Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 239: Cuộc họp - 4




"Amon." Thời Tấc Cẩn nhắc nhở, nhắm mắt lại, ngắt kết nối với những sợi thần kinh để tránh bị ảnh hưởng sâu do cảm xúc hưng phấn mất kiểm soát của Valentine. Anh chậm rãi đưa tay ấn lên cổ tay phó quan Amon, ra hiệu cho hắn dừng động tác định tiếp tục tháo cánh tay của Jeanine: "Một cổ tay là đủ rồi."

"Thất lễ." Vlad Jeanine lập tức nói, y buông chiếc cà vạt trắng ra.

Chỉ trong nháy mắt, một lời biện minh tự nhiên như hơi thở đã trào ra. Gia chủ trẻ tuổi nhà Jeanine đầy vẻ hối lỗi nói: "Hành tinh chủ của khu Đông liên minh là nơi giao tiếp xã hội sôi động nhất, khí chất và diện mạo của quý ngài Sariel khiến tôi có cảm giác như gặp lại bạn cũ ở khu Đông vậy. Tôi xin lỗi vì đã vô tình lẩm bẩm, xin cho phép tôi tiếp tục thực hiện trách nhiệm của mình trong chuyến đi này."

Vlad Jeanine vẫn giữ chặt Valentine bằng một tay.

Hệ thống phát ra hai tiếng máy móc: [Hừ, lời xin lỗi trơn tuột, dùng cái cớ dường như đã gặp họ hàng xa của thầy để bắn tỉa Sariel - theo tin đồn mồ côi từ nhỏ, ai có thể bắt được lỗi trong lời nói của trùng Liên minh Thủ đô các người chứ?]

Lúc này những hormone đặc biệt được bơm ra do cảm xúc kích động đã khiến Valentine choáng váng.

Valentine vùng vẫy trong vòng tay Vlad Jeanine, tay trái bị Jeanine giữ chặt, còn tay phải đang vung vẩy loạn xạ, lúc thì đấm vào vai Jeanine, lúc lại dùng lòng bàn tay đẩy mặt Jeanine, những ngón tay quờ quạng thỉnh thoảng đánh trúng cằm hoặc mặt Jeanine.

Valentine lầm bầm không rõ: "Buông ra... buông, không cắn đâu... Destiny... người thân... sợ, đừng sợ..."

1

Một là họ hàng, hai là ảo giác, ba là xin lỗi gọn gàng đều đã nói hết cả rồi. Phó quan Evans Amon liếc mắt không rõ ràng về phía Jeanine mặc đồ đen, hắn nghiêng đầu nhìn Sariel. Thời Tấc Cẩn gật đầu: "Buông ra đi."

Evans Amon buông vuốt thú ra. Ngay lập tức những khớp xương bị gãy trong tay gia chủ trẻ nhà Jeanine phát ra một loạt âm thanh ma sát "cọt kẹt" kỳ lạ.

Năm ngón tay phải của trùng cái đã bị nghiền nát đến mức chỉ còn lớp da thịt mỏng nối liền, bỗng nhiên năm ngón tay ấy co giật như những cái chân nhện đen đang có rúm, cong lại, duỗi thẳng rồi hồi phục.

Vlad Jeanine kích hoạt tế bào tự lành, chỉ trong hai hơi thở, xương và máu ở cổ tay phải đã được tái tạo, những khớp ngón tay méo mó lại biến thành đôi găng tay đen thanh lịch. Y nắm chặt hai tay Valentine, lần này hơi mạnh bạo hơn khi nhấc Valentine lên và tách cậu ra khỏi quý ngài Sariel.

"Không rời đi, không... không..." Valentine vừa cảm thấy lực kiềm chế tăng lên, nhãn cầu run rẩy không kiểm soát được như thể thần kinh não bị tổn thương, cậu đột ngột mở to miệng, nhưng âm thanh phát ra lại rất nhỏ: "Tôi không... muốn rời đi."

Trong cơn mê man, Valentine bỗng tăng cường độ vùng vẫy, tay chân hung hăng quơ loạn và giãy giụa về phía ngược lại. Vlad Jeanine lập tức giảm hai phần lực, tránh để Valentine tự làm gãy tay vì dùng sức mạnh bừa bãi. Y quỳ một gối phía sau Valentine, tỏ ra hơi tiến thoái lưỡng nan.

