Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 404: Di chúc




Bàn thờ, di ảnh, tượng Phật, những thứ này tương phản rõ rệt với đồ đạc hiện đại trong nhà.

Cánh cửa dẫn ra hành lang thông đến phòng khách mở toang. Chờ 5, 6 phút mà không thấy ai vào, tôi bèn lách người nhảy vào bên trong ngôi nhà.

Đến trước bàn thờ, tôi đã có thể quan sát bức tượng Phật ở cự ly gần hơn. Một gương mặt của bức tượng này có vẻ nhân hậu và hiền lành, còn tấm bảng ghi chữ ‘Dao Trì phản giá’ trên tay lại có một vầng sáng nhạt lấp lánh; gương mặt còn lại thì dữ tợn và hung ác, trong khi bảng chữ ghi ‘Hoàng Tuyền nan độ’ lại được viết bằng nét chữ cong cong vẹo vẹo, vô cùng khó coi.

“Hai bảng chữ đối nhau này không phải từ cùng một người viết ra, nét chữ quá khác nhau rồi.” Nhìn hai bảng chữ có chất liệu tương đồng nhau nhưng nét chữ lại tương phản nhau, sau đó lại nhìn hai gương mặt tương phản của Song Diện Phật, tôi mơ hồ cảm thấy mình vừa nhận ra một điều quan trọng nào đó: “Phật vốn dĩ có hai mặt, chẳng le ngụ ý ông ta có hai loại tính cách ư?”

Đưa tay ra chạm vào bảng chữ này, tôi nhận ra đây không phải vàng, cũng không phải bạc, mà giống một loại vải mỏng vậy..

Tôi thử lung lay nó hai lần, sau đó phát hiện mình có thể gỡ thứ này xuống.

Bốn bề vắng lặng, trong phòng cũng không có gắn camera hay cơ quan giam giữ rõ rệt, tôi tháo cặp găng tay vừa đeo vào ban nãy ra, cất vào túi quần: “Trên bàn thờ mà không có đồ cúng, còn đặt thêm một bức tượng Phật. Đây là đang tranh đoạt linh vị lẫn nhau à?”

Tôi không hiểu biết nhiều về chuyện này, đành dùng điện thoại di động chụp hai tấm ảnh, chờ khi trở về thì tìm anh Lưu mù để hỏi thăm thêm: “Chụp ảnh bàn thờ là một điều cấm kỵ nghiêm trọng, nhưng bây giờ mình không thể đắn đo quá nhiều như vậy. Gã Song Diện Phật này còn chưa chết mà đã tự lập bàn thờ cho mình, chẳng biết là có ý đồ gì nữa.”

Nhằm đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tôi lấy điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng ra, bật chức năng camera lên rồi chụp ảnh xung quanh một lượt. Sau khi xác định không có gì bất thường, tôi mới rời khỏi căn phòng này.

Căn biệt thự này rất lớn, có đến mười mấy phòng. Bên trong tối om, nhìn có vẻ hơi u ám. Nhưng nếu so với các buổi livestream của Âm Gian Tú Tràng, nơi này không bằng một góc nữa ấy chứ.

Ở cuối hành lang, có ánh sáng yếu ớt hắt ra qua khe cửa. Tôi không biết người nơi đó là ai, bèn tắt hẳn bóng đèn phía sau lưng mình đi. Tôi đã quen với bóng tối trong nhiều chương trình livestream trước đó, kết hợp với việc sử dụng khí Tiên thiên lúc này, bắt đầu vận chuyển Phán nhãn để quan sát.

“Đã trễ thế này mà còn có người trong căn biệt thự từng có người chết qua. Ắt hẳn kẻ này phải biết đến một số chuyện nào đó.” Tôi đi rất chậm, dựa lưng vào tường, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.

Cửa phòng nơi cuối hành lang đang trong trạng thái đóng kín, nhưng tôi vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong khi đứng bên ngoài cửa.

“Đừng ở đây nữa.”

“Sợ gì chứ? Chẳng lẽ em nhìn vật nhớ người, thế là nhớ đến ông già kia hay sao?”

“Anh đừng có mà trêu chọc em. Chẳng qua là, em cứ có cảm giác nơi này quá quái đản từ khi ông già kia qua đời. Hơn nữa, nghĩa tử là nghĩa tận. Ông ta mới đi có vài ngày mà anh không chờ đợi thêm được nữa à? Dù sao thì em cũng là của anh mà...”

“Cái gì là của anh hả? Em nói tiếp đi, anh đang nghe kỹ nè!”

“Anh lấy cái bàn tay hư hỏng này ra chỗ khác đi. Em đang nói chuyện đàng hoàng á.”

“Đàng hoàng gì mà đàng hoàng. Ông già kia có thể cho em cái gì, anh sẽ cho em cái đó. Còn những thứ mà ông ấy không nỡ cho em, anh sẵn sàng cho em. Ngoan ngoãn nghe lời anh đi, anh không hề yêu cầu cao sang gì cả. Em hầu hạ ông ấy thế nào thì cứ hầu hạ anh như vậy là được.”

