Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 371: 371: Ngoại Truyện 101 Thế Giới Im Lặng Của Cổ Dư





Edit: Ramsessivy.Mộ Dạ Triệt chạy tới sân bay, mà khi hắn chạy vào đại sảnh sân bay, Cổ Dư ngồi xổm khóc ở nơi này đã muốn biến mất không thấy đâu.Hắn lo lắng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng chen lấn trong đám người, nhìn chằm chằm dòng người đến đi ở cửa cửa đăng ký.Cổ Dư đã không thấy đâu, từ một buổi tối kia, cô liền biến mất một đoạn thời gian rất dài.

Nhưng hôm nay Cổ Ngạo lại nói cho hắn, Cổ Dư đã xảy ra tai nạn xe cộ, bị thương thật nghiêm trọng!Như vậy hiện tại, rốt cuộc cô đi nơi nào?Hắn có thể hiểu được trong tình huống này, Cổ Ngạo nhất định sẽ không nói cho hắn biết địa chỉ của Cổ Dư, Cổ gia cùng Mộ gia hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ! Nhưng hắn muốn biết, hiện tại Cổ Dư thế nào, sẽ tiến hành phẫu thuật ở nơi đâu?!Tương tự, nhìn chú rể vội vàng rời đi, Từ gia cũng phái người theo đến sân bay, Lâm Tiêm Tiêm mặc áo khoác kéo đuôi váy dài, dưới sự hộ tống của trợ lý, tìm được bóng dáng của hắn trong đám người!Lâm Tiêm Tiêm so với ai khác đều hiểu được, hiện tại Mộ Dạ Triệt đến sân bay là vì muốn tìm kiếm ai.Cho nên cái gì cô cũng cho rằng mình không biết, chính là lẳng lặng nhìn bóng dáng thon dài của hắn, chờ hắn quay lại.Tất cả đều đã muốn hạ dấu chấm kết thúc, loại kết quả này đối với mọi người mà nói, đều là lựa chọn không thể tốt hơn.Bởi vậy từ nay về sau, nơi này không còn người nào sẽ đau khổ nữa, Cổ Dư sẽ có được một cuộc sống hoàn toàn mới, một lần nữa bắt đầu lại, cô cùng Mộ Dạ Triệt cũng có thể đi cùng nhau thật dài thật lâu, đều có được hạnh phúc.---Ba tháng sau.Giá lạnh đã đi xa, thời tiết tháng tư tháng năm hơi hơi dẫn theo khí khô nóng, gió xuân quất vào mặt, mùa hạ đã đến gần.Cổ Dư đột ngột rời đi vẫn như cũ không có tin tức, cô tựa như một mảnh sương khói bốc hơi khỏi nhân gian, một buổi sáng của hơn ba tháng trước còn đang nhận điện thoại từ nơi giao dịch gọi đến, hứa hẹn sẽ đến đó xử lý công việc, ngay sau đó, cô liền biến mất không thấy đâu.Từ gia vẫn nhận định là cô đang chạy án, vẫn không chịu hủy bỏ lệnh truy nã đối với cô, đồng nghiệp nơi giao dịch đã dần dần quên lãng cô, đổi lại đi theo chủ Thao Bàn Thủ mới mà làm việc, xem sự xuất hiện của cô như phù dung sớm nở tối tàn......!Bản thân Cổ Dư, cũng không có tin tức gì, cô cứ vậy biến mất như hư không, chưa từng nói lời tạm biệt với bất kỳ ai.Hôm nay, Từ Thanh Huyên đã hưởng được danh dự nữ vương đàn violincent đi ra khỏi cổng Mộ gia, tự mình đem đàn violincnet màu trắng cao bằng nửa người đặt lên xe, sau đó xoay người, nói lời tạm biệt với con trai đang ở trong lòng giúp việc.Đó là một cậu bé vô cùng xinh đẹp kháu khỉnh, ánh mắt thật to, cái miệng anh đào xinh xinh, gương mặt trắng trẻo bụ bẫm.
Giờ phút này cậu bé đang quơ quơ cánh tay của mình, hóng hớt kêu lên, như nói lời tạm biệt với mẹ.Lâm Tiêm Tiêm thì hôn lên người cậu bé, dặn người làm chăm sóc tiểu thiếu gia cẩn thận, thế này mới ngồi lên xe, chuẩn bị bắt đầu buỗi biểu diễn riêng của mình.Sau khi cô rời đi, Mộ bí thư cùng Mộ thái thái cũng đi tản bộ từ trong vườn ra.Bọn họ cười tủm tỉm nhìn đứa cháu nội đáng yêu này, để giúp việc đặt tiểu thiếu gia lên đùi của Mộ bí thư.Tuy rằng năm nay Mộ bí thư đã hơn bảy mươi mấy tuổi, đã không có khả năng đứng lên từ xe lăn.