"Vẫn còn ở đây." Thời Tấc Cẩn nói với Valentine. Anh không rảnh quản cổ áo nữa, chỉ cài qua loa để không lộ cổ, rồi lập tức đưa tay ấn vai Valentine, an ủi: "Chưa rời đi, cuộc họp vẫn chưa kết thúc, nhớ không? Cuộc họp kéo dài 60 phút, chúng ta vẫn có thể nói thêm về những phát triển mới ở Viễn Đông và Mắt Mèo, bây giờ mới..."

"Đã qua ba tiếng kể từ khi cuộc họp bắt đầu." Evans Amon bất ngờ lên tiếng.

Evans Amon quỳ một gối ở phía bên kia của Sariel, một tay chống đầu gối, một tay duỗi ra bên cạnh Sariel trong tư thế sẵn sàng đỡ, chờ Sariel dựa vào tay hắn để đứng lên.

Vừa nghe đến từ khóa về thời gian, Valentine đột nhiên gồng cứng lưng, đầu bỗng ngẩng mạnh lên, cốp một tiếng, đập mạnh vào trên, Valentine hét: "Muốn nói chuyện!"

Vlad Jeanine bị tư thế kiểm soát hạn chế nên không tránh kịp, cằm bị Valentine đập mạnh vào, phản xạ của khớp hàm khiến răng y va chạm phát ra một âm thanh giòn tan: Rắc!

1

"..." Vlad Jeanine ngẩng đầu lên, vẻ mặt thoáng thẫn trong giây lát.

"... Cảm ơn lời nhắc nhở của anh, đôi khi có thể không cần nhắc nhanh như vậy." Thời Tấc Cẩn lịch sự nói với phó quan Amon.

Hệ thống: [Đôi khi thật muốn thiết lập một chế độ bảo hiểm tàn tật cho hệ thống bảo hiểm y tế của trùng quân đoàn, đặt tên hiến tặng cái miệng.]

1

Evans Amon ngậm miệng.

Thời Tấc Cẩn thay đổi cử chỉ đặt tay lên vai, ôm lấy mặt Valentine, cứng rắn bẻ thẳng cái đầu đang lắc lư loạn xạ của cậum

"Này, Valentine, Valentine, nghe đây."

Thời Tấc Cẩn nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục đang run rẩy đầy vẻ thần kinh, giọng nói trẻ trung và bình tĩnh: "Đừng vội, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, một cuộc gặp gỡ rất tốt, rất hoàn hảo, chúng ta có rất nhiều tiếng nói chung ở thời kỳ trưởng thành, một cuộc trò chuyện tuyệt vời, cậu là bạn trùng đực đầu tiên của tôi, tôi sẽ tìm cậu lần thứ hai, lần thứ ba, vô số lần."

"... Rất tốt... vô số lần... tìm... cậu." Valentine lẩm bẩm lặp lại.

"Vô số lần." Thời Tấc Cẩn nói.

Valentine giảm bớt động tác vùng vẫy: "Muốn... nói chuyện..."

Dù lúc này đồng tử của Valentine đã giãn ra, Thời Tấc Cẩn vẫn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu: "Ừ, để nói chuyện vô số lần sau này. Phải bình tĩnh lại, tiêm một mũi, vượt qua cơn mất kiểm soát hormone này một cách tốt đẹp."

"Tiêm một mũi." Valentine ngừng vùng vẫy, gương mặt đẫm nước mắt nóng bừng lên, cậu khó khăn vùi nửa mặt vào lòng bàn tay Thời Tấc Cẩn, má nóng áp vào găng tay trắng lạnh, Valentine lầm bầm: "... Mát mẻ, tốt."

Thời Tấc Cẩn khẽ thở ra, trong lòng lóe lên một cảm giác kỳ lạ, anh ngước mắt lên, gia chủ trẻ nhà Jeanine đang lặng lẽ nhìn anh, không biết đã quan sát bao lâu.

Thời Tấc Cẩn không biểu hiện điều gì bất thường, anh dùng giọng điệu lạnh nhạt của một quý ngài xa lạ với một trùng cái xa lạ: "Phiền cậu liên hệ với đội ngũ y tế phía dưới."

Sau đó Thời Tấc Cẩn dựa vào cánh tay của phó quan Amon để đứng dậy, tiện tay dựng lại chiếc ghế bị lật đổ, rồi lại cài lại cổ áo một lần nữa.

Vlad Jeanine cụp mắt xuống. "Xin đừng quá lo lắng. Trước khi xuất phát đến cuộc họp, Valentine đã diễn tập với tôi tất cả các tình huống có thể xảy ra, chúng tôi đã chuẩn bị các biện pháp tương ứng."

