Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 238: Cuộc họp - 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Valentine Von không thốt nên lời, chỉ biết gật đầu lia lịa rồi lau nước mắt.

Những sợi thần kinh kết nối bừng sáng lên ánh sáng cộng hưởng. Valentine Von nhắm mắt lại, để giác quan tinh thần chìm vào đại dương ánh sáng ấy.

[...

"Con ước ông mặt trời sẽ xuất hiện mỗi ngày, xua tan sự ẩm ướt và rêu xanh ở các góc, làm tan chảy những ống nước đóng băng. Con ước rằng sẽ không còn ai trong viện bị trượt ngã vì nước đọng và tuyết nữa. Mùa xuân ơi, mùa xuân ơi, xin hãy mau đến."

Trong một vầng hào quang dịu dàng không chói mắt.

Valentine Von nhìn thấy một đứa trẻ tóc đen đang quay lưng lại.

Trước mặt đứa trẻ tóc đen là một chiếc bàn nhựa cũ kỹ. Trên bàn bày biện phong phú bánh ngọt trái cây, đĩa và nĩa nhựa, kẹo màu sắc rực rỡ đóng gói rời, đồ ăn vặt lung tung, bánh bao vuông và bánh ngô xếp thành đống nhỏ, vài nồi lớn thức ăn hầm nóng hổi, hai giỏ trứng luộc và ngô.

Tầm nhìn của Valentine cao hơn, vượt qua đỉnh đầu của đứa trẻ tóc đen, cậu nhìn thấy trước mặt đứa trẻ chỉ có duy nhất một bát sủi cảo và bột mì.

Cùng với giọng nói non nớt của trẻ con nghiêm túc đọc những lời ước, lấy bóng lưng của đứa trẻ làm trung tâm, khung cảnh bữa tiệc sinh nhật trong ký ức ngày càng hoàn chỉnh.

Trong nháy mắt Valentine Von đứng một mình trong gian phòng lớn cũ kỹ được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Phòng không lớn không nhỏ, ở giữa đặt một chiếc bàn tròn nhựa cũ, bên tường xếp những tủ sách thấp dài, phía trên tủ sách dán không ít ảnh chụp quyên góp. Ánh đèn trong phòng vàng nhạt mờ ảo, có mùi thơm ấm áp của thức ăn.

Vị trí chính của bàn ngồi một người phụ nữ trung niên mặc áo len dày, ngồi cũng cao chỉ cần nhìn qua đã biết cơ thể chắc nịch, khỏe mạnh đầy sức sống. Xung quanh bàn tròn là một vòng trẻ con cao thấp khác nhau, chúng vỗ tay đồng loạt quanh bàn nhựa, cùng nhau hát bài hát sinh nhật lạc nhịp về phía đứa trẻ tóc đen.

Giác quan và ký ức của Valentine Von như những sợi dây điện bị đoản mạch nhiều ngày, bỗng nhiên được thông điện trở lại.

Cậu nhớ ra thêm nhiều ký ức về Trái Đất, phân biệt được chi tiết trong hồi ức: Người lớn ở vị trí chính là người miền Bắc, chắc chắn rất chăm chỉ và có thể chịu đựng gian khổ, bà có đôi bàn tay dày dặn và đôi mắt kiên cường có thể đánh bại mọi khó khăn. Bọn trẻ quanh bàn đều mặc đồng phục áo len cũ kỹ quần đen giống nhau, chúng đều để kiểu tóc ngắn dễ chăm sóc, tay chân và cổ áo sạch sẽ gọn gàng, nhưng diện mạo không có chút tương đồng nào. Valentine Von hiểu ra, đồng hương của cậu hồi nhỏ sống trong một viện mồ côi cũ kỹ.

["Tiểu Cẩn, nói ra điều ước thì sẽ không linh nghiệm đâu." Mẹ viện trưởng đưa tay xoa đầu đứa trẻ tóc đen: "Hãy ước một điều ước mới đi, không được lặp lại."

Đứa trẻ tóc đen khó hiểu hỏi: "Tại sao không thể ước lặp lại điều ước ạ?"

"Bởi vì điều ước trước của con đã không linh nghiệm rồi." Mẹ viện trưởng hiền từ nói: "Nếu một con đường không thể đi qua, đừng cứ đâm đầu vào tường mà lập tức tìm lối đi mới. Thời gian là thứ rất quý giá, chúng ta phải biết trân trọng."

Đứa trẻ tóc đen suy nghĩ.

"Tiểu Cẩn! Điều ước mới hãy ước một cái phích nước nóng mới đi! Phích nước nóng ở phòng ngủ của chúng ta đều không còn giữ nhiệt nữa!" "Đi ra đi! A Cẩn! Ước tiền đi! Chú bán hàng ở cửa hàng tạp hóa mới nhập về bộ bài Street Fighter mới! Siêu ngầu luôn!" "Không được không được, phải ước quần áo mới!" "Ước con quay yoyo đi! Cửa hàng tạp hóa trước cổng trường vừa nhập về con quay yoyo phát sáng mới! A Cẩn ước cái này đi ước cái này!" "Ước cặp sách mới đi! Chúng ta sẽ thay phiên nhau đeo!" Lũ trẻ xung quanh bàn nhựa hò hét ầm ĩ đưa ra ý kiến.]

Valentine Von ngẩn ngơ nhìn, tiếng ồn ào náo nhiệt của trẻ con dường như phá vỡ một loại giới hạn nào đó, những ký ức thời thơ ấu của con người đã biến mất từ lâu dần nổi lên. Valentine Von nhớ ra điều ước sinh nhật lúc 6 tuổi của mình: [Con ước ba mẹ mau khỏe lại, đón con về nhà. Con không muốn sống ở nhà chú, đói quá... cô đơn quá, chẳng có ai nói chuyện với con.]

[...

"Thật sự không thể ước mùa xuân sao ạ?" Đứa trẻ tóc đen suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói đầy khó xử: "Dạo này cứ mưa tuyết suốt, mỗi ngày anh An và chị Thục đều phải chịu mưa lạnh để dọn tuyết, không dọn chúng ta sẽ không thể ra ngoài đi học. Dì phải đi vào thành phố làm việc và quyên góp mỗi ngày, hôm kia dì còn bị trẹo chân, cả rượu xoa bóp cũng sắp hết rồi. Nếu mặt trời và mùa xuân trở lại vào ngày mai, mọi người sẽ không phải vất vả nữa."

"Không được." Mẹ viện trưởng đành phải giải thích: "Năm nay vùng chúng ta gặp phải đợt tuyết rơi dày hiếm thấy, dự báo thời tiết nói một tháng tới vẫn sẽ tiếp tục mưa tuyết, mặt trời và mùa xuân sẽ đến muộn rất lâu đấy."

Đứa trẻ tóc đen phát ra một tiếng "à" nhẹ nhàng.

Nó nói với vẻ chán nản: "Vậy thì thôi, một tháng dài quá, con sẽ lớn mất."

Mẹ viện trưởng xoa mái tóc đen của đứa trẻ, cười bảo: "Sao lại thế được? Đừng lo lắng, bước chân của mùa xuân và mặt trời nhẹ tênh, chắc chắn sẽ đến trước khi con lớn."

"Hôm nay là ngày sinh của con, thế giới sẽ lắng nghe tiếng nói của con và gửi món quà đến cuộc đời tương lai của con. Hãy ước một điều ước mới đi, nghĩ kỹ một điều ước thật sự muốn trong sinh nhật."