Nhưng từ khi có đứa cháu nội bụ bẫm đáng yêu này, khí sắc Mộ bí thư càng ngày càng tốt, bầu không khí của Mộ gia giống như trở về những ngày Cổ Dư nhảy điệu Gangnam Style ở trong này, người một nhà vui vẻ hòa thuận, tiếng cười vang không ngừng.Hơn nữa hai vợ chồng Lí Mỹ Thắng lâu lâu lại đến thăm, mối quan hệ giữa hai nhà Từ Mộ càng ngày càng gần, giữa Mộ bí thư cùng Từ gia không còn điều gì ngăn cách."Tiểu bảo bảo nhà chúng ta hình như rất thích ông nội." Nhìn tiểu bảo bối trắng trẻo mập mạp đang lăn lộn trên đùi Mộ bí thư, Mộ thái thái có chút ghen tị, vui tươi hớn hở ngồi xổm ở bên cạnh, dùng chính bàn tay mình giữ lấy cánh tay của cậu bé, "Bà nội đây này, cháu ngoan kêu bà nội đi ~"Bộ dạng của cậu bé đặc biệt rất giống Mộ Dạ Triệt, lông mi, lông mày, mắt mũi miệng, quả thật là đúc từ một khuôn với Mộ Dạ Triệt mà ra, cha con giống nhau.Nhưng mà tiểu bảo bảo so với Mộ Dạ Triệt trưởng thành lại đáng yêu hơn, bụ bẫm kháu khỉnh, đôi mắt to tròn linh động chớp chớp, tràn ngập sự tò mò đối với thế giới này.Đôi khi, nhìn đứa bé này chớp chớp đôi mắt to sinh động, vợ chồng Mộ bí thư sẽ nhớ tới Cổ Dư.Bởi vì tiểu bảo bối cũng thích tò mò đánh giá thế giới như vậy, mắt to cười khẽ linh động, lâu lâu lại nhăn mặt với mọi người, kêu ê a.Giờ phút này, tiểu bảo bảo nắm chặt ngón trỏ của Mộ thái thái, sau đó cố gắng ngẩng cao cổ, nhìn Mộ bí thư trước mặt, cái miệng hồng hồng kêu ê a.Tuy rằng cậu bé sinh non, ngủ thật lâu trong lồng giữ ấm mới đi ra, nhưng thân thể hiện tại thật khỏe mạnh, vô cùng phát triển, giờ phút này cậu bé đang ngẩng cao cổ kêu ông nội nha ~"Cháu ngoan." Mộ bí thư vui tươi cười hớn hở, lấy tay ôm tiểu bảo bảo, để đôi mắt long lanh như thủy tinh kia nhìn ông nội, cũng cho phép bàn tay nhỏ bé kia chụp lấy mái tóc hoa râm của mình, "Cháu nhất định phải lớn lên thật khỏe mạnh, ông nội sẽ chọn đồ vật đoán tương lai cho cháu, sau đó để xem sau này ông nội có ngày giúp cháu lựa chọn đường đi hay không.""Lão Mộ, cháu nó còn nhỏ." Mộ thái thái ôm cậu bé lại đây, yêu thích hôn lên hai cái má tròn tròn kia, lại nói với bạn già: "Đừng có nói những lời thương tâm gì đó, cháu nó sẽ khỏe mạnh lớn lên, ông cũng sẽ tiếp tục sống cùng cháu nội.

Đến lúc nó đi học, nhất định phải để ông nội tự mình đưa cháu đi học.

