Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 285: Ngoại truyện 056: Hắn là Hàn Triệt năm đó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ramsessivy[Full2] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - Ngoại truyện 056: Hắn là Hàn Triệt năm đó

Cũng không nhìn xem cô là ai, cô có sắc đẹp cùng trí tuệ tồn tại, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, là thư ký Torn vô địch của Đằng tổng mà! Cô xoay eo nhỏ của mình, chớp mắt nháy mắt đều phát ra tia lửa điện, lúc vén vén mái tóc quăn dài khêu gợi của mình, đàn ông tựa như nước đổ mà vọt tới bên cô, tuy rằng cuối cùng đều bị sự so đo keo kiệt của cô dọa cho bỏ chạy, nhưng dù sao cũng là nổi bật cuốn hút!

À, đúng rồi, hiện tại cô không phải làm tóc dài uốn quăn, mà là tóc dài đen thẳng. Cách nói năng của cô so sánh với các vị phu nhân khác, tuy rằng không tính là rất tao nhã, nhưng tuyệt đối phong phú, tri thức đầy người, không ngừng làm cho bọn họ phải che miệng cười.

Cô sẽ chọc bọn họ nở nụ cười, đây là điểm mạnh của cô, có thể bù lại những khuyết điểm trong lễ nghi của cô.

Về phương diện lễ nghi trong giới thượng lưu quý tộc yêu cầu rất cao! Lớn là phải dùng ngôn ngữ các quốc gia mà chậm rãi nói chuyện một cách chuyên nghiệp với bọn họ, phải "Diễn thuyết" sao cho khôi hài và hài hước, cũng làm cho người bên ngoài phải hâm mộ với địa vị của mình không thôi. Nhỏ thì phải rót ly nâng ly rượu vang như thế nào để không bị mọi người chê cười, cũng phải vừa nhấm nháp rượu vừa nêu được lịch sử các loại rượu nổi tiếng, nhắc đến trang phục, loại giày thương hiệu, túi xách, chứng minh kiến thức của mình rộng rãi. Cô là Torn từ nhỏ không cha không mẹ, thích lủi lên trên lủi xuống dưới, tuy rằng có một chút hiểu biết về phương diện lễ nghi, nhưng phần hiểu biết này tuyệt đối sẽ biến cô thành trò cười trước mặt mọi người.

Theo cô thấy, có lễ nghi cơ bản nhất là được rồi, xâm nhập nghiên cứu quá mức sẽ mang theo hương vị khoe khoang, ví dụ như nhắc đến rượu vang thì nói chuyện rượu vang, đề tài lại lập tức xoay đến trên người ba của bọn họ, ba của bọn họ là tổng giám đốc của một tập đoàn kia, ngày ngày uống rượu Mao Đài, mua xe thể thao cho con gái. Ba của Cổ tiểu thư thì thế nào?

Đáp: Cho tôi gởi lời hỏi thăm đến mẹ cô, mẹ của cô uống rượu vang hay là uống rượu Mao Đài? Đưa cho mẹ cô một chai Laffey 1787 đi.

Cùng là sắt, chưa được mấy cân mấy lạng mới thích khoe ra mình là sắt, để cho người ta đều biết mình là nhà giàu mới nổi!

Đương nhiên, đây là chuyện ngày xưa khi Cổ Dư còn là một cô gái tham dự yến tiệc gặp phải, các thiên kim tiểu thư rất thích khoe ra chính mình có tiền có thế, đem Cổ Dư không cha không mẹ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến trợn mắt không ngừng. Ôi lạy hồn, có mẹ thật giỏi ha? Cô từ nhỏ không cha không mẹ, nhưng cô vẫn có anh Ngạo!

Bởi vậy vì sao năm đó cô lại nhìn Tô Đại Lận thuận mắt như vậy? Là vì thân thế của hai người có chút giống nhau!