Đứa trẻ tóc đen chắp tay cầu nguyện, thổi tắt nến trong tiếng ồn ào "Làm siêu nhân điện quang đi!", "Làm robot biến hình đi!", "Làm cảnh sát mèo đen đi!"]

Đoạn ký ức này kết thúc phát lại trong tiếng hát "Chúc mừng sinh nhật" vui vẻ rộn ràng.

Giác quan của Valentine Von vô thức nghiêng về phía trước, vẫn muốn ở lại trong căn phòng lớn cũ kỹ gọn gàng đó thêm một lúc, nghe ngôn ngữ quen thuộc, ngửi mùi thơm của thức ăn ngày xưa.

Nhưng chưa kịp để cậu cảm thấy buồn vô cớ, một mảnh ký ức mới hóa thành ánh sáng dịu dàng mới từ trên xuống dưới, bao phủ lấy cậu.

Valentine Von vô thức nheo mắt lại rồi mở ra, trước mắt là một màn sáng trong vắt.

Ở trung tâm vầng sáng có một khu nhà cũ, tường gạch đỏ ngói xanh, trong sân có một cây hồng giòn già cỗi, một bên sân phơi chăn đệm và quần áo ngoài màu sắc rực rỡ khác nhau, trước cổng sân là mẹ viện trưởng đứng đó.

Trước mặt mẹ viện trưởng, một thiếu niên tóc đen khoảng 15 tuổi quay lưng về phía Valentine Von.

Thiếu niên tóc đen đưa tay đưa cái gì đó cho mẹ viện trưởng, nói: "Dì ơi, đây là tiền trợ cấp hàng tháng trường phát, tổng cộng 2000, dì xem nên sửa bồn nước hay ống dẫn nhiệt cho viện, sắp đến tháng 10 rồi, nhiệt độ vừa giảm, chi phí thuê thợ sẽ tăng lên đấy."

"2000? Tháng trước còn 800, sao tháng này lại thành 2000 rồi? Trường con học dì còn lạ gì? Nếu không phải vì thành tích của con ổn định, hàng năm đứng đầu khối suốt mấy năm cấp 1 cấp 2, họ sợ con bị trường khác lôi kéo mất, mới chịu móc hầu bao ra 800 làm trợ cấp sinh hoạt cho con. Học bổng của các trường khác trong thành phố nhỏ này tối đa cũng chỉ có 400 thôi! 1200 còn lại trong thẻ ở đâu ra vậy?"

Mẹ viện trưởng cau mày, nhét lại thẻ ngân hàng vào tay cậu thiếu niên tóc đen.

"Con lại lén đi làm thêm phải không? Cấp 3 là giai đoạn then chốt, con phải dành nhiều tâm sức cho việc học. Trường cấp học bổng là để con ăn uống, ăn mặc tử tế. Chuyện trong viện đâu cần con lo!"

Cậu thiếu niên tóc đen đang trong giai đoạn dậy thì, vóc dáng cao gầy, vai lưng mảnh khảnh. Gió cuối tháng 9 thổi qua, chiếc đồng phục rộng thùng thình dán sát vào eo, thân hình như cây trúc non vừa mới nhú lên khỏi mặt đất vào mùa xuân, gầy nhưng không yếu, tràn đầy sức sống nhưng sức lực không bằng được mẹ viện trưởng vốn quen lao động, bà túm chặt tay cậu thiếu niên khiến cậu không thể giằng ra được.

Cậu thiếu niên tóc đen bất đắc dĩ nói: "Làm gì có chuyện đó. Dì đừng nghĩ nhiều, tháng trước tỉnh tổ chức cuộc thi liên môn cho các trường trọng điểm, con đoạt giải ba. Kết quả chưa công bố nên con chưa nói. Tuần trước điểm về, chỉ có mình con vào top 3 trong trường, tháng này hiệu trưởng thưởng thêm lì xì. Tiền ngoài dự kiến, mọi người cùng chia. Viện có thể dùng, có thể dùng mà."

Mẹ viện trưởng nửa tin nửa ngờ: "Chỉ thi một cuộc thi cấp tỉnh giải ba mà có nhiều tiền vậy sao? Thật sự không phải lén đi làm thêm?"

Cậu thiếu niên tóc đen gật đầu, giọng nói tự tin phơi phới: "Không có gì kiếm tiền nhiều hơn kiến thức... Ui da!"

Mẹ viện trưởng vươn tay đánh cậu một cái: "Bây giờ nhiệm vụ chính của con là học tập!"

Cậu thiếu niên tóc đen xoa cánh tay, nhún vai trở nên ngoan ngoãn hơn một chút: "Vâng. Dì cứ yên tâm dùng số tiền này đi, đừng lo lắng quá về bữa ăn của con ở trường. Thẻ ăn của con có thể quẹt ở căng tin giáo viên, giáo viên chủ nhiệm và các thầy cô bộ môn khác cũng rất quan tâm con, một ngày ba bữa đều có thịt."

"Tốt, tốt. Thế là tốt rồi, con phải học hành cho giỏi, chỉ có học mới có thể thành tài, kiến thức học rồi mới có thể giúp con..." Mẹ viện trưởng lẩm bẩm.

Cậu thiếu niên tóc đen hiền hòa tiếp lời: "Có thể giúp con mở mang tầm mắt ngắm nhìn thế giới, không sợ chướng ngại và hoang mang, kiến thức là khiên và gươm, có thể giúp cuộc đời thênh thang, không bị lời nói nguy hiểm ảnh hưởng, mãi luôn có đường lui."

Đoạn hồi ức này kết thúc, đoạn hồi ức thứ ba nhanh chóng ập đến.

Valentine Von ngạc nhiên, đoạn hồi ức thứ ba khác với hai đoạn trước, lần này hồi ức là di động!

Khung cảnh hồi ức đầu tiên xuất hiện là một con hẻm tối tăm, đi qua con hẻm là những tòa nhà cũ xây dựng trái phép, trời tối đen chỉ lác đác vài hộ gia đình trong khu chung cư còn bật đèn.

[...

Dưới màn đêm, cậu thiếu niên tóc đen hơi thở dốc chạy qua con hẻm chất đầy đồ phế thải, dừng lại ở cửa sau một tòa chung cư cao 10 tầng, nhưng chỉ có 3 hộ còn sáng đèn.

Cậu chống tay lên đầu gối thở hổn hển.

Cậu thiếu niên tóc đen không mặc đồng phục, trong đêm hè oi bức lại bất thường mặc một chiếc áo đen dài tay và quần đen, đôi giày công trường cỡ to hơi không hợp, dây giày được buộc chặt quanh mắt cá chân. Đôi tay chống lên đầu gối, một tay cầm một chiếc điện thoại nắp trượt, một tay nắm chặt đôi găng tay da cũ.

Túi sau của chiếc quần công nhân phồng lên, có gì đó nhét bên trong.]

Valentine Von nghe thấy tiếng vang của đoạn hồi ức này: Đôi giày công trình cũ không vừa chân này 25 đồng, găng tay là đồ cũ đặc biệt mua từ trạm thu mua phế liệu, chiếc điện thoại cũ trị giá 150 đồng chứa thông tin liên lạc của tất cả anh chị em đã được nhận nuôi. Đêm nay, tôi nhận được cuộc gọi cầu cứu từ cô em gái đã rời viện.

[...

Cậu thiếu niên tóc đen nghỉ ngơi hơn 10 giây, lấy từ trong túi ra một chiếc khẩu trang nhà máy che kín mặt đeo vào, rồi đeo găng tay, thân hình nhanh nhẹn và thành thạo trèo lên các mái hiên xây dựng trái phép của từng tầng tòa nhà cũ, leo vào ban công tầng 3 của một căn hộ không lắp cửa chống trộm.]

