Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 49: Kiếm x rắn x mật




SVIP Heart: [?]

SVIP Heart: [1669 tin nhắn, anh chỉ đọc đúng tin nhắn mới nhất của tôi?!]

[...] chưa xem

[...] chưa xem

[...] chưa xem

@Fate: [Cho cậu mười phút, nói tỉ mỉ chuyện của nhà Anthony.]

SVIP Heart: [Anh đúng là trùng bận rộn ha!]

@Fate: [Tối nay còn phải livestream.]

Hành tinh Azur cấp cao.

Greed mỉa mai như khí gas dễ cháy sắp bùng nổ, nhưng lời giải thích và câu hỏi của Fate như mở cửa sổ cho gió lùa vào, xua tan mọi căng thẳng trong nháy mắt.

Fate uyên bác thế mà cũng có tư liệu lịch sử không biết? Cuối cùng cũng đến thời của tôi tỏa sáng, nắm quyền hướng dẫn anh rồi?

Làn gió thoang thoảng thổi qua, xua tan đi nỗi bực bội do tin nhắn bị seen.

Trong phòng tắm hơi riêng tư, không có trùng nào khác ngoài Greed, cậu ta vẫn vô thức hếch cằm lên, hệt như đang được hàng vạn khán giả reo hò tán thưởng, bắt đầu gõ phím một cách tự mãn.

...

SVIP Heart: [Thôi, nể tình anh đã năn nỉ thành tâm thành ý như vậy, tôi cũng chả nỡ chối từ.]

[?]

SVIP Heart: [Đây là đoạn lịch sử chỉ được dạy trong chương trình học của trùng đực, cũng là một vụ bê bối với trùng đực, ahaha! Chắc quý ngài mà anh phỏng vấn chưa từng nói với anh chuyện này đâu nhỉ!]

[Nói tiếp đi, đừng để cảm xúc của trùng ảnh hưởng.]

...

Greed hậm hực hừ một tiếng, cậu ta tốn bao nhiêu công súc mới moi được chuyện này từ anh trai trùng đực của mình, vậy mà Fate lại chẳng thèm để ý.

Cậu ta bất mãn tiếp tục gõ chữ:

[Chuyện mới của anh lấy bối cảnh năm 1600 là thời điểm Tòa án Bảo vệ cũng được thành lập. Theo lịch sử Liên minh, Tòa án Bảo vệ được lập ra nhằm mục đích bảo vệ tốt hơn cho các quý ngài trùng đực yếu thế. Dẫu vậy, đây chỉ là một khuôn mẫu chính thức. Vụ việc khủng hoảng thực sự thúc đẩy việc ban hành Tòa án Bảo vệ bắt nguồn từ nhà Anthony vào năm 1600. Nhà Anthony vào thế kỷ 16 sở hữu toàn bộ Quân đoàn 1, một đội quân toàn binh sĩ thực thụ. Đáng tiếc, tổng tư lệnh của quân đoàn Anthony lại là một kẻ ngu ngốc không thể cứu chữa.]

[Gã mù quáng cuồng si một quý ngài trùng đực chẳng hề yêu thương mình. Lúc ấy, ai cũng nghi ngờ quý ngài này đã yểm bùa yêu cho tổng tư lệnh Anthony. Năm 1600, kim tiêm kích thích hormone vẫn được gọi là thuốc mê, bọn họ xét nghiệm máu cho tổng tư lệnh Anthony, tiêm huyết thanh chống nhiễu, nhưng mọi biện pháp y tế đều vô ích. Tổng tư lệnh Anthony vẫn cuồng nhiệt và bệnh hoạn si mê vị quý ngài ấy, vì vậy đã thực hiện nhiều hành động phi lý và lãng phí tài nguyên quân sự.]

[Họ tên của vị quý ngài đó không thể tìm hiểu được, hành tinh Mắt Mèo đã xóa hoàn toàn thông tin về dòng họ của ngài ấy. Theo nguồn tin của tôi, bọn họ lo ngại việc trùng tên sẽ ảnh hưởng đến... nhưng tôi thấy buồn cười khi cho rằng xóa sạch mọi thông tin về quý ngài này thì ảnh hưởng của ngài ấy cũng biến mất. Đúng là nực cười! Quay trở lại chủ đề chính, tổng tư lệnh Anthony say mê điên cuồng đã dẫn đến cái chết của vị quý ngài này. Theo ghi chép lịch sử còn sót lại, cấp bậc của vị quý ngài này không cao, thần kinh ở móc đuôi không thể nào xoa dịu tổng tư lệnh Anthony đang ở thời kỳ đỉnh cao. Cuối cùng, vị quý ngài này qua đời vì trầm cảm và lo âu nghiêm trọng.]

