Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 386: Anh là kẻ dư ra đấy à?




Dịch: Niệm Di

Sau khi gã số 11 biến mất dưới mặt nước, còn lại 4 người sống sót, vừa vặn tải trọng của con thuyền nhỏ.

Những xác chết trôi nổi bị dòng nước đục ngầu kéo đi, trông rất kỳ lạ.

“Hiện tại, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi về hướng này thôi. Nếu lại gặp phải thứ gì kỳ quái, chúng ta sẽ quay lại đường cũ, cùng lắm quay lại đại sảnh ban nãy.” Tôi và Đỗ Dự ngồi trên mũi thuyền, Vương Sư và Kim Chu Triết phòng thủ ở đằng sau.

Lối đi bên phải rõ ràng là rộng hơn nhiều so với bên trái, nhưng số lượng xác chết trôi nổi tương ứng cũng đã tăng lên rất nhiều.

“Căn hầm trú ẩn không quân này hoàn toàn là một cái hố giấu xác mà.” Vương Sư vớt lấy một bộ đồ ngủ trên mặt nước, nhìn xung quanh một cách cảnh giác: “Buộc một sợi dây đen quanh thắt lưng và cố định xác chết bằng một tảng đá lớn, đây rõ ràng làng cách làm của những người vớt xác mà. Mọi người nói xem, liệu có phải chính do gã Hạ Ba số 11 đó gây ra hay không?”

“Tại sao anh không nói ra vụ này sớm hơn? Giờ Hạ Ba đã chết, anh lải nhải như thế có ích gì?” Mặc dù Kim Chu Triết ngồi bên cạnh Vương Sư nhưng gã không hề có thiện cảm với Vương Sư: “Trước đây, tôi nghi ngờ anh là người chủ mưu lúc trong sảnh. Tuy gã số 6 là người hung ác nhưng lại không có đầu óc, nhưng nhờ đó cũng loại trừ khả năng gã là kẻ chủ mưu. Tôi thực sự không hiểu tại sao các người lại thay đổi ý định và xử lý gã ấy?”

Tôi liếc nhìn Đỗ Dự; từ khi gã và Vương Sư ra khỏi phòng, hai người đó đã hợp tác trở thành đồng minh của nhau. Trong khoảng thời gian đó, chỉ có hai người ấy mới biết rõ nội dung cuộc nói chuyện của nhau.

Tôi không hề hỏi đến chi tiết, nhưng tôi tin tưởng Đỗ Dự. Đây là điều mà hai chúng tôi đều nhất trí trước khi livestream.

“Này anh bạn số 7, anh nói tôi là người chủ mưu à? Thôi được rồi! Bây giờ tôi nghi ngờ rằng, không có ai gọi là người thứ mười hai trong số chúng ta cả. Cứ như việc viên kẹo không hề có độc vậy, đây chỉ là kế ly gián để kẻ chủ mưu chia rẽ chúng ta mà thôi.”

Vương Sư nói cũng hợp lý, nhưng tôi luôn cảm giác rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy: “Hai người có thể im lặng một lúc được không? Bây giờ tranh cãi về chuyện này cũng vô nghĩa, chúng ta sẽ đồng tâm hợp lực để sống sót.”

Ngồi trên mũi tàu, nhờ có Phán nhãn nên tôi có thể nhìn rõ những gì ẩn hiện dưới mặt nước đục ngầu. Chúng là những xác chết trôi nổi, hoặc ngửa lên hoặc úp xuống, có xác khóc hoặc có xác cười.

“Chỉ hy vọng con đường này là chính xác.” Sau khi chèo về phía trước vài mét, cách đó không xa lại có nhiều thứ khác nhau trôi trên mặt nước, chủ yếu là đồ chơi trẻ em.

“Có gì đó là lạ, cẩn thận nhé.” Theo bản năng, tôi cảm thấy không ổn.

Chiếc thuyền nhanh chóng đến một ngã ba đường thứ hai. Đỗ Dự dùng chìa khóa đánh dấu lại trên vách tường, và thế là mọi người tiếp tục chần chừ lần nữa: “Một lần đi sai đường, dẫn đến gã số 11 chìm vào đáy nước. Lần này, bắt buộc phải cẩn thận nha.”

Tôi nhìn hai lối đi thông sang hai bên trái phải; chúng ngoằn ngoèo, sâu hun hút, dù có Phán nhãn thì tôi cũng không quan sát ra được gì bên trong.

“Tôi đề nghị đi bên phải.” Kim Chu Triết chỉ vào những món đồ chơi nổi trên mặt nước: “Nhìn kỹ đi, những món đồ chơi trẻ em này đã bị phá hủy và trôi theo đường nước phía bên trái. Chắc chắn đường bên trái có vấn đề.”



“Tôi cũng đồng ý đi sang phải.”