Lần này, Valentine Von cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của cậu thiếu niên tóc đen khi cậu trèo lên tòa nhà, khuôn mặt đó có đến 6 phần giống với Destiny đã đến gặp mặt.

Khi hồi ức tiếp diễn, Valentine Von đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rưng rức của trẻ con, tiếng khóc rất kỳ lạ, xen lẫn vài tiếng "Ư... ưm..." không rõ ràng.

[...

Cậu thiếu niên tóc đen nhẹ nhàng leo vào ban công, lặng lẽ đi qua phòng khách không bật đèn.]

Valentine Von thấy trên tường phòng khách treo nhiều bức ảnh, phần lớn là ảnh một cặp vợ chồng trông hiền từ chụp cùng những đứa trẻ và thiếu niên thiếu nữ có ngoại hình khác nhau, chính giữa treo bức ảnh cưới của cặp vợ chồng hiền từ khi còn trẻ, dưới bức ảnh cưới đặt một chiếc TV và máy tính để bàn.

Tiếp theo Valentine Von thấy cậu thiếu niên tóc đen sờ soạng đến phòng tắm duy nhất còn sáng đèn, cửa phòng tắm là cửa trượt, bên trong vọng ra tiếng khóc rưng rức đặc trưng của trẻ con và tiếng cười của một người đàn ông trưởng thành.

Valentine Von lúc này mới chợt nhận ra điều gì đó, ngay khi cậu nhận ra điều then chốt, nhân vật chính trong hồi ức đã lấy từ túi quần công nhân ra một sợi xích sắt mỏng đã gỉ quấn quanh găng tay.

[...

Cậu thiếu niên tóc đen lặng lẽ đẩy cửa mở, giơ nắm đấm quấn xích sắt mỏng lên như đã luyện tập hàng ngàn vạn lần, chính xác đấm vào gáy người đàn ông. Ngay lập tức cậu thiếu niên tóc đen kéo mạnh rèm che bồn tắm, che đi ánh mắt vừa hoảng sợ vừa vui mừng của đứa trẻ trong bồn tắm.]

Trong ba đoạn hồi ức mà Valentine Von nhìn thấy, cậu thiếu niên tóc đen tuyệt đối không phải kiểu người rất khỏe mạnh, thân hình gầy gò như cây trúc, các mạch máu trên mu bàn tay rõ rệt, xương cổ tay nhô ra.

Nhưng trong đoạn hồi ức này, cậu thiếu niên tóc đen ra tay trước, một tay nắm chặt xích sắt đánh người trưởng thành ngã lăn ra kêu thảm thiết, cậu không để người đàn ông này đứng dậy dù chỉ một giây.

Bàn tay gầy guộc của thiếu niên đè chặt và bóp cổ người đàn ông trưởng thành, mu bàn tay cậu nổi lên một mảng gân xanh dữ tợn, cậu run rẩy nhưng bàn tay đó lại ổn định, vững chắc và mạnh mẽ một cách không thể tưởng tượng được.

Valentine Von lại một lần nữa nghĩ đến cây trúc non mới mọc. Cây trúc xanh gầy guộc vươn mình phá đất mà lên, thân mỏng manh, cành non yếu ớt, nhưng chứa đựng sức mạnh giận dữ có thể đâm thủng đá, thề phải đâm xuyên qua mọi bất công và ác ý, vươn lên trời cao mà sinh sôi.

[...

Cậu thiếu niên tóc đen bóp cổ người đàn ông, tay còn lại quấn xích sắt đánh nhanh mạnh và chính xác lên người đàn ông, chẳng mấy chốc người đàn ông mất hết sức chống cự, xác định người đàn ông đã mất khả năng đứng dậy và phản kháng, cậu thiếu niên tóc đen mới đứng lên, cậu tháo xích sắt ra, đổi xích sang tay kia. Tay trái cậu run rẩy không ngừng, gần như không thể nắm lại được.

Người đàn ông vẫn còn tỉnh táo, hễ cố gắng quay đầu lại, thiếu niên lập tức dùng xích sắt quất mạnh vào vết thương trên lưng người đàn ông.

Người đàn ông không thể quay đầu lại để nhìn xem ai đã tấn công mình, gã chỉ có thể gào lên cầu cứu, nhưng chỉ kêu được hai tiếng, người đàn ông không kêu nữa, bắt đầu dùng tứ chi bị thương cố gắng bò ra ngoài phòng tắm.]

Valentine Von lập tức nhớ ra, tòa chung cư này hầu như không có mấy hộ dân sống! Tuyệt đối sẽ không có ai nghe thấy tiếng kêu khóc của kẻ dâm ô!

Trong giây lát, cậu cảm thấy vừa sảng khoái vừa buồn nôn, kẻ dâm ô đặc biệt chọn tòa chung cư ít dân cư để định cư, có thể thấy gã ấp ủ ý đồ gì.

Nhưng Valentine Von nhìn một lúc, có chút không hiểu.

Cậu thiếu niên tóc đen không ngăn cản người đàn ông bò ra ngoài phòng tắm, trong phòng khách có một chiếc điện thoại bàn!

Không chỉ vậy, mỗi khi người đàn ông bò rồi dừng lại, trong bầu không khí tĩnh lặng, cậu thiếu niên tóc đen đứng sau lưng người đàn ông sẽ cố tình tạo ra tiếng động của sợi xích.

Tiếng xích sắt kích động nỗi sợ hãi trong lòng người đàn ông, dù đau đớn đến mấy gã vẫn cố bò đi.

Mỗi khi người đàn ông dừng lại, tiếng xích lại vang lên trong phòng khách tối om: "Leng keng... leng keng..."

Âm thanh của xích sắt như tiếng gầm thấp của dã thú trước khi săn mồi, mỗi lần vang lên là một lần đau đớn ập đến. Thiếu niên tóc đen vô cảm kéo lê sợi xích, ép buộc người đàn ông phải gọi cảnh sát.

Chẳng mấy chốc, người đàn ông đã bò đến chiếc điện thoại bàn trong phòng khách, run rẩy kéo dây điện thoại xuống và bấm số. Ngay khi có tiếng trả lời, gã điên cuồng hét lên có cướp giết người xâm nhập nhà.

Phòng khách tối om yên ắng đến lạ, Valentine Von có thể nghe thấy tiếng cảnh sát hỏi địa chỉ qua điện thoại bàn.

[...

"...15 phút nữa chúng tôi sẽ đến, xin hãy giữ máy..."

Thiếu niên tóc đen rút dây điện thoại, đặt chân lên lưng người đàn ông, cúi xuống vòng tay qua cổ gã, vụng về thử bóp cổ. Chẳng mấy chốc, người đàn ông đã trợn ngược mắt và ngất đi. Thiếu niên xoay đầu người đàn ông lại, tát hai cái để kiểm tra phản ứng.

Người đàn ông không có động tĩnh gì.

Trong căn phòng tối mờ vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng rời đi, từ gần đến xa cho đến khi biến mất.

Mười giây im lặng trôi qua.

Đột nhiên, nhãn cầu dưới mí mắt của người đàn ông đang nằm trên sàn khẽ động đậy, gã thận trọng hé mắt.]

"!" Tim Valentine Von thót lên vì phản ứng và sự cảnh giác của đồng hương!

[...

