“Nhìn gì mà nhì?” Quyên Tử nhìn theo ánh mắt của Hạ Tình Chi, sau đó nhận ra ánh mắt con bé đang hướng vào một tên xã hội đen: “Sao thế, con quỷ cái lẳng lơ. Mày lộ bản chất nhanh như vậy à? Không định diễn nữa sao?”
Hạ Tình Chi chỉ nhìn đến chiếc điện thoại bị tên côn đồ lấy mất mà thôi, sau đó bèn không liếc sang đó nữa mà vội cúi đầu xuống.
Con bé biết rằng, tất cả những lời giải thích đều là dư thừa. Bất kể con bé nói gì, con nhóc nữ sinh trước mặt đều có phương pháp để nhục mạ mình.
“Nói đi! Chẳng phải mày giỏi giả vờ lắm sao?” Kéo mạnh tóc đen của con bé, Quyên Tử trông như một con ác thú hoang dã khi thọc một tay vào mái tóc Hạ Tình Chi rồi giật mạnh về sau.
Còn lại hai nữ sinh khác, một người quay clip, một người ghì chặt hai tay Hạ Tình Chi.
“Nói đi!” Quyên Tử giơ tay định tát Hạ Tình Chi; nhưng sau khi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhóc nữ sinh này bèn giảm nhẹ sức lực, sau đó vuốt ve gò má của Hạ Tình Chi: “Nhóm anh Tường rất khoái gương mặt nhỏ nhắn của mày. Hôm nay, tao chừa lại gương mặt này cho mày đấy.”
“Quyên Tử, vậy là tha nó à? Có phải quá dễ dãi với nó rồi không? Mình còn chưa hết giận nè!” Con bé nữ sinh mập mạp đang đè lấy hai tay của Hạ Tình Chi đâm chọt với thái độ đầy vẻ ghen ghét.
“Con quỷ cái này đã quen với việc bị đánh đập. Nó là thứ đê tiện mà. Đánh nó chỉ sợ làm bẩn tay mình mà thôi.” Quyên Tử dạo tới dạo lui trong ngõ hẻm, sau đó nhặt một viên gạch trên mặt đất lên, “Tiết Viện, bạn nhớ quay clip lại nhé. Hôm nay, chúng ta phải chơi chết nó!”
Quyên Tử cầm viên gạch đi đến một bãi rác gần đó khu vực gần cuối con hẻm. Thỉnh thoảng, nó dùng viên gạch đập xuống một vị trí nào đó. Trong lúc mọi người không biết con nhỏ này làm gì, nó bèn cầm lấy một thứ gì đó bước ra.
“Quyen Tử, bạn muốn làm gì?”
“Làm gì à? Tất nhiên là để lại một số kỷ niệm đẹp cho hot girl của lớp chúng mình rồi.” Nó ném gạch đi, vung vẫy thứ trong tay trước mặt bạn mình. Đó là một con chuột bị đập nát thân thể, đang sống dở chết dở.
“ĐM, cậu tránh xa mình ra, ghê quá đi.” Cô nhóc nữ sinh đang quay clip lập tức lùi lại vài bước, “Mình sợ con này lắm.”
“Gì mà các cậu sợ hãi thế?” Quyên Tử nắm phần đuôi chuột rồi nói với con bé nữ sinh còn lại: “Cởi quần áo của nó ra hết, mình nhét con chuột này vào trong. Để mình xem xem, một con chuột chết kết hợp với một con quỷ cái lẳng lơ sẽ trở thành bộ dạng thế nào?”
Hạ Tình Chi lập tức vùng vẫy bằng với tất cả sức lực của mình, muốn chạy thoát khỏi cảnh tượng này. Nhưng trước khi con bé có thể thoát khỏi bàn tay của nhóc nữ sinh béo ú, gã côn đồ tên Tường Minh đang đứng nơi đầu ngõ đã bước đến: “Em gái, ngoan ngoãn xíu nhé? Em chờ lát nữa hẵng bỏ chạy nha!”
Dường như có một ngọn lửa bùng cháy lên trong mắt gã; đi kèm với cảm giác miệng đắng lưỡi khô, cộng thêm với cảm giác đang ngà ngà say, tên côn đồ siết chặt lấy hai tay của Hạ Tình Chi.
“Anh Tường lợi hại quá nha.” Quyên Tử và con nhóc nữ sinh giật tung chiếc áo đồng phục của Hạ Tình Chi ra; con chuột đang giãy dụa kia cách con bé càng lúc càng gần: “Con quỷ cái lẳng lơ, hôm nay chỉ là bắt đầu. Tao mà không ép được mày chuyển trường, thì...”
“Thì thế nào?” Chiếc xe đạp chặn nơi đầu ngõ bị đẩy ra; vầng trăng vốn dĩ đang ẩn hiện trong mây, và con ngõ vốn đã lờ mờ tối nay lại càng tối hơn, không hề có lấy một tia sáng.
Vì không chắc về danh tính của Hạ Tình Chi và không rõ liệu Hạ Tình Chi này có phải là một quân cờ của Âm Gian Tú Tràng hay không, thế nên tôi mới do dự đến tận lúc này.
