Tôi vừa định nói gì đó thì thân thuyền rung lên, có thứ gì đó đập vào mạn thuyền.
“Đừng nhúc nhích! Mọi người có để ý hay không? Số lượng xác chết ở xung quanh dần tăng nhiều rồi nhỉ?” Đỗ Dự ngồi ở mũi thuyền, chỉ vào mặt nước xung quanh.
Từng bóng đen dần lộ ra dưới mặt nước sông vốn dĩ đục ngầu, miễn cưỡng lắm mới nhìn ra đó là thi thể người.
“Tại sao lại có nhiều xác nổi lên đến vậy?” Thi thể bị dây thừng quấn quanh eo rồi cố định một đầu vào tảng đá. Tự bản thân nó không thể nào nổi lên được: “Dây thừng đứt rồi à? Hay bọn chúng sống lại?”
Tôi càng nghĩ càng sợ hãi, bèn dộng mái chèo xuống bên dưới thuyền. Tôi gồng sức thật mạnh, muốn đẩy thuyền đi thật xa.
Sau rất nhiều nỗ lực, thuyền gỗ chỉ tiến về phía trước chưa đến 10 centimet, có lẽ vấn đề phát sinh là do thi thể cô bé đang bám ở đuôi thuyền kia.
“Kim Chu Triết, lúc trò chuyện riêng với tôi trong phòng giam, anh bảo rằng anh vốn dĩ giết người là để trừng trị cái ác và tôn trọng điều thiện, nhưng sau đó anh trở nên nghiện ngập với hành vi sát nhân. Cô bé này có phải từng là con mồi của anh hay không?”
“Phải thì sao? Khi trước, tao cứ luôn phải tạo dựng hiện trường các vụ án mạng thành tai nạn, nhưng cô bè này tình cờ nhìn thấy quá trình gây án của tao. Thế nên, tao không thể để nó sống sót được!" Kim Chu Triết dùng hai tay rẽ mạnh mặt nước, cố gắng tăng tốc độ cho chiếc thuyền: "Tao là một bác sĩ tử thần. Tao là một bậc thầy tâm lý học tội phạm. Thời huy hoàng của tao mới chỉ vừa bắt đầu thôi, làm sao lại để cuộc sống mình chấm dứt chỉ vì một cô bé? Tao đã giết rất nhiều kẻ ác mà pháp luật không thể trừng phạt được. Cô bé này nên là phần thưởng mà ông trời ban phát cho tao."
“Mày thực sự nghĩ mày là anh hùng à? Trong mắt tao, mày không phải là bác sĩ tử thần gì cả. Bản thân mày chính là một con bệnh; đầu óc của mày hoàn toàn lệch lạc mất rồi!" Tôi nhìn quần áo của cô bé: "Từ vết thương trên cổ tay và mắt cá chân của con bé, nó đã bị giam giữ bí mật từ rất lâu rồi, còn quần áo cũng bị ai đó xé rách. Chẳng lẽ mày nghĩ, tao không đoán ra được là mày từng làm gì với bé ấy à? Nếu mày chỉ đơn thuần là giết bọn hung thủ độc ác kia, dù vi phạm pháp luật, nhưng tao cũng không dám ý kiến gì nhiều vì đây là con đường mày đã chọn. Còn đằng này, mày lại ví von một cô bé như món quà mà trời cao ban cho mày, còn tự tung tự tác muốn làm gì thì làm. Vậy, hành vi này có khác gì bọn khốn kiếp kia hay không?"
Vẻ mặt của Kim Chu Triết cứ như một đám mây đen xám xịt: “Tao không muốn giết con bé, do nó muốn chạy trốn mà thôi. Nó thấy tao giết người. Nếu để nó chạy thoát, cuộc đời tao sẽ bị hủy hoại ngay lập tức!”
“Tao không muốn nghe mày kể lại chuyện đời mình, và tao cũng không muốn nghe lý do giết người của mày. Nếu mày thực sự sám hối, vậy hãy bày tỏ với thi thể của cô bé ấy đi.” Tôi hất cằm về phía đuôi thuyền. Thi thể của cô bé chợt nổi lên khỏi mặt nước, cứ như có một sức mạnh vô hình nâng nó lên vậy. Có thể thấy rõ, sợi dây thừng buộc quanh eo cô bé đang kéo căng thẳng thắp vào giây phút này.
“Đùng!”
Dưới đáy thuyền vang lên một âm thanh rõ to, tựa như tiếng gõ cửa. Vô số bóng đen đung đưa dần vọt tới đây từ bốn phương tám hướng; mặt nước đục ngầu dường như là một thế giới điên cuồng khác biệt vậy.
Thi thể bé gái đã hoàn toàn nổi lên; khuôn mặt ướt sũng của nó đã không còn hiện rõ nhân dạng. Thế nhưng mà, Kim Chu Triết đã thét lên ngay khi thi thể nổi lên. Gã không dám ngồi ở đuôi thuyền, cũng không phân tích được bất kỳ vấn đề tâm lý nào nữa. Gã chỉ biết nắm chặt đuôi thuyền bằng cả hai tay, ngồi chen về phía tôi và Đỗ Dự.