[Sau đó, tổng tư lệnh Anthony nổi điên. Lúc đó gã nắm giữ quyền chỉ huy quân sự của toàn bộ Quân đoàn 1, vốn là quân đoàn trùng vũ trang tư nhân của nhà Anthony, cũng vào cái năm quý ngài vô danh kia qua đời, hơn 200 trùng đực bị bắt giữ. Những quý ngài ấy có xuất thân từ dòng dõi, quân đoàn, hành tinh cấp cao và cấp trung. Tài liệu ghi nhận rằng tổng tư lệnh Anthony đang tìm kiếm một quý ngài mới để thay thế. Sau khi được đưa về chăm sóc, các quý ngài lần lượt xuất hiện triệu chứng lo âu, trầm cảm trong khoảng thời gian từ một tuần đến một tháng. Sau khi được giải cứu, họ trải qua liệu pháp tâm lý nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục trạng thái tinh thần bình thường.]

[Sau đó, Quân đoàn 1 do hành động trái đạo đức mà bị vây công, dẫn đến việc thành lập Tòa án Bảo vệ và Liên minh Thủ đô trong thế kỷ này. Tổng tư lệnh Anthony cuối cùng đã bị bắt giữ và xử tử bằng hình thức chém đầu. Dòng dõi Anthony bị phán quyết giải thể, nhưng việc giải thể không thể đánh bại chủng tộc mang dòng máu điên cuồng này. Dòng dõi Anthony phân nhánh ra, chia thành từng nhóm nhỏ, đến năm 2000, "Anthony" biến mất, nhưng con cháu vẫn còn tồn tại, cho đến nay Quân đoàn 4 và 5 vẫn còn con cháu của dòng dõi Anthony, ấy là tộc chuồn chuồn.]

[Thông tin về vị quý ngài đó không thể kiểm chứng được, nhưng những hành động kỳ quặc của tổng tư lệnh Anthony đã được ghi chép lại, trong đó có việc gã từng phong quân hàm cho vị quý ngài này trong quân đoàn của mình. Tài liệu lịch sử tôi tìm thấy bị bôi đen quá nhiều chỗ, cụ thể nguyên nhân sâu xa tôi không rõ. Tôi cược một triệu kim lư, đoạn văn anh viết trong buổi livestream trước đó đã khiến Tòa án Bảo vệ gửi cảnh cáo, đúng không?]

...

Black Shield.

Thời Tấc Cẩn hỏi hệ thống: "Có chi tiết nào trong nguyên tác giống với câu chuyện này không?"

Hệ thống lập tức tiến hành đọc lượng tử các chương hiện có thể đọc được: "Không có ạ."

Thời Tấc Cẩn trầm ngâm suy tư. Một bối cảnh được thiết lập đầy đủ như vậy, không thể chỉ để làm cảnh!

Bỗng anh nghĩ ra điều gì đó, bảo hệ thống hiển thị chương truyện gốc miêu tả lần đầu tiên hai nhân vật chính gặp nhau. Anh đọc lại kỹ lưỡng, rồi xem lại bản tóm tắt cốt truyện gốc mà hệ thống cung cấp trước đây. Kết hợp với với những hiểu biết về trùng này sau quá trình tiếp xúc, một ý tưởng mơ hồ dần hiện lên trong đầu anh.

Chẳng lẽ đây là chi tiết hợp lý mà thế giới cốt truyện tự động sửa chữa sau khi HE không trọn vẹn, dẫn đến sụp đổ?

Nếu không tại sao thụ chính đã trở thành nguyên soái, nắm quyền chỉ huy quân đoàn, nhưng vẫn phải cúi đầu trước hôn phu đã phản bội mình rồi kết hôn?

Chỉ qua những mô tả trong truyện, dễ dàng nhận ra ý đồ ban đầu của tác giả là muốn gán ghép nam chính với nhân vật mạnh nhất cả truyện.

Nhân vật mạnh nhất, nhất định phải vượt qua khuôn khổ và đủ sức chống chọi phản ứng dữ dội.

Thời Tấc Cẩn nhanh chóng ghi vào sổ tay: 1V1.

Hệ thống từng nói, nguyên tác xây dựng nhân vật ổn định, nhưng vì nửa chừng buông thả, mở ra tuyến tình cảm harem của nam chính, cố viết kết thúc hạnh phúc viên mãn.

Thời Tấc Cẩn liên kết các từ khóa lại với nhau, chậm rãi viết ra giấy.

[Mạch truyện rạn nứt, nhân vật giữ nguyên thiết lập, cách duy nhất để HE cho cặp chính là trói buộc thêm gông xiềng cho kẻ không chịu cúi đầu.]

[Thiết lập ban đầu của tác phẩm là 1V1, vậy đến giai đoạn sau, nhân vật chính phải đạt đến mức có thể chống lại cả lời cảnh cáo và đe dọa của Tòa án Bảo vệ để đảm bảo việc 1V1 diễn ra một cách suôn sẻ.]

[Sức mạnh vượt tầm kiểm soát của thế tục, chỉ có thể dẫn dắt lịch sử đến kết cục bi thảm.]

Thời Tấc Cẩn ngừng bút suy tư, rồi lại viết tiếp: [Jeanine.]

Mối quan hệ giữa hai nhân vật chính rạn nứt, nguyên nhân do Jeanine chen vào, mà kết thúc HE của cặp đôi chính cũng có công lao không nhỏ của Jeanine.

Thời Tấc Cẩn nhấp một ngụm trà nóng, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết Jeanine sẽ làm gì.