Nhưng khi nhìn thấy Quyên Tử cầm con chuột kinh tởm kia để áp bức Hạ Tình Chi, tôi không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn được nữa. Rốt cuộc, phải hận thù sâu đậm đến nhường nào mới khiến một nữ sinh làm những điều như vậy với một bạn học cùng lớp đây?
Dù bản chất con người vốn là xấu xa hay tốt đẹp thì cũng chẳng phải là một vấn đề cần minh chứng rạch ròi. Con người trên đời này vốn có tốt có xấu, thế nên không thể vịn vào những trải nghiệm thời thơ ấu và những bất hạnh trong gia đình để làm cái cớ cho hành vi xấu xa của bản thân. Có một số kẻ vốn dĩ mang bản chất ác độc bẩm sinh, mà nếu chúng ta tha thứ cho bọn ác độc đó, vậy chính là gây tổn thương gấp hai lần cho những kẻ vô tội.
“Định học theo kiểu anh hùng cứu mỹ nhân à? Thằng nào rững mỡ xen vào chuyện người khác thế?” Tên côn đồ được gọi là anh Vu nhìn tôi: “Em gái tao đang tâm sự với bạn cùng lớp, mày đừng xen vào chuyện người khác. Đi chỗ khác đi!”
Ánh sáng rất tối, nhóm người trong hẻm có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, nhưng không thể nhìn rõ là ai.
“Quyên Tử, hình như có ai đến thì phải? Có khi nào là cảnh sát hay không?” Con nhóc cầm điện thoại quay clip rất nhát gan: “Hay stop ở đây đi. Hôm nay chúng ta trút giận nhiêu đây là đủ rồi!”
“Không đủ! Chẳng phải con quỷ cái này luôn ôm cái mặt ngây thơ vô số tội lúc trong trường à? Chẳng phải nó luôn tỏ vẻ lạnh lùng, hờ hững với tất cả các bạn học chung sao? Hôm nay, mình nhất định phải vạch trần nó! Thứ đê tiện này còn dơ bẩn hơn chúng ta gấp nghìn lần! Xé quần áo nó đi! Mình muốn nó chứng kiến tận mắt cảnh mình nhét con chuột vào người nó! Nhớ quay lại hết cảnh này cho mình!” Quyên Tử bắt đầu nói năng hỗn loạn, tựa như có vẻ hơi bối rối vậy.
Hạ Tình Chi vùng vẫy trong tuyệt vọng, còn Tường Minh và Tiết Viện đè chặt cánh tay con bé.
“Này con quỷ cái lẳng lơ, tao sẽ...”
“Tên của em là Quyên Tử, phải không? Lần trước, anh đã cho em một cơ hội.” Nhờ Phán nhãn, đêm cũng như ngày và không ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi có thể nhìn rõ từng động tác của nhóm nữ sinh kia: “Đáng tiếc, em không hề trân trọng cơ hội đó.”
“Quyên Tử, bạn của em à?”
Anh Vu quay đầu lại nhìn, để rồi phát hiện ra khuôn mặt được trang điểm nhẹ của Quyên Tử đã tái mét một màu, trong khi biểu cảm của con nhóc ấy lại trông khá sượn sùng ngay lúc này.
Con nhóc đã cảm thấy có điều gì đó không ổn khi nghe thấy giọng nói từ đầu hẻm. Sau đó, nó bật chế độ đèn pin trong điện thoại di động lên, sau đó đột ngột thét to: “Anh Vu, anh Tường , người đàn ông đó là bạn trai của Hạ Tình Chi! Nó là cái thằng đã đánh em với anh Trần lần trước!”
“Trí nhớ của em tốt đấy, nhưng có lẽ em thuộc dạng cứng đầu cứng cổ, muốn bị đánh nhiều lần đây mà.”
Thấy tôi dần tiến vào trong ngõ, gã họ Vu đưa tay ngăn lại: “Thằng nhóc, mày liều mạng à? Mày có biết tao là...”
Tiến tới nửa bước, Băng quyền đấm tới như một mũi tên!
Tôi tống một cú trời giáng vào bụng dưới của gã, ngang nhiên cắt đứt nửa câu nói còn lại của tên này. Nhìn gã ôm bụng quỳ rạp xuống đất, tôi nhấc chân đá gã sang một bên: “Tao không biết, cũng không có hứng thú để biết.”
Ba đứa nữ sinh trước mặt tôi rõ ràng là đang mặc đồng phục học sinh y chang như loại của Hạ Tình Chi, còn mang theo cặp sách nữa. Thậm chí, tôi còn trông thấy nhóc nữ sinh nhỏ con kia cúi đầu chào thầy cô ở cổng trường.
Trông họ không khác gì những học sinh khác, nhưng ai có thể đoán được rằng họ sẽ làm điều như vậy với Hạ Tình Chi?
Ngoại hình bên ngoài và các biểu hiện trong lối sinh hoạt thường nhật chính là một phương pháp ngụy trang tốt nhất nhằm che giấu đi bản tính thật sự của bản thân. Tuy nhiên, tôi đã quá hiểu kiểu cách này từ vụ trò chơi tử vong lần trước.