Không gian của chiếc thuyền gỗ quá nhỏ; gã phóng qua như vậy, suýt nữa khiến thuyền nhỏ lật úp.
“Làm gì vậy? Xin lỗi nhé! Tự đi sám hối đi!”
Tiếng gõ dưới đáy thuyền càng lúc càng lớn, tựa như mưa bão đập vào cửa sổ, khiến người nghe tê cả da đầu.
“Tao không đi! Con bé ấy sẽ không tha thứ cho tao đâu! Đi nhanh lên! Đưa mái chèo cho tao, tự tao chèo!” Những người tham gia trò chơi lần lượt chết đi; sự kích thích lặp đi lặp lại này khiến Kim Chu Triết như đứng trên bờ vực suy sụp: “Tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Đây là do chất độc thần kinh mãn tính đang bùng phát đấy! Tao đã từng đọc qua loại này trong các bản tài liệu! Chúng mày đừng sợ, đây chỉ là ảo giác mà thôi!"
Tôi không đưa mái chèo cho gã. Con thuyền đã đứng sững lại vì rất nhiều xác chết vậy quanh. Dùng Phán nhãn để quan sát, dưới đáy nước chỉ toàn là vô số các nỗi sợ hãi khó mà giải thích được.
“Đây không phải là ảo giác. Tội lỗi của mày nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì mà mày tự nhận ra. Nếu mày không rời đi, bọn quỷ nước này sẽ không buông tha chúng tao.”
“Mày muốn làm gì?” Kim Chu Triết nhận ra giọng điệu của tôi hơi lạ lạ. Ngay lập tức, gã chợt hiểu ra, nhưng phản xạ của gã vẫn chậm hơn tôi một chút.
Một con dao sắc nhọn đâm xuyên vào bụng dưới của Kim Chu Triết; và để ngăn không cho gã giãy giụa khiến thuyền bị lật úp, tôi vừa vung dao, vừa nhoài người đẩy gã về phía trước.
Nhìn thấy gã Kim Chu Triết số 7 mất trọng tâm rồi ngã xuống nước, trước ánh mắt đầy nghi ngờ và tức giận của gã ở giây phút này, tôi bèn cất lưỡi dao từng lấy của gã số 6 ban nãy vào túi: “Nhân tiện, để tao tiết lộ cho mày một chuyện. Mày đã đoán sai mất rồi. Tao không phải kẻ chủ mưu, mà chính là Sát Thủ!"
Ở nhà trọ An Tâm khi trước, tôi đã ăn phải viên kẹo màu đỏ. Vào ba lượt bình bầu chỉ điểm Sát thủ, tôi đều rất lo lắng. Tôi không dám thể hiện quá mức, càng không dám để người khác xích mích với mình.
Trong lần bình chọn chỉ điểm cuối cùng, nguyên nhân khiến tôi quyết đoán ra tay hạ gục gã số 6 cũng rất đơn giản.
Tôi không muốn cãi nhau với họ. Thay vì lưỡng lự giữa gã số 1 và gã số 6, tốt hơn hết là tôi cứ tùy tiện xử lý một người, ai chết cũng được.
Thành thật mà nói, ngay từ đầu, kế hoạch của tôi là giết hết tất cả mọi người, ngoại trừ Đỗ Dự. Điểm tích lũy và mệnh giá tiền của Âm Gian Tú Tràng là thứ mà tôi cần gấp ở thời điểm này.
Tiếng hét của Kim Chu Triết vang lên trong làn nước đục. Thi thể của cô bé bám theo đuôi thuyền và những xác chết trôi nổi chèn ép dưới đáy thuyền kia đều bắt đầu tản đi các nơi khác. Sau đó, từng bóng đen ấy dần dần tập trung lại, đè lên người Kim Chu Triết, nhấn chìm gã xuống đáy nước.
Tôi rẽ mạnh máy chèo, con thuyền lao về phía trước mà không hề bị bất cứ thứ gì cản lại.
Tiếng gió bên tai càng lúc càng rõ ràng, không khí cũng lưu thông rõ rệt hơn. Mấy giây sau, Đổ Dự mới nở một nụ cười gượng gạo: “Thì ra anh là Sát Thủ. Tôi hơi bất ngờ đấy.”
“Khó đoán lắm à? Nhân tiện, anh đã thỏa thuận gì với Vương Sư thế? Tại sao anh lại sẵn sàng ra tay giúp đỡ gã ấy?" Đây là chi tiết mà tôi vẫn chưa nghĩ ra. Nếu Vương Sư thuyết phục được Đỗ Dự, chắc chắn gã ấy đã hứa hẹn cung cấp một lợi ích nhất định nào đó.