Đúng không?"Mộ thái thái lấy tay chỉ chỉ lên cái môi nhỏ xinh của tiểu bảo bảo, chọc cậu bé cười khanh khách, đôi mắt to tròn tò mò nhìn khẩu hình của bà nội."Nhưng mà sao không có tin tức gì của Đông Húc vậy?" Một lát sau, Mộ thái thái ngồi ở vườn hoa nhìn trời xanh mà cảm thán, nhẹ nhàng ôm cháu, "Lâu rồi Đông Húc không có tới Mộ gia, hỏi Thanh Nhàn, chính Thanh Nhàn cũng không biết.

Thật ra từ vài năm trước khi Đông Húc nghỉ việc ở tòa thị chính Bắc Kinh, chúng ta cũng không biết nó đang làm cái gì.


Lão Mộ, ông nói xem có phải Đông Húc còn giận ông hay không? Năm đó Đông Húc cùng Dạ Triệt đều làm trong Chính phủ, nhưng......"Mộ bí thư không lên tiếng, không muốn nhắc lại việc này, để chú Tiền đẩy mình đi về phía trước, về tới Mộ trạch.
Lâm Tiêm TiêmThân là nữ anh hùng quốc dân thế hệ mới, là ngôi sao sáng trong giới âm nhạc đàn violincent, con đường âm nhạc của Lâm Tiêm Tiêm thật thuận lợi.Hơn nữa dưới sự đề bạt cùng chỉ điểm của người mẹ Lí Mỹ Thắng này, kỹ thuật của cô trong lĩnh vực đàn violincent đột nhiên tăng mạnh, tạm thời lợi dụng ưu thế của bản thân bù vào sự thiếu hụt tài năng, thanh danh vang dội.Hiện tại, khoảng cách lần trước đạt giải đã hơn nửa năm, thân là tiểu nữ vương cô cần phải làm vẻ vang cho quốc gia, dành cúp cho Cẩm thành.

Cho nên cô luôn luôn chăm học khổ luyện, thường xuyên diễn tấu luyện đàn cùng giàn nhạc giao hưởng, bù lại khuyết điểm của chính mình.Đương nhiên, hiện tại Mộ Dạ Triệt sắp thăng chức, là không có thời gian lại đến nghe những buổi diễn tấu của cô.Bọn họ chính là sau khi trở lại Mộ gia, mới có một chút thời gian ngắn ngủi ngọt ngào, sau đó cùng nhau chăm con.Mộ Dạ Triệt rất yêu thương đứa con này, cũng rất yêu thương người mẹ là cô, mỗi tiếng nói hành động của hắn đối với hai mẹ con, so với trước kia càng ôn nhu, càng cẩn thận hơn.Tuy rằng hiện tại bọn họ không thể hẹn hò giống như trước kia, hai người đều quá bận rộn công việc không có thời gian, nhưng sau khi về nhà, người một nhà vui vẻ hòa thuận mới khiến mọi người ấm lòng.Lâm Tiêm Tiêm vẫn thật tham luyến loại cảm giác về nhà này, mỗi ngày đều chờ đợi, cũng là sau khi diễn tấu xong, gấp rút đi về nhà.

Sau đó tặng cho con một cái hôn, tặng cho Dạ Triệt một nụ hôn, cuối cùng người một nhà vây quanh bàn cơm, hưởng thụ loại cảm giác hòa thuận vui vẻ này.Tuy rằng ngẫu nhiên, cô sẽ nghe được cái tên Cổ Dư từ miệng của Mộ Thanh Vận, hoặc là nhìn thấy đồ vật gì đó Cổ Dư từng dùng ở trong một căn phòng, nhưng cô tôn thờ một chân lý, kiên trì một chút -- chỉ cần hiện tại Cổ Dư không hề xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô sẽ không để ý Cổ Dư từng ở trong này làm thiếu nãi nãi!Bởi vì ai cũng đều biết, đoạn hôn nhân kia là giả, chỉ là một mối quan hệ hợp đồng!Bởi vậy chỉ cần Cổ Dư không hề đụng vào cô, đã thanh toán xong với Mộ Dạ Triệt, cô cũng sẽ không xem đây là chuyện đáng phải quan tâm!Hôm nay, cô chấm dứt xong buổi diễn tấu, cùng gặp mặt với Lí Mỹ Thắng, nói ít chuyện liên quan đến cuộc thi, sau đó ngồi xe riêng về nhà, nhắm mắt nghỉ ngơi.Đột nhiên điện thoại vang lên, là Lâm Ngọc Nhi đã lâu không gặp gọi tới.Nhiều tháng như vậy qua đi cho đến nay, Lâm Ngọc Nhi cùng cô gặp mặt nhau một lần, chính là trước lần cô đi dự thi kia.