Mà giờ phút này, hiện tại, Cổ Dư đã muốn đi vào giai đoạn tuổi có chút thặng dư, tao nhã đi xuyên qua các vị danh nhân ở Singapore, ân ân ái ái cùng "Người chồng" phong thần tuấn lãng của mình xuất hiện ở trước mặt mọi người, thực hiện chức trách phu nhân thị trưởng của mình.

Thực hiện chức trách a, hiện tại cô đã bị lộ thân phận là vợ của Mộ Dạ Triệt, cô không thể ở trong này mà nhảy tới nhảy lui, vừa làm Mộ Dạ Triệt mất mặt, cũng làm cho chính mình mất mặt chứ? Có một câu nói như thế này, một vở hài, mệt nhất là diễn viên, lại bổ mắt người xem. Mang theo mặt nạ giả dối, ngày ngày đối đáp, chính mình lại không biết người bên ngoài liền nhìn thấy nụ cười này mà ở lại, thầm nghĩ tìm kiếm niềm vui trên người diễn viên hài.

Người xem vui vẻ, như vậy cô thì sao?

Cô hẳn là chưa đạt tới cấp bậc diễn viên hài, nhưng hẳn là cũng nhanh thôi.

"Đây là phu nhân Cổ Dư của tôi." Mộ Dạ Triệt hăng hái đang giới thiệu thân phận Cổ Dư với tổng thống Singapore, gương mặt tuấn tú ôn nhuận vẫn mang theo cười, thân thể cao ngất, phong thái hơn người đứng ở nơi đó.

"Chào ngài, thật vinh hạnh khi được gặp ngài." Cổ Dư vươn tay bắt tay cùng tổng thống Singapore, gương mặt cười đẹp như mặt trời, có tác phong tiểu thư khuê các, thậm chí làm cho ánh mắt đầu tiên mà tổng thống nhìn thấy cô là cảm giác thật kinh diễm, thật mê người.

Mà một bên, Đông Húc cũng nâng ly rượu vang nhìn cô.

Hắn có thể nhìn ra được, cô rất muốn làm tốt thân phận phu nhân thị trưởng này, công và tư rõ ràng để đi thực hiện nghĩa vụ của mình, cho rằng đây là cô đang làm việc. Nhưng không biết cô có nghĩ tới hay không, sau khi hợp đồng chấm dứt cô nên làm thế nào để xong việc?

Thân phận phu nhân thị trưởng chính thức công khai, không phải là một chuyện nhỏ, sẽ đưa tới sự chú ý của toàn thành phố, phá vỡ cuộc sống bình tĩnh của cô. Mà thị trưởng cùng phu nhân ly hôn, càng nhấc lên sóng gió, khiến truyền thông đuổi theo không buông, với năng lực của cô có thể ứng phó được sao?

"Mợ út, Đông Húc có vinh hạnh được nhảy một bản với mợ hay không?" Đông Húc mang theo sự lo lắng này mà chậm rãi đi tới phía cô, lịch sự vươn tay mời cô cùng khiêu vũ, cũng vừa cười nói: "Tuy rằng không có chuẩn bị tỉ mỉ, nhưng vừa rồi biểu hiện của cô rất được, hẳn là đã có kinh nghiệm xã giao trong các bữa tiệc."

"Ừm ~" Cổ Dư hiên ngang cười đáp lại hắn, vô cùng vui vẻ giao tay mình cho hắn, cũng rất thích nói chuyện với hắn về chuyện làm thư ký trước kia, nhưng đang lúc cô nhận cái ôm ấp của Đông Húc, chồng cô ở phía sau lại giữ cô lại, bàn tay kéo cô thật mạnh, "Điệu nhảy đầu tiên của phu nhân thị trưởng có phải nên nhảy cùng chồng mình hay không? Bản nhạc mở màn, điệu nhảy đầu tiên của chúng ta rất quan trọng với mọi người, các vị khách đang chờ đợi, a."