“Không có gì đâu. Gã ấy nói rằng, sau khi ra ngoài sẽ đưa cho tôi 5 triệu tiền thù lao. Mặt khác, gã đã chứng minh thân phận bản thân là Cảnh Sát." Đỗ Dự từ tốn nói: "Vai trò của Cảnh Sát trong trò chơi này không chỉ để duy trì trật tự, mà còn phải kiểm soát tiến trình của trò chơi. Do đó, quyền lợi của Cảnh Sát là có 2 cơ hội để xác minh danh tính. Nếu vào phòng của gã ấy, có lẽ anh sẽ tìm ra 3 chiếc phong bì được giấu dưới gầm giường của gã. Chỉ cần viết số thứ tự vào đó, phong bì sẽ tự chuyển sang màu sắc tương ứng."
"Theo lời anh nói, gã rời khỏi đại sảnh lúc giữa buổi là để đi lấy phong bì xác minh danh tính đấy à?”
“Đúng vậy. Người đầu tiên được gã ấy xác minh là gã số 11, còn người thứ hai là tôi đây. Kết quả chỉ rõ, chúng tôi đều là Tù Nhân, và Sát Thủ là một người khác.” Đỗ Dự tự giễu: “Vốn dĩ tôi vẫn đang nghĩ xem làm thế nào để bảo vệ được anh. Hóa ra, anh mới là người hiểu sâu hơn tôi về trò chơi kiểu này."
Số lượng xác chết trôi nổi dưới mặt nước đục đã giảm đi, có lẽ vị trí hiện tại không còn cách lối ra bao xa nữa. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi thẳng thắn hỏi một câu hỏi cuối cùng: “Anh nói thật tôi nghe xem, anh xuất hiện ở nơi này vào đêm nay là do nhận được tin nhắn của tôi, hay do nguyên nhân nào khác?”
“Tin nhắn nào?” Đỗ Dự còn kinh ngạc hơn cả tôi. Gã lấy điện thoại di động ra, mở mục Inbox trong điện thoại cho tôi xem: “Tôi không hề nhận được tin nhắn nào từ anh cả. Sau khi về đến nhà, tôi thấy nhà bị lục tung cả lên, còn tưởng là có ăn trộm. Nhưng khi vừa bước vào trong, có ai đó đột ngột đánh tôi bất tỉnh. Lúc mơ màng tỉnh dậy, có ai đó đã nhét một viên kẹo màu xanh vào miệng tôi. Mãi đến khi tỉnh táo hoàn toàn, tôi mới nhận ra là mình đang ngồi giữ phòng giam khi trước."
“Nếu như vậy, anh vốn dĩ là một trong những người tham gia trò chơi ngay từ đầu à?" Bất chợt, tôi có một dự cảm rất xấu, "Nếu là thế, tôi và anh đều không phải một người dư ra kia. Vậy là có kẻ đã giả chết. Hiện tại, có lẽ kẻ đó đang ẩn nấp xung quanh để quan sát chúng ta nhỉ?”
“Cũng chẳng còn quan trọng với tôi nữa rồi. Mục đích chủ yếu mà tôi đến đây để tham gia vào chương trình livestream của anh là..." Đỗ Dự đột nhiên im bặt. Gã chợt nhìn chằm chằm về phía đuôi thuyền, còn vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh nay đã chuyển sang trạng thái bối rối.
Tôi chiếm lấy vị trí mà Kim Chu Triết từng ngồi ban nãy ở đuôi thuyền. Lúc này, ngay khi phát hiện vẻ mặt khác lạ của Đỗ Dự, tôi bèn cảnh giác ngay lập tức.
Bên tai vọng đến tiếng nước chảy, tôi chợt nhận ra bàn tay mình ướt đẫm khi sờ vào mạn thuyền. Quay đầu nhìn lại, tôi trông thấy một cậu bé gầy còm đã bò lên thuyền từ lúc nào, ngồi yên ắng ngay sát bên cạnh tôi.
Quần áo của nó ướt sũng, nước chảy xuống liên tục; trên người nó toát ra một mùi thối nồng nặc nhưng da thịt lại không hề bị lở loét hay sưng tấy gì. Nhìn tổng thể, trông nó như một học sinh trung học cơ sở bình thường vậy.
“Vương Hiển...” Vẻ mặt Cố Dư Sinh có chút phức tạp; trong giọng nói của gã vừa có chút hoảng sợ, lại pha lẫn một chút gì đó nhẹ nhõm từ tận cõi lòng: “Em và anh dây dưa nhau hơn 6 năm. Rốt cuộc, em đã chịu hiện thân gặp anh rồi à?"
Cậu bé vẫn cúi đầu; tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của nó từ góc nhìn hiện tại.
Nó không nói gì cả, nhưng thân thể liên tục phát ra những âm thanh “cộc cộc.”
Tôi nắm chặt một lá bùa trong tay phải, sẵn sàng niệm chú bất cứ lúc nào. Nhưng Đỗ Dự lại lắc đầu với tôi, gã thở dài rồi nhìn về phía cậu bé.
“Là anh đã hại em chết. Như anh từng nói trong lời sám hối của mình, tất cả nỗi đau mà em trải qua đều do chính tay anh gây ra. Anh đã làm vô số chuyện trái với lương tâm trong cuộc đời mình, nhưng anh lại thiếu nợ em một câu nói duy nhất: Anh xin lỗi.”