Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư




Dịch: Âm Giang Tú Tràng

Vừa sáng sớm, ngay khi tôi vừa ngồi nhìn ánh bình minh để tu luyện Thiên Mục, thì nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập bên dưới lầu.

Tôi vội vã xuống lầu mở cửa, liền thấy hai người cảnh sát được trang bị đầy đủ tận răng. Bọn họ chẳng nói nhiều lời, lao đến khống chế tôi.

"Bọn mày làm gì thế? Giả mạo cảnh sát là hành vi phạm pháp nha." Tôi chưa hề gặp hai gã cảnh sát này bao giờ, trông quần áo, có vẻ là cảnh sát đặc nhiệm.

"Cậu chính là Cao Kiện à?" Một người đàn ông trung niên bước đến, lấy tấm hình ra, đối chiếu với gương mặt của tôi. Sau đó, ông ta vẫy tay: "Xác định mục tiêu trong nhiệm vụ, đã bắt giữ thành công."

Hai người cảnh sát ban nãy, một trái một phải, ấn tôi vào xe cảnh sát. Bạch Khởi nhe răng chạy đến, nhưng bị tôi gọi lại: "Con ở yên trong nhà cho ba, đừng có đi lung tung."

Nhìn trang bị và quân phục của mấy gã cảnh sát này, tôi cũng không màng chống cự lại.

Bọn họ chính là cảnh sát đặc nhiệm, khác biệt bản chất bên ngành của Thiết Ngưng Hương.

Cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm giải quyết các vụ án hình sự, tương tự với công an thông thường. Thế nhưng mà, cảnh sát đặc nhiệm lại chịu trách nhiệm dưới cơ cấu bộ đội vũ trang, thuộc về lực lượng quân đội nhân dân - cảnh sát giải phóng, tương tự như những người quân nhân vậy.

Chắc chắn hai kẻ này đều có năng lực tác chiến và quyền hạn khác biệt một trời một vực so với lực lượng cảnh sát thông thường. Nói cách khác, nếu tôi ra tay với cảnh sát hình sự, bất quá chỉ bị tạm giam vài ngày. Nhưng nếu tôi chống cự lại trong khi cảnh sát đặc nhiệm thi hành nhiệm vụ, tính chất sẽ khắc hẳn. Khi đó, tôi bị khép vào tội khiêu khích trước lực lượng quân đội nhân dân.

"Gần đây, mình có phạm tội gì đâu? Tại sao điều động cả cảnh sát đặc nhiệm đến bắt mình?" Ngồi phía sau xe cảnh sát, tôi bị hai gã to con chèn ép hai bên. Nhìn khẩu súng trong tay họ, tôi bỏ qua luôn cái ý nghĩ hỏi thăm tình hình kia.

"Chẳng lẽ là do gã đạo sĩ áo gấm có lai lịch không tầm thường kia? Gã vì muốn chiếm lấy Thiết Ngưng Hương, mà muốn trừ khử mình bằng mọi giá à? Hay do Giang Thần vừa tắt thở trong bệnh viện, nên nhà họ Giang an bày tội danh giết người để trả thù mình? Hay do chuyện về Âm Gian Tú Tràng bị bại lộ? Không đúng! Có lẽ do mấy cái xác bên trong khu đốt rác của trường cấp ba Tân Hỗ bị phát hiện, nên cảnh sát đến đây bắt mình về lấy dấu vân tay."

Tôi suy đi tính lại, trán rịn mồ hồi, vì nhận ra mình có quá nhiều bí mật khó tiết lộ ra ánh sáng. Thậm chí lúc này, tôi còn chẳng hiểu vì sao cảnh sát đặc nhiệm lại tóm lấy mình.

"Chuyện này khó nhằn rồi đây, nếu một hồi bị thẩm vấnm mình nên nói từ đâu bây giờ?" Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, nãy giờ đi chừng 15 phút. Đột nhiên, tôi cảm thấy có gì đó là lạ: "Xe đang đi về hướng Nam Giao, đó đâu phải là địa điểm của cục cảnh sát Giang Thành. Đừng nói là bọn chúng định diệt khẩu giữa ban ngày ban mặt chứ?"

Tôi cúi đầu, lay động nhẹ còng tay. Đây là loại còng tay thống nhất kiểu mới được phân phối trong ngành, thiết kế nhầm đề phòng kẻ bị bắt giữ tự mở khóa. Rãnh khóa có kích thước 02 milimet, ngay cả dây thép cũng không thể chọc vào.

Cơ mà, nếu dây thép không chọc vào được, không có nghĩa là tôi không thể tìm ra đồ vật thích hợp hơn để mở khóa.