“Anh lấy tay ra coi, em thực sự cảm thấy căn biệt thự này có vấn đề á. Mấy ngày nay, lúc ban ngày anh không có ở đây, em vẫn luôn nghe thấy có tiếng động trong phòng ngủ của ông ấy. Thế là em bèn đi xem thử. Anh đoán xem, em đã nhìn thấy thứ gì?”



“Thấy gì cũng được, anh không quan tâm. Bây giờ, anh chỉ muốn có em thôi.”

“Em nhìn thấy tượng Phật mỉm cười.”

“ Cái gì?”

Giọng nói chuyện trong phòng đột ngột dừng lại. Một lúc lâu sau, giọng nói của người đàn ông vang lên: “Em không nhìn lầm chứ?”

“Em thề là mình không nhìn lầm. Năm điều ghi trong bức di chúc của ông cụ đều ứng nghiệm được 4 điều rồi: Khi chôn cất, sẽ bị rắn rết đục khoét quan tài; đoạt tử tuyệt tôn vào ngày thất đầu tiên; khi đầy tháng sẽ có người mang Đức Phật đến; sang tháng sau thì Song Phật hiển thánh. Bây giờ, chỉ có mỗi điều thứ năm - người chết trở về vào cuối tháng - là chưa từng xuất hiện.”

“Em cứ suy nghĩ tầm bậy tầm bạ miết. Lão già gân ấy lập di chúc, em cần gì phải thông đồng với ông ta? Con nhỏ Vương Vũ Thuần kia đã mang thai cho ông già ấy, thế mà em còn không phá cái thai ấy đi lập tức mà chờ đến ngày cúng thất đầu tiên mới ra tay. Em cũng quá độc ác rồi.”

“Anh chối tội hay quá ha? Em làm thế này để làm gì hả? Rõ ràng, con nhỏ Vương Vũ Thuần đó không phải là kẻ đơn giản. Nếu để nó bình tâm tĩnh trí lại, nhất quyết sinh con, cuối cùng để ủng hộ thằng nhóc giành gia tài của anh. Tới lúc đó, em coi anh còn cười nổi không?”

“Cô ấy không dám. Ngay cả khi cô ấy sinh ra, anh có cả hàng ngàn phương pháp để cô ấy không lấy được một xu nào. Bây giờ, anh mới là người có tiếng nói tại thành phố Tân Hỗ này. Nếu anh dám cho, người ta mới có thể lấy. Anh không cho, ai dám động tới?”

“Coi anh kia! Rồi rồi, chẳng phải em đã ngoan ngoãn đến đây sao? Em chỉ muốn nhắc nhở anh một chuyện. Dù gì đi nữa thì anh là người thay đổi bản di chúc của ông già kia. Thế nên em mới sợ những tai họa kia cũng sẽ vì đó mà xảy ra đấy.”

“Do ông già gân kia sống quá thọ, thế nên mới suy nghĩ vẩn vô về chuyện ma quỷ, Thần Phật. Giờ là thời đại nào rồi? Cái gọi là những điều đã linh nghiệm chỉ là hiện tượng trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.”

“Nhưng em thấy rõ ràng, tượng Phật trên bàn thờ có thay đổi. Nó cười với em, vẻ mặt y chang ông cụ hồi trước vậy.”

“Em điên rồi. Coi anh trừng trị em thế nào đây...”

Tiếng nói chuyện của đôi nam nữ trong phòng kia im dần, nhường chỗ cho một loại âm thanh khác. Tôi ẩn mình trong bóng tối, dùng ngón tay vuốt ve những hạt ngọc trên chiếc vòng quỷ: Không làm chuyện trái lương tâm, sẽ không sợ quỷ gõ cửa lúc đêm về. Vì đã lấy trộm hai tấm bảng viết câu đối của Lý Trường Quý, mình sẽ trút cơn giận thay cho ông ta vậy.”

Lặng lẽ rời đi, tôi tìm ra công tắc điện nguồn trong căn biệt thự này, sau đó nhấn nhẹ một cái.

“Tách!”

Từ xa truyền đến âm thanh ngắt mạch, cả trang viên chìm vào bóng tối.

Tôi dựa vào vách tường, kích hoạt quỷ em bé đang ngủ say trong thận khiếu, sau đó truyền một luồng âm khí vào viên ngọc thứ nhất

Vương Vũ Thuần quyến rũ bò ra khỏi viên ngọc ấy, nằm uốn éo trên ghế sô pha, tựa như bản thân không có xương sống vậy.

“Cô có hiểu lời tôi nói không?” Tôi nhìn xuống khuôn mặt quen thuộc trước mặt. Mỗi một biểu hiện trên người cô ta đều gợi lên đầy vẻ quyến rũ, tựa như dụ dỗ người khác phải thực hiện hành vi phạm tội vậy. Thế nhưng mà, trong mắt cô ta lại thiếu đi một chút linh tính, trông không khác gì một con rối, còn lâu mới có thể sánh ngang với Mệnh quỷ.