Jeanine sẽ nói với Anouchka: Đã đính hôn rồi lại đổi ý, đoán xem dư luận sẽ lên men thành gì nào?

Jeanine sẽ nói: Tôi yêu anh ấy đến mức phát cuồng, không muốn bất cứ trùng cái nào xuất hiện bên cạnh anh ấy, mà anh là tổng tư lệnh, có một quân đoàn, chẳng phải y hệt Anthony điên rồ sao?

Jeanine sẽ nói: Anh không sợ chết, vậy còn quân đoàn của anh thì sao nhỉ?

Câu chuyện sẽ tiếp tục thế này:

[Miễn là nam chính luôn giữ vững bản tâm, thụ chính sẽ dọn dẹp mọi chướng ngại vật cho cậu.]

[Nhưng đáng tiếc làm sao, nam chính không có.]

[Không có đáp lại và kiên định ủng hộ, chung quy lại chẳng khác nào buông xuôi.]

[Trên trang giấy đầy ắp những con chữ, chỉ có ý chí của nam chính nguyên tác mới có thể đánh vỡ niềm kiêu hãnh của thụ chính.]

Thời Tấc Cẩn nghĩ đến con rắn trong vườn địa đàng đã dụ dỗ Eva ăn trái táo.

Anh ghi chép ký hiệu của ba nhân vật vào sổ tay.

[Anouchka Cash: Thanh kiếm trong đá - Excalibur.]

(*) Excalibur là thanh kiếm huyền thoại của Vua Arthur, đôi khi được cho là có ẩn chứa sức mạnh huyền bí bên trong và tượng trưng cho chủ quyền hợp pháp đối với Vương quốc Anh.

[Vladimir Jeanine: Rắn - Eden.]

[Greed Grimm: ...]

Thời Tấc Cẩn viết đến đây, quay lại xem tin nhắn của Heart, cậu ta lại nhắn thêm rất nhiều.

SVIP Heart: [Sao anh lại lặn mất tăm nữa vậy hả? Chưa đến giờ livestream đâu! Mau rep tin nhắn đi!]

SVIP Heart: [Lại đi làm việc nữa hả? Êiii! Chẳng lẽ trong mắt anh chỉ có công việc thôi sao!]

SVIP Heart: [Vậy anh nghe tôi kể kế hoạch công việc gần đây của tôi đi.]

SVIP Heart: [Quá xá tuyệt vời luôn! bán chạy quá chừng! Anh đã nhận được tiền chuyển khoản chưa? Dạo này thư phụ đối xử với tôi rất hòa nhã! Khó tin thật! Ba hỏi tôi có cần thêm giúp đỡ hay không! Nhưng tôi quá hiểu, thư phụ muốn húp chung chén canh, muốn lấy danh nghĩa tập đoàn Grimm để đầu tư!]

...

SVIP Heart: [Đồ khó ưa, năm phút rồi mà anh còn chẳng thèm rep tôi! Ok, tôi nói tiếp! Tôi từ chối! Tất nhiên rồi! Tôi phải từ chối! Đây là sản nghiệp của tôi với anh! Tôi đã hứa với anh, bản quyền sẽ mãi mãi thuộc về anh. Nếu ba tôi tham gia thì tập đoàn sẽ đầu tư, thâu tóm, mua đứt rồi bán tháo, v.v... Sau cùng, bản quyền chẳng còn thuộc về tác giả gốc, chuyện này quá đỗi phổ biến.]

SVIP Heart: [ nổi tiếng thật rồi! Bán bản online tải xuống trả phí thôi là tôi cũng kiếm bộn! Có công ty điện ảnh đến hỏi mua bản quyền chuyển thể, tôi gửi hợp đồng cho anh từ ba ngày trước rồi, tên cuồng công việc kia nhớ rep tôi đấy!]

SVIP Heart: [Anh định viết bao nhiêu chữ cho câu chuyện mới của mình vậy? Tối nay bắt đầu live rồi, xem ra anh đã chịu được áp lực của Tòa án Bảo vệ, ahaha ổn áp quá nha! Nếu anh có thể viết hoàn chỉnh toàn bộ câu chuyện, anh có thể kiếm đủ kim lư để mua một hành tinh cấp cao đáng sống! Mười quân đoàn giàu có hơn anh tưởng nhiều đó!]

SVIP Heart: [Đến lúc đó chúng ta có thể bán theo khu! Phiên bản giới hạn! Ý tưởng ký tên giới hạn và sưu tầm thẻ của anh thật sáng tạo! Lần này chúng ta sẽ tiếp tục phát triển thêm nhiều kiểu thu hoạch khác nhau, đồng chí ơi, tương lai của chúng ta vô cùng xán lạn!]

...

Thời Tấc Cẩn viết ký hiệu nhân vật của cậu ta:

[Greed Grimm: Mật - đường huyết.]

Ở thế kỷ 21, trong cộng đồng người trẻ, tăng đường huyết không còn là căn bệnh hiếm gặp mà nguyên nhân có thể là do ăn quá nhiều, béo phì, ăn uống và nghỉ ngơi không có quy luật.

Greed Grimm như căn bệnh này.

