*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ tẩy não sai lầm x Những Ma Vương thực sự x Trở lại đêm hoa hồng
✦✦✦"Thôi, bỏ qua chủ đề không quan trọng này đi, tin tốt không nên đến muộn." Cậu thiếu niên tóc bạc nắm chặt bàn tay trái bị thương một cách tùy ý.
[Anh] nhíu mày: "Em đang lắng nghe đây."
"Sáng nay, nhóm nghiên cứu mà anh tham gia đã thành công giải mã một bộ khóa mật mã công nghệ y tế bí mật có giá trị rất lớn ở khu Nam." Giọng cậu thiếu niên tóc bạc toát lên niềm kiêu hãnh tự nhiên của tuổi trẻ, như đang thuyết trình: "Đề tài nghiên cứu là làm mát vùng trán, loại bỏ tác dụng phụ tăng áp kết nối thần kinh."
"Belin luôn muốn thâm nhập thị trường công nghệ phần mềm ở khu Nam, giờ đây gia tộc đã giải mã được bộ khóa mật mã này, cuối cùng Belin cũng có được quân cờ để ngồi vào bàn đàm phán."
Cậu thiếu niên tóc bạc: "Chính anh đã tính toán ra phương trình của bộ khóa mật mã đó, hai giờ sau khi dự án được niêm phong và tải lên cho dòng chính, họ đã gửi cho anh toàn bộ giấy phép di cư cùng lệnh điều chuyển, ra lệnh cho anh lên chuyến hạm vũ trụ lúc 0 giờ tối nay để đến Liên minh Thủ đô."
"Cái gì... trời ạ." [Anh] ngạc nhiên mở to mắt, "Thành tích đơn lẻ của anh đã nhận được giấy phép di cư từ dòng chính? Ở... ở đây sao?"
Cậu thiếu niên tóc bạc: "Ừm."
Trong ký ức hiện có của [anh], các nguồn lực giáo dục học phủ ở hành tinh chi nhánh công ty không mấy ưu tú.
Giáo dục khai sáng của anh trai Gabriel, một nửa là tự học tư liệu học tập của dòng chính mà thư phụ đã từng học, một nửa là học công nghệ y tế cơ bản tại học phủ công ty. Thiếu niên tóc bạc trưởng thành trong môi trường học tập hạng ba mà có thể phá giải một dự án kỹ thuật quan trọng cho dòng chính, dù chỉ là dự án con thì trí tuệ và tài năng học hỏi của cậu thiếu niên tóc bạc cũng đáng được khen ngợi là trăm người có một.
[Anh] phát ra một tiếng ca ngợi dài và nhẹ nhàng, đó là âm thanh mà người ta sẽ phát ra khi chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ hoặc điều gì đó quá đỗi tuyệt vời. Dù chỉ vài phút trước, bầu không khí giữa họ vẫn còn căng thẳng. [Anh] vẫn không tiếc lời ngợi khen, ca ngợi tài năng phi thường đó: "Vùng đất băng giá cằn cỗi không thể làm mờ đi đà phát triển mạnh mẽ của anh, anh trai à, anh nên đến Liên minh Thủ đô, chắc chắn tương lai anh sẽ có những thành tựu đáng kinh ngạc."
"..." Cậu thiếu niên tóc bạc lại im lặng vài giây, đưa tay kéo nhẹ mái tóc dài qua vai của [anh], "Vừa nãy chúng ta gần như đã cãi nhau rồi, em vẫn có tâm trạng khen anh, không hỏi anh tham khảo những tài liệu nào sao?"
[Anh]: "..." Sao ông anh này còn chủ động gây sự, mong em trai nghi ngờ mình có gian lận hay không.
"Dù khó chịu với tính cách của anh, nhưng khen anh là thiên tài thì không có gì mâu thuẫn." [Anh] dừng lại một chút, nghĩ đến việc đó là anh trai, là anh trai đã chăm sóc mình bảo lâu nay bèn chủ động nhượng bộ một bước, hòa dịu bầu không khí. "Khi đạt được thành tựu to lớn, lập tức nhận được lời chúc mừng và khen ngợi vẫn tốt hơn chứ? Em ghét tính cách của anh, nhưng em cũng hy vọng anh sống tốt hơn."
