Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá




Dịch: Bụt Thánh Thiện

***

Lúc trước, khi vừa hôn mê tỉnh lại, căn ngục giam thứ tám nằm ngay sát vách của tôi. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại bò vào rãnh nước, mò mẫm về hướng ngược lại, bỏ quên mất căn phòng cuối cùng này.

Xem xong tư liệu trong máy tính, tôi hơi bồn chồn.

Mọi sự thay đổi của bệnh viện tâm thần Hận Sơn đều xảy ra từ sau sự kiện di dời ấy. Phim ngắn sát nhân, thí nghiệm trên người sống, qua các bản ghi cho biết, chắc chắn có một chuyện gì đó vô cùng kinh khủng xảy ra vào ngày 01 tháng 01.

Nguyên nhân mà Âm Gian Tú Tràng phân công nhiệm vụ này cho tôi có lẽ dính liếu đến chân tướng thật sự bị thời gian phủ mờ này. Bệnh viện tâm thần Hận Sơn này đặc biệt hơn nhiều so với những nhiệm vụ livestream lần trước. Đến hiện tại, tôi chưa từng gặp bất cứ hồn ma bóng quế nào, chỉ là đối mặt với từng kẻ điên có lòng dạ ác độc, xấu xí hơn cả bọn ác quỷ rất nhiều.

"Nếu thật sự muốn phá giải câu đố, e rằng mình phải quay về nơi bắt đầu." Tôi cầm chặt dao giải phẫu. Những cảnh tượng đau đớn trong mấy bộ phim ngắn sát nhân đang rành rành trước mắt, bọn người điên này nên được nhận sự trừng phạt thích đáng.

Tôi lấy dây điện trói Hàn Nhạc và cô gái tóc ngắn cùng nhau, rồi dẫn Giang Phi và Tống Tiểu Phượng đi xuống lầu, quay lại đại sảnh. Tượng chúa chỗng ngược bị nhuộm đỏ bởi máu tươi của người thai phụ. Quyển Thánh kinh đang mở ra, bên trên là lời nguyền ác độc: "Mày chắc chắn phải chết!"

Ánh đèn đại sảnh sáng tối chập chờn, tôi ngẩng đầu nhìn lại, dù là tầng hai hay tầng ba đều chẳng có một ai.

"Cao Kiện." Giang Phi nắm chặt tay tôi, dựa sát nửa thân người vào bờ vai của tôi. Đây không phải do tình cảm ảnh hưởng, cũng không phải tác dụng của tơ hồng nhân duyên, mà chính là nỗi sợ hãi thuần túy sản sinh trong lòng cô ấy.

"Em đừng sợ, anh đã nói rồi. Anh sẽ dẫn em ra ngoài."

Từng giọt máu tanh hôi chảy ra từ vết thương trong lòng bàn tay. Thời gian dần trôi, trạng thái thể lực của tôi càng lúc càng bất ổn.

"Đẩy nhanh tốc độ. Hiện tại, mình khó mà đối mặt trực diện với bọn người điên kia."

Tiến vào hầm ngục, tôi trông thấy mẹ của Tiểu Phượng vẫn còn nằm đó. Dường như cô ấy không trông thấy nhiều người đến thế từ rất lâu. Mỗi lần chúng tôi đi ngang, cô ta đều trợn to hai mắt nhìn chúng tôi.

"Theo anh." Tôi dẫn Giang Phi và Tống Tiểu Phượng đi vào căn phòng mà tôi từng bị xích lại. Sau đó, tôi đóng cửa, dùng dây xích quấn chặt tay nắm cửa phòng.

"Em và Tống Tiểu Phượng ở lại đây chờ anh, anh đi sang căn phòng sát vách coi thử." Vừa cởi áo khoác, tôi lo lắng dặn dò: "Em nhớ chú ý rãnh nước và cửa phòng. Có khả năng đối phương sẽ vào đây bằng hai lối này. Anh đưa em điện thoại của anh, để em chiếu sáng. Nhưng em tuyệt đối không được nhìn xem trong điện thoại có cái gì, em hiểu chưa?"

"Em hiểu! Anh cũng cẩn thận nha!" Giang Phi lưu luyến, buông tay Cao Kiện ra, cầm điện thoại Âm Gian Tú Tràng, nắm chặt dao giải phẫu, đứng sát bên cạnh rãnh nước.

Tôi gỡ hàng rào sắt xuống, bò vào dòng nước đầy mùi hôi thối lần nữa. Do không biết có thứ gì đang tồn tại bên phòng giam thứ tám, tôi cẩn thận e dè, thủ dao giải phẫu trước ngực.