Thời Tấc Cẩn chưa từng giây phút nào quên đi mối đe dọa mà cậu ta mang đến cho mình.

Kiểu trùng này, có thể cười nói tương lai chúng ta đầy tươi sáng, nhưng chỉ cần một sơ suất, sẽ biến thành đường huyết, làm rối loạn chức năng cơ thể.

Khi Jeanine thao túng nam chính, vậy Greed đang làm gì?

Có thể cậu ta chẳng làm gì cả, chỉ đứng nhìn mọi chuyện, đến lúc cần thiết thì hăng hái đổ thêm dầu vào lửa, nhìn nam chính bị áp lực đè bẹp, rồi dang rộng vòng tay, nở nụ cười ngọt ngào như không có chuyện gì xảy ra, chào đón nam chính đến ôm.

...

@Fate: [Bản quyền câu chuyện lần này, tôi dự định sẽ đấu giá công khai.]

...

Thiên hà Azur.

Greed đột ngột đứng dậy từ bồn tắm nước nóng, sắc mặt thay đổi ngay lập tức!

...

@Fate: [Cậu nói đúng, tập đoàn Grimm có tầm ảnh hưởng rộng hơn nhiều.]

@Fate: [Cảm giác kiếm được tiền và được mọi trùng chú ý quả là một niềm vui vẻ vô bờ bến.]

@Fate: [Cậu hiểu, tôi cũng hiểu. Gwen, từ trước tới nay tôi luôn theo đuổi những điều tốt nhất.]

...

Nhắn tin xong, Thời Tấc Cẩn thành thạo tắt thông báo rồi lại lao đầu vào công việc.

Chẳng mấy chốc đã 8 giờ tối.

Thời Tấc Cẩn mở livestream trước, cài ảnh nền.

Nhờ tài liệu do Heart cung cấp, Thời Tấc Cẩn mới hiểu được phần nào sự phức tạp của cốt truyện sụp đổ, đồng thời anh cũng tìm ra cách né tránh mới.

Tòa án Bảo vệ và Liên minh Thủ đô thành lập do Anthony phát điên vào năm 1600. Vậy lần này, Thời Tấc Cẩn sẽ khắc họa câu chuyện một cách sâu sắc, luận bàn về việc khi lụy tình trong tình yêu thì trùng có thể trở nên cuồng nhiệt đến mức nào.

Sau khi quý ngài chết sẽ tìm trùng thế thân? Sai rồi! Tình yêu đích thực phải điên cuồng!

Đúng vậy! Milan còn sống, Joshua sống.

Milan chết, Joshua cũng không sống nổi.

Né tránh đỉnh cao, tiên phong sáng tạo!

...

20:50, khu vực bình luận của phòng livestream đã náo nhiệt vô cùng.

Sức nóng của [bạn cùng phòng] vẫn còn đó, những bình luận xin trích đoạn đặc biệt của câu chuyện liên tục xuất hiện, nhưng phong trào khoa học viễn tưởng kinh khủng của trùng tà giáo do phe quân thư dẫn dắt cũng đang lan rộng.

[Đặt cược nào! Cùng đoán xem chương mới có xuất hiện hành tinh khoa học hay không!]

[Chốt chương mới! Joshua Warsaw có phải là tội phạm chiến tranh cấp S hay không!]

[Tin vui! Quân đoàn Tò vò bị Tòa án thẩm tra!]

[Báo cáo tiếp! Vẫn chưa tìm thấy ngài trùng đực nào!]

[Tin mới nhất! Hành tinh khoa học nào đó bị phát hiện có thực hiện thí nghiệm nhân bản bất hợp pháp!]

[Cười ra nước mắt, vậy mà có thật luôn!]

Phòng livestream chưa live đã hot, lượt xem tăng vọt lên tổng khu, lọt top streamer mới nổi trên trang chủ.

Lần này đề tài đặc biệt, ngay khi bắt đầu phát live, các quân thư nổi tiếng đang livestream ở các khu vực khác liền tắt livestream để theo dõi, cũng có trùng livestream xem livestream.

Khán giả quân thư vốn đã là fan ruột của streamer, giờ cũng bị streamer mà mình yêu thích lôi kéo pr truyện!

Quần thể hùng mạnh thầm lặng nhất trong xã hội trùng tộc, một lần nữa bị @Fate âm thầm xơi tái một miếng.

20:55.

@Fate online.

Quà tặng trong livestream tăng đột biến từ nhỏ thành lớn, giữa cơn mưa xối xả ấy, nhân vật pixel xuất hiện đúng hẹn.

@Fate: [

Tôi thuận lợi rời khỏi phòng bệnh, không gặp bất cứ cản trở nào trên đường đi, tôi lập tức nhận ra trùng cái kia chẳng nói gì cả.

Vì sao vậy?

Cái sự kỳ dị khó hiểu này khiến tôi buồn nôn, nhưng đây chỉ là chuyện đầu tiên khiến tôi buồn nôn.

Thảm họa từ cánh cổng lỗ đen đã phá hủy hoàn toàn căn cứ của Quân đoàn Tò vò 2. Quân đoàn 1 tạm thời tiếp quản việc thu nhận những trùng sống sót từ Quân đoàn 2.