Người đàn ông mở mắt, liếc nhìn thấy gì đó, vẻ mặt méo mó tuyệt vọng.

Trong căn phòng tối mờ, bóng đen phía sau gã vẫn chưa rời đi!

Bóng đen chỉ đứng im lặng, vô cảm quan sát gã "bất tỉnh".

Giống như để chế giễu. Sau khi người đàn ông mở mắt, bóng đen liền dùng gót giày gõ nhẹ xuống sàn, tạo ra tiếng bước chân giả. Tiếng bước chân khi nặng khi nhẹ, cốp... cốp... cộp.

Trong bóng tối như có hơn chục người đang di chuyển trong phòng, tiếng bước chân khi gần khi xa.

Người đàn ông không thể quay đầu lại sợ đến nôn mửa.

Bóng đen một lần nữa kéo lê sợi xích, tiến lại gần người đàn ông.

Nhưng thiếu niên tóc đen còn chưa chạm vào người đàn ông, gã đã sợ đến ngất đi.

Thiếu niên tóc đen cúi xuống, vô cảm quan sát nửa phút, xác nhận lần này thực sự đã ngất, cậu lập tức quay lại phòng tắm sáng đèn, kéo rèm tắm ra, giơ tay ra hiệu cho cô em gái đang co ro trong bồn tắm.]

Valentine Von chợt hiểu tại sao tiếng khóc của đứa trẻ lúc đầu nghe rất kỳ lạ, kèm theo "A...a..."

[...

Thiếu niên tóc đen thành thạo ra dấu tay, chậm rãi nói: "Em đau ở đâu không? Có cảm thấy khó chịu không?"

Đứa trẻ vừa ra dấu tay đáp lại, vừa bắt chước khẩu hình của anh trai, chậm rãi nói: "... Ông ấy...vừa mới tiến vào. Anh Cẩn, đã đến rồi."]

Đó là một đứa trẻ đặc biệt chỉ có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu. Ah! Thật là kẻ khốn nạn! Valentine Von nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên nhớ ra một loạt ký ức hiện đại.

[...

Thiếu niên tóc đen lập tức dùng ngón tay nói: "Một lát nữa sẽ có người lớn đến, chỉ cần có chú hay anh nào đến gần em, em cứ khóc, chỉ để các cô chị bế thôi. Sau đó khi người lớn hỏi em ở nhà mới như thế nào, em cứ thành thật kể hết mọi chuyện, họ đối xử tốt với em, cũng rất kỳ lạ với em."

"...Vâng..." Đứa trẻ dùng ngón tay nói. "Em sẽ... cố gắng."

"Đừng sợ, sẽ sớm được về viện thôi." Thiếu niên tóc đen ra dấu nói.

"Nếu không về được... viện thì sao?" Đứa trẻ dùng ngón tay hỏi.

Thiếu niên tóc đen im lặng vài giây, dùng ngón tay nói: "Ở đây đã xảy ra chuyện xấu, những người lớn sắp đến đều là cảnh sát mèo đen, chắc chắn sẽ đưa Lâm Lâm đến đúng nơi. Không phải Lâm Lâm thích nhất cảnh sát mèo đen sao? Hãy tin tưởng cảnh sát mèo đen, cảnh sát mèo đen sẽ luôn bảo vệ người nhot yếu và công lý."

"...Vâng..." Đứa trẻ cuộn tròn lại trong bồn tắm.

Thiếu niên tóc đen nhanh chóng rời khỏi phòng tắm quay lại phòng khách.]

Lúc này Valentine Von đã biết trong túi quần phồng lên của thiếu niên đựng cái gì rồi.

[Thiếu niên quay lại phòng khách, lấy ra một phong bì từ trong túi quần công nhân, cậu mở phong bì ra, rải những tấm ảnh bên trong lên người đàn ông đang bất tỉnh.]

"..." Valentine Von chợt tập trung nhìn vào bức tường ảnh trong phòng khách, trong những bức ảnh chụp chung, mỗi người đều nhìn vào ống kính từ trong bóng tối, nở nụ cười.

Trong những bức ảnh khác nhau, người đàn ông đạo mạo một tay đặt lên vai hơn chục thiếu niên thiếu nữ khác nhau, vẻ mặt từ ái thân thiện. Cảm giác buồn nôn trực tiếp dâng lên não Valentine, cậu không nhìn những bức ảnh trên sàn nữa.

[...

Sau khi rải xong ảnh, thiếu niên tóc đen lại đổ ra một thiết bị phần cứng cỡ ngón cái từ phong bì, đi đến sau thùng máy tính để bàn cạnh ti vi, nhanh nhẹn lắp lại USB.

Lắp xong phần cứng, thiếu niên quét mắt qua phòng khách, lại đi mở cửa chính ra, cuối cùng cậu theo ban công quay lại xuống lầu.

Thiếu niên không rời đi ngay, cậu ẩn nấp ở cửa sau của tòa nhà dân cư, đợi mãi cho đến khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, xác nhận đèn phòng khách tầng 3 đã bật sáng, nghe thấy vài tiếng chửi thề đầy khí thế, mới rời khỏi con hẻm nhỏ.]

Valentine Von lại nghe thấy tiếng của ký ức: Tên ấu dâm này cuối cùng bị kết án, sau khi ra tù phải đeo vòng chân báo động suốt đời.

Đoạn ký ức này cuối cùng trở nên sáng sủa.

[...

Thiếu niên nhân lúc trời tối, leo tường quay lại ký túc xá trường, tắm rửa xong đổi bộ đồng phục sạch sẽ quay lại học tự học buổi tối.

Thiếu niên tóc đen vừa vào lớp.

"Này, vừa nãy thầy Lý qua kiểm tra, tôi đã che chắn cho cậu rồi đấy, tôi nói cậu đau bụng đi vệ sinh." Bạn cùng bàn chua chát nói: "Thầy Lý quay lại tìm thuốc cho cậu đấy, lát nữa mang đến cậu đừng để lộ nhé."

"Cảm ơn người anh em, người tốt cả đời bình an." Thiếu niên tóc đen cười híp mắt nói.

"Hừ." Bạn cùng bàn hừ một tiếng lại dùng khuỷu tay huých huých thiếu niên tóc đen: "Lần đầu tiên thấy cậu trốn tự học lâu như vậy, đi làm gì thế? Sáng nay tôi thấy mấy đứa ban 17 tìm cậu, có phải cậu đi hút thuốc với bọn nó không? Có chuyện tốt như vậy mà không rủ tôi."

Thiếu niên tóc đen mở quyển bài tập tiếng Anh ra, cầm bút lên, bắt đầu làm bài tập: "Chỉ có cậu mới coi hút thuốc là chuyện tốt."

"Làm chuyện xấu mà không rủ tôi!"

"Cậu đi cùng sẽ bị hù cho mà coi." Thiếu niên tóc đen khẽ cười một tiếng.]

Đoạn hồi ức này kết thúc. Valentine Von chớp mắt, trước mặt lại là một ký ức mới.

Trong ký ức mới, thiếu niên tóc đen lại cao lên, thân hình đã có dáng vẻ của thanh niên.

Anh đeo một chiếc túi thể thao, đứng trước cổng viện đã phai màu gạch đỏ ngói xanh, cúi đầu nói chuyện với mẹ viện trưởng, đưa cho viện trưởng một phong bì.

[...