"..." Cậu thiếu niên tóc bạc nở một nụ cười tiêu chuẩn bên khóe môi: "Lệnh điều chuyển này cho phép anh dùng họ Belin để gia nhập giới xã giao khoa học và công nghệ của Liên minh Thủ đô."
Cậu thiếu niên tóc bạc đưa tay không bị thương ra, vuốt nhẹ mái tóc bạc buông xuống vai của [anh]: "Lệnh điều chuyển chỉ cập nhật thân phận của anh, nhưng anh đã điền tên em vào danh sách tùy tùng, anh sẽ đưa em cùng rời khỏi khu Bắc."
"Khu cư trú mới mà dòng chính phân cho anh là một khu biệt thự trên không được xây dựng trên quỹ đạo vệ tinh của thành phố, đó từng là một trong những tài sản của hùng phụ chúng ta."
"Hệ thống cung cấp oxy và sản xuất nước của khu biệt thự hoàn toàn hướng đến môi trường sinh thái của hành tinh chính Liên minh Thủ đô, độ ẩm không khí và hàm lượng oxy tinh khiết, khu biệt thự còn có hai vườn sinh thái tự sản xuất động thực vật ăn được."
"Thực phẩm và nước sản xuất từ vườn sinh thái không chứa chất phóng xạ khoáng sản nào, sẽ không gây ra gánh nặng trao đổi chất cho các cơ quan nội tạng yếu ớt của em, sau này em ăn thức ăn gì cũng không cần phải suy nghĩ chỉ ăn một miếng, cái kia chỉ có thể uống nửa cốc nữa."
Cậu thiếu niên tóc bạc vuốt ve mái tóc bạc của [anh]. "Đến lúc đó, em có thể nuôi dị thú mà em từng thấy trên Starnet trong vườn sinh thái làm thú cưng, không phải em muốn nuôi một con dị thú thủy sinh của khu Nam sao? Anh đã viết đơn xin với cục nội chính, đặc biệt xin một đợt chỉ tiêu dị thú thí nghiệm thường gặp ở bốn vùng lớn. Anh sẽ đào một cái hồ ở khu ban công phòng ngủ chính mà em ở, thả những dị thú thủy sinh mà em thích vào đó. Qua vài năm nữa, chúng ta vượt qua giai đoạn trưởng thành, chỉ số hoạt huyết của em cao hơn chút nữa, anh sẽ giúp em thay thế buồng máu hiện tại, cấy ghép cơ quan nội tạng và mạng mạch máu hoàn toàn mới và khỏe mạnh cho em."
"Sau đó em có thể tiếp xúc bình thường với tất cả kiến thức mà mọi trùng cái khỏe mạnh đều có thể học, trải nghiệm hoạt động giải trí kích thích nào, ăn tất cả món ngon quý hiếm mà anh có thể mua cho em mà không cần lo ngại có độc."
Ngay sau đó cậu thiếu niên tóc bạc thoáng dừng lại. "Nhưng về mặt sở thích, trường quân sự thì không được. Gia tộc Belin chưa bao giờ có quân thư, ngay cả vệ sĩ gia tộc cũng là thuần dưỡng các trùng cấp thấp khác làm, còn làm quân thư thì thôi đi."
"Sariel, rời khỏi nơi này chỉ là một khởi đầu đối với chúng ta." Cậu thiếu niên tóc bạc vuốt ve mái tóc bạc của [anh], nhìn thẳng vào mắt [anh]: "Anh có tài năng này, đương nhiên phải vào học phủ của dòng chính, mang dòng họ như mang theo áo giáp, đi giành lấy vinh quang vốn thuộc về huyết mạch này."