Nhờ vào quán tính của xe chạy, tôi nghiêng thân người về trước, tiện tay móc một tờ tiền giấy mới tinh từ trong túi ra.

"Cậu ngồi yên đi!" Hai người cảnh sát ngồi cạnh bên đang để ý tôi từng chút một. Nếu muốn mở khóa dưới sự giám sát của hai người này, đúng thật là rất khó.

Tôi cúi đầu, không nói một lời. Trông như tôi đang hợp hai bàn tay lại với nhau, thật ra tôi chỉ ló tám ngón tay ra bên ngoài. Tôi giấu ngón áp úp giữa lòng bàn tay, nhẹ nhàng điều khiển tờ tiền giấy để nạy ổ khóa.

Nếu bọn chúng muốn giết tôi diệt khẩu, tôi chắc chắn sẽ không ngồi yên chịu chết.

Hơn 20 phút sau, xe cảnh sát lái vào một khu biệt thự xa hoa tại khu vực Nam Giao. Đâu đâu cũng toàn là biệt thự.

"Dẫn mình đến đây làm gì nhỉ?" Tại một góc nọ, tôi trông thấy vài người quen cũ - Thiết Ngưng Hương, Trần Phong, và người thư ký nhà họ Giang từng đến đưa thiệp mời đám cưới.

"Tại sao mọi người ở đây?" Tôi vừa định chào hỏi nhóm người Thiết Ngưng Hương, liền bị người đàn ông trung niên ngồi cạnh tài xế ngăn lại.

"Tôi cho cậu nói chuyện à?" Ông ta có một khuôn mặt vuông vức, hình chữ "Quốc", có vẻ là loại người cẩn thận, tỉ mỉ, nhưng tạo cho người nhìn một cảm giác khá gàn bướng.

"Đội trưởng Trần, Cao Kiện chỉ là kẻ có hiềm nghi mà thôi. Chú không được đối xử với cậu ấy như thế." Thiết Ngưng Hương dù là phận nữ, nhưng chẳng hề kém cạnh đấng mày râu. Cô nàng nhìn tôi bị còng chặt tay như thế, bèn đi thẳng đến.

"Tôi có toàn quyền phụ trách vụ án này, nhóm trinh sát hình sự của cháu chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ mà thôi."

Qua cuộc nói chuyện của hai người, tôi mới biết người đàn ông trung niên này tên là Trần Kiến Quốc. Ông ta là đại đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, đồng thời cũng là cha ruột của Trần Phong.

"Cậu theo tôi lên lầu, những người còn lại thủ tại đây, không cho bất cứ ai được vào!" Trần Kiến Quốc cố ý nhìn sang Thiết Ngưng Hương. Trước khi đến đây, ông ta từng nghe con trai mình thọc mạch mối quan hệ giữa tôi và Thiết Ngưng Hương.

Tôi bị kéo mạnh lên lầu, trong khi vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau khi bị đưa vào phòng ngủ của Giang Phi, tôi không nhịn được nữa, bèn mở lời: "Đội trưởng Trần, sáng sớm ông dẫn người bắt tôi, chắc không phải chỉ để đi ngắm nhìn phòng ngủ con gái nhà người ta chứ?"

"Giờ là lúc nào, mà mày còn tâm trạng đùa giỡn à?" Trần Kiến Quốc hằm hè, nhìn tôi trừng trừng: "Thằng nhóc này, một lát nữa, tao hỏi cái gì, mày phải trả lời thật lòng cái đó. Bằng không, tao cho mày đẹp mặt."

"Sao? Định dùng bạo lực ép cung à?"

"Vậy còn phải xem thái độ của chú mày thế nào." Trần Kiến Quốc đẩy tôi vào sát bàn trang điểm: "Sáng nay, hòn ngọc quý của nhà họ Giang, con gái của chủ tịch tập đoàn bất động sản Giang Cẩm, tiểu thư Giang Phi đã mất tích."

"Cô gái kiêu kỳ đó mất tích rồi à? Tôi cũng đâu có quen biết gì nhiều với cô ta đâu." Tôi chẳng hiểu ra sau, bực mình nói: "Nếu bọn ông mời tôi đến phá án, tôi có thể giúp. Nhưng các ông tự tiện bắt người như thế, thì chúng ta nên nói chuyện trước tòa án thì hay hơn."

Mặc dù tôi mạnh miệng như thế, nhưng trong lòng biết rõ vụ này vô cùng nghiêm trọng.

Nhà họ Giang có hai người con, một trai một gái. Mặc dù tính tình Giang Phi bốc đồng, tùy hứng, nhưng rất được lòng ông chủ hiện tại của nhà họ Giang. Một khi cô ấy mất tích, ông ta sẽ tranh thủ tất cả các mối quan hệ, tiến hành lục soát cả thành phố.