"Thẻ này có tiền thưởng trường phát." Thanh niên tóc đen nói: "Đậu đại học thủ đô là ba trăm ngàn, còn có tiền thưởng thi đấu và tiền ủy ban phát các năm nay cộng lại, tổng cộng ba mươi lăm ngàn. Ống dẫn hơi ở ký túc xá năm nào cũng hỏng, năm ngoái bọn Tiểu Triệu dùng than sưởi ấm suýt chút nữa làm cả phòng ngạt khí chết. Năm nay phải thay ống dẫn hơi. Áo ấm của các em Lâm Lâm cũng ngắn rồi, lõi bông lấy ra phơi cũng không ấm nữa, dì mua thêm áo khoác mới nhé."

"Không được. Đây là tiền thưởng của con, con nên dùng cho bản thân, lên đại học còn nhiều chỗ cần tiền hơn, hơn nữa." Mẹ viện trưởng chưa nói xong.

"Đừng lo quá."

Chàng trai tóc đen nhẹ nhàng bảo: "Có người ở thành phố sẽ tài trợ cho con bốn năm học, vé máy bay đã được gửi đến trường hôm qua. Trường đại học có chính sách hỗ trợ liên quan, trong điện thoại con còn lưu thông tin liên lạc của tất cả các giáo viên từ khi đi học đến giờ. Miễn là có đủ tiền cho chi phí hàng ngày là được, con sẽ không bị đói đâu."

Mẹ viện trưởng thở dài: "Con còn nhỏ không hiểu đâu, con người ta phải có chút vốn liếng mới có thể ngẩng cao đầu được."

Chàng trai tóc đen mỉm cười: "Dì à, chẳng phải chính dì đã nói với con rằng kiến thức chính là sức mạnh và tiền bạc sao. Từ khi 18 tuổi đến giờ, con có bao giờ cúi đầu xin tiền ai đâu? Thành tích học tập của con luôn ổn định, hàng năm nhà trường và ủy ban khu phố đều có tiền thưởng. Bây giờ còn có nhà từ thiện ở thành phố tài trợ riêng nữa. Dì à, thời đại mới rồi."

"Được rồi." Cuối cùng mẹ viện trưởng nói: "Dì sẽ liên hệ với công ty sưởi."

Chàng trai tóc đen như biến ra một tờ giấy ghi số điện thoại: "Con đã liên hệ và thỏa thuận xong từ hôm qua rồi. Công ty này do người thân của chủ nhiệm lớp con mở, báo giá đã được giảm giá. Dì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, họ sẽ đến tháo đường ống ngay."

Mẹ viện trưởng: "..."

Mẹ viện trưởng vung bàn tay chắc khỏe đập đập vào cánh tay chàng trai tóc đen.

Chàng trai tóc đen cười ha hả lắc lư trước sau mấy cái.]

Ký ức của Valentine Von như đang phá vỡ từng lớp mạng nhện, cậu chợt nhớ ra mình cũng có một trưởng bối như vậy. Câu nói cuối cùng của trưởng bối đó với cậu là một tiếng thở dài: ["Con cầu xin người khác yêu thương mình thì sẽ chẳng có ai yêu thương con cả. Con phải biết chăm sóc tốt trái tim của mình, trái tim rất quý giá, con không thể cứ trao nó đi mà không giữ lại chút gì, chia sẻ quá nhiều lần, con sẽ trống rỗng mất."]

Valentine Von lệ hoen mi mắt, một mảnh ký ức khác tỏa ra hào quang dịu dàng rơi vào cảm quan tinh thần của cậu.

Mảnh ký ức thứ tư là ký ức hồi tưởng, trong ký ức hồi tưởng đó Valentine Von thấy người đồng hương tóc đen tốt nghiệp đại học và bước vào xã hội.

Chàng trai tóc đen lớn lên trong một đại gia đình ấm áp, những gì học được đều dạy anh cách làm một người tốt.

Song thế gian không vì một người tốt mà đối xử tốt với anh.

Giáo dục của người nuôi dưỡng ảnh hưởng sâu sắc đến quan điểm của người đồng hương tóc đen, kiến thức chính là sức mạnh và tiền bạc. Anh sớm khôn ngoan từ nhỏ, ngay năm đầu tiên đi học đã nếm trải sự no ấm mà kiến thức mang lại. Sau khi bước vào xã hội, anh chưa bao giờ bị tiền bạc và quyền lực giai cấp làm mờ mắt, phần lớn những thiệt thòi anh phải chịu đều do lòng tốt và sự tin tưởng.

Anh đã trải qua nhiều đắng cay, nhưng chưa bao giờ bị đánh bại hay bị bóp méo. Ngã thì đứng dậy, bị thương thì tìm cách chữa lành, bị hãm hại thì ăn miếng trả miếng. Anh đủ thông minh, có thủ đoạn và quyết đoán nhưng không bao giờ dùng sự thông minh để hại người.

Đồng thời anh hiền lành kiên cường và dũng cảm, ở độ tuổi còn non nớt, vì những người anh quan tâm, lòng can đảm của anh như một Don Quixote điên rồ, dám một mình đi thách thức những cối xay gió khổng lồ.

Trong bốn đoạn ký ức tinh thần mà Destiny mở ra, Valentine đã nhận biết một người đáng để gửi gắm cả cuộc đời.

Những ký ức này được xây dựng trên các sợi thần kinh, không thể bị sửa đổi hay giả mạo, Valentine Von hoàn toàn xua tan những lo lắng và bất an đối với người đồng hương xa lạ. Cậu không còn lo sợ "đồng hương gặp đồng hương, sau lưng bị đâm một nhát" nữa.

Cuối cùng ký ức của Destiny hóa thành một vầng hào quang ảo trong cảm quan của Valentine Von, trong hào quang xuất hiện một bóng đen.

Chàng trai tóc đen ảo bước về phía Valentine Von, hình bóng dần biến đổi thành màu bạc, mái tóc đen phai màu, bạc rơi trên vai, cuối cùng biến thành Destiny với mái tóc bạc và đôi mắt bạc.

Dù là tóc đen hay tóc bạc, sự kiên định và sáng tỏ trong đôi mắt của người này chưa bao giờ thay đổi, mãi luôn như một.

"Chào cậu, chúng ta làm bạn nhé." Người tóc bạc mắt bạc chìa tay ra với Valentine Von, mỉm cười chính thức nói: "Tôi là Thời Tấc Cẩn, cậu tên gì?"

Cảm quan của Valentine Von run rẩy, cậu đưa tay nắm lấy, nhẹ nhàng nói: "Tôi tên là..."

...

Ở phòng đài phun nước trong thực tế.

Thời Tấc Cẩn nhắm mắt xem xong ký ức thời kỳ làm người của Valentine Von, nuốt xuống một tiếng thở dài.

Ký ức làm người của Valentine Von có thể tóm tắt bằng 12 chữ: Mồ côi từ nhỏ, lang thang lưu lạc, khao khát được yêu thương.

Valentine Von nói rằng mình đã quên mất nhiều ký ức, ký ức bị thiếu sót, không thể giải thích rõ bằng lời. Dù Thời Tấc Cẩn đã có tâm lý chuẩn bị khi bước vào thế giới ký ức của cậu thì vẫn bị kinh ngạc.

Thế giới ký ức của Valentine Von giống như một tấm gương vỡ nát thành bột, cả tấm gương chỉ có 5 mảnh ký ức lớn bằng bàn tay là còn nguyên vẹn. Những ký ức còn lại, rải rác vụn vặt xung quanh 5 mảnh gương nguyên vẹn, tỏa ra ánh sáng vỡ vụn.

Thời Tấc Cẩn: "..."

Hoàn toàn mang đậm nét đẹp hỗn loạn của việc đánh số chương tùy tiện trong nguyên tác.

