Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 346: Bát Bộ băng quyền




“Đây là vật gì?” Trần Nhị Cẩu tò mò lật hai trang; dù gã không biết chữ phồn thể, nhưng cũng xem hiểu tranh minh hoạ bên trong: “Bí tịch võ lâm? Anh Kiện, anh đùa em sao!?”

Thú thật, nếu như giữa đường có người chặn tôi lại, đem quyền phổ cho tôi xem, tôi cũng sẽ cảm thấy đối phương có bệnh: “Ít nói nhảm, lấy từ điển tới đây. Hôm nay chúng ta phải học thuộc nội dung trong quyển sách này, không sót một chữ.”

“Học thuộc?” Mặt của Trần Nhị Cẩu lập tức xệ xuống: “Anh Kiện, em còn có việc gấp, ba của em ngã bệnh, muốn em trở về nhìn ba lần cuối.”

“Gì? Cái hôm chú bắt cóc Giang Thần dùm anh không phải nói bác trai đã qua đời rồi sao?”

“À em nhầm, thật ra là gần đây cơ thể của ông ngoại em không tốt, tuổi tác của ông đã cao, cần em chăm sóc.”

Nhị Cẩu vắt hết óc bịa đủ loại lý do, sau khi nghe xong, tôi bèn lắc đầu: “Để chú học chút bản lĩnh thật sự, sao lại giống như anh muốn hại chú vậy? Hôm nay nếu không học thuộc thứ này, chú đừng hòng trở về.”

Thấy tôi hạ quyết tâm, Nhị Cẩu đành miễn cưỡng ôm từ điển ngồi vào bên cạnh bàn: “Anh Kiện, anh biết chữ, anh luyện thành rồi dạy em không được sao? Hơn nữa trên này có tranh minh hoạ, em nhìn tranh minh hoạ là được rồi.”

“Bảo chú học thì học đi, biết thêm đôi chữ đối với chú cũng có lợi.” Tôi mở ra quyền phổ, lật xem từ điển, xác nhận ý nghĩa từng chữ phồn thể trong đó, chép một bản chữ giản thể giao cho Nhị Cẩu.

Ban đầu Nhị Cẩu còn vô cùng chống cự, nhưng mắt gã bỗng sáng lên sau một lúc học thuộc lòng.

Bát Bộ Băng Quyền, đòn đánh hẹp, lực mạnh, như băng tiễn xuyên tim, như sơn băng địa liệt, nên được gọi là “Băng Quyền”.

Quyền phổ từ cạn tới sâu, phần mở đầu giới thiệu một số lý thuyết về quyền và cách phát lực, chỉ những điều cơ bản này cũng khiến Nhị Cẩu như nhặt được chí bảo rồi.

Gã lăn lộn ngoài đường, đánh lộn ẩu đả như cơm bữa, bản thân cũng nghĩ ra rất nhiều kỹ xảo. Lúc này xem quyền phổ Băng Quyền, cảm thấy tò mò, bèn tùy tiện thử thì thấy chiêu thức nhập môn của người ta lợi hại gấp mấy lần so với sát chiêu mà mình vẫn luôn tự hào, lập tức nể phục, không cần tôi giục nữa, bèn thành thật học thuộc.

Đến 4 giờ chiều, đã thuộc lòng nội dung trong quyền phổ, không chút sai sót, tôi cầm lấy quyền phổ dắt Nhị Cẩu đi tới một võ quán Taekwondo ở gần nhà.

“Nội dung chữ đã nhớ kỹ, tiếp đây hai ta phải ghi nhớ chiêu thức.” Tôi thuê một phòng huấn luyện tạm thời, bên trong có các dụng cụ như máy đo lực đấm, bao đấm, v.v….

“Anh Kiện, chúng ta nhớ kỹ chiêu thức cũng không có ích gì, muốn phát huy ra sức mạnh thật sự, thì cơ thể cần quen thuộc chiêu thức, chuyện này cần một quá trình khá dài.” Tham thì thâm, chút đạo lý này Nhị Cẩu vẫn hiểu.

“Thời gian có hạn, trước nhớ kỹ chiêu thức, buổi tối lại bắt đầu huấn luyện.” Thật ra tôi luôn có một suy nghĩ, chẳng qua tạm thời không nói với Nhị Cẩu.

Bát Bộ Băng Quyền cũng không phải ngoại gia quyền bình thường, muốn phát huy ra sức mạnh thật sự của Băng Quyền, đầu tiên cần luyện được nội kình. Ngoại trừ băng kình ra, còn áp kình, quả kình, phốc kình, đầu kình, đạp kình, v.v.. Lại yêu cầu trong một kình cần có 8 loại hỗn hợp kình: đỉnh, vặn, mài, lật, đạp, mạnh, thuận; cần luyện từng tầng một hỗn hợp kình, vô cùng phức tạp. Cho nên trong nội gia quyền còn lưu truyền một câu nói -- luyện quyền dễ, khống chế lực khó.

Dựa vào nền bản của tôi và Nhị Cẩu, đừng nói luyện được 8 loại nội kình, cho dù tìm ra kỹ xảo phát lực băng kình cơ bản nhất, cũng cần thử nghiệm hơn vạn lần mới được, đây là trong tình huống có quyền phổ để tham khảo.

