Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 411: Nét bút của Diêm vương




Lục Cẩn và tôi là kẻ thù không đội trời chung, nhưng nếu sự thật rằng tôi đã bí mật học trộm Diệu Chân đạo pháp bị tiết lộ ra ngoài, vấn đề này sẽ bị phóng đại đến đỉnh điểm, nghĩa là tạo ra nguy hại đến căn cơ của Diệu Chân quan. Nói không chừng, tông môn ấy sẽ phái người lợi hại hơn đến vùng Giang Thành này.

“Không thể dùng Diệu Chân đạo pháp được. Nếu mình bị ép buộc đến cảnh bất đắc dĩ, thì...” Huyết sắc trong mắt tôi nhanh chóng biến mất, rất nhanh bèn trở lại như cũ.

Quay lại cửa hàng nơi phố Đinh Đường, tôi lấy phần chu sa, giấy vàng do anh Lưu mù tặng cùng chiếc bút chạm khắc hình rồng mà mình đoạt được từ Lục Cẩn ra, tập trung vẽ bùa.

Sau cả chục lần thất bại, cuối cùng tôi cũng thành công một lần.

Dùng giấy vàng làm nền, trộn chu sa cùng gạo nếp, tôi chọn vẽ thân bùa là một loại bùa chú ra lệnh xá tội, bao hàm ý nghĩa kính dâng hàng vạn hương khói nhằm cầu Đức Tam Thanh che chở.

Đây là bùa Bách Xá. Lá bùa này là thứ mà tôi mới học được từ quyển chú giải về Diệu Chân đạo pháp sau khi đột phá cảnh giới Thổ nạp, vào đêm trước của buổi livestream lần thứ 8.

Nhất xách - tội nghìn năm, Nhị xá - sầu vạn năm, Tam xá - bệnh kinh niên, Tứ xá - tai họa từ nước và lửa, Ngũ xá - họa trộm cướp, Lục xá - thân nữ nhi yếu ớt, Thất xá - nợ nần nhân quả từ kiếp trước, Bát xá - miệng lưỡi thị phi, Cửu xá - hình phạt ngục tù và Thập xá - gia đình tù túng.

Tuy chỉ là một lá bùa Tiểu thừa nhưng bùa này chứa đựng ước nguyện của bao người, dùng lòng người để ngưng tụ thánh đạo, không thể diệt được tà ma nhưng có thể bảo vệ bản thân khỏi bị ma quỷ, âm hồn quấy nhiễu.

Tôi viết lá bùa này không phải dành cho chính mình, mà để nhóm người Nhị Cẩu phòng thân. Bản thân tôi đã tu luyện Âm Dương Quỷ Thuật, dĩ nhiên không sợ những thứ âm tà kia.

Trong một ngày, hầu như tôi phải lãng phí tất cả các tờ giấy vàng và chu sa để vẽ xong 8 lá bùa Bách Xá.

Tuy nhiên, không phải là tôi không có lợi. Sau khi rèn luyện vẽ bùa cả ngày, tôi càng hiểu sâu sắc hơn về đạo vẽ bùa, thế nên trong lần vẽ sau chắc chắn sẽ tăng cao tỷ lệ thành công.

Ngồi xếp bằng nghĩ ngơi, vào khoảng 8:00 tối, tôi và Cổ tiên sinh bèn đi hội hợp với nhóm Nhị Cẩu.

Bước vào phòng tập Taekwondo, Nhị Cẩu và những người khác đã tiêu hóa hoàn toàn dược lực của viên thuốc uống và thuốc mỡ. Tinh thần của cả đám cực kỳ sung mãn, thậm chí cả da mặt cũng trơn láng hơn rất nhiều.

“Anh Kiện, thuốc của anh thật sự tuyệt vời!” Nhị Cẩu vui vẻ chạy tới, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cổ tiên sinh. Ngay lập tức, gã chợt dừng lại, trong mắt có vài phần kiêng kỵ. Nhớ khi trước, Cổ tiên sinh chỉ phất tay nhẹ là đã hạ độc hết cả đám. Giờ nhớ lại lúc đó, Nhị Cẩu vẫn còn hơi e dè đây.

“Tất cả đều là người một nhà, Cổ tiên sinh đến đây để giúp anh.”

Sau khi dùng bữa cùng nhau, quan hệ giữa hai bên đã dịu đi rất nhiều. Nhìn thời gian đã gần đến giờ để, tôi bèn kêu Nhị Cẩu và mấy anh em còn lại cùng lái xe đến trường trung học Tân Hỗ.

Hai chiếc xe lần lượt rời khỏi phố Đinh Đường. Thời gian còn sớm, tôi nói bọn họ đừng chạy xe quá nhanh. Dựa vào cửa xe, tôi bắt đầu suy nghĩ và cân nhắc về phương pháp thoát hiểm nếu rơi vào trường hợp xấu nhất.