Mộ Dạ Triệt một tay kéo Cổ Dư vào trong lòng mình, bàn tay nhẹ đỡ lên lưng eo của cô, ánh mắt lóng lánh lửa nóng, chuyên chú đánh giá gương mặt của cô, "Biểu hiện tự nhiên một chút."

"Còn chưa đủ tự nhiên sao?" Cổ Dư phối hợp với hắn cử động hai chân, trong ánh mắt chờ mong của mọi người mà khiêu vũ một bản, kỹ thuật nhảy cũng không tệ lắm, cô thật sự thích hợp khiêu vũ bản nhạc chậm này, "Anh cảm thấy hẳn là nên như thế nào?"

"Cười." Mộ Dạ Triệt ôm sát cô mà xoay quanh, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt của cô, tựa như không thích nhìn thấy cô như vậy.

Mà trên mặt Cổ Dư từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười, cười đến co rút cả gân mặt, khóe môi nghiêng lệch, "Còn muốn cười nữa sao?"

Ánh mắt Mộ Dạ Triệt trầm xuống, "Cười so với khóc còn khó coi hơn, không thể tự nhiên một chút được sao?!" Cô gái này đang hoàn thành nhiệm vụ ư? Không có một nụ cười nào là phát ra từ nội tâm! Khó coi chết đi được!

"Vâng, vậy từ từ nào." Cổ Dư vội vàng cúi thấp đầu, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu, cười tươi nhìn hắn, "Hiện tại thì thế nào?"

Mộ Dạ Triệt thấy cô cực lực phối hợp với hắn, vô cùng có tinh thần chuyên nghiệp, liền đột nhiên có chút phiền toái, bàn tay đỡ lên lưng eo của cô hơi hơi buông lỏng, tùy cô ra sao. Bởi vì cho dù cô gái này cười thế nào, cô cũng không phát ra vui mừng từ nội tâm, mà là đeo gương mặt giả dối, hoàn thành nhiệm vụ của mình!

Hai người khiêu vũ một lát, cửa phòng khách vốn yên lặng lại đột nhiên xuất hiện thân ảnh của một người phụ nữ, mà người phụ nữ này xuất hiện thật đúng là khiến mọi người kinh ngạc, đều ngừng động tác uống rượu, khó hiểu nhìn về cửa.

--- [Full2] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - Ngoại truyện 056: Hắn là Hàn Triệt năm đó

Lâm Ngọc Nhi

Người phụ nữ không mời mà tới này đúng là Lâm Ngọc Nhi tai tiếng bay đầy trời!

Mặc một bộ lễ phục màu đen, bó sát dáng người thon thả hoàn hảo của bà ta, tóc quăn đội mũ ren, phụ trợ cho sự thần bí cùng cao quý của mình. Tay cầm túi xách LV, mười ngón tay mang nhẫn ngọc, một thân xa hoa. Giờ phút này người phụ nữ trung niên không sợ ánh mắt khác thường của mọi người, chính là thải giày cao gót, chậm rãi đi tới bên này.

Đối với điều này, lão gia Tư Chính cũng cảm thấy kinh ngạc, lập tức giận tái mặt, không quá hoan nghênh người phụ nữ này! Bởi vì ông căn bản không có mời đầu bếp của nhà mình đến tham gia bữa tiệc, mà người phụ nữ không mời mà tới này, từ trước đến nay đều mang đến chuyện xấu!

"Xin chào, Mộ thiếu gia." Ánh mắt của Lâm Ngọc Nhi vẫn nhìn chăm chú lên mặt của Mộ Dạ Triệt, mang theo nụ cười quyến rũ, thậm chí mang theo sự kinh ngạc cùng cân nhắc chợt lóe mà qua.