Theo từng câu nói của cậu thiếu niên tóc bạc, ký ức và nhận thức mờ nhạt như trang giấy trắng của [anh], dần dần nhuốm màu mực sặc sỡ:
[Tôi và anh trai sinh đôi được sinh ra trên một hành tinh chi nhánh của gia tộc là một hành tinh được đánh giá cấp cao, môi trường sinh thái lạnh lẽo nguy hiểm. Chi nhánh gia tộc đóng quân tại đây, chuyên khai thác chất phóng xạ khoáng sản của hành tinh này, dùng làm thí nghiệm dược lý.
Khi còn sống thư phụ chỉ quản lý hành tinh chi nhánh sản nghiệp bên ngoài của gia tộc Belin, tất nhiên chúng tôi không có giấy phép định cư tại dòng chính ở Liên minh Thủ đô.
[Môi trường ở đây nguy hiểm, nguồn thức ăn nước uống chứa lượng lớn chất phóng xạ khoáng sản bản địa, dù đã lọc nhiều lần vẫn còn chứa một lượng nhỏ chất độc khoáng sản. Vi lượng này không ảnh hưởng đến trùng cái khỏe mạnh, nhưng đối với một á thư có khuyết tật gen như tôi, không khác gì ô nhiễm bệnh lý mãn tính.
Mỗi ngày tôi sống rất đau đớn, ăn uống như nhai đất uống lửa.
Bình thường tôi chỉ có thể hoạt động trong nhà kính đã xử lý không khí, chưa bao giờ trông thấy thế giới bên ngoài nhà kính, tôi có thể lớn đến 15 tuổi, cũng là vì thư phụ từng là trùng phụ trách tổng quản hành tinh này, sau khi thư phụ qua đời, anh trai xuất chúng đã duy trì điều kiện sống cho tôi.
Thân trùng trong gia tộc đã cố gắng bảo vệ cho tôi trưởng thành, nhưng do phải uống nước và ăn thức ăn có chứa vi lượng độc tố trong thời gian dài, cơ thể tôi phải gánh chịu gánh nặng cực lớn. Dù sống trong nhà kính được lọc không khí, cơ thể tôi vẫn thỉnh thoảng bị co giật cấp tính và ho ra máu.]
Khi ký ức và nhận thức mở rộng, [anh] bỗng cảm thấy cơ thể khó chịu, hệt như cơ thể đã lâu không được nghỉ ngơi bình thường. Cơn đau âm ỉ như những con côn trùng bò lổm ngổm khắp người.
[Anh] nắm chặt cổ áo trước ngực, cúi người thở dốc, tầm nhìn lốm đốm những chấm đen. Đột nhiên [anh] ho vài tiếng, ho ra một ngụm máu tươi. Từng mảng máu tươi lớn bắn lên tấm chăn lông của [anh], [anh] kinh ngạc che miệng:???
Dù có chạy đến mức thiếu oxy não và vỡ mạch máu, tôi cũng chưa từng ho ra máu nhiều đến vậy. Có ** ở đây, làm sao tôi có thể... **?
Lúc này.
Thiếu niên tóc bạc đưa tay ôm lấy [anh], nâng cằm [anh] lên, lấy ra một ống tiêm bơm thuốc, tiêm một mũi vào gần động mạch cổ của [anh]. Thuốc được bơm vào giúp [anh] thoát khỏi cơn đau xé tim đột ngột, [anh] vô thức nắm chặt tay cầm thuốc của thiếu niên tóc bạc như nắm lấy mảnh gỗ nổi.
Tiếng ù tai do cơn đau gây ra kéo dài rất lâu. Đến khi [anh] cuối cùng cũng thoát khỏi tiếng ồn trắng do bệnh lý và những đốm đen trong tầm nhìn, chiếc áo ngủ phía sau đã ướt đẫm mồ hôi đau đớn.
Thiếu niên tóc bạc lấy khăn tay lau vết máu bên môi cho [anh], một tay vòng qua vai [anh], tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về lưng [anh].
Ký ức như mực in tiếp tục chồng chất lên nhận thức của [anh]:
Cạnh tranh trong gia tộc Belin vô cùng khốc liệt, chỉ cần tài năng của bạn đủ mạnh, bạn còn có thể tranh giành tài nguyên từ tay con cái của dòng chính.
Kẻ vô năng không xứng nhận được sự ưu ái và chăm sóc từ tài nguyên của gia tộc.