“Diệu Chân đạo, Tam Âm tông, nếu bọn chúng cùng tấn công mình một lúc vào tối nay, dù mình có hàng nghìn năng lực thì cũng lành ít dữ nhiều.” Mấy ngày trước, hoặc là tôi đi livestream, hoặc là chạy sang thành phố Tân Hỗ, thế nên chúng không thể tìm ra tôi. Tối nay, khó lắm thì tôi mới chịu đến điểm hẹn, đoán chừng bọn chúng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này: “Chính, tà hai đường đều muốn trấn áp mình. Giờ nghĩ lại, hẳn mình phải cảm thấy tự hào mới đúng.”



Tôi đành nở một nụ cười gượng gạo. Bị Diệu Chân đạo và Tam Âm tông đồng loạt xử lý vẫn chưa phải là trường hợp bết bát nhất. Tôi chỉ sợ Quỷ mẫu giận chó đánh mèo mà thôi, đồng thời tính luôn trường hợp Song Diện Phật thừa cơ đánh tới. Dù gì đi nữa, khu Song Phật cũng nằm gần trường trung học Tân Hỗ. “Phật, Ma, Quỷ, Đạo, tính sơ sơ là 4 phe. Tối nay, rõ ràng là mình đang mắc dây thép mà đi qua vách núi, nếu có sơ suất, ắt hẳn thịt nát xương tan.”

Nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài cửa xe, ánh mắt tôi dần dần trở nên kiên định hơn: “Mình đã hóa giải biết bao lần nguy cơ sinh tử, giờ lần này...”

Đang mông lung suy nghĩ, tôi chợt thấy một đạo sĩ mặc áo choàng đen đang nhìn tôi từ bên kia đường. Cổ áo của gã có thêu hình một con rắn độc sặc sỡ; vẻ ngoài của gã trông khá là yếu ớt, tựa như phụ nữ vậy. Không những thế, miệng của gã đang há hốc ra, như thể gã ấy đang gọi tên tôi.

“Đạo bào màu đen, rắn độc sặc sỡ, đây là người của Tam Âm tông!” Tôi vừa định gọi dừng xe lại, Nhị Cẩu Tử đột nhiên phanh gấp. Chiếc xe van cũ kỹ đâm thẳng vào một gốc cây bên cạnh.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi chóng mặt trong thoáng chốc; may mà tốc độ chạy khá chậm, mọi người cũng thắt dây an toàn nên không có ai bị thương.

“Đcm! Suýt nữa là tông trúng người rồi!” Nhị Cẩu vẫn còn sợ hãi, đưa tay lau sạch mồ hôi lạnh trán, “Lúc em chạy qua ngã ba, đứa nhỏ này tự nhiên vọt nhanh từ vỉa hè ra đường!”

Nhị Cẩu và tôi bước xuống xe, đi bộ ra phía trước xe tải để kiểm tra tình hình. Nơi ngã 3 đường, một bà mẹ trẻ đang ôm một cậu con trai khờ khạo ngồi trên mặt đất, trông cả hai vô cùng sợ hãi.

“Xe của tôi có trang bị camera hành trình, cũng quay lại hết cảnh tượng vừa rồi. Hai người đừng có ăn vạ nữa, đứng lên đi.”

Nhị Cẩu chửi nhẹ một câu xui xẻo, còn người mẹ trẻ không những không tức giận mà còn nói lời xin lỗi. Cô ta bật khóc, nói: “Thực sự xin lỗi! Chẳng rõ thằng nhóc nhà tôi dạo này bị sao sao ấy? Nó cứ làm mấy việc quái quái, luôn có hành động nguy hiểm, mà tôi la hoài mà không nghe lời.:

Vừa rồi, nếu Nhị Cẩu không phanh và bẻ tay lái kịp, cậu bé kia lẽ ra đã bị kẹt dưới gầm xe.

“Nếu không nghe lời thì cứ cho ăn roi, phải dùng đòn roi mới dạy ra con ngoan được.” Nhị Cẩu hằn học nói với đứa trẻ, nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Đó là cách mà cha tôi đã dạy tôi hồi đó.”

Cậu bé trong vòng tay người mẹ dường như đã bình tĩnh trở lại. Nhưng nó lại khóc to hơn, khiến người xung quanh dần dần tụ tập lại nhìn.

“Nhị Cẩu, để tiểu Mã ở lại đây, chờ cảnh sát giao thông đến. Chúng ta đi trước đi, đừng lãng phí thời gian.”

Nhị Cẩu quay lại kiểm tra chiếc xe, sau khi nhận thấy không có vấn đề gì lớn, bèn an tâm nói với bà mẹ trẻ: “Trông chừng con trai của cô cho cẩn thận vào. Lần sau mà còn chạy lung tung nữa, có khi tôi không kịp đánh lái đâu đấy.”

“Dạ, dạ, tôi nhất định coi chừng nó. Tiểu Vân, xin lỗi hai chú đi con!” Người mẹ trẻ tuổi buông cậu bé ra. Thằng nhóc hơi sợ hãi, quay sang xin lỗi Nhị Cẩu trước khi chạy về phía tôi.