Đứng gần đánh giá Mộ thị trưởng trẻ tuổi, thế này Lâm Ngọc Nhi mới phát hiện hắn có chút giống với một người bạn cũ của mình, cái trán cùng ánh mắt sâu thẳm kia thật sự là quá giống! Hơn nữa chuyện phát sinh gần đây quá mức trùng hợp, khiến bà không thể không đến bữa tiệc hôm nay để gặp Mộ thị trưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn này!

"Phu nhân này là ai vậy? Thật xinh đẹp. Nhưng mà hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi." Bà lại quay đầu cười nói cùng Cổ Dư, miết mắt liếc nhìn vết sẹo hồng ở trên trán Cổ Dư một cái, đôi mắt xinh đẹp vẫn mang theo ý cười như cũ, "Hình như Mộ thiếu phu nhân bị thương, vết thương ngày đó không nặng chứ?"

Cổ Dư mỉm cười, "Thương không nặng. Không nghĩ rằng tới Singapore sẽ có người càn rỡ như vậy, dám bao trọn gói công ty đòi nợ, chỉ vì "Âm thầm thăm hỏi" bản phu nhân."

"A." Lâm Ngọc Nhi hơi nhướng mày, cười như trước, "Vậy sau này Mộ thiếu phu nhân ra ngoài nên cẩn thận rồi, gần đây trị an của Singapore không tốt lắm, dễ dàng bị đánh nhầm."

Sau đó không hề "Khách sáo" cùng Cổ Dư, xoay người hướng qua Mộ Dạ Triệt, đem trọng tâm thả lại lên người Mộ thiếu gia này, cười nhìn Mộ thiếu, "Mộ thị trưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn quả nhiên là danh bất hư truyền, tuấn tú lịch sự! Chính là không biết trong số bạn bè của cha ngài, có người nào họ Hàn không?"

Ánh mắt Mộ Dạ Triệt thâm ảm, bình tĩnh nhìn gương mặt được bảo dưỡng kỹ càng này, ánh mắt dần dần trở nên lợi hại mà tà ác, cong môi cười lạnh: "Bạn của ba tôi rất nhiều, họ Hàn cũng có một hai người. Lâm phu nhân tự mình tiến đến hôm nay, Mộ mỗ thật sự rất kinh ngạc, đúng là không biết Lâm phu nhân hôm nay vì họ Mộ mà đến, hay là đến vì họ Hàn? A. Nhưng mà phong thái của Lâm phu nhân vẫn không giảm, vẫn "Chói lọi" như cũ, thông minh hơn người."

"Trước kia Mộ thị trưởng đã gặp qua tôi?" Lâm Ngọc Nhi hơi hơi nhíu mắt lại, rồi đột nhiên có chút run sợ, không thể không xem lại chàng trai này có liên quan gì đến Hàn Vũ Ngấn không! Năm đó đứa con oan nghiệt của Hàn Vũ Ngấn là Hàn Triệt đã chết, không thể nào có khả năng lại anh tuấn như vậy mà xuất hiện trước mặt bà! Nhưng người đàn ông mà Nho Nhỏ cùng Tiêm Tiêm tranh đoạt quả thật là Mộ Dạ Triệt này!

Một người họ Mộ, ngũ quan lại có ba phần tương tự Hàn Vũ Ngấn, qua tài liệu điều tra lại không có quan hệ gì cùng Hàn Triệt năm đó! Nếu hắn chỉ có bề ngoài tương tự Hàn Vũ Ngấn, hai người không có liên quan nhau, như vậy hai đứa con gái của bà vì sao lại dây dưa cùng một chỗ với Mộ thiếu gia này?

"Trước đó không lâu, chúng ta đã gặp qua ở Cẩm thành." Mộ Dạ triệt vừa cười nói, vừa đến gần Lâm Ngọc Nhi một hai bước, cũng tự mình nâng một ly rượu hướng về vị trưởng bối này, ánh mắt phát ra tia sáng lạnh, "Lâm phu nhân tìm người điều tra bản thiếu, cũng lén chụp ảnh bản thiếu. Vừa mới đây thôi, dấu hôn ngấn trên cổ của bản thiếu cũng vừa vặn bị Lâm phu nhân chụp lại. A." Hắn tao nhã uống rượu, tiếng cười trầm thấp, khí chất mê người.