Tôi không hề nhúng tay vào chuyện này, mà nếu tôi có nhúng tay vào cũng không bao giờ dám nhận. Hậu quả vô cùng nghiêm trọng nha.

"Tại sao ông hoài nghi tôi?"

"Tại sao à? Mày tự đi mà xem." Trần Kiến Quốc lấy quyển nhật ký trong ngăn tủ ra. Tôi lật ra, đều thấy tất cả những nội dung trong quyển sổ ấy đều xoay quanh một người đàn ông duy nhất.

Thật bất hạnh, người đàn ông đó chính là tôi.

"Giang Phi có tính cách rất kiêu kỳ. Cô ấy không có bạn bè cùng giới, lại khinh thường bạn bè khác giới. Thế nhưng, cô ấy lại có tình cảm đặc biệt với chú mày, có thể nói là, phát sinh tình cảm."

"Trong khi đó, mày chỉ là chủ tiệm bán đồ chơi người lớn, so với Giang Phi, kẻ trên trời, người dưới đất. Chuyện này vô cùng bất thường." Trần Kiến Quốc nói thẳng mặt, một thằng khố rách áo ôm như tôi lại được nữ thần theo đuổi, chắc chắn có ẩn tình bên trong.

"Bên cạnh đó, cô ấy đi lại luôn một thân một mình. Bọn tao đã coi lại camera khu này. Đêm qua, Giang Phi ra ngoài một mình, trong khi kẻ duy nhất mà cô ấy liên hệ đêm qua chính là mày."

"Tôi ư?"

Trần Kiến Quốc lấy điện thoại di động của Giang Phi ra. Vừa mở ra, cả hai trông thấy tin nhắn vẫn đang ở trạng thái bảng nháp, mà người nhận tin nhắn ấy chính là số điện thoại của tôi.

"Vậy thì sao? Cô ấy định gửi tin cho tôi, chứ không phải tôi chủ động liên hệ cô ấy nhé. Bọn anh dựa vào cái gì để phán định tôi dính liếu tới sự mất tích của cô ấy?" Hiện tại, tôi chỉ biết cười khổ. Lý do mà Giang Phi cảm thấy có ứng thú với thằng trinh thám mèo quào như tôi, hoàn toàn do bởi Tơ hồng nhân duyên. Nhưng mà, chuyện này có ai mà tin được.

"Tao biết mày từng là sinh viên tại Học viện Cảnh sát, biết cách trả lời lắt léo khi bị thẩm vấn. Chỉ là, chuyện này không sao cả, tao hốt mày về sở cảnh sát sẽ có cách khiến mày mở miệng cung khai thôi."Trần Kiến Quốc vẫn khăng khăng cho rằng tôi là kẻ tình nghi, sau khi thu thập vật chứng xong xuôi, bèn áp giải tôi về cục cảnh sát.

Mãi đến buổi chiều, Ngô Mãnh đi điều tra một vòng rồi quay lại, tôi mới được thả ra.

"Suốt đêm qua, Cao Kiện ở cùng với tôi mà." Nhờ mấy anh cảnh sát đêm qua làm chứng, tôi đã được tẩy sạch mọi hiềm nghi. Trần Kiến Quốc cũng không tiện ép uổng tôi nữa. Mặc dù ông ta chướng mắt tôi, nhưng cuối cùng vẫn phải thả tôi ra, nhưng bảo tôi phải ở lì trong nhà, chờ gọi đến bất cứ lúc nào.

Tôi quay lại phố Đinh Đường, không bận tâm lắm về sự mất tích của Giang Phi, mà chỉ tập trung vào công tác điều tra gã Hàng đầu sư nọ.

Nói như thế không phải do tôi chán ghét Giang Phi, yêu thích Tưởng Thi Hàm, mà vì Giang Phi có một người cha lắm tiền nhiều của. Dĩ nhiên, ông ta sẽ xuất động tài lực để phát động lực lượng lùng sục toàn thành phố hòng tìm ra cô ta.

Trong khi đó, Tưởng Thi Hàm chỉ là một cô gái bình thường. Cô ấy chết, người xung quanh thờ ơ, chỉ có một mình tôi là chăm chăm đi tìm sự công bằng cho cô ấy.

Tôi nhấc máy, gọi điện thoại cho anh Lưu mù, nhờ anh đến cửa tiệm của mình một chút. Chốc lát sau, người anh em kia vừa xuất hiện ngay cửa ra vào đã quăng cho tôi một câu: "Cao Kiện, em sắp gặp đại hoa lâm đầu nữa kìa."