Còn tôi, một á thư sinh ra đã khuyết tật, rõ ràng thuộc về nhóm vô năng.
Nếu không phụ thuộc vào tài năng của anh trai, cả đời tôi sẽ không thể rời khỏi hành tinh khai thác khoáng sản biên giới này, chỉ có thể sống lay lắt trong nhà kính lọc không khí, ăn uống thức ăn nước uống chứa vi lượng độc tố khoáng chất, cho đến một ngày nào đó, độc tố tích tụ quá nhiều trong cơ thể, lặng lẽ chết đi trước khi bình minh ló dạng.]
[Anh trai quả thật mang đến một tin tốt. Anh ấy là một trùng cái có tài năng, dù sinh ra ở hành tinh hoang vu lạnh giá, cũng có thể nhờ vào sự thông minh và quyết tâm để vươn lên trung tâm dòng chính, để tranh đoạt chiến thắng vốn thuộc về anh ấy từ khi sinh ra. Chỉ có tham vọng bùng cháy, khao khát thăng tiến, động lực điên cuồng mới có thể giúp chúng ta sống tốt. Tham vọng cuồng nhiệt đáng được ca ngợi.
Cảm giác đau đớn và chữa lành chồng chéo khủng khiếp khiến những nhận thức này khắc sâu vào tiềm thức của [anh], trong lòng [anh] mơ hồ hình thành một khái niệm: Dã tâm và khát vọng là liều thuốc chữa lành mọi đau khổ. Chỉ cần có thể xoá dịu nỗi đau, thoát khỏi nghịch cảnh, thì bất cứ điều gì anh trai... Gabriel làm đều đúng.]
[Bất cứ điều gì Gabriel làm đều đúng.]
Trong lúc tinh thần [anh] hoảng hốt, thiếu niên tóc bạc nắm lấy cổ tay [anh], duỗi một lưỡi dao nhỏ từ đầu ngón tay, cũng rạch một vết thương sâu đến tận xương vào lòng bàn tay [anh]. Sau đó thiếu niên tóc bạc chồng vết thương trên tay trái của mình lên vết thương trong lòng bàn tay của á thư tóc bạc, nắm chặt, máu của họ hòa vào nhau.
[Anh] cảm thấy một cảm giác buồn nôn kỳ lạ truyền đến từ lòng bàn tay. Vết thương trong lòng bàn tay của họ đang lành lại, những mô thịt như những con dòi đang bò, làm cho thịt ở lòng bàn tay của cả hai dính liền lại với nhau.
"..." [Anh] cố gắng giật mạnh cổ tay, nhưng chỉ cần [anh] động đậy một chút, nhịp tim lại tăng vọt, tai ù vang, mắt tối sầm.
Thiếu niên tóc bạc ôm lấy [anh], dùng tay còn lại che mắt [anh], khẽ nói: "Sariel, đừng sợ, dòng máu này có thể lắng nghe được kỳ tích, dòng máu này sẽ đưa em bay lên. Sariel, chúng ta chảy cùng một dòng máu, anh sẽ không bỏ rơi em, và em cũng không thể từ chối anh."
[Anh] mơ hồ nói: "Chúng ta... chảy cùng một... dòng máu... máu..."
"Đúng vậy."
Giọng thiếu niên tóc bạc nhẹ nhàng như đang ngâm thơ: "Máu lưu truyền mọi thứ trên đời, kỳ tích, thiên phú, gen. Máu chảy từ tâm thất, máu của anh chảy về tim em, máu của anh cấu tạo nên trái tim em, cũng như máu của em là đôi mắt và lưỡi mà anh dùng để chinh phục chiến thắng."
[Anh] mơ màng lặp lại: "... Máu của anh cấu tạo nên... trái tim em... máu của em... là chiến thắng của anh..."
"Sariel, dòng máu này có thể lắng nghe kỳ tích, anh sẽ truyền kỳ tích và may mắn cho em thông qua dòng máu, em sẽ gửi gắm niềm tin cho anh. Từ nay về sau, mọi đau khổ sẽ tránh xa con đường em đi qua."