“Nếu như cô hiểu, chỉ cần chớp mắt một cái.” Vương Vũ Thuần vẫn không nhúc nhích, chỉ biết ưỡn người lên theo bản năng, vẻ quyết rũ trông ướt át như tơ lụa, chẳng giống một con lệ quỷ chút nào.

“Không có cách nào giao tiếp, xem ra mình chỉ có thể dùng đến sức mạnh rồi.” Tôi hít sâu một hơi, điều động Âm khí trong cơ thể để vận dụng Âm Dương Quỷ Thuật: “Yểu yểu minh minh, Thiên Địa đồng sinh. Phân tán biến thành khí, tụ hợp sẽ thành hình. Ngũ hành là Tổ, Lục giáp là Tinh! Quỷ từ bản tâm, nghe lệnh mà hành động!”

Tôi điểm hai ngón tay vào trán Vương Vũ Thuần, cảm giác sự mát lạnh truyền đến từ đầu ngón tay. Lúc này, đôi mắt của Vương Vũ Thuần chợt không còn hoàn toàn ngu ngơ như trước nữa, mà ánh lên một chút thanh tĩnh.

“Đi theo tôi.”

Không biết là do Vương Vũ Thuần quá dễ để điều khiển, hay do thực lực của cô ta quá yếu, mà khi tôi dùng Âm Dương Quỷ Thuật để khống chế thì cũng không tiêu hao quá nhiều Âm khí bao nhiêu. Theo mức tích lũy Âm khí trong cơ thể của tôi tại thời điểm này, ắt hẳn có thể duy trì trong khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Đèn trên hành lang bật sáng, và tôi có thể thấy rõ ràng bằng Phán nhãn của mình, phía đằng kia một người đàn ông cao lớn cường tráng bước ra khỏi phòng với một cây gậy đánh golf trên tay. Theo sau gã ta là một người phụ nữ trẻ hơn kẻ ấy rất nhiều.

“Đừng lộn xộn, cứ soi đường cho anh. Chắc là đứt cầu dao mà thôi.”

“Đều do anh hết! Em đã nói không được làm bậy ở chỗ này rồi mà. Coi chừng điều thứ 5 trong bản di chúc kia đã ứng nghiệm rồi đấy.”

“Sợ gì mà sợ chứ? Di chúc nói rằng, người chết sẽ trở về vào cuối tháng, giờ mới qua đầu tháng thôi mà. Ắt hẳn là ăn trộm đột nhập thôi.”

Đôi nam nữ ấy đang tự động viên lẫn nhau. Ngay sau khi họ bước ra khỏi phòng, bàn tay của người phụ nữ đang cầm chiếc điện thoại di động kia đột ngột rung lên.

Người đàn ông phía trước cũng giật mình vì hành động vừa rồi: “Sao vậy?”

“Anh còn hỏi nữa? Sao tự dưng anh lại khoát tay lên vai em làm gì?”

“Em không nhìn thấy à? Hai tay của anh vẫn đang nắm chặt cây gậy đánh golf đây nè. Đừng có mà thần hồn nát thần tính nữa.” Người đàn ông gắt gỏng trách móc một câu, sau đó không thèm để ý đến người phụ nữ nữa. Gã đi nhanh hơn, vội vàng tiến tới phòng chứa công tắc nguồn.

“Nhưng em thực sự có cảm giác là có thứ gì đó vừa đè lên vai em mà. Này, đợi em với!” Người phụ nữ sờ nhẹ trán mình: “Hay mình bị ảo giác nhỉ?”

Cô quay lại sau lưng, quan sát cả dãy hành lang tối tăm trống không: “Chắc do ảo giác! Đều tại ông già kia, chết rồi mà cũng không để mình yên.”

Nói xong, cô quay đầu lại. Sượt qua một nửa góc nhìn xét theo vị trí hiện tại của cô ta, chợt có một gương mặt phụ nữ hiện lên. Gương mặt ấy tái nhợt, xuất hiện quá đột ngột và dường như hơi quen thuộc.

“Đây không phải Vương Vũ...” Cô ta chỉ vừa nói đến như thế thì trừng to hai mắt lên, tựa như hốc mắt sắp bị xé toang vậy. Từng sợi tơ máu hằn rõ bên trên nhãn cầu, miệng cô từ từ há to ra với góc độ cực lớn. Sau đó, một giọng thét inh ỏi phát ra từ trong cổ họng của cô.

“Có quỷ! Có quỷ kìa!”

Tiếng thét phá tan sự im lặng của màn đêm, còn tôi thì đứng bên kia hành lang và lẳng lặng nhìn họ. Tôi đã trải qua quá nhiều điều kinh dị, thế nên cũng biết rõ phải làm thế nào để kích thích nỗi sợ hãi của con người bộc phát ở mức độ cao nhất.

Điện thoại di động dùng cho mục đích chiếu sáng lập tức rơi xuống đất; người phụ nữ kia điên cuồng chạy thẳng vào lối sâu trong hành lang, tiện tay mở bừa một cánh cửa nào đó để lẫn trốn.