Tôi đã quá quen thuộc với giọng điệu của anh Lưu: "Đúng rồi. Em mới vừa về từ cục cảnh sát, xui xẻo thiệt chứ."

"Mấy nơi cửa quyền như thế... em ít lui tới sẽ tốt hơn, lâu dần sẽ có chuyện cho mà xem." Anh Lưu mù chống đòn gánh, mấy ngày không gặp, dường như anh ta có vẻ tiều tụy rất nhiều: "Trước khi anh sang đây, đã bói cho em một quẻ. Tối ngày mai, em sẽ gặp một kiếp nạn sinh tử vô cùng đáng sợ. Anh khuyên em một câu, xin em buông bỏ tất cả mọi chuyện, đến đạo quan hoặc miếu thờ, chùa chiềng nào đó để lánh khỏi cái kiếp nạn này đi."

"Buổi tối ngày mai ư?" Tôi nhắm hai mắt lại, chợt nhớ ra tối mai chính là ngày đến lượt nhận nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng. Do mấy ngày nay bận bịu liên tục, tôi suýt nữa đã quên mất vụ này.

"Anh có thể kể em nghi tỉ mỉ hơn về quẻ bói này không?"

Anh Lưu mù lắc đầu, chỉ nói đúng một câu:

"Quẻ bói cực xấu, thập tử - vô sinh!"

Tôi chuyện trò với anh Lưu mù đến khi trời tối mù mịt, thảo luận rất nhiều về các vấn đề khi tu hành. Trong lúc đó, tôi từng giả vờ hỏi bóng gió nhiều lần về quẻ bói kia, nhưng anh Lưu mù giữ miệng kín như bưng. Dường như quẻ bói ấy vô cùng hung hiểm, đến nỗi anh ấy không dám nhắc đến vậy.

Tiễn anh Lưu về, nhìn theo bóng lưng cô độc kia biến mất khỏi góc phố, tôi cảm thấy sởn cả gai óc toàn thân.

"Mỗi một nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng lại khó hơn lần trước rất nhiều. Liệu mình có thể sống sót đến khi nào đây?"

Màn đêm sâu thẳm, nhưng tôi chẳng còn lòng dạ nào để đánh một giấc ngon. Thế là, tôi lại mở máy vi tính lên, đọc lại tất cả tư liệu mà mình tự ghi chép về những lần livestream trước đó: "Hồng Loan, Nguyên Thần, Thập Ác. Đến lần này, mình phải đối mặt với khái niệm nào nữa đây?"

...

Sáng hôm sau, tôi thức dậy, mở cửa tiệm, bèn thấy có vài cảnh sát mặc thường phục đang đi tới đi lui trước nhà. Xem ra, Trần Kiến Quốc vẫn còn nghi ngờ tôi.

Hiện trong diện bị quản chế, tôi cũng không tiện đi lại. Thế là, tôi an phận ở lại tiệm, ngồi vận hành tâm pháp Diệu Chân, đến trưa thì dẫn Bạch Khởi ra một quán ăn gần đó để dùng cơm.

Đến 06:00 chiều, mấy người cảnh sát mặt thường phục đó liền rút quân. Thấy vậy, tôi bèn thở phào nhẹ nhõm. Đêm nay phải xách máy đi livestream cho Âm Gian Tú Tràng, tôi cũng chẳng muốn thân phận của mình bị bại lộ.

Sắc trời đã tối, màn đêm bao phủ cả tòa thành thị này.

Tôi đóng cửa tiệm, lẳng lặng ngồi nhìn đồng hồ.

"08:00 rồi."

Một làn sáng lạnh lùng hắt ra từ chiếc điện thoai im ắng, trông nó như một chiếc mặt nạ đang nở nụ cười nham hiểm.

Tôi nhẹ nhàng cầm điện thoại di động lên, nhấn vào nút nghe, rồi đặt sát điện thoại bên tai.

"A lô?"

Qua một hồi lâu, chẳng có ai ở đầu dây bên kia trả lời cả. Tôi chau mày, hỏi thêm lần nữa: "Cho hỏi ai vậy?"

Hơn một phút sau, khi tôi vừa định cúp điện thoại, người ở đầu dây bên kia mới chịu hé mồm. Cô ấy chỉ nói đúng năm chữ, nhưng năm chữ ấy đã làm tôi đứng bật dậy khỏi ghế.

Giọng nói quen thuộc đang bay loạn trong tâm trí tôi, ngay cả ngữ điệu cũng y hệt.

Người gọi điện thoại cho tôi, thông qua nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng, chính là Tưởng Thi Hàm. Dường như cô ấy đang nằm nhoài sát bên tôi, thủ thỉ vào tai tôi một câu:

"Trời tối, đừng nhắm mắt!"