"..." [Anh] vẫn giữ tư thế mở miệng thở do nửa ngạt thở, im lặng.
Vài giây sau, [anh] từ từ khép môi lại, chủ động tựa đầu vào hõm vai của thiếu niên tóc bạc, rồi vài giây nữa, [anh] cố sức nói: "Được, nghe lời anh... Em hơi... lạnh...... Anh trai, tay... lạnh."
Thiếu niên tóc bạc buông tay che mắt [anh] ra, đưa tay kéo tấm chăn lông dài phủ kín chiếc ghế mềm, ôm cả á thư và chăn vào lòng. Chính vào giây phút đó, sắc mặt Gabriel thay đổi, á thư tóc bạc đột ngột dùng sức bẻ ngược lại bàn tay đang nắm chặt của cả hai.
Sức mạnh của [anh] lớn đến mức khiến vết thương đã dính liền của họ bị xé toạc.
Trong thoáng chốc Gabriel không chút do dự bẻ gãy xương tay [anh]. Cũng chính vào lúc này, tuyến thể ở cổ nối với dây thần kinh não của Gabriel bị răng nanh của [anh] xuyên thủng.
"Ý thức" của cả hai đồng thời tấn công đối phương.
Nhưng, "ý thức" tinh thần của [anh] không hề bị cơn đau dữ dội ảnh hưởng dù chỉ một li một tí.
Trong khi đó Gabriel lại bị cú cắn cổ bất ngờ của [anh] làm cho ý thức tinh thần bị chấn động.
Trùng đực cũng giống như trùng cái có tuyến độc nằm trong răng nanh ở khoang miệng. Ống dẫn răng nanh của trùng cái tuyến độc kết nối với túi độc trong cơ thể, họ có thể như rắn độc phun nọc độc bằng cách giương răng nanh. Song, ống dẫn trong răng nanh của trùng đực lại thông với tuyến hormone, nên trong răng nanh sẽ lưu trữ một lượng nhỏ hormone.
Chỉ cần trùng đực dùng răng nanh cắn trùng cái, chủ động tiêm một lượng nhỏ hormone thì sẽ nhanh chóng kích thích kỳ động dục của trùng cái, làm cho đầu óc trùng cái rơi vào trạng thái hỗn loạn. Trùng đực cấp càng cao thì hormone càng "độc". Trong lịch sử Mắt Mèo đã ghi lại trường hợp một số quý ngài cấp cao đi tham gia Carnival để thư giãn, chỉ với một nụ hôn có dấu răng nanh mang theo hormone đã khiến một trùng cái có máu cấp A bậc cao quên mất họ của bản thân trong vòng mười giây.
Hormone của trùng đực cấp cao sẽ khiến trùng cái lập tức mất đi lý trí, đây là nền tảng không bao giờ thay đổi của xã hội trùng tộc.
Dù Gabriel phản ứng nhanh đến đâu, biết rõ mọi thứ trước mắt đều là do tinh thần tạo nên thì y vẫn khó tránh khỏi cú sốc kiến thức thông thường về hai giới tính trong thoáng chốc.
Và trong khoảnh khắc đấu tranh tinh thần với một trùng đực cấp cao, dù ý thức tinh thần của trùng đực cấp cao này đã cạn kiệt sức lực, nhưng chỉ cần trùng cái đang đấu tranh cạnh tranh có một mili giây sơ suất trong lúc tập trung tinh thần, thì búi thần kinh dày đặc của trùng đực sẽ lập tức nắm bắt được kẽ hở trong giây lát của trùng cái.
Gabriel bị [anh] lợi dụng kiến thức chủng tộc để khiến ý thức của y xảy ra sai lầm, chỉ trong một phần nghìn giây mất tập trung, [anh] đã nắm bắt được khoảnh khắc lơ đễnh trong lĩnh vực tinh thần của Gabriel.
[Anh] phản công bằng ý niệm thần kinh, trong chớp mắt, ý thức của Gabriel tối sầm lại. Giữa cơn mơ hồ, Gabriel thấy một dòng sông dài tỏa ánh bạc từ trên trời đổ xuống, tựa dải cực quang từ cung điện tiên giới, dòng sông ấy cuồn cuộn không thể cản được nhấn chìm Gabriel, tách ra lý trí của y.