Lâm Ngọc Nhi giật mình thật mạnh, đôi mắt hiện lên một tia chột dạ.

Thì ra hắn biết bà đang âm thầm điều tra hắn!

"Nhưng mà --" Mộ Dạ Triệt buông ly rượu bên môi ra, đôi mắt lóe chút ánh sáng sắc bén, nhẹ nhàng cụng ly một chút với Lâm Ngọc Nhi, phát ra âm vang thanh thúy, nhưng tiếng vang này lại làm cho Lâm Ngọc Nhi hoảng sợ, bởi vì bà bỗng nhiên phát hiện Mộ thị trưởng ôn nhuận nho nhã này cười rất nguy hiểm --

"Nhưng mà Lâm phu nhân nhất định không có nếm thử cảm giác tuyệt vọng khi người thân tự sát trước mặt mình, tất cả mọi người đều bỏ mình mà đi cuối cùng để lại cho mình hai bàn tay trắng nhỉ? Muốn thử một lần hay không?" Mộ Dạ Triệt cười, ôn hòa đến mê người, thậm chí mang theo nụ cười nhẹ như gió thổi mây trôi, nhưng ánh mắt hắn lại lợi hại, khiến cho mặt của Lâm Ngọc Nhi biến sắc!

"Cậu?" Lâm Ngọc Nhi không ngừng lặp đi lặp lại từ này, hai chân lặng yên lui về phía sau từng bước, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm chàng trai vô cùng anh tuấn ở trước mặt này, lại không thể tin được, Lâm Ngọc Nhi bà đang từng bước rơi vào cạm bẫy mà hắn đã giăng sẵn!

Thật ra đây là một trò chơi đơn giản! Hàn Triệt mượn Tiêm Tiêm để tìm ra bà, thả câu để bà cắn, đắm chìm trong giấc mộng phú quý của mình, mà bà quả thật phái người bắt Tiêm Tiêm về thành hôn cùng lão gia Lí Quang Diệu!

Hiện tại Tiêm Tiêm đã trở mặt thành thù với bà, chỉ biết không ngừng làm bại lộ những gièm pha trước kia của bà, càng chạy càng xa với người mẹ này. Mà chuyện Lâm Ngọc Nhi cần làm tại một khắc kia, hẳn là nên cứu con gái mình về, để con gái tin tưởng người mẹ này trước, sau đó mới lại đuổi theo giấc mộng phú quý của mình! Chứ không phải là đuổi gϊếŧ Tiêm Tiêm, ý đồ dùng loại phương thức tuyệt tình này mà bức ép con gái nghe lời!

Nhưng mà hiện tại, Mộ Dạ Triệt cái gì cũng không cần làm, mẹ con bà sẽ nhìn nhau như kẻ thù, trọn đời không thể sống yên ổn!

"Hiện tại Tiêm Tiêm đang ở đâu?" Sau khi nghĩ thông suốt tất cả, bà cố gắng để sắc mặt mình thoạt nhìn thật tự nhiên, lại đè thấp âm lượng nhìn chằm chằm Mộ thị trưởng trước mặt này, "Nếu cậu đúng là Hàn Triệt năm đó, ta hi vọng cậu hiểu được, năm đó mẹ cậu tự sát là do chính cô ta không thoát khỏi vòng lẩn quẩn của mình, không trực tiếp liên quan gì đến Lâm Ngọc Nhi này."

Người phụ nữ đó tự sát thì liên quan gì đến bà? Là Hàn Vũ Ngấn nhất định phải chạy đuổi theo bà, đuổi theo muốn yêu bà, Lâm Ngọc Nhi bà có thể quản lý được tâm của Hàn Vũ Ngấn sao?

