa tháng còn lại .

Nhưng xem ra trước mắt, ngay cả những căn nhà trọ bình dân ít tiện nghi nhất cô cũng không đủ khả năng thuê, chỉ còn cách ngủ lại trước hiên nhà dân trên đường đi.

“Cô gái, khoan đi đã, cô nói đi, cô có thể trả trước cho tôi bao nhiêu tiền?” Người phụ nữ xem xét kĩ lưỡng, một phen nắm lấy túi của cô, không để cô đi.

Cô gái này dường như chưa trưởng thành, bộ dạng không khô khan cục mịch, mềm mại gợi cảm, dáng người lại đẹp, khiến đàn ông nào nhìn cũng đều muốn sở hữu; Nếu cô gái này đến đây một mình thì quá tốt rồi, cô ấy có thể…

Nghĩ đến đây, đôi mắt của bà ta chuyển hướng, nhìn đến làng ăn chơi cách đó không xa.

Ở đây là công trường, trừ những nhà hàng nhỏ cùng một vài siêu thị ở mé ngoài, đây đích thực là một ổ “làng chơi” được đám công nhân hết mực hoan nghênh.

Ban ngày bọn họ tích cực làm việc, mồ hồi chảy như mưa, buổi tối giải quyết trên người các tiểu thư khi vợ vắng nhà, quả là âm dương điều hòa…Mà bà chủ Vương đây, có thể cho bọn họ được thưởng thức những cô gái trẻ đẹp mê người, dù sao cô gái này cũng là khách không mời mà đến !

Đại Lận bước đi nhanh về phía trước, không nhìn người phụ nữ kia chuyển ánh mắt, nhưng cũng cảm nhận được mưu kế của bà chủ.

Cô càng chạy nhanh, bất an lo sợ nhìn chung quanh, nhìn theo ven đường, không biết khi nào mới đến chỗ có nhiều người, thoát khỏi người phụ nữ đang theo cô phía sau.

“Mau đuổi theo, đừng để cho cô ta trốn thoát, đó là người mới đến!” Người phụ nữ hướng về đám công nhân đứng gần đó ra hiệu, giọng nói đầy vui sướng. Những lời này lập tức hiệu quả , đột nhiên có một người đi đến, chặn đường đi của Đại Lận:

“Cô bé, chuyện gì vậy? Em vừa đến đây, ở lại chút đã, khoan đi vội. Anh vừa tắm xong, chúng ta có thể tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để tâm sự!”

Người đàn ông cười lên dâm đãng, nắm lấy thắt lưng Đại Lận, để đồng bọn tới chuẩn bị đưa cô vào căn phòng gần đó, Đại Lận sợ hãi, chân tay luống cuống cầm túi quơ quạng vào người bọn họ, la lớn. Bà chủ nhà đứng một bên nở nụ cười gian, nói:

“Người để các cậu xem xét, năm trăm khối, mau đem tới đây!”

“Đưa gì chứ! Xong việc rồi tính!” Một người đàn ông trong bọn họ trực tiếp sờ soạng quần áo cô, không không quan tâm cô đang khóc lóc giãy dụa, giữ chặt cổ tay mảnh khảnh, thôlỗđem thẳng vào phòng; Một người khác giựt lấy túi đồ của cô, cùng người phụ nữ kia lấy tất cả tiền bạc…

(Ter: Một lũ khùng -_- hihi)

________________________________________

Một số người ở đây đang hưng phấn đến cao điểm, một tiếng súng hướng lên trời đột nhiên vang lên, vang vọng cả con hẻm nhỏ, tựa như một đòn tấn công trời giáng của thiên lôi, tụ tập đàn điếm, bán dâm cướp bóc, dẫn mối dân công, trực tiếp trở thành bằng chứng không thể chối cải.

Mấy tên bắt cóc ngây người, tất cả quay đầu lại nhìn, mới phát hiện ra ngay đầu hẻm là xe cảnh sát, còi xe cảnh sát kêu khắp mọi nơi, nhanh như cắt, một loạt cảnh sát tiến về phía trước như thủy triều dâng cao vây kín bọn họ, một người đàn ông cao quý lạnh lùng, thân thể cao to cường tráng đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn nơi này:

“Buông ra cô ấy ra!”

Anh đứng một chỗ không hề động đậy, hai mắt lạnh như băng, không vội vàng hay nóng nảy, điềm tĩnh nhìn những kẻ bắt cóc cô cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy kia không ngừng khóc lóc, giọng nói anh lạnh lẽo mà hùng hậu, không một từ nào thoát khỏilỗtai bọn chúng.

Những người này nhìn thấy cảnh sát vô cùng kinh hoảng, nét mặt phút chốc đã không còn một giọt máu, nhanh chóng buông tay khỏi Đại Lận, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh vào trong hẻm sâu.

Đại Lận chỉnh lại quần áo không chỉnh tề, một thân ước bùn, ráng nhịn đau, vội vàng cầm lên túi nhỏ, đôi mắt đẫm lệ chạy về phía này.

Sao anh lại có mặt ở Bắc Kinh vào lúc này? Nhưng nếu anh không xuất hiện kịp thời, cô thật sự không biết tiếp theo mình phải đối mặt với chuyện khủng khiếp đến mức nào nữa .