Gabriel mất quyền kiểm soát tinh thần, trước khi ý thức mơ hồ dần biến mất, y nghe thấy [anh] nghĩ một câu: "..."
"Chỉ có chủng virus độc hại hành hạ suốt đời mới có thể truyền qua đường máu thành công 100%. Dùng máu để truyền? Cảnh giác với tà giáo, loại bỏ những tập tục lạc hậu, đánh đổ mê tín phong kiến, đó là trách nhiệm của mỗi người." Thời Tấc Cẩn nhẩm lại dấu ấn giáo dục đã từng uốn nắn tam quan của anh, tìm lại chính mình.
Khi thể ý thức của Gabriel chìm vào giấc ngủ sâu, cảnh sắc vườn hoa trên sân thượng xung quanh bắt đầu phai màu và tan vỡ, kiến trúc như bồ công anh bị thổi bay, bay lên và tan rã. Cuối cùng khu vực ý thức này chỉ còn lại một vùng tuyết trắng mênh mông hư vô, ở trung tâm khoảng trắng ấy chỉ còn lại một chiếc ghế sofa mèo mềm mại chở hai thể ý thức.
Thiếu niên tóc bạc - thể ý thức của Gabriel tựa vào một bên ghế sofa, mắt nhắm, đầu nghiêng sang một bên, hai tay vẫn giữ tư thế ôm lấy á thư tóc bạc nửa vòng. Á thư tóc bạc là thể ý thức của Thời Tấc Cẩn, anh tựa vào thiếu niên tóc bạc đang nhắm mắt, hít nhẹ một hơi, cố gắng vắt ra thêm một chút tinh thần.
Mệt.
Quá mệt.
Không thể suy nghĩ gì được nữa.
Hệ thống không thể xâm nhập vào tầng ý thức sâu của Thời Tấc Cẩn, nhưng trong tầng ý thức sâu đó, Gabriel lại sở hữu thiên phú vận mệnh [ước nguyện HE méo mó] cùng cấp bậc với hệ thống. Sức mạnh ô nhiễm của bùn đen đã phá hủy ba tuyến thế giới, nếu không phải lần nào lời thoại của Gabriel cũng chính xác chạm vào lằn ranh nhân cách lành mạnh của Thời Tấc Cẩn, khiến cho các chỉ lệnh được cấy vào não bộ của Thời Tấc Cẩn không thích nghi được, không thể thành công tái lập lại logic tư duy của Thời Tấc Cẩn. Nếu không...
Thời Tấc Cẩn vượt qua cơn mệt mỏi, nghĩ thầm: "Nếu không, một khi Gabriel thành công cấy ghép khái niệm vâng lời và tin tưởng vào tiềm thức của mình, sau khi chúng tôi tỉnh lại trong thực tế, Gabriel có thể khiến thân phận Destiny của tôi giữ im lặng hối lỗi, ông ta sẽ tự giải thích với Klein Gally rằng hành động tấn công đột ngột của Destiny đều là do Fate xúi giục từ phía sau."
"Fate có hận thù với ông ta nên đã xúi giục Destiny trút nỗi sợ hãi không được thân trùng giúp đỡ vượt qua tháng phát triển lên ông ta."
"Gabriel sẽ nói rõ với Klein Gally rằng ông ta không để tâm đến tất cả những cảm xúc tiêu cực của Destiny, ông ta đã vô tình làm Destiny hoảng sợ ở thành Carnival, nên hôm nay Destiny hôm nay tấn công ông ta, không có trùng nào bị thương nặng hay chết, coi như là một lần phát tiết hoảng loạn của trùng non."
"Sau đó Klein Gally sẽ lập tức đi tìm Fate - kẻ xúi giục để gây rắc rối, còn tiềm thức của tôi dưới ảnh hưởng phải vâng lời và tin tưởng mà Gabriel cấy ghép, sẽ khiến thân phận Fate đồng ý với yêu cầu bồi thường mà nghị viện Mắt Mèo đưa ra... Viễn Đông... Anouchka, hệ thống... ừm..." Thời Tấc Cẩn lẩm bẩm mấy tiếng.