Một bên, Cổ Dư cũng bị những lời nói này mà nhăn mày lại, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc Nhi đắc ý dào dạt này, phát hiện đây là cô đã gặp qua, người phụ nữ không cần đeo mặt nạ chiến đấu!

Đây rốt cuộc là một mối quan hệ tam giác biếи ŧɦái thế nào?! Tiểu tam lại kiêu ngạo hơn so với ai khác, nhiều tuổi qua đi vẫn đắc ý bữa bãi như vậy! Khó trách năm đó tiểu Hàn Triệt lại nhớ rõ Lâm Ngọc Nhi này cả đời! Cô vẫn tin tưởng trước khi vợ chính tự sát, Lâm Ngọc Nhi này tuyệt đối đã quấy rầy Hàn gia, khiến cho một nhà Hàn thị vốn hạnh phúc mỹ mãn sớm đã bị một bóng ma phủ kín cả căn nhà!

Nếu không hiện tại Mộ Dạ Triệt đang làm cái gì?

Nhưng mà thông qua thái độ này của Lâm Ngọc Nhi, cô cũng liên tưởng đến "Tiểu tam" Lâm Tiêm Tiêm chung thân phận. Lâm Tiêm Tiêm so với mẹ mình có hơn một chút, thì đó là Lâm Tiêm Tiêm quen biết Dạ Triệt trước khi Cổ Dư cô thật sự kết hôn cùng Mộ Dạ Triệt, theo đạo đức pháp luật không có tính là bên thứ ba.

Dù sao, hiện tại cô cùng Mộ Dạ triệt là hợp đồng kết hôn giả, căn bản không tồn tại hôn nhân thật sự, cũng không có hứa hẹn nói lời yêu. Hơn nữa Mộ Dạ Triệt không thương cô chính là không thương cô, cho dù cô quen biết hắn sớm hơn Lâm Tiêm Tiêm đến hai năm thì lại như thế nào? Theo đuổi hắn thì lại như thế nào? Người đàn ông này chính là yêu Lâm Tiêm Tiêm! Hắn yêu, lấy giấy chứng nhận kết hôn mới là ý nghĩa nhất! Cân nhắc tiểu tam có tiêu chuẩn tốt nhất!

Nhưng mà cũng không sao, hiện tại bọn họ là bạn, rất tốt, rất vui vẻ, cứ thoải mái.

Vì thế cô lẳng lặng uống một ngụm rượu, gương mặt cười nhìn về "Người chồng" bên cạnh mình, không có quay đầu lại, nhìn xem hắn trả lời thế nào.

Mà Mộ Dạ Triệt, từ lúc đối mặt với thái độ bữa bãi của Lâm Ngọc Nhi, sắc mặt liền trở nên hung ác nham hiểm khiến người ta rét run, nhưng chỉ một giây sau, hắn nở nụ cười ôn nhuận, nâng ly tiếp tục cụng ly chúc mừng với Lâm Ngọc Nhi, "Vậy để cho chúng ta chúc mừng người đàn ông đó đã thua dưới tài thế mỹ mạo của Lâm phu nhân, sau đó biến mất không thấy bóng dáng. Thuận tiện để cho chúng ta chờ mong những ngày tiếp theo, nhất định sẽ khiến Lâm phu nhân trọn đời khó quên được!"

Đinh một tiếng, hắn cụng ly khiến cho bàn tay đang nâng ly của Lâm Ngọc Nhi khẽ run lên một chút, sau đo cong môi cười lạnh, tao nhã uống một ngụm rượu, rời đi, ý bảo Lâm Ngọc Nhi tùy ý.

Tại bữa tiệc này, hắn hoan nghênh Lâm Ngọc Nhi đã đến, chỉ cần bà ta không tiếp thu tiếng xấu của mình đã lan xa, hắn hoan nghênh bà ta đi khắp nơi.