Tôi cũng là một trong số đó. Trong vòng ba tháng tới, trước khi Quân đoàn Tò vò tái thiết hoàn chỉnh hành tinh căn cứ, tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ quân sự tại Quân đoàn 1.

"Từ giờ các anh đã là đồng nghiệp với quân thư của Quân đoàn 1, cố gắng giữ hòa thuận và tránh xung đột."

Lệnh mới của đoàn trưởng như cơn ác mộng.

...

Dù là trốn chạy hay ở lại đội, tôi đều phải chuẩn bị kỹ càng.

Sau khi cơ thể hồi phục, tôi lập tức thực hiện một tiểu phẫu điều chỉnh hormone cho bản thân, kiểm soát việc sản xuất hormone của tuyến thể nghiêm ngặt hơn trước đây.

Ca phẫu thuật này khiến tôi không được khỏe, hormone kích thích là một trong những hormone quan trọng giúp trùng duy trì năng lượng dồi dào.

Tôi là quân y, công việc của tôi luôn bận rộn, ca phẫu thuật này sẽ khiến tôi suy yếu một thời gian, nhưng chỉ cần tôi cố gắng vượt qua ba tháng là được.

Ngay sau khi phẫu thuật xong, tôi liền liên hệ với bạn cũ, nhờ họ chuẩn bị cho tôi một hành tinh trung chuyển để có thể tạm thời nghỉ ngơi.

Thảm họa ở cổng lỗ đen đã khiến Quân đoàn 1 phải áp dụng giới nghiêm, nhưng vì chiến hạm của Quân đoàn 2 đang vận chuyển trùng sống sót qua lại, nên chỉ cần tôi xử lý hormone ổn thỏa, rồi lấy thêm vài thẻ ID của quân thư là có thể lên tàu một cách suôn sẻ.

Bạn hỏi tôi rất dễ à?

Sao lại không?

Tôi được binh sĩ yêu mến và kính trọng, khi tôi vươn tay lấy thẻ ID của họ, họ còn hỏi tôi có cần mật mã chiến giáp hay không.

Dù là trốn hay ở lại, tôi đã chuẩn bị kỹ càng trong một đêm.

Chỉ chờ xem, khi nào trùng cấp cao kia xuất hiện.

...

Nhưng, thật bất ngờ là 10 ngày sau đó, tên trùng cấp cao đó không hề xuất hiện trước mặt tôi, giống như cuộc trò chuyện 10 phút trong phòng bệnh khi tỉnh dậy, chỉ là một giấc mơ thôi.

Tôi ẩn cư trong doanh trại của Quân đoàn 2, sống một cuộc sống chẳng khác gì ngày thường.

Tôi thực sự yêu thích cuộc sống ở Quân đoàn 2, mục tiêu cuộc đời tôi là được sống ở đây cho đến khi xuất ngũ.

Việc tên trùng cấp cao kia bặt vô âm tín khiến tôi có chút lơ là.

Tính chậm chạp và sự gắn bó với quân đoàn khiến tôi do dự và tự lừa dối bản thân, tôi tự lừa mình rằng trùng cái kia không phát hiện ra bí mật của tôi, cậu ta chỉ nhận nhầm trùng, hoặc đầu óc có vấn đề.

...

Binh lính sống sót của Quân đoàn 2 dần hồi phục, họ bận rộn hơn bao giờ hết, không chỉ phải tiêu diệt dị thú mà còn phải thay phiên nhau trở về hành tinh căn cứ ban đầu tham gia xây dựng lại.

Binh sĩ trẻ tôi cứu tên là Theodore.

Sau khi tôi ngất xỉu, anh ta cũng được đội cứu hộ của Quân đoàn 1 giải cứu thành công, khi anh ta tỉnh dậy biết chuyện thì vô cùng biết ơn tôi.

Lần thứ hai chiến đấu với dị thú, anh ta nằm trên cáng được đưa vào lều y tế của tôi.

Vừa thấy tôi, anh ta vỗ ngực bằng tay lành lặn, hứa rằng nếu sau này tôi có bất cứ khó khăn nào, anh ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ.

Tôi tiêm một mũi thuốc tê vào cơ bắp cánh tay anh ta, mặt không cảm xúc sửa sai cho anh ta: "Máu chảy đầu rơi."

"Ném xuống đất còn không bằng đào lên, ngâm trong cốc formaldehyde làm quà giáng sinh tặng tôi, cảm ơn rất nhiều."

Theodore trợn trắng mắt, đến giờ tôi vẫn chưa phân biệt được, hôm đó là do thuốc mê hay anh ta bị con dao mổ tôi giơ lên dọa ngất xỉu.

...

Cuộc sống của tôi dần dần trở lại bình thường, nhưng thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Môi trường làm việc của tôi tại Quân đoàn 2 là một tòa nhà y tế cao tầng, nhưng ở Quân đoàn 1, khu vực làm việc của tôi chỉ là một căn lều y tế rộng lớn.