“Vậy thì đi sang phải.” Đỗ Dự khẽ chống mái chèo, vừa định chuẩn bị chèo sang lối đi bên phải thì gã Vương Sư số 1 đang ngồi ở đuôi thuyền đột nhiên nhoài một phần lớn cơ thể ra bên ngoài.

Động tác của gã quá đột ngột, trong khi vẻ mặt gã trông vô cùng kỳ lạ: “Mọi người có nghe thấy tiếng động gì không? Hình như là đang gọi bố ơi, bố ơi đấy? Không phải, nó đang gọi tên tôi.”

“Này số 1, anh đừng làm tôi sợ. Mau ngồi vào thuyền đàng hoàng đi.” Kim Chu Triết đang ngồi gần Vương Sư nhất.

“Mọi người đều không nghe thấy ư? Giọng nói đó càng lúc càng lớn, là đang gọi tôi đấy! Có một đứa nhỏ đang gọi bố ơi, bố ơi! Nhưng tôi không hề có con mà. Vợ cũ Bạch Phương Phương không muốn bị mất phọt nên chúng tôi luôn dùng áo mưa lúc quan hệ cơ mà. Lẽ nào...”

Vương Sư đột nhiên nghĩ đến một chuyện gì đó; thân thể gã run bần bật lên, suýt nữa rơi xuống nước: “Chẳng lẽ là đứa con với cô vợ thứ hai Mộc Tuyết Oánh à?”

Gã giương mắt nhìn lên, để rồi trông thấy một chiếc nôi trôi nổi ở gần đó; bên trong chiếc nôi là một đứa em bé.

Thuyền chòng chành; nước sông tràn vào liên tục, khiến thuyền có thể bị chìm bất cứ lúc nào.

“Giọng nói đó phát ra từ chiếc nôi đó đấy. Nó đang gọi tôi! QUay lại ngay! Dừng thuyền lại! Tôi muốn đi khỏi đây!” Vương Sư hét lên từ mũi thuyền. Gã là người vẫn luôn điềm tĩnh, ấy thế mà lúc này lại tỏ vẻ nóng nảy, gấp gáp hoàn toàn.

“Anh đừng kích động. Tất cả chúng tôi đều không nghe thấy giọng nói đó. Có thể đó chỉ là ảo giác của anh mà thôi. Cứ cẩn thận là hơn, e rằng nơi đây có thứ gì đó đặc thù một chút đấy.”

Tôi muốn trấn an Vương Sư, nhưng gã không hề nghe theo: “Quay đầu lại mau! Đi sang con đường bên trái! Tôi muốn tận mắt trông thấy thứ đó một lần!”

“Muốn đi thì tự mình đi! Nước cũng không quá sâu, anh cứ nhảy xuống thuyền. Chúng ta sẽ chờ anh ở đoạn đường bên phải.” Kim Chu Triết cau mày; gã vẫn luôn nghi ngờ Vương Sư: “Ở thời điểm sám hối, chúng tôi không hề nghe anh nói gì về con mình cả. Chẳng lẽ anh đã tự tay giết con mình à?”

“Cút!” Vương Sư mất kiểm soát luôn cảm xúc của bản thân. Dĩ nhiên, sự mất kiểm soát của gã vào lúc này cũng chứng tỏ rằng gã đã che giấu điều gì đó trong lúc sám hối: “Tôi chỉ giết mỗi Bạch Phương Phương, còn Mộc Tuyết Oánh đã tự bỏ nhà ra đi! Tôi nói với cô ấy rằng, tôi chỉ yêu mỗi Bạch Phương Phương và chỉ yêu mỗi một người, dù là tự tay tôi đã giết chết tình yêu đó!”

Thuyền nhỏ càng lúc càng cách xa chiếc nôi em bé. Rốt cuộc, Vương Sư cũng không dám nhảy xuống khỏi thuyền. Tuy nhiên, gã cứ tóm chặt lẫy mũi thuyền, thay đổi vẻ mặt liên tục.

Khi quá nửa thân thuyền tiến vào cửa đi thông sang lối đi bên phải, Vương Sư đột nhiên đứng lên, nhìn mặt nước đục ngầu rồi lẩm bẩm gì đó một mình.

“Điên à?”

“Tôi nghĩ gã trúng tà rồi.”

Ngay khi thân thuyền chuẩn bị lướt hoàn toàn vào lối đi bên phải, Vương Sư nghiêng người ra khỏi mũi thuyền. Gã vươn cổ, mặt gần như chạm xuống mặt nước. Trông tư thế ấy, như thể gã muốn cúi đầu xuống để uống lấy nước sông đục ngầu.



“Anh định làm gì?” Trước khi tôi kịp đến ngăn cản, Vương Sư đã cắm đầu xuống nước. Chẳng ai biết cuối cùng gã đã nhìn thấy gì, chỉ trông gã giống như một con cá lớn bị một thứ gì đó kéo sang lối đi bên trái.