Thời Tấc Cẩn mở rộng cảm quan để chạm vào 5 mảnh ký ức đó.

Trong 5 mảnh ký ức, có ba mảnh là ký ức làm người, hai mảnh là ký ức làm trùng.

Thời Tấc Cẩn đầu tiên mở ra mảnh ký ức làm người đầu tiên của Valentine.

Mảnh đầu tiên là thời thơ ấu.

Cha mẹ bị thương nặng trong một tai nạn xe hơi khi Valentine 6 tuổi, nằm viện một tuần rồi qua đời, họ hàng hai bên chạy đến ngay lập tức là để tranh giành tiền bảo hiểm và tiền bồi thường. Không ai quan tâm đến việc cậu hỏi khi nào bố mẹ sẽ về, bị hỏi nhiều quá, người lớn bèn nói: "Ngoan ngoãn một chút! Im lặng một chút! Bố mẹ cháu sẽ về sớm thôi!"

Câu nói này là một lời nguyền, quấn lấy Valentine Von cả đời.

Mảnh thứ hai là thiếu niên.

Valentine Von 16 tuổi âm u trầm lặng, vừa có tiền vừa nghèo.

Cha mẹ cậu từng du học nước ngoài những năm trước, học theo kiểu di chúc công chứng không ra gì của nước ngoài, thiết lập người thừa kế được chỉ định bảo hiểm và người quản lý tài sản.

Sau khi xảy ra tai nạn, dưới một loạt thao tác hợp đồng công chứng phức tạp, tiền bảo hiểm và tiền bồi thường của cha mẹ Valentine vẫn thuộc về Valentine, đội ngũ quản lý tài sản hàng năm chuyển tiền cho Valentine theo tỷ lệ.

Đó là một số tiền rất lớn.

Valentine mồ côi từ 6 tuổi trở thành một cây lắc tiền.

Họ hàng tranh giành quyền nuôi dưỡng cậu, gần mười năm qua, cậu sống luân phiên trong hàng chục gia đình, nhóm người trưởng thành có quan hệ huyết thống với cậu này chưa bao giờ xem cậu là người thân, nhưng nhóm người này lại lo sợ đứa trẻ nói gì đó với đội ngũ quản lý, dẫn đến mất quyền xin nuôi dưỡng.

Họ bắt đầu dạy dỗ Valentine nghe lời, im lặng, đừng hỏi quá nhiều, đừng học quá nhiều.

Chỉ cần Valentine nghe lời, họ sẽ yêu thương cậu, quan tâm đến cậu.

Mảnh thứ ba là trưởng thành.

Từ 6 tuổi, Valentine luôn nghe lời.

Cho đến khi cậu trưởng thành, có thể tự quản lý tài sản.

Di sản chỉ còn lại một phần mười.

Hơn mười năm qua, những người trưởng bối cùng huyết thống này đã gặm nhấm di thể của cha mẹ Valentine, mang theo cảm giác no nê thỏa mãn phủi mông bỏ đi.

Thế giới của Valentine đột ngột thay đổi, cậu không hiểu, cậu đi hỏi, cậu mờ mịt đưa tay về phía những lớn. Sau đó, cậu nhận được một đống đá nóng bỏng. Trong đó những viên nóng nhất là nhàm chán, không thú vị, vô dụng.

Valentine 18 tuổi trực tiếp phản kháng.

Sau khi vào đại học, cậu sống thành một người rất thân thiện, líu lo và nhiệt tình.

Nhiều người vì thế mà tiếp cận cậu, tin tưởng cậu, yêu thương cậu.

Lừa gạt cậu.

Những người đã lừa gạt cậu đều biết, chỉ cần thật lòng tốt với cậu, cho cậu một chút giá trị tình cảm, dù bạn lừa cậu bao nhiêu lần, cậu đều sẽ tha thứ và lại nhiệt tình giúp đỡ lần nữa.

Valentine từng trải nghiệm tình yêu thương gia đình, nhưng cậu đã mất nó quá sớm, chỉ còn mơ hồ nhớ được chút vị ngọt của tình yêu.

Dù bị lừa dối có chủ ý, bị đả kích vô số lần, chỉ cần có thể hồi tưởng lại chút vị ngọt mơ hồ đó, Valentine vẫn có thể chống đỡ mà không suy sụp.

...

Thời Tấc Cẩn đã xem xong phần ký ức con người tương đối hoàn chỉnh của Valentine. Anh lục lọi trong đống ký ức vụn vặt rải rác khắp nơi, cố gắng tìm thêm một vài mảnh ký ức con người có thể đọc được. Chẳng hạn như Valentine có từng trò chuyện tâm tình thật sự với người lớn tuổi nào không, có bạn thân thực sự nào không, đã từng yêu ai chưa, v.v.

Đáng tiếc là dù Thời Tấc Cẩn đã tìm kiếm một hồi lâu, anh vẫn hoàn toàn không tìm thấy chi tiết nào về ký ức con người có thể đọc được.

Thời Tấc Cẩn đành phải tiếp tục đọc ký ức trùng tộc của Valentine.

Anh mở ra mảnh ký ức trùng tộc đầu tiên của Valentine.

Sau 2 phút đọc, Thời Tấc Cẩn im lặng.

Mảnh ký ức trùng tộc đầu tiên của Valentine là từ 2 đến 10 tuổi.

Khi 2 tuổi, não bộ của cậu đã phát triển hoàn chỉnh, có ý thức về bản thân và khả năng phân biệt, nhớ lại một phần nhận thức của con người.

Sau đó trong suốt 10 năm cho đến khi 10 tuổi, Valentine nhỏ không có một người bạn đồng trang lứa nào, không có một trùng đực trưởng thành nào thân thiết, đồng hành với cậu trong thời gian dài chỉ có những trùng bảo vệ cao lớn im lặng.

Những thầy dạy các kiến thức thông thường về trùng tộc đến ba lần một tuần, quan lễ nghi áo xám luôn đứng lặng lẽ trong bóng tối quan sát cậu, ghi chép từng cử chỉ hành động và suy nghĩ của cậu.

Trong 10 năm đó, thầy Belin đến hai lần mỗi tuần là sự tồn tại duy nhất có thể khiến Valentine cảm nhận được phản hồi cảm xúc.

Thầy Belin sẽ nói với cậu những điều ngoài sách giáo khoa, đưa cậu đi dạo khắp Lộ Cung, dùng giọng điệu dí dỏm dịu dàng dạy Valentine nhỏ nhận biết từng loài cây hoa mà cậu không biết.

Nhưng lúc đó thầy Belin rất bận, mỗi lần đến Lộ Cung chỉ ở lại ba tiếng.

Nếu Valentine nhỏ chỉ là Valentine nhỏ, cậu sẽ chịu đựng cô đơn mỗi tuần để chờ đợi, vui vẻ chờ thầy Belin đến. Valentine nhỏ sau khi nở đã ở trong Lộ Cung, thế giới của cậu rất nhỏ, nhỏ đến mức sáu tiếng đồng hành mỗi tuần cũng đủ để cậu sống rất hạnh phúc.

Nhưng Valentine nhỏ lại không chỉ là Valentine nhỏ, Valentine có ký ức con người bị cách chăm sóc này hành hạ đến phát điên.

Cậu cảm thấy mình biến thành khỉ con trong thí nghiệm sông Hằng, ngày qua ngày bị thuần hóa dưới sự giám sát im lặng.