Nơi này đã khác xưa, số lượng thiết bị giám sát giảm đi một nửa. Lý do là vì tôi liên tục cứu chữa binh lính, khắp nơi đều là thương binh. Các thực tập sinh và quân y trẻ tuổi vội vã chạy tới chạy lui, quân hàm và kỹ thuật của họ đều không bằng tôi. Toàn bộ nguồn lực y tế do Quân đoàn 1 chuyển đến đều do tôi sử dụng trước.

Có lần, tôi bắt gặp một quân y trẻ tuổi vì bất đắc dĩ mà lén lút lấy bộ đồ vô trùng của tôi.

Tôi nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Mối quan hệ giữa Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 lúc bấy giờ không tốt như bây giờ. Bọn họ giúp đỡ không chu đáo và đầy đủ mấy.

Trong những ngày tháng khốn khó, thỉnh thoảng đồ đạc cá nhân của tôi bị mất, nhưng tôi cũng không cảm thấy bất ngờ. Tôi đã tự phẫu thuật bản thân, lượng pheromone tiết ra rất ít, gần như không thể kích thích quân thư đeo vòng cổ pheromone.

Đồ riêng tư mất thì cũng chẳng sao.

Bình thường tôi vốn không có thói quen phụ thuộc vào một loại vật dụng hay công cụ nào trong thời gian dài.

Từ bé tôi đã quen cảnh giác với mọi thứ, ngay cả khi ở ký túc xá Quân đoàn 2, tôi cũng chỉ dùng bàn chải đánh răng một lần.

...

Thói quen kỳ quặc của tôi, trong giới quân y không phải là chuyện hiếm gặp. Nhiều quân y là trùng cái đã từng chứng kiến vô số vết thương kỳ quái và bẩn thỉu của dị thú khiến bọn họ có thêm bệnh sạch sẽ đến mức nào cũng chẳng có gì là lạ.]

Cốt truyện đến đây đã mô tả khá sát với thực tế cuộc sống của quân y. Tuy vậy một số khán giả bắt đầu lên tiếng chỉ trích việc dùng ngân sách của quân y trong phần bình luận, cho rằng cấp trên keo kiệt, không chịu trang bị máy móc y tế hiện đại.

[Má khổ quá, năm 2000 rồi, tôi vẫn còn dùng dao mổ giống ngài Milan, đám lính ngu đó không thể tự nằm xuống mở bụng sao? Cũng không thể dùng máy cưa xương trực tiếp mổ bụng, tay không cắt vảy bụng của quân thư mệt thấy mụ nội!]

[Dao mổ, cũng tính là goods nhỉ...]

[Tôi không cần cái goods kinh dị này!]

[Tự dưng áp lực ngang, còn có thể bày thẻ giới hạn đã sưu tầm. Lần sau khi trưng bày goods của ngài Milan, chẳng lẽ tôi phải bày một hàng dao mổ sáng bóng, mới và sắc bén sao?]

[Nếu anh muốn, có thể bày nội tạng trong cốc formalin.]

[Bày biện cho ngài Milan chẳng khác nào hiện trường bắt quả tang kẻ buôn lậu nội tạng!]

[...

Trừ chuyện đó ra, cuộc sống của tôi đã trở lại trạng thái bình lặng vốn có.

Mãi cho đến ngày Giáng sinh lại có chuyển biến tiếp.

Theodore được chuyển đến lều của tôi vào chính ngày lễ này.

Anh ta bị thương nặng, dịch nhầy của dị thú thấm vào vết thương ở lưng, đã lan sang một bên cánh vảy. Trong quá trình chuyển đi, dịch nhầy tiếp tục lây lan, nửa lưng của Theodore chuyển sang màu đen ghê rợn.

Vị trí vết thương phức tạp, bác sĩ quân y đầu tiên tiếp nhận không dám động dao. Lỡ tay một chút, Theodore sẽ tàn phế trên bàn mổ.

Tôi không chần chừ, dứt khoát lựa chọn bảo vệ cột sống thần kinh của Theodore, cắt bỏ toàn bộ cánh vảy bị nhiễm bệnh, gọt sạch phần thịt bị nhiễm ở nửa lưng và cắt bỏ hai đốt sống quan trọng của anh ta.

Theodore là chiến sĩ, có thể bay mà không cần cánh vảy, nhưng không thể mất đi khả năng tự chủ đứng lên và chiến đấu.

Trợ thủ của tôi hoảng sợ.

Phẫu thuật cắt bỏ cánh vảy của quân thư buộc phải có chữ ký của bản thân quân thư trên một loạt giấy bảo đảm mới được tiến hành.

Cánh vảy của trùng cái đóng vai trò quan trọng trong việc thu hút bạn đời.

Tôi đã cưỡng ép tước đi cánh vảy của Theodore, khi anh ta tỉnh dậy sẽ kiện tôi, thì tôi phải vào tù.

Tôi kiệt sức, sau khi tự phẫu thuật hormone, tôi không thể đứng lâu, cố gắng hoàn thành ca phẫu thuật cho Theodore xong, nhìn mọi thứ đều bị nhòe.

Tôi lắc đầu với trợ thủ, chỉ bảo cậu ấy mang đến một chiếc ghế mềm để tôi ngồi một lúc.