Vlad Jeanine nhấc Valentine dậy, đổi sang tư thế nửa đỡ bằng một tay, tay trái rảnh rang chạm vào túi áo khoác lông cừu của Valentine, hai ngón tay kẹp lấy, lấy ra một hộp thuốc lá mỏng bằng vàng cổ điển có hoa văn chạm trổ.

Vlad Jeanine bóp một cái rồi mở nắp hộp thuốc vàng mỏng, bên trong là những ống tiêm trong suốt nhỏ như điếu thuốc.

"Thuốc an thần dành riêng cho quý ngài." Vlad Jeanine giới thiệu ngắn gọn: "Rất hiếm khi có quý ngài mang theo bên mình, hôm nay Valentine đặc biệt mang theo."

"Tác dụng là ngủ mê hay bán gây mê?" Thời Tấc Cẩn quan tâm hỏi.

"Thường là ngủ mê nhưng nếu Valentine ngủ mê, đội trùng bảo vệ sẽ nhận được cảnh báo hôn mê từ việc kiểm tra nhịp tim, họ sẽ lập tức bay lên đây đưa quý ngài đi. Sau khi quý ngài hoàn toàn mất ý thức, đội trùng bảo vệ có quyền miễn trừ vi phạm nhiều điều luật để ưu tiên bảo vệ quý ngài."

Vlad Jeanine nói: "Valentine đã từng cân nhắc đến tình huống tương tự. Cậu ấy dặn tôi, nếu phát hiện trường hợp này, chỉ nên tiêm nửa liều trước. Cậu ấy sẽ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để tiếp tục cuộc họp."

Thời Tấc Cẩn không muốn nói nhiều với Jeanine dưới thân phận Sariel, chỉ gật đầu: "Được, vậy chỉ tiêm nửa liều. Chúng ta chuyển đến phòng trung tâm để tiêm cho cậu ấy, ở đó có ghế dài để nghỉ ngơi."

...

Tại phòng trung tâm của vườn trên không.

Sau khi Vlad Jeanine tiêm xong nửa liều thuốc an thần cho Valentine, cậu nằm yên trên ghế dài, đôi mắt xanh lục mờ đục dõi theo bóng bạc đứng bên cạnh.

Đồng tử mất tiêu cự chỉ có thể nhìn thấy một mảng mờ ảo, nhưng có lẽ do ánh sáng nhân tạo trong phòng quá sáng, phản chiếu lên mái tóc bạc của Thời Tấc Cẩn khiến ánh bạc nổi bật giữa một vùng mờ mịt. Valentine có thể ngơ ngác nhìn theo bất cứ hướng nào Thời Tấc Cẩn đứng.

"Thuốc an thần không có tác dụng sao?" Thời Tấc Cẩn hơi ngạc nhiên.

Anh thử đứng ở đầu ghế, nơi Valentine không thể nhìn thấy. Gần như ngay lập tức, tứ chi Valentine rã rời, áp má vào gối mềm trên ghế, cố gắng nâng đầu lên, rồi dùng đầu làm điểm tựa, gắng sức nâng nửa thân trên xoay người tìm bóng dáng kia.

Vlad Jeanine ngồi bên cạnh ghế, vẻ mặt lo lắng, đưa tay đỡ Valentine nằm xuống. Valentine liền tì trán vào tay Vlad, im lặng và khó nhọc chống lại đôi tay muốn đặt cậu nằm xuống.

Thời Tấc Cẩn đành phải bước hai bước trở lại tầm nhìn của Valentine. Lúc này Valentine mới ngừng cử động, im lặng mở to đôi mắt xanh hoàn toàn mất tiêu cự, nhìn về phía ánh bạc.

Valentine không chớp mắt, chẳng mấy chốc nước mắt và mồ hôi đã khiến khuôn mặt cậu ửng đỏ, ẩm ướt và nóng hổi.

"Cậu ấy cần bao lâu mới tỉnh táo lại?" Thời Tấc Cẩn ngồi xuống bên kia ghế, cởi một chiếc găng tay, dùng mu bàn tay chạm vào má Valentine. Vẫn nóng bỏng tay.

Vlad Jeanine cụp mắt, nói nhỏ: "Nhanh nhất là 40 phút, chậm nhất có thể mất 2 tiếng."

Thời Tấc Cẩn khựng lại, cúi đầu kiểm tra thời gian trên vòng trí não. Đã 3 tiếng trôi qua kể từ khi bắt đầu cuộc gặp, hiện tại là 11 giờ 47 phút, thời gian đã gần kề hoạt động tiếp theo trong lịch trình.