Sau đó, Lâm Ngọc Nhi biến mất, vừa không gọi điện, cũng không thấy mặt, chính là để Lâm Nho Nhỏ đẩy cô một cái, làm cho cô ngã từ trên cao xuống sinh non!"Hiện tại ta đã phạm tội, sẽ không đi ra gặp con." Lâm Ngọc Nhi nói trong điện thoại, dùng điện thoại công cộng gọi tới, "Tuy rằng hiện tại con là con gái của Lí Mỹ Thắng, ta không thể hưởng lộc gì từ con.

Nhưng nay nhìn Tiêm Tiêm con được hạnh phúc, tâm người mẹ này cũng được vui sướng.

Sau này ta không còn gặp phải ác mộng con lại cắt cổ tự sát giống Triệu Hiểu Nhu nữa, giải thoát rồi.


Hiện tại con đã gả cho Mộ Dạ Triệt, coi như là trừng phạt hắn đúng tội, yêu đúng con gái của kẻ thù! A! Xem ra là hắn ta thật sự yêu con nha, căn bản không cần con mang đến sự phản đối ảnh hưởng cho hắn ta!""Hiện tại đang ở đâu?" Lâm Tiêm Tiêm nói lạnh nhạt, không có tiện nói được nhiều."Con biết không? Buổi tối hôm đó ta đã chuẩn bị xe đụng trúng xe của cô ta, nhân dịp cô ta thần trí không rõ mà cho người chạy tới, đơn giản khiến cho cô ta bị tai nạn.

Nhưng có một người đàn ông tên là Glenn lại đưa cô ta về chỗ ở, khiến ta không có cách nào ra tay, bởi vậy con của con cũng phải chậm lại vài tiếng mới công bố cho mọi người biết được.

Lúc đó họ Cổ này sở dĩ trầm mặc không nói gì, im lặng trở về, là vì ánh mắt không tin tưởng của Mộ Dạ Triệt đã xúc phạm tới cô ta, khiến cho cô ta hoàn toàn hỏng mất, căn bản không còn thiết tha tranh dành gì nữa.

Hơn nữa Mộ gia đau lòng đứa bé này của con, mới cho chúng ta có cơ hội ra tay.

Bởi vậy nhớ cho kỹ, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, con nhất định phải làm cho Mộ Dạ Triệt tin tưởng con, đau lòng con, để cho hắn ta hiểu lầm họ Cổ này! Hiện tại chuyện ta phái người bắt đi Cổ Dư, Cổ Ngạo sớm đã tra xét.


Tuy rằng lúc ấy ta chỉ làm cho cô ta hôn mê nửa giờ, sau đó ném cô ta sau khi sinh non vào bãi đất hoang kia, tính để cô ta chết ở nơi đó.

Nhưng thế mà cô ta lại đi trở về, đã chết một lúc ở bệnh viện rồi, sau đó lại sống lại.

Bởi vậy Cổ Ngạo nhất định sẽ bắt ta, như vậy ta chỉ có thể bảo vệ con trước, hiểu không? Chuyện này con không có quan hệ gì cả, ta sẽ nghĩ biện pháp để đối phó với Cổ Ngạo.""Ừm." Lâm Tiêm Tiêm không có lên tiếng, nhưng cô biết, nhẹ nhàng cúp máy.Một khoảng thời gian sau, xe riêng đi vào khuôn viên Mộ trạch, cô đeo chiếc đàn violincent màu trắng ở trên lưng, đi vào trong phòng đổi giày, trên mặt phủ kín nụ cười vui, nhìn con ở trong phòng, cùng Mộ bí thư Mộ thái thái, "Mẹ đã về rồi! Con đang đang xem TV sao? Để mẹ xem TV phát chương trình gì nào, ôi, con ngoan nhà chúng ta đang xem TV cùng ông bà nội nè."Mộ bí thư cùng Mộ thái thái thì cười, đem cậu bé đáng yêu hôn nhẹ lên má cô, rồi bảo người làm chuẩn bị cơm nước, chờ Dạ Triệt trở về cùng nhau ăn bữa tối.Vài phút sau, Mộ Dạ Triệt tuấn mỹ hăng hái bức người quả nhiên cũng đúng giờ về nhà, treo áo khoác cùng túi da lên giá, đầu tiên là nhìn xem con trai, sau đó tặng cho Lâm Tiêm Tiêm một nụ hôn, cười ôn nhu, người một nhà cùng nhau hưởng thụ bữa tối.---Một cảnh này, cũng xuất hiện tương tự trong giấc mơ của một người.Cô luôn nằm mơ, chính mình còn đang ở tại Mộ gia, ăn uống từng ngụm từng ngụm, cùng nhau tranh điều khiển với Mộ bí thư và Mộ thái thái, dành giật bật xem Hàm ca của cô trong chương trình Hải Đào Ca.