Trợ thủ thấy tôi khó chịu bèn đuổi hai trợ thủ khác và thực tập sinh đi, rồi mang đến một chiếc ghế mềm mại, cùng với tiêm dung dịch glucose và dịch dinh dưỡng. Cậu ấy quỳ xuống, tiêm cho tôi rồi bất chợt nói: "Thầy ơi, để em viết báo cáo phẫu thuật này đi."

Chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã biết ý đồ của cậu ấy, tôi không thích nói những lời cảm động: "Cậu chưa đủ trình độ làm phẫu thuật chính, hãy rèn luyện chuyên sâu thêm ba năm nữa, tôi mới cho phép cậu làm phẫu thuật cắt bỏ."

Trợ thủ không cam lòng rời đi.

Chẳng rõ dịch dinh dưỡng do trợ thủ tự tích trữ hay Quân đoàn 1 tốt bất ngờ, sau khi tiêm 2 phút, đầu óc tôi cũng tỉnh táo hơn, môi không còn tái, tay cũng ấm lên.

Tôi không thích bất cứ trùng nào chạm vào đồ của mình, tôi định cố gắng chịu đựng, đợi về ký túc xá mới mở hộp dinh dưỡng của mình.

Theodore không hôn mê quá lâu, anh ta là một tò vò, tò vò vốn có khả năng phục hồi mạnh mẽ.

Anh ta vừa tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn nằm trên bàn mổ, ánh đèn trắng lạnh chiếu rọi, Theodore chưa hết thuốc mê đã òa khóc.

Tôi có hơi hối hận, sớm biết vậy đã rời đi.

Giờ tôi không thích lại gần trùng có cảm xúc quá đà, nhưng tôi vẫn gọi anh ta khiến đồ ngốc này quay trở lại thực tại.

Anh ta thật xui xẻo, luôn tràn đầy năng lượng và lạc quan, khiến tôi luôn nhớ đến ba nuôi.

Nếu ba nuôi tôi có một đứa con, có lẽ sẽ giống như Theodore, nên tôi đối xử với anh ta có phần khác biệt.

Tôi gọi anh ta hoàn hồn.

Theodore thấy tôi, khóc dữ dội hơn, nước mắt nước mũi tèm nhem, vì thuốc mê chưa hết nên khi nói chuyện không chỉ lè lưỡi mà còn chảy nước dãi.

Anh ta nói, anh ta không cảm nhận được tứ chi, không cảm nhận được bất kỳ bộ phận nào dưới cổ hệt như chỉ có đầu là còn sống.

Anh ta nói: Phải làm sao đây, phải làm sao đây, bác sĩ Clement, cứu tôi, cứu tôi, tôi không muốn bị liệt, tôi muốn ra trận giết dị thú.

Tôi nói với anh ta: "Nín ngay không tôi cho liệt thật đấy."

Theodore ngơ ngác nhìn tôi, chẳng hiểu mô tê gì.

Tôi nói: "Anh không có bị liệt, tôi đã kịp thời cắt bỏ phần cánh vảy bị lây nhiễm, từ nay anh không thể bay lượn hay khoe đôi cánh tuyệt đẹp trước mặt quý ngài, nhưng anh vẫn có thể đứng dậy, vẫn có thể điều khiển chiến giáp, vẫn có thể tiếp tục hẹn hò với biển sao, vượt qua cánh cổng lỗ đen, trở thành một chiến binh oai hùng."

Theodore bỗng dưng gào khóc thảm thiết, tiếng khóc vang vọng khiến trùng nghe sởn gai ốc.

Theodore bắt đầu nói lảm nhảm, liên tục lặp lại lời cảm ơn.

Thuốc mê khiến Theodore trở nên mê sảng, không còn tỉnh táo.

Anh ta nói: Bác sĩ Clement, anh có thể khoét hết nội tạng của tôi để làm cốc Marline, làm bất cứ điều gì, cảm ơn anh, cảm ơn anh, chưa bao giờ có trùng nào tốt với tôi, quan tâm đến tôi như vậy.

Tác dụng của thuốc mê dần tan, Theodore bắt đầu nói những câu dài hơn: Trước khi ngất đi, tôi đã biết rằng mình có thể không bao giờ đứng dậy được nữa.

Anh ta nói: Gai nhọn của dị thú xé rách lưng tôi, tôi không bất tỉnh ngay mà có thể cảm nhận được dung dịch nấm len lỏi vào cơ thể, phá hủy khả năng phục hồi của tôi.

Anh ta nói: Lúc đó tôi hét lên với Jack, đừng cứu tôi, tôi không thể cứu được nữa. Tôi sợ khi tỉnh dậy, sẽ phải sống lay lắt trong cảnh tàn phế, cho đến khi hoàn toàn đánh mất phẩm giá và niềm kiêu hãnh của một quân thư.

Lưỡi Theodore thắt nút, gọi sai tên tôi.

Anh ta nói: Cảm ơn bác sĩ Mimen, vì đã luôn mang đến cho tôi nhiều điều kỳ tích. Bác sĩ Mimen, anh giống như vị thần bước ra từ trọng cổ tích ấy, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ rất nhiều.