Tinh thần anh đã mệt mỏi đến mức không còn sức để chịu đựng cảm xúc nghĩ mà sợ nữa, anh nghĩ một cách bình thản: "... Trực giác kỳ quái của nó sẽ phát hiện ra sự bất thường của Fate và Destiny trong một giây, rồi sợ hãi mà trực tiếp giam giữ sứ đoàn Mắt Mèo. Một AI siêu cấp có cảm xúc không bao giờ ổn định... hệ thống sẽ sợ đến mức khóc ầm ĩ... rồi cùng tổng tư lệnh Viễn Đông thông đồng với nhau... cùng nhau giam cầm sứ đoàn Mắt Mèo..."
Vẫn là... vẫn là cố gắng thêm chút nữa. Thời Tấc Cẩn hiểu rõ, nếu không thắng được trận đấu tinh thần này, kẻ phá hủy dòng thế giới thứ tư tuyệt đối không phải là Gabriel đang ở trước mặt.
Thời Tấc Cẩn lấy lại tinh thần một chút, quay đầu nhìn thể ý thức thiếu niên tóc bạc đang tựa vào lưng ghế sofa.
Anh nắm bắt thời cơ, dùng thiên phú Thánh cưỡng chế xua tan ý thức tự ngã của Gabriel, khiến Gabriel mất quyền kiểm soát chủ quyền đối với lĩnh vực tinh thần.
Thể ý thức không có tự ngã giống như một con thú hoang không có não, nó sẽ theo bản năng trốn vào khu vực thoải mái mà tiềm thức não bộ xác định, ví dụ như: Một đoạn ký ức khiến nó cảm thấy an toàn.
Bây giờ Thời Tấc Cẩn chỉ cần tìm thấy thể ý thức vô ngã mà Gabriel đã trốn vào, bóp nát nó, Gabriel ngoài đời sẽ trở thành một cái xác sống có ý thức tự chủ đã chết, nhưng não bộ và buồng tim vẫn giữ hoạt tính sinh học.
Lúc đó dù Gabriel có nhiều kế hoạch dự phòng đến đâu, Thời Tấc Cẩn cũng có thể chậm rãi lật tìm ký ức còn sót lại trong não bộ còn hoạt tính sinh học của y, lựa ra từng chút một.
Thời Tấc Cẩn mô phỏng hít thở sâu lần cuối cùng, điều động dòng sông ánh sáng thiên phú của Thánh lần nữa, biến ký ức đang ngủ say của Gabriel thành một dòng sông dài.
Thời Tấc Cẩn đứng giữa dòng sông ký ức của Gabriel, vuốt nhẹ dòng nước khiến dòng thời gian của ký ức chảy ngược.
Dòng nước chảy ngược, cho đến khi quay về bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời định sẵn của Joker: Gabriel 18 tuổi đã yêu một quý ngài cấp cao, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thời Tấc Cẩn nhắm mắt lại, bên tai vang lên âm nhạc quảng cáo náo nhiệt của Carnival, tiếng gào thét hưng phấn của vô số trùng tộc, tiếng gió rít từ đoàn xe hoa phun luồng không khí cách ly, và vô số âm thanh tràn đầy niềm vui và tình cảm đan xen thành một bản hành khúc Carnival choáng ngợp.
Nổi bật trên nền khúc hoan lạc của Carnival là giọng hét của MC Carnival, phấn khích đến mức vỡ giọng: "Buổi diễu hành đỉnh cao chỉ xuất hiện một lần trong mười năm!!"
"Chúng ta hãy chào đón quý ngài Illusion Von từ vùng sao Bắc Cực đến thưởng ngoạn thành phố Carnival số 1!!"
Thời Tấc Cẩn mở mắt, nhìn thấy cơn mưa hoa hồng đỏ rơi lả tả khắp bầu trời đêm.
Weibo: 蕾娜小布丁