Từng gợn sóng nhè nhè xuất hiện trên mặt nước vẩn đục. Vài con chuột béo núc bỏ chạy tán loạn. Ngay khi tôi chui lên từ rãnh nước, vẫn tưởng rằng mũi mình đã quá quen với mùi hôi kia, nay lại bị kích thích mãnh liệt một lần nữa.

"Gay mũi quá."

Có một mùi vị vô cùng khủng khiếp tại nhà ngục cuối cùng, tanh hôi mù mịt đến nỗi tôi không dám mo83 mắt.

Tôi vịn tay vào vách tường, cảm giác nó ươn ướt. Quay đầu nhìn lại, tôi trông thấy vách tường trước mặt mọc đầy rêu xanh, và máu tươi.

Tôi đứng thẳng dậy từ rãnh nước, quan sát xung quanh. Bố cục của nhà ngục thứ tám này cũng tương tự như nhà ngục nơi tôi từng bị trói. Chỉ có điều, tại vách tường đối diện cửa ra vào, có dựng một khối thập tự giá bằng gỗ to lớn.

Vẫn là thập tự giá treo ngược, tương tự như tựa Chúa bên trong đại sảnh! Ấy thế mà, trên cây thập tự giá này, đang đóng đinh một người!

Mũi đinh sắt 15 centimet đóng chặt vào cánh tay của người đó, cố định gã dính sát vào cây thập tự giá bằng gỗ kia.

Hình ảnh trước mắt thật khó tin, tôi đứng yên một hồi lâu trong rãnh nước, mới dám bước tới.

Tôi bước đến gần hơn chút nữa. Kẻ bị đóng đinh trên thập tự giá này có đầu tóc rối bời, tóc dài che khuất gương mặt của gã. Nếu không nhờ trái cổ nhô ra, phỏng chừng tôi còn không rõ gã là đàn ông nữa.

Quần áo của gã rách nát, tồi tàn. Tôi đi xung quanh quan sát, nhận ra nó rách không phải do quá cũ, mà do bị người khác dùng roi quất đến nỗi rách nát.

Từng vết thương chưa lành in hằn trên da gã, dày đặc khắp người, chẳng có nơi nào lành lặn cả.

"Tại sao kẻ này lại chịu khổ hình đến thế? So với mấy nạn nhân khác, chẳng lẽ gã đã làm gì sai ư?" Tôi vén tóc người đàn ông sang một bên, trông thấy đôi mắt tang thương của gã vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi giật mình, nhưng bình tĩnh lại nhanh chóng: "Tôi đến cứu anh, anh có hiểu lời tôi nói không?"

Người đàn ông này nhìn tôi một hồi, bò môi khô khốc mới nhếch nhẹ: "Mày là ai?"

Giọng nói của gã cực kỳ yếu ớt, khàn khàn, khiến người nghe khó chịu.

"Tôi tên Cao Kiện, cũng bị bắt cóc vào đây."

Gã gật đầu, im lặng một hồi rồi nói: "Cổ họng tao bị kẻ khác dùng hóa chất phá hỏng. Tao nói chuyện lớn tiếng không được, mày đến gần một chút, được không?"

Tôi chuyển con dao sang cánh tay kia, nghiên người, hướng lỗ tai về phía gã. Khi vừa đến gần, người đàn ông đó liền rướn người, cắn vào mặt tôi!

"Muốn chết!" Tôi nghiêng người né tránh, tiện tay nện một đấm vào bụng gã ta.

Gã đau đớn, cúi đầu. Do hai tay bị đóng đinh trên thập tự giá, nên gã vừa nhúc nhích một cái, vết thương liền đổ máu ra ngay.

Tôi lùi về sau một bước, nhìn gã bằng một ánh mắt lạnh lùng: "Tao hỏi mày vài vấn đề. Mày phải trả lời thành thật. Nếu tao có thể chạy đi, dĩ nhiên sẽ gọi cảnh sát quay lại đây cứu mày."

"Chạy ư? Mày mơ à? Nếu đã bị bắt, mày chỉ có một kết cuộc duy nhất." Gã ngẩng đầu lên, làn môi khô khốc rỉ ra một ít máu: "Kết cuộc đó chính là cái chết."

Gã này không chịu phối hợp, căn bản không hề tin tưởng tôi có thể thoát thân.

"Mày chỉ cần trả lời vài câu hỏi của tao là được. Nếu như tao trốn được, chẳng phải mày cũng có cơ hội tự do sao? Đây là một vụ làm ăn có lợi cho mày." Tôi nhìn kỹ mặt gã, cảm thấy quen quen.