Vòng trí não của Thời Tấc Cẩn còn hiển thị thông báo: [ACC · 6 cuộc gọi nhỡ [SVIPA567 · 20 tin nhắn chưa đọc]

Evans Amon kịp thời ghé tai báo cáo: "Hai giờ trước, ngài Fate cùng với..."

Evans Amon khéo léo thay [tổng tư lệnh Viễn Đông] bằng một đại từ khác [khu thí nghiệm] để tránh rò rỉ thông tin, hắn nói: "Ngài Fate và trùng phụ trách khu thí nghiệm đã gọi điện hỏi thăm tiến độ bên này thế nào? Bên khu thí nghiệm báo cáo rằng buổi biểu diễn AI hôm nay đã kết thúc một vòng, đạt thành tích rất đẹp."

"Khu thí nghiệm hỏi liệu ngài có thể đến xem buổi trình diễn chiến giáp đúng giờ như đã định không?"

"Theo quy tắc ngài đặt ra, tôi đã báo cáo với ngài Fate và khu thí nghiệm về tình huống đặc biệt không nên làm phiền cuộc trò chuyện riêng giữa ngài và quý ngài Mắt Mèo, mọi chi tiết khác sẽ do ngài tự trao đổi."

Evans Amon dừng lại vài giây: "Chúng tôi không ngờ cuộc họp bí mật giữa ngài và quý ngài Mắt Mèo kéo dài đến vậy. Trùng phụ trách khu thí nghiệm dự định nếu sau 30 phút nữa vẫn chưa có động tĩnh gì từ ngài, họ sẽ đích thân đến đây kiểm tra tình hình."

2

"Vài phút trước, tôi đã kịp thời gửi tin nhắn cho ngài Fate và khu thí nghiệm thông báo ngài đã kết thúc cuộc trò chuyện riêng. Ngài Fate nói vẫn ưu tiên theo ý ngài."

Evans Amon tiếp tục: "Sau khi nhận được tin, trùng phụ trách khu thí nghiệm tạm thời chưa hồi âm. Tôi không chắc họ đã hủy kế hoạch đến kiểm tra an nguy của ngài hay đã lên đường."

"Thưa quý ngài Sariel, hiện tại ngài muốn ở lại chờ quý ngài Mắt Mèo tỉnh lại, hay theo lịch trình ban đầu..." Evans Amon liếc nhìn thời gian trên vòng trí não, nói: "5 phút nữa chúng ta khởi hành đến khu thí nghiệm AI. Rồi để đội cận vệ của quý ngài Mắt Mèo lên đón ngài ấy, hẹn một ngày khác..." Evans Amon nhấn giọng, vẻ mặt vô cảm: "Một buổi trà đàm có sự đồng hành của quan lễ nghi bình thường hoặc một quý ngài lớn tuổi hơn."

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn 3 tiếng cũng khiến Thời Tấc Cẩn bất ngờ, cảm giác của anh như mới trôi qua 15 phút. Thời Tấc Cẩn cúi đầu đánh dấu đã đọc tất cả tin nhắn của Anouchka và trả lời hai tin. Anh quay mặt sang, môi khẽ động, định nói với Amon: "Chúng ta..."

"Thưa quý ngài Sariel." Gia chủ Jeanine trẻ bỗng lên tiếng.

Thời Tấc Cẩn quay mặt lại.

Họ cùng ngồi trên một chiếc ghế dài rộng rãi, giữa họ là Valentine đang nằm với vẻ mặt hốt hoảng.

Gia chủ trẻ nhà Jeanine và vị quý ngài tóc bạc nhìn nhau, đôi mắt đen đối diện với đôi mắt bạc.

"Nếu bây giờ ngài rời đi mà chưa kịp đích thân trao món quà thực sự muốn tặng cho Valentine khi cậu ấy tỉnh táo, thì quả thật đáng tiếc." Vlad Jeanine nói một cách bình thản.

Thời Tấc Cẩn phân tách sự khác biệt tính cách giữa nhân cách Fate và nhân cách Sariel. Nhân cách Fate sẽ không lên tiếng bừa bãi, nhưng Sariel trẻ tuổi lại tỏ ra ngạc nhiên trước phỏng đoán vô cớ của Jeanine: "Tôi mang theo thứ gì sao?"

"Valentine gần đây luôn đau đầu về một chuyện." Vlad Jeanine nói.