Đứng đối diện nhau, tôi và Nhị Cẩu bắt đầu luyện tập dựa vào tranh minh hoạ trong quyền phổ.

Lần đầu tiên học nội gia quyền, tư thế của cả hai khá vụng về, vô cùng không hài hoà, mới nhìn giống như là hai người mới không biết gì đang đùa giỡn.

“Chả khác gì bơi chó, luyện cái quái gì vậy?” Trong phòng huấn luyện còn có vài người đang luyện Taekwondo; bọn họ phát hiện có người mới nên tò mò vây quanh.

“Còn có quyền phổ, cái thứ này chả khác đống sách cũ bán ở vỉa hè, luyện cái này không chừng sẽ làm người ta bị thương?”

“Nè, anh bạn, theo chúng tôi học Taekwondo, thứ này đã lỗi thời.”

“Mấy thứ cổ võ đều là chém gió, tuy tôi là người Hoa, nhưng nói thật lòng, thời đại này đánh cận chiến vẫn là võ ngoại quốc mạnh hơn.”

“Xem tư thế của hai thằng đó kìa, khoa chân múa tay, chả khác gì hai mụ đàn bà đánh nhau.”

...

Người vây xem bàn tán ầm ỉ, càng ngày càng nói khó nghe, mặt của Nhị Cẩu đỏ gay, rốt cục không nhịn được quay đầu quát: “Cmm câm mỏ hết coi?”

“Á đù, còn rất ngang ngược? Nếu anh bạn không phục có dám đấu không?” Một thằng trẻ trâu cao lớn vạm vỡ thắt đai lưng màu xanh lá cây đứng dậy, đai xanh lá cây thuộc cấp 4 trong Taekwondo, đối với võ sinh nghiệp dư, cũng không phải yếu.

“Cảnh sát vũ trang đều cmn cung kính tiễn tao rời cục cảnh sát, tao mà sợ mày?” Nhị Cẩu nói xong, bèn vén tay áo lên chuẩn bị đánh nhau với người nọ.

“Nhị Cẩu, dành thời gian luyện quyền, buổi tối còn có chuyện quan trọng hơn.” Tôi đè vai của Nhị Cẩu xuống, ra hiệu gã đừng gây rắc rối, dù sao với ta mà nói, quý báu nhất hiện giờ chính là thời gian.

Nhị Cẩu hừ lạnh một tiếng, không để ý đến gã trẻ trâu kia nữa, mà tiếp tục dựa theo quyền phổ luyện tập Băng Quyền.

“Sợ? Sợ rồi sao?” Gã trẻ trâu đeo đai xanh không buông tha, thái độ kiêu ngạo: “Hai chú chính là loại người mà anh xem thường nhất, không có chút thực tài cũng, ngày ngày coi sách vật lý trị liệu của người gia thành bí tịch, cổ vũ cái gì cổ võ, toàn là rắm thối!”

Gã trẻ trâu nói năng xằng bậy, một đống người ở xung quanh cũng phụ hoạ, tôi chậm rãi nheo mắt nhìn về phía gã, đối với tôi ở hiện tại, muốn giết chết gã trẻ trâu đai xanh vô cùng đơn giản. Hắn nhanh chóng nghĩ ra mười mấy phương pháp giết người khác nhau.

“Anh Kiện, cmn em nhịn hết nổi rồi, anh để em gọi đàn em qua đây, ngày hôm nay em phải giết chết thằng trẻ trâu này!” Nhị Cẩu nổi điên, vừa nói, vừa móc ra smartphone.

“Chú dùng dao chém chết hắn thì có ý nghĩa gì? Vẫn không chứng minh được cái gì, không bằng chú cùng anh chăm chỉ luyện tập, đến khi luyện thành Băng Quyền, lại lấy lại danh dự.” Bản thân tôi là nửa tu sĩ, không tranh quyền thế, không màng danh lợi là chân ý của Diệu Chân tâm pháp, cho nên tôi nhanh chóng áp chế bực bội trong lòng: “Trước ghi nhớ chiêu thức, để cơ thể quen thuộc trạng thái phát lực này.”

Nhị Cẩu suy nghĩ, cũng thấy đạo lý, bèn đặt smartphone qua một bên, nghiến răng tiếp tục luyện tập.

“Mấy chú luyện ba thứ võ mèo ba cẳng này, luyện mười năm nữa cũng là phế vật, đánh lộn phải dựa vào thực chiến...” Gã trẻ trâu đeo đai xanh mới nói phân nửa đột nhiên dừng lại, hắn cảm giác cổ họng dường như bị vật gì lạnh như băng xẹt qua, cái chết lặng lẽ lại gần.

Tôi thu hồi ánh mắt, thản nhiên liếc nhìn những người vây xem khác: “Nếu như các chú thật muốn tỷ thí, vậy hẹn vào sáng mai, giờ đừng làm phiền chúng ta luyện tập.”

Gã trẻ trâu đeo đai xanh ồn ào nhất, phải một lúc lâu sau mới có phản ứng: “Được, ngày mai thì