Không có gì e ngại gác chân lên bàn trà mà ăn trái cây, vui vẻ ở trước mặt mọi người mà nhảy nhót......Tương tự cô cũng nhìn thấy một đứa bé đáng yêu được cô ôm trong lòng, Mộ Dạ Triệt tan làm trở về nhà, đầu tiên là chọc chọc bé cưng, sau đó là hôn hôn cô, người một nhà ăn cơm cùng nhau trong tiếng hoan hô cười đùa.Nhưng mà cảnh trong mơ này luôn thật ngắn, khi cô mơ về Mộ gia ngày xưa, một ác mộng khác cũng theo cô như bóng với hình.Thời điểm xảy ra tai nạn, cả người cô bị văng ra ngoài qua tấm kính xe bằng thủy tinh, tuy rằng lúc ấy cô đã đau đến mất đi cảm giác, người sớm đã chết ngất đi, nhưng cô vẫn còn có chút tri giác, cảm thấy bụng đau nhức.
Cổ DưTrên đường, cô từng tỉnh lại một lần, cảm giác chính mình lại lần nữa trở về trên chiếc xe của mình.Nhưng chiếc xe lại chạy thật xóc nảy, một đường hướng thẳng vào khu hẻo lánh mà đi, trong mũi hít vào toàn là cát bụi.Có người thì lấy tay ngăn chận đầu của cô lại, không cho cô xem, lại tiêm thuốc gây tê cho cô.Cô đau đến chết đi sống lại, nhưng cô không nhìn được gì, chính là đau đến tỉnh lại, sau đó lại chết ngất đi.Thật lâu về sau, cô mới chính thức tỉnh lại, bác sĩ nói thời điểm cô được phát hiện, toàn thân của cô đều là bùn cát, miệng vết thương trên đầu không hiểu được xử lý như thế nào.Có khả năng cô bị đưa lên xe của mình, chạy một vòng quanh khu đất hoang, sau đó bị vứt bỏ cùng chiếc xe kia, lấy ý niệm muốn sống mà chống đỡ lết ra khỏi đó, mơ mơ màng màng trằn trọc, trở lại trong trạng thái mê man.Bởi vì đoạn ký ức ngắn ngủi đầy mơ hồ này, cô không nhớ rõ lắm quá trình lê lết, nhưng cô nhớ rõ bác sĩ ở nội thành tiến hành cấp cứu cho mình, nói rằng cô mất máu quá nhiều, không còn nhịp tim!Một câu này, mỗi thời điểm Lâm Tiêm Tiêm tự sát như vậy, bác sĩ đều thét lên như thế! Giống như một cái chày đánh thật mạnh và khắc sâu trong lòng cô!Cô giống Lâm Tiêm Tiêm hay tự sát sao, cô sẽ chết sao? Một khi nhắm mắt lại sẽ không bao giờ mở ra được.Trong tiếng rống to của bác sĩ, cô suy yếu mở mắt, cố hết sức để hít thở.

Thật ra cô càng muốn nhìn xem, Mộ Dạ Triệt có thể lại đây cứu cô được hay không, nên cô mới bò lại đây.