“Buông ra đi.” Giọng nói của tôi không lớn, chỉ có vài người gần nhất có thể nghe thấy. Con nhóc mập mạp tên Tiết Viện nháy mắt với Quyên Tử, nhưng Quyên Tử chỉ biết cúi đầu. Hai tay run rẩy cả lên, nó cũng quên luôn việc con chuột vừa rơi xuống đất rồi bỏ chạy đâu mất.
“Thằng nhóc, mày suy nghĩ kỹ đi. Bọn tao không phải là người định dằn mặt con nhỏ này. Nếu mày dám động đến tao, sau này sẽ có người đến hỏi thăm sức khỏe mày đấy!” Nhìn thoáng qua gã họ Vu đang gục trên mặt đất, Tường Minh hù dọa một câu rồi buông thõng tay ra.
“Đừng lo lắng, tao cũng không muốn kiếm chuyện với bọn đàn em như chúng mày. Tao cũng muốn xem thử, ai muốn động đến cô bé này. Tao có rất nhiều kẻ thù ở Giang Thành, thế nên cần phải đảm bảo mình không tìm sai đối tượng để trả thù.” Tôi lấy điện thoại di động của mình ra, bật chức năng camera lên rồi đưa cho nhóc nữ sinh nhỏ con: “Tiếp theo, em dùng điện thoại của anh để quay lại hết mọi cảnh tượng ở đây nhé!”
Nhận lấy chiếc điện thoại của tôi, con nhóc kia cũng không biết tôi định làm gì, chỉ là không dám lộn xộn quấy rối mà thôi.
“Em tên Quyên Tử, đúng không?” Tôi nhìn con nhóc nữ sinh trước mặt rồi vươn tay kéo Hạ Tình Chi ra sau lưng mình: “Gặp em hơn một lần rồi nhỉ? Tại sao em lại làm chuyện xấu xa như vậy với bạn học của mình?”
Quyên Tử không nói lời nào. Nó tóm chặt gấu quần trong tay, tỏ vẻ rất vô tội. Lúc này, trông nó khác một trời một vực với lúc bạo hành Hạ Tình Chi vừa rồi.
“Nói cho anh biết lý do của em. Nếu là lỗi của Tình Chi, anh sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.” Sau một phút chờ đợi, Quyên Tử vẫn không lên tiếng: “Nếu em không nói, vậy nghĩa là Tình Chi không có lỗi, đúng không? Lần trước, vì nghĩ em vẫn là nữ sinh nên anh chỉ đánh mỗi thằng họ Trần mà thôi. Hiện tại, có vẻ như em mới là người mà anh cần phải dạy dỗ.”
Tôi vẫy tay ra hiệu về phía camera điện thoại, sau đó tóm lấy chiếc áo đồng phục của Quyên Tử rồi ép con nhóc ấy vào bức tường, đúng ngay vị trí mà Hạ Tình Chi bị sỉ nhục vừa rồi.
Sau đó, tôi vung tay lên.
Chát...
Một dấu bàn tay đỏ tươi in hằn trên gương mặt của Quyên Tử. Bạt tay đột ngột ấy khiến con nhóc không thể đứng vững, lập tức ngồi bệt xuống đất, mắt sưng húp, môi run rẩy mà không nói một lời nào.
“Nhóc con! Mày chán sống à?” Cách tôi 2 - 3 mét, Tường Minh thọc tay vào túi, rút một con dao bấm ra rồi lao về phía tôi. Tốc độ của gã rất nhanh, còn đòn đâm này lại là một đòn đâm lén.
Dao nhỏm xộc thẳng vào ngực tôi, trông tình thế vô cùng nguy hiểm.
“Chó cùng rứt giậu ư?” Dưới cái nhìn của Phán nhãn, tôi dễ dàng tìm ra sơ hở trong đòn tấn công của Tường Minh. Nhấc nhẹ chân trái lên như thể đã biết trước hướng đi của gã, tôi đá nhẹ vào đầu gối của kẻ này.
Thừa dịp thế công của gã bị gián đoạn, tôi tung một đấm vào vị trí xương bả vai của Tường Minh.
Rắc...
Tiếng xương gãy vang xa trong con hẻm; tôi lại bồi thêm hai cú đá, sút con dao bấm văng ra xa mới dừng chân: “Nếu mày không ra tay thì làm sao tao viện cớ là phòng vệ chính đáng được?”
Cúi người xuống, tôi nắm lấy Quyên Tử bằng một tay: “Em nhận lỗi hay không?”
“Em biết lỗi rồi. Sau này, em sẽ không gây sự với Hạ Tình Chi nữa. Em xin thề!”
Chát...
Lại một cái tát nữa vào mặt Quyên Tử. Mà tôi tát mạnh tay lắm đấy, tựa như không hề quan tâm đến việc liệu nó có tắt thở luôn sau đòn đánh này hay không: “Anh không phải cha mẹ của em, thế nên cũng không dừng tay dù là em đã chịu nhận lỗi!”