Tôi cũng không quan tâm cho lắm, vừa định lên xe thì thấy thằng nhỏ đã chạy tới chỗ tôi rồi. Tốc độ chạy của nó càng lúc càng nhanh; tôi chợt cảm giác có gì đó là lạ nên dùng Phán nhãn nhìn thẳng vào nó. Dưới ánh đèn giao thông, một khuôn mặt méo mó và biến dạng khác đột ngột hiện ra, chồng lên trên khuôn mặt của cậu bé đó!

“Không ổn!” Tôi nhảy khỏi vị trí đang đứng nhanh như một con báo, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước.



Cậu bé khẽ chộp lấy tay tôi. Nhờ Phán nhãn, tôi thấy rõ rằng, thằng nhóc ấy vừa nhét một tấm thiếp mời vào lòng bàn tay của tôi.

“Thiếp Diêm Vương!”

Tôi thất thần một lúc, sau đó nhìn xuống con phố dài. Dòng người hai bên thưa dần, dường như có 2 bóng người mặc đồ đen trắng nào đó đang nhìn chằm chằm vào tôi nơi góc phố.

Bọn chúng đội một chiếc mũ cao, trên mũ còn thêu một hàng chữ. Một chiếc mũ thêu dòng “Thiên hạ thái bình”, còn chiếc mũ mà kẻ còn lại đang đội ghi “Nhất kiến sinh tài.”

Hai người ấy bỗng dưng cúi chào tôi một cái. Ngay sau đó, chợt có một bóng người không rõ mặt mũi hiện ra. Kẻ này đội mũ Bình Thiên (kiểu mũ mà Hoàng đế hay đội) trên đầu, mặc long bào Thập Điện, cũng không biết là ảo ảnh hay người thật nữa. Tiếp theo, kẻ đó chợt chấp bút, viết một chữ “Chết” về phía tôi.

“Diêm vương phán mày chết vào canh ba, ai dám giữ mày đến canh năm?” Bóng dáng ấy tiêu tán, sau đó biến thành một đạo sĩ trẻ tuổi mặc áo đen. Gã cười khanh khách rồi bước đi khỏi nơi đó.

Quỷ em bé ba mắt trong thận khiếu chợt thét to một tiếng, âm khí trong người lưu chuyển nhanh hơn, nhờ đó mà tôi mới thanh tỉnh trở lại.

“Hắc Bạch Vô Thường, câu hồn tróc phách ư?” Năm giác quan đã phục hồi, tôi cúi đầu nhìn lại.

Tấm thiếp màu đen trên tay tôi đã biến mất, nhưng các mạch máu sẫm màu trên mu bàn tay lại phồng lên, tạo thành một từ “Chết” mờ nhạt.

Nhìn lại thằng nhỏ mặt mày tái mét đang ngất xỉu trên lòng đường, mẹ nó thì chạy đến la hét, còn mọi người xung quanh đang nhốn nháo cả lên; có người gọi cảnh sát, có người gọi 120. Về phần mình, tôi chỉ dựa vào thành xe, không nói một lời.

Đứa nhỏ ấy vô tội; nó chỉ bị ma quỷ điều khiển mà thôi. Về phần kẻ chủ mưu đằng sau, tôi đoán rằng, đó chính là gã đạo sĩ áo đen mà tôi mới nhìn thấy vừa rồi. Trên cổ áo của gã đó có thêu hình một con rắn độc, ắt hẳn là đệ tử của nhánh Xà Công.

“Muốn dùng quỷ vật để điều khiển một người, cần phải để con quỷ ấy ẩn nấp vào cơ thể vật chủ trong 7 ngày, thậm chí là nửa tháng mới có thể ảnh hưởng đến ý chí của người sống. Bọn chúng bắt đầu sắp đặt âm mưu để đối phó mình từ khi nào vậy?” Nhìn dòng người ồn ào mà tâm trạng tôi lại vô cùng hoang mang. Chưa đối mặt với đám người Lục Trần, Lục Cẩn, thế mà tôi lại trúng phải thủ đoạn thâm độc của Tam Âm tông rồi. Diêm Vương đưa thiếp, hữu tử vô sinh; tên Hắc Bạch Vô Thường ấy sẽ liên tục xuất hiện bên cạnh tôi, mãi đến khi tôi hồn phi phách tán mới dừng lại.

“Tam Âm tông sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Thiếp Diêm Vương ắt hẳn chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn chúng.” Tam Âm tông và Diệu Chân đạo đồng thời ra tay, tình hình đã mơ hồ nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi. Tôi siết chặt bàn tay có khắc chữ “Chết”, dõi hai mắt nhìn về phía bên kia thành phố.

“Mình có nên tiếp tục đi cứu Vương Ngữ không?”

Xe cấp cứu nhanh chóng đến đây, cậu bé được bác sĩ đưa đi. Mẹ thằng nhóc khóc liên tục, mãi cho đến khi cửa xe cấp cứu đóng lại.

Đám đông giải tán, con đường trở lại với trạng thái bình thường. Nhị Cẩu nhận ra sắc mặt tôi có gì đó là lạ, bèn chạy đến nói: “Anh Kiện, đi tiếp thôi.”

“Ừ, đi thôi.” Tôi che lại mu bàn tay, ngồi vào trong xe, vừa bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay, vừa đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

“Đi thôi!”