Mỗi lần Lâm Tiêm Tiêm tự sát như vậy, Mộ Dạ Triệt đều ở bên cạnh cô ta, làm hô hấp nhân tạo cứu sống lại, chạy tới đầu tiên, hắn cũng sẽ chạy tới như vậy sao, a......Nhưng cô, bởi vì vẫn mê man, cái gì cũng không nhớ rõ, chính là mở mắt nhìn bác sĩ xa lạ, không có nhìn thấy Mộ Dạ Triệt, sau đó tiếp tục mê man.Thì ra thời điểm cô mê man, Mộ Dạ Triệt đang chuẩn bị hôn lễ, hắn kiên định cho rằng, là cô đẩy ngã Lâm Tiêm Tiêm.Nay mấy tháng đã đi qua, ác mộng ngẫu nhiên sẽ xuất hiện, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô.Cô phẫu thuật não, nằm trên giường bệnh mấy tháng, mỗi ngày đều tự mình đẩy xe lăn hướng ra cửa sổ, nhìn máy bay trên trời cao."Cổ tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi." Quản lý mặc đồng phục màu lam đi tới bên cạnh cô, đặt thuốc cùng ly nước lên bàn, sau đó thu dọn một ít sách trên bàn giúp cô, cười ôn nhu, "Cô sẽ được xuất viện, sau khi xuất viện nhớ uống thuốc đúng giờ, điều này rất quan trọng.

Cổ tiểu thư?"Thấy Cổ Dư hồn nhiên không nghe thấy, quản lý đi tới phía cô, than nhỏ một hơi, cầm lấy máy trợ thính ở trên bàn, nhẹ nhàng đeo vào lỗ tai của cô."Sẽ tốt lên thôi, đừng nản chí." Quản lý nhẹ nhàng nói với Cổ Dư, đem thuốc cùng ly nước đến trước mặt cô, "Máy trợ thính sẽ giúp cô khôi phục thính lực, nó không phải là một vật tượng trưng cho tàn tật."Trên thực tế, tiến hành giải phẫu chính là cứu sống mạng của Cổ tiểu thư, lấy ra khối máu đang tích tụ ngày càng nhiều trong đầu, cũng không thể hoàn toàn khôi phục được thính lực.Cổ Dư nhìn ngoài cửa sổ thế này mới nghe được âm thanh của quản lý dưới sự phụ trợ của máy trợ thính, đẩy xe lăn lại đây, nuốt viên thuốc, "Người đến đón tôi xuất viện khi nào sẽ đến?""Có lẽ sau một giờ nữa, Cổ tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, đừng đọc sách nữa." Quản lý lại tiến hành thu dọn một ít sách cất vào túi cho cô, dìu cô lê giường nằm, nhìn nhìn đồng hồ, "Chắc là vị tiên sinh này sẽ đến ngay thôi, nửa giờ sau ngài ấy sẽ làm thủ tục xuất viện cho cô, hiện tại tạm thời rời đi.


Ngài ấy nói 1 giờ chiều sẽ tới, để tôi qua thu dọn hành lý cho cô.

Nhưng ngài ấy không phải Cổ tiên sinh, hình như là người mà cô có quen biết.""Vâng." Cổ Dư nhẹ nhàng trả lời, cũng không kinh ngạc.

Thật ra hiện tại cái gì cô cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, cô chấp nhận tất cả sự sắp xếp, ai tới đón cô đều không sao cả.

Bởi vì hiện tại cô chính là im lặng dưỡng bệnh, tạm thời nghỉ ngơi, cũng không phải buông tha cho sự nghiệp của chính mình.Tại đất nước xa lạ này cô cũng có được giấc mộng của mình, cô chính là tạm thời dừng lại, sau đó để cho chính mình đi được nhanh hơn.Tuy rằng hiện tại anh trai phong tỏa tất cả tin tức của cô, để cô rời xa chốn phân tranh thị phi, nhưng tương lai không lâu sau đó, cô nhất định sẽ biết ai là người tạo ra vụ tai nạn xe cộ này, đứa con chưa chào đời của cô đã chết trong tay ai.Đứa con mà cô che giấu tám chín tháng, chỉ có cô cùng mẹ con Lâm thị biết.

Có một số người, quá mức độc ác bỉ ổi!Sau khi quản lý đi ra ngoài, cô tháo máy trợ thính ở trên tai xuống, thả lại trên bàn.

Phút chốc, thế giới của cô lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, không còn âm thanh gì.Thật ra, máy trợ thính sẽ phụ trợ cho thính lực của cô, cũng là một loại tượng trưng cho sự tàn tật.

Lỗ tai của cô có khả năng không thể khôi phục được, không có máy trợ thính, cái gì cô cũng không nghe được.