Cổ Dư đi theo phía sau thân ảnh cao to của hắn, tiếp tục chồng ca vợ múa cùng hắn, nói chuyện cùng mọi người trong giới thượng lưu Singapore. Có người hỏi cô vừa rồi nói chuyện gì với Lâm phu nhân, cô liền cười nói: "Thì ra Lâm phu nhân có nguyên quán ở Vân Nam, bởi vậy đều là người Trung Quốc, cảm thấy thật tự hào."

"Vị Lâm phu nhân này thiếu chút nữa kết làm thông gia với lão gia Lí Quang Diệu, thật là có bản lĩnh." Bên cạnh lại có người cười nói, nâng ly rượu vang, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Ngọc Nhi không ai quan tâm kia một cái, "Singapore chúng ta lại cảm thấy thật hổ thẹn với người như vậy. Thật ra ngài tổng thống không nên cho người như vậy xuất hiện ở trước mặt mọi người, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng quốc tế của Singapore."

"Singapore là quốc gia pháp chế, toàn bộ công dân Singapore đều có quyền lợi xuất hiện trước mặt mọi người, đây là quyền lợi công dân của bà ấy." Ngài tổng thống bất đắc dĩ nhún nhún vai.

"Thật có lỗi, lại tạo phức tạp cho mọi người." Lão gia Tư Chính ở bên cạnh nói, đã muốn để quản gia mang theo cảnh vệ lại đây đuổi bà ta đi, "Bà ta vốn là nữ đầu bếp của chúng tôi, cho nên mới một đường thông suốt đi vào nơi này, tạo thành phức tạp cho mọi người, tôi sẽ phái người xử lý tốt chuyện này."

"Người tới là khách, Lâm phu nhân thích nơi này, vậy xin giữ bà ta lại, lão gia Tư Chính không nên cảm thấy tự trách vì điều này." Mộ Dạ Triệt cười nói, cũng vươn tay nhẹ nhàng ôm vợ Cổ Dư ở bên cạnh, lại cười nói nho nhã cùng mọi người: "Đêm nay phu nhân của tôi bay về nước, giờ tôi phải đưa cô ấy đến sân bay, mời các vị tự nhiên."

Cổ Dư cũng vội vàng cười cười với mọi người, hoàn toàn không có gì dị nghị khi bị hắn mang ra nơi này.

Thật ra hành lý của cô sớm đã thu dọn xong, về nước là chuyện bất cứ khi nào, cô tự nhiên muốn làm gì cũng được.

Vì thế buổi tối sau khi tham gia bữa tiệc này, Cổ Dư cùng Đông Húc rốt cuộc đi sân bay về nước. Mộ Dạ Triệt đi tiễn thế nhưng lại cho cô một cái ôm, tiếng nói khàn khàn, dùng lời nói của người bạn mà nói với cô: "Sau khi về nước đừng nghĩ đến sân bay đón anh, anh không biết mình khi nào thì có thể về nước. Nhưng em phải biết chăm sóc chính mình, đừng để mình bị thương nữa."

Cổ Dư gật gật đầu, cùng hắn chấm dứt cái ôm, nhìn ánh mắt tối đen của hắn.

Đương nhiên cô sẽ không để chính mình bị thương nữa, cũng không phải kẻ ngốc.

"Chúng ta đi thôi." Đông Húc ở bên cạnh đi tới dắt tay cô, kéo hành lý của hai người, mang theo Cổ Dư đi qua bên người Mộ Dạ Triệt, chuẩn bị đăng ký, "Cháu sẽ chăm sóc cô ấy, không cần lo lắng."

"Ừ." Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, nhìn theo bọn họ đi vào, nhìn bóng dáng của hai người, cho đến khi thân ảnh của hai người hoàn toàn biến mất ở trước mặt hắn, thế này hắn mới xoay người đi đến đại sảnh sân bay, rời đi.

---

truyenwiki1.com 16/12/2020.