Valentine trải qua sinh nhật năm 10 tuổi trong trùng tộc, quên mất tên gọi trước đây. Tinh thần cậu suy sụp, phân tách ra một nhân cách khác, Valentine nhỏ.

Valentine nhỏ kế thừa thói quen tiềm thức của Valentine lớn, dù không có ai bầu bạn, cậu cũng bắt đầu dần trở nên vui vẻ hướng ngoại, nhìn chung tinh thần tốt hơn trước 10 tuổi rất nhiều.

...

Thời Tấc Cẩn xem xong mảnh ký ức trùng tộc đầu tiên của Valentine: "..."

Thời Tấc Cẩn im lặng mở ra mảnh ký ức trùng tộc thứ hai của Valentine.

...

Một ngày nọ sau khi Valentine nhỏ 10 tuổi, Lộ Cung bỗng nhiên lắp thêm hai cánh cửa hoa xinh đẹp.

Sau cánh cửa hoa là thế giới bên ngoài Lộ Cung, thành phố chính của Mắt Mèo.

Valentine nhỏ cứ thế bắt đầu cuộc hành trình tuổi thơ xông xáo và cũng quen biết bạn bè đầu tiên trong đời trùng của mình, Vladimir Jeanine.

Từ 10 đến 16 tuổi, Valentine nhỏ sống rất thuận lợi, nhận biết thế giới rộng lớn hơn, thấy nhiều cảnh đẹp và trùng tộc hơn, cậu không còn phụ thuộc vào sự đồng hành hàng ngày của thầy Belin nữa.

Nhưng Valentine nhỏ vẫn không có bạn bè có thể giao tiếp ổn định.

Mối quan hệ của Valentine nhỏ với các quý ngài cấp cao khác không thân, Valentine nhỏ thích ở bên các quý ngài cấp trung phát triển không đều đặn hơn.

Nhưng các quý ngài phát triển không đều đặn không thể thường xuyên đến Lộ Cung, vì vậy những buổi tiệc trà xã giao mà Valentine nhỏ tham gia, các bạn trà quen thuộc qua lại đều là những quý ngài cấp cao quen biết nhưng quan hệ không tốt.

Các quý ngài cấp cao nhìn cậu bằng ánh mắt thành kiến, đôi khi sẽ nói mỉa mai vài câu về sự ngây thơ của Valentine nhỏ, Valentine nhỏ chưa bao giờ nhịn.

Đáng tiếc là cậu cãi nhau lần nào cũng thua, càng thua càng thích cãi, càng cãi càng tức giận, sự tức giận trở thành động lực học tập của Valentine nhỏ.

Thành tích ngôn ngữ liên minh và các ngôn ngữ vùng nhỏ của cậu tiến bộ vượt bậc, tuy nhiên chẳng có tác dụng gì vẫn cứ thua như cũ.

Thành tích thua liên tiếp của Valentine nhỏ khiến ngay cả Gabriel cũng không thể chịu nổi.

Sau này cứ mỗi lần Valentine nhỏ xảy ra xung đột lời nói với các quý ngài khác, các tôi tớ bướm đêm sẽ nhanh chóng đi tìm Gabriel Belin đã trở thành trưởng lễ nghi.

Gabriel nắm tay Valentine nhỏ, dắt cậu đi học hoặc ăn điểm tâm, mỗi lần như vậy Valentine nhỏ đều than phiền về việc thua cãi nhau ở đâu.

Gabriel lúc đầu nghe hai lần, dạy hai lần, đến lần thứ ba thì đeo tai nghe bluetooth đi đón người.

Cuộc sống như vậy kéo dài cho đến một ngày nọ khi Valentine nhỏ 17 tuổi, trong vòng tròn xã giao cãi nhau của cậu xuất hiện một từ mới: Câu chuyện Fate.

Valentine nhỏ nhận ra sự bất thường của ký ức, lần đầu tiên nghi ngờ thế giới.

...

Thời Tấc Cẩn như nhìn thấy một cây trồng trong lọ thủy tinh, cố gắng vươn cành, leo lên mép lọ, khám phá thế giới chưa biết.

Thời Tấc Cẩn cứ kiên nhẫn nhìn như vậy, cho đến khi trong mảnh ký ức này xuất hiện vài câu thoại quan trọng: Vụ án 1980, rối loạn ký ức giai đoạn trứng, hộp mã hóa thực sự tồn tại trong ký ức tuổi thơ của Valentine, GA4444.

GA4444? Hộp ấp thuộc về Gabriel?

Quả trứng chắc chắn sẽ bị thế giới xóa bỏ này, cách thức rời sân khấu lại không phải là bị đập vỡ ngay tại chỗ, mà là được trùng bảo vệ mang đi cứu thoát thành công, duy trì tình trạng không tồn tại của Schrödinger sao?

Đột nhiên, Thời Tấc Cẩn đang nhắm mắt chìm đắm trong cảm giác cộng hưởng cảm thấy đuôi vảy của mình bị kéo một cái. Sau đó hai tay Thời Tấc Cẩn bị nắm chặt, một cảm giác áp bức ập đến, Thời Tấc Cẩn còn nghe thấy tiếng bộ trà vỡ tan tành trên mặt đất.

[Đù má VV lại tính làm gì!!] Hệ thống đột nhiên hét lên, [Aaaa thầy Thời VV mà cắn thầy thì thầy cứ tháo vòng tay ném qua đây!! Em sẽ giật điện cậu ấy!! Giật điện một cái là cậu ấy sẽ bình thường lại!!]

Thời Tấc Cẩn đột ngột mở mắt, bất ngờ không kịp đề phòng, khuôn mặt của Valentine đã áp sát.

Một hơi thở ẩm ướt run rẩy nhẹ nhàng phả vào Thời Tấc Cẩn.

Giây tiếp theo Thời Tấc Cẩn bị Valentine đẩy ngã bàn trà rồi đè ngồi xuống đất, anh không cảm thấy đau lắm, phòng đài phun nước trải thảm dày mềm.

Valentine nắm chặt tay Thời Tấc Cẩn, hai đầu gối quỳ bên cạnh Thời Tấc Cẩn, dùng sức ôm chặt Thời Tấc Cẩn, áp môi sát tai Thời Tấc Cẩn, run rẩy nói: "Xin chào... xin chào, em tên là Phùng Văn... Em là Phùng Văn."

1

(*) Von (冯) = Phùng

Đang đọc ký ức bỗng nhiên bị dọa khi bị áp sát mặt, giây tiếp theo lại bị đẩy ngồi xuống đất, Thời Tấc Cẩn bị giật mình đến nỗi không thể phản ứng ngay lập tức.

Ngay trong khoảnh khắc Thời Tấc Cẩn choáng váng.

Roẹt —!

Thời Tấc Cẩn nghe thấy tiếng gì đó bị xé rách.

Trong một phần nghìn giây, hệ thống gào thét thảm thiết bên tai Thời Tấc Cẩn: [Đm thầy Thời mau tỉnh lại!! Phó quan Amon và Jeanine đã xé rách màn chắn âm thanh xông vào rồi!!! Tư thế ôm của VV bây giờ hơi giống như sắp há miệng cắn cổ họng thầy!!! Không cần em giật điện cậu ấy nữa!!! Phó quan Amon lại sắp với tay qua bóp VV rồi!! Trong quỹ đạo chuyển động em tính toán, lần này anh ta nhắm vào gáy VV!! Aaaa]

Thời Tấc Cẩn chợt tỉnh ra, lập tức hô dừng động tác của phó quan Amon: "Cậu ấy không tấn công tôi đâu, phó quan Amon đừng động thủ, anh..."