"Có lợi à? Tao không nghĩ như vậy! Tao vẫn muốn chúng ta cùng nhau xuống địa ngục sẽ tốt hơn, nếu địa ngục thật sự tồn tại!" Gã gục đầu xuống, dường như chỉ mới nói vài câu ban nãy đã rút cạn toàn bộ sức lực cũa gã ta. Tên này vô cùng suy nhược rồi.

Tôi định mở miệng, bèn trông thấy có bọt khí nổi lên từ rãnh nước. Sau đó, Tổng Tiểu Phượng cầm dao giải phẫu, bò ra, chạy vào phòng: "Có... có người đến!"

Đứa nhỏ này vẫn nhớ câu nói mà tôi từng bảo nó, hễ có người đi vào phòng là phải bò ngay sang phòng bên cạnh.

"Có mấy người? Chết rồi, phải dẫn Giang Phi qua đây ngay!" Tôi đang định quay lại căn phòng cũ, bỗng nhiên thằng bé Tống Tiểu Phượng đang khờ khờ dại dại thét lên một tiếng rõ to.

"Cháu bị gì thế?"

Thằng nhóc thở hồng hộc, chĩa mũi dao về trước, cắn chặt môi, vẻ mặt tức giận dữ tợn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt đáng sợ của nhóc này như thế.

"Tống Tiểu Phượng, con đừng dọa chú. Đưa cây dao cho chú."

Thằng bé không thèm nghe lời tôi. Nó như một con thú nhỏ bị thương, cầm dao đâm về gã đang bị đóng đinh trên thập tự giá kia!

"Đưa cây dao cho chú!" Dù gì thì nó cũng là một đứa nhóc, tôi liền dễ dàng đoạt được con dao trong tay. Thế nhưng, nó vẫn khăng khăng lao về người đàn ông kia, dùng tay cào cấu, dùng răng cắn, hận không thể xé nát gã ra.

"Con nổi điên làm gì? Đừng có phá!" Tôi quát lớn, muốn kéo nó sang một bên, nhưng người đàn ông kia lại mở lời ngăn cản.

Giọng nói của gã khàn khàn, trầm thấp, lột rõ một nỗi tâm tình phức tạp: "Mày không cần cản nó. Chuyện này là do lỗi lầm của tao."

Tôi nhận ra vẻ kỳ quái trong lời nói của người đàn ông: "Ý mày là sao?"

Gã bèn ngẩng đầu lên, đôi mắt tang thương nhìn tôi chằm chằm: "Nếu tao nói hết mọi chuyện cho mày, giúp mày trốn thoát, mày có thể giúp tao một chuyện hay không?"

"Dẫn mày chạy cùng à? Mày tàn phế cả tay, chân, dẫn đi rất bất tiện. Tao không thể bảo vệ mày một trăm phần trăm."

Người đàn ông bèn lắc đầu, trả lời bằng một giọng điệu vô cùng khó hiểu: "Tao nói hết tất cả cho mày nghe, khi mày hài lòng rồi, thì để thằng nhóc này tự tay giết tao đi."

"Cái gì?" Lời thỉnh cầu oái oăm gì thế này? Tôi trợn to mắt, nhìn kỹ khuôn mặt sau mái tóc dài kia, bỗng nhiên hét lên sợ hại: "Thì ra là mày!"

Tôi đưa tay lau vệt máu lem luốc trên mặt ông ta, đây chính là cha ruột của Tống Tiểu Phượng cơ mà. Đây chính là tên ác ma tự tay giết chết con ruột của mình!

"Xem ra mày đã biết một số chuyện về tao. Được rồi, nhân lúc tao còn chưa tắt thở..." Gã ngẩng đầu lên, chậm rãi hé đôi môi khô khốc: "Tao sẽ nói cho mày nghe tất cả mọi chuyện."

"Tao xin rửa tai lắng nghe. Thật ra, tao từng gặp rất nhiều người bị khuyết thiếu thần kinh dẫn đến phạm tội. Nhưng một kẻ điên cuồng như mày, đây là lần đầu tiên tao gặp phải." Tôi tóm Tống Tiểu Phượng, giữ chặt bên cạnh, tay nắm dao giải phẫu, nhìn chằm chằm người đàn ông trên thập tự giá kia.

Gã hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên trong nhà ngục: "Tao tên Tống Văn Hiên, từng là một người chồng tốt, một người cha hiền, một chuyên gia tâm lý học hàng đầu trong phạm vi toàn quốc..."