"Mắt Mèo đã định sẵn việc cử học trò đến Viễn Đông du học, nhưng các học trò lại chưa có môn học và khóa học cụ thể." Vlad Jeanine nhìn chăm chú vào Sariel, mỉm cười bình thản: "Ngài Fate đã ký kết hợp tác liên quan đến khu công nghệ Prometheus với tôi. Ngài ấy chủ mới của khu công nghệ, chắc chắn sẽ để dành cho ngài một thẻ ID sinh viên nghiên cứu."

"Ngài và Valentine có mối quan hệ không tầm thường, có cả kỳ vọng lẫn hiểu lầm, trong thời gian tới còn có một cuộc gặp gỡ hòa giải nhỏ."

"Cậu ấy chưa nhận được bảng môn học nào, rất có khả năng ngài sẽ đích thân đến trao bảng môn học, cùng cậu ấy chọn môn, cùng nhau nghiên cứu học tập, thắt chặt tình hữu nghị giữa hai khu vực và hai bên. Món quà này rất phù hợp để ngài và Valentine hàn gắn quan hệ." Vlad Jeanine nói: "Ngài vừa an ủi Valentine, bảo rằng chỉ mới trao đổi tiếng nói chung của thời kỳ trưởng thành, chắc là chưa kịp đưa ra món quà này."

"Trong suốt những năm tôi quen biết cậu ấy, Valentine chưa từng vui mừng đến mức..." Vlad Jeanine nhìn thẳng vào đôi mắt bạc kia, nhịp điệu chậm lại một nhịp, cắn từng âm tiết như thơ ca: "... Không biết phải làm sao khi gặp ai như hôm nay."

"Trong lịch sử, hiếm khi có trùng đực nào chỉ vì quá vui mừng mà xuất hiện biểu hiện hưng phấn, Valentine chắc chắn đã xem ngài như anh em ruột thịt của mình."

"Nếu còn dư dả thời gian, tôi tha thiết đề nghị ngài dành chút thời gian chờ Valentine tỉnh lại." Vlad Jeanine nói một cách lịch thiệp: "Nếu thực sự gấp thì cũng không sao, tôi sẽ giải thích rõ ràng với Valentine khi cậu ấy tỉnh lại."

[Thật phiền phức, trùng này nói gì cũng như bắt chẹt người ta.] Hệ thống lẩm bẩm phàn nàn: [Em ghét trùng Liên minh Thủ đô. Mười ngàn chữ!]

"..." Thời Tấc Cẩn vốn đã định đợi Valentine tỉnh lại, dặn dò vài câu rồi mới đi. Giờ Jeanine vừa lên tiếng, bảy phần ý định ở lại của anh đã giảm xuống còn một. Trước khi Gabriel trở thành lá bài, trong mạng lưới quan hệ của Valentine ở nguyên tác, những nhân vật khó đối phó nhất là Cash và Jeanine.

Thời Tấc Cẩn nắm chắc nhân vật Sariel, thể hiện rõ cảm xúc lạnh nhạt: "Cậu nhạy bén đến mức hơi sắc bén đấy."

"Sắc bén hơn một chút mới có thể giúp ích nhiều hơn." Vlad Jeanine nói. "Cậu ấy mời tôi cùng đi họp ngắn, chính là vì thế, Valentine hy vọng tôi có thể giúp cậu ấy đàm phán một số yêu cầu vào thời điểm quan trọng."

Nụ cười của Vlad Jeanine lan tỏa đến đôi mắt, khóe mắt cong lên nhẹ nhàng, đồng tử đen sâu thẳm khiến trùng nào cũng khó phân biệt được liệu con ngươi của y là tròn hay mắt thú.

"Quan sát và giải mã từ nhỏ đã là bạn của tôi." Giọng Vlad Jeanine nhẹ đi một chút, y nhìn vào đôi mắt bạc đó: "Đây là bản tính của tôi."

[Ơ.] Hệ thống bỗng nhiên lại vang lên bên tai Thời Tấc Cẩn. [Đệt! 0,5%! 1%! 1,5% đệt đệt thầy Thời ơi!!! Thanh tiến độ của Jeanine đang chuyển động!!! Lá bài của cậu ta mở ra điểm cốt truyện và chương nguyên tác à???... Ủa... ừm... Thì ra góc nhìn tiếp theo về vụ chạy trốn của Valentine ở bên này à.]

"Tôi hy vọng ngài có thể ở lại ngồi thêm một lúc nữa." Vlad Jeanine mỉm cười: "Valentine đang cố gắng lấy lại tinh thần."