"Destiny, Destiny!" Valentine gọi tên một cách nồng nhiệt, thân thiết.

Valentine Von đã phải đè nén nỗi cô đơn và sợ hãi suốt nhiều năm trời, giờ đột nhiên được cứu thoát, cảm xúc như adrenaline bùng nổ không kiểm soát.

Trong khoảnh khắc này, lồng ngực Valentine Von tràn ngập niềm vui sướng và hưng phấn tột độ. Cậu không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa, dù có phải chết ngay lập tức, cậu cũng sẽ ra đi trong sự điên cuồng hạnh phúc.

Valentine Von nắm chặt tay Thời Tấc Cẩn, đôi mắt xanh lục biến thành mắt thú, nhìn chằm chằm vào Thời Tấc Cẩn: "Chúng ta là đồng minh, lẽ ra chúng ta phải là đồng minh từ lâu rồi! Sao anh mãi bây giờ mới đến? Sao anh mãi bây giờ mới xuất hiện! Chúng ta sinh ra cùng một năm, chúng ta vốn phải là đồng minh từ khi chào đời!"

Ngay sau đó Valentine lại nói năng lộn xộn: "Xin lỗi, xin lỗi em không có ý trách móc anh đâu, tại em quá chậm chạp, tại nơi em sống quá biệt lập, tại những năm qua em không thích giao tiếp xã hội, xin lỗi, không thể tìm thấy anh ngay lập tức."

"Destiny, từ nay em muốn theo sát anh, anh có đồng ý không? Anh có cho phép không?" Valentine Von hỏi đầy phấn khích.

4

Móng vuốt thú đã vươn tới gáy quý ngài Mắt Mèo nhưng phó quan Amon đã phanh gấp lại: "..."

Gia chủ Jeanine cũng đột ngột vươn tay ra bảo vệ an toàn cho bạn mình, dù động tác không nhanh bằng quân thư: "..."

Amon: "?", Jeanine: "?"

Thời Tấc Cẩn: "..."

Trong bầu không khí im lặng đến kỳ lạ, hệ thống phát ra tiếng nức nở sợ vãi tè bên tai Thời Tấc Cẩn: [Đây... đây không phải là cầu hôn, đúng không?]

1

Evans Amon dừng lại cách Sariel hai bước chân, hắn chăm chú quan sát khuôn mặt của quý ngài Mắt Mèo này, trong ánh mắt có chút ghê tởm và tò mò. Evans Amon nhìn chằm chằm quý ngài Mắt Mèo vài giây, ghi nhớ đặc điểm khuôn mặt của đối phương.

"Đồng ý nhé? Đồng ý đi! Destiny! Nhanh đồng ý đi!" Bầu không khí hiện trường vốn đã chết lặng hai giây hoàn toàn không ảnh hưởng được đến Valentine Von đang phấn khích, cậu trước hết nắm tay Thời Tấc Cẩn, rồi lại đưa tay nắm vai Thời Tấc Cẩn. Anh lập tức nói: "Valentine, cậu nghe tôi nói đã..."

"Được! Được! Anh nói gì em cũng nghe!"

Valentine Von hưng phấn và phấn khích, vui sướng lắc tay Thời Tấc Cẩn, cậu lại nghiêng người về phía trước tiến gần Thời Tấc Cẩn, gần như muốn đè lên người Thời Tấc Cẩn. "Destiny, em có siêu năng lực mang lại giá trị cảm xúc đấy! Đồng ý đi! Sau này em sẽ khiến anh vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày!"

Thời Tấc Cẩn cố gắng giãy... nhưng không hoàn toàn giãy ra được bàn tay bị Valentine nắm chặt, anh nhận định Valentine hiện giờ hoàn toàn không nghe lọt tai được lời nào, lúc này Valentine cần một mũi thuốc an thần.

Ánh mắt Thời Tấc Cẩn lướt qua Evans Amon, không hề cân nhắc đến Amon dù chỉ một giây, anh nhìn về phía Jeanine đang đứng bên cạnh.

Jeanine mang vẻ mặt trầm trọng, luôn để ý đến Valentine và Amon.

Thời Tấc Cẩn hiểu nỗi lo lắng của Jeanine, anh cũng có cùng mối lo: Amon mà ra tay thì sẽ làm gãy xương trật khớp.

"Ngài Jeanine, phiền ngài kéo Valentine ra, rồi liên lạc với bác sĩ Mắt Mèo đang chờ lệnh bên dưới, hỏi xem trong tình huống không mất cân bằng hormone, cậu ấy quá kích động nên tiêm thuốc an thần đi." Thời Tấc Cẩn nói với Vlad Jeanine.

"Xin lỗi vì thất lễ." Vlad Jeanine cúi đầu chào quý ngài Sariel, tiến lên một bước, hai tay luồn qua nách Valentine, kéo Valentine ra phía sau.

"Des... Ah!" Valentine đột nhiên bị một lực không thể cưỡng lại kéo ra khỏi Destiny, cậu theo phản xạ đưa tay ôm vai cổ Destiny, hai tay chưa kịp vòng lại đã bị bạn thân Vlad nắm chặt lấy, gỡ ra một cách chắc chắn.

"Cậu đứng dậy đã." Thời Tấc Cẩn nói với Valentine.

"Vlad, Vlad, buông ra, buông ra." Valentine giãy giụa dữ dội mấy cái.

Trong lúc hỗn loạn, Valentine năm ngón tay xòe ra, vùng vẫy một cái, hai ngón tay móc vào nút cà vạt dưới cổ Thời Tấc Cẩn.

Cà vạt trắng của Thời Tấc Cẩn bị kéo lệch, cổ áo vốn chỉnh tề bị kéo mạnh xuống, đột ngột để lộ một đoạn cổ trắng như ngọc đông lạnh. Trên cổ trắng đeo hai chiếc vòng ức chế viền đen mảnh, một nốt ruồi đỏ như máu nằm giữa hai vòng đen.

Đột nhiên Valentine cảm thấy lực kéo mình ra khựng lại, không động đậy.

Thời Tấc Cẩn kéo lại cà vạt của mình, tim đột nhiên đập mạnh.

1

Vlad Jeanine vốn luôn cúi đầu im lặng lễ phép kể từ khi gặp mặt bỗng nhiên ngẩng đầu, chủ động đối diện với ánh mắt Thời Tấc Cẩn.

Nhìn nhau vài giây, Vlad Jeanine đưa tay ra, gỡ tay Valentine đang nắm loạn xạ đuôi cà vạt trắng.

Đồng thời Jeanine nhẹ nhàng nói: "Quý ngài Sariel, chúng ta thực sự là lần đầu gặp mặt sao?"

Giây đầu tiên Thời Tấc Cẩn vừa nảy sinh cảm giác nghiêm túc. Rắc! Phó quan Amon ra tay nhanh như gió! Một phát bóp nát tay Vlad Jeanine đang kẹp nhẹ đuôi cà vạt trắng.

4

Evans Amon đã nhịn suốt một chặng đường, giờ mới rít ra từ kẽ răng: "Quý khách tôn kính, những trùng khu Đông khu Tây các người rốt cuộc có vấn đề gì vậy?"

Edit: Từ nay VV coi Thời là anh em nên đổi xưng hô nhé.

Edit Từ nay VV coi Thời là anh em nên đổi xưng hô nhé

Weibo: 群星的守护者





4

Weibo

Weibo: 杀死一只鸡蛋卷

Weibo

Weibo: 月蚀小玉