Tôi im lặng lắng nghe, rồi lên tiếng: Theodore, hôm nay là Giáng sinh. Đây là ngày mà những điều kỳ tích sẽ xảy ra. Hãy tin tưởng vào bản thân, anh xứng đáng được nhận món quà kỳ tích đó. Giáng sinh vui vẻ, Theodore.

Lúc này, sau lưng tôi bỗng vang lên một tiếng động lớn, tôi giật mình đến mức ngã ngồi lại ghế mềm.

Tôi quay đầu nhìn lại, giá đỡ dụng cụ y tế ở góc lều đã đổ sập, dụng cụ y tế bừa bộn khắp nơi, băng gạc lăn lóc tứ tung.

Giữa mớ hỗn độn, một trùng cái cấp cao đứng lặng lẳng ở đó, không ai hay biết cậu ta xuất hiện từ lúc nào, cũng không rõ đã quan sát mọi thứ từ bao giờ.

Dẫu vậy sự xuất hiện của cậu ta đã khiến tôi hoàn toàn kinh hãi.

Thế nhưng khi nhìn rõ gương mặt cậu ta, tôi lại chẳng hề cảm nhận được bất cứ sự nguy hiểm nào.

Joshua Warsaw với mái tóc bạc và đôi mắt xanh vẫn như lần đầu gặp gỡ, mặc bộ quân phục thiếu tướng mới tinh, hoàn toàn không ăn nhập với căn lều tạm bợ lộn xộn này.

Mái tóc bạc bồng bềnh được chải chuốt kỹ lưỡng, trước ngực cài một bông hoa hồng xanh còn đọng nước, ăn bận xa hoa và đeo cả găng tay trắng tinh tươm.

Có điều biểu cảm của Joshua Warsaw lại trái ngược với vẻ ngoài cao quý và kiêu ngạo.

Tôi rất phản cảm với cậu ta, nhưng tại khoảnh khắc này, tôi lại có thể hiểu được biểu cảm của cậu ta.

Ba nuôi tôi không chết vì bệnh tật, ông đã bị sát hại khi đang nhận bữa ăn cứu tế rồi bị một đám côn đồ cướp bóc và đâm chết. Ông đã già yếu, bệnh tật và không còn khỏe mạnh như khi tôi còn nhỏ.

Thân hình gầy guộc nằm co ro trong vũng máu, mưa lớn ngày hôm ấy vẫn tuôn rơi, cuốn trôi đi màu đỏ thẫm, sinh mệnh tựa như dòng suối nhỏ chảy về phương xa, không bao giờ trở lại.

Ngay lúc đó, tôi không về doanh trại. Sau khi tìm thấy lũ trùng khốn nạn đó, tôi đã bắn hết ba băng đạn mang theo bên mình, tôi không giết chúng, tôi để chúng sống trong đau đớn, rồi dùng hai con dao mổ và một con dao găm lột da chúng khi chúng còn sống.

Năm ấy, mình mẩy tôi đầy máu trở về doanh trại, thầy dạy tôi giải phẫu là trùng đầu tiên phát hiện ra tôi.

Thầy sợ chết khiếp toan chạy đến, lo rằng tôi cũng bị lũ trùng khốn nạn đâm bị thương.

Tôi nói với thầy rằng: Con không bị thương, đây không phải là máu của con.

Milan, con có sao không? Sao con lại lạnh như xác chết biết đi vậy?

Milan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

...

Tôi không rõ, vì sao Joshua Warsaw lại dành cho tôi thứ tình cảm mãnh liệt đến vậy.

Tôi có thể nhìn ra, Joshua Warsaw đã cố gắng giữ bình tĩnh.

Môi cậu ta có hai vết thủng là do răng nanh cắn ra, ngón tay siết chặt lại, bàn tay đeo găng tay trắng tinh tươm dần nhuộm đỏ.

Con ngươi cậu ta biến thành mắt thú, tơ máu chằng chịt trong mắt, cặp râu dựng đứng, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú trở nên dữ tợn vì tức giận.

Tuy tôi cảnh giác nhưng cơ thể vẫn bất động.

Tôi hiểu rõ trong căn lều này, chỉ cần trùng cấp cao kia muốn, ngoài cậu ta ra không còn ai có thể sống sót.

Dưới ánh nhìn đăm đăm của tôi, cậu ta đứng sững tại chỗ, không bước lên cũng không lùi lại, giữ nguyên sự cố chấp nực cười mà tôi hoàn toàn không thể lý giải.

Bỗng cậu ta lên tiếng.

Lúc đầu tôi nghe không rõ.

Bởi vì răng cậu ta va lập cập, hệt như vừa ở nơi rất lạnh, lúc Theodore mới tỉnh dậy còn nói rõ ràng hơn cậu ta.

"Rõ ràng, rõ ràng... kỳ tích."

"Rõ ràng anh nói với em trước, đó là quà sinh nhật của em, sao anh có thể nói với trùng cái khác."

...]

[?]

Tác giả nhắn lại:

Ngủ ngon ; ;











Weibo: -酒酒丸-



Weibo: 不做咕咕鸽