“Gã số 1 không hề phản kháng luôn à? Trúng độc thần kinh ư? Hay ảo giác? Kiểu này đáng sợ quá!” Từ đầu đến cuối, Kim CHu Triết không hề ra tay ngăn cản Vương Sư, nhưng trong mắt gã lại ngập tràn một nỗi hoảng sợ, “Đúng! Hẳn là như vậy! Do kẹo đấy! Kẹo có chứa chất độc thần kinh mãn tính, mà chúng ta lại không nhận được thuốc giải. Vốn dĩ, kẻ chủ mưu chết tiệt kia không định cho chúng ta thuốc giải. Nó muốn chúng ta chết sạch ở nơi này!”

Vừa nói xong, đồng tử của Kim Chu Triết đột nhiên co rút lại. Gã nhìn tôi và Đỗ Dự rồi lập tức nép sát tận đuôi thuyền: “Kẻ chủ mưu là một trong hai thằng mày, đúng không? Đừng giết tao! Tao có thể đánh đổi tất cả những gì mà tao có cho chúng mày!”

Tôi lắc đầu, không thèm để ý đến Kim Chu Triết. Có một số việc nằm ngoài lẽ thường, nếu dùng chất độc thần kinh để bao biện cũng là một cách làm hợp lý.

Tiếp tục tiến về phía trước, lối đi dần hẹp hơn. Trên mặt nước, số lượng xác chết trôi càng dày đặc.

Lúc đầu, tôi cũng không quan tâm cho lắm. Nhưng khi nhìn thấy cơ thể của một cô bé ước chừng tám chín tuổi, tôi không thể nào dời ánh nhìn của mình sang nơi khác được.

Kiểu chết của cô bé đó chắc chắn là không phải vì một vụ tai nạn, quanh tay chân đều có dấu vết bị dây thừng trói lâu ngày hằn lên da thịt. Dù có bị ngâm trong nước sông, mảng thịt lồ lộ ra kia trông cũng rất kỳ lạ. Quần áo của con bé cũng bị rách tung tóe, rõ ràng là bị xé rách. Trên người không có vết thương chí mạng, có lẽ là bị nhấn chìm trong nước rồi chết

Sau khi nhìn thấy thi thể của cô bé đó, mí mắt của Kim Chu Triết co giật nhẹ, sau đó lập tức trở lại bình thường.

Nhưng cử động nhỏ này của gã không thoát khỏi tầm mắt của tôi; chỉ bất quá, thời điểm này không phải là lúc trở mặt lẫn nhau.

Sau khi đi được vài mét ở đoạn đường bên phải, chiếc thuyền dường như bất ngờ bị kẹt lại, không thể tiến lên, cũng không thể chèo lùi.

“Có thể là do dưới đáy thuyền có quá nhiều thi thể đấy. Để tôi bơi xuống đẩy ra.”

Đỗ Dự đưa mái chèo cho tôi, vừa định nhảy xuống nước thì bị bị tôi ngăn lại: “Không phải do có quá nhiều xác chết ở dưới thuyền, mà là đằng sau con thuyền.”

Tôi chỉ về phía đuôi thuyền. Khi dùng mái chèo để khua nhẹ lớp bùn trên mặt nước, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng rằng, thi thể của bé gái ban nãy vẫn đang bám vào đuôi thuyền, tựa như âm hồn không tan.

“Tại sao cái xác này lại bám theo chúng ta thế? Chẳng lẽ nó quen biết với ai trong chúng ta hay sao?” Tôi cười khinh miệt một cái rồi quay sang Kim Chu Triết: “Bác sĩ Kim, phải chăng lời sám hối của anh cũng che giấu rất nhiều thứ?”

Mí mắt phải của Kim Chu Triết khẽ giật: “Đây là chuyện bình thường. Chẳng phải Vương Sư lúc trước cũng vậy à? Anh dám nói, anh không hề che giấu bất cứ điều gì hay không?”

“Tôi dần dần hiểu được ý tứ của trò chơi này rồi. Có lẽ, người chủ mưu thật sự chỉ muốn mọi người sám hối một cách chân thành, dùng sự hối hận của mọi người để xua tan đi oán niệm từ những tội ác kia. Đáng tiếc thay, mọi người đều không trân trọng cơ hội này.” Tôi chỉ vào đuôi thuyền: “Đó là người bị anh giết, đừng vọng tưởng sẽ liên lụy đến chúng tôi phải chết theo. Tự anh xử lý bọn họ đi!”

“Này số 12, tao và mày vẫn đang hợp tác đấy. Mày định phản bội à? Hay mày chính là kẻ chủ mưu?” Kim Chu Triết nghiến răng nghiến lợi. Gã liên tục nháy mắt nhìn Đỗ Dự, hòng liên hợp với Đỗ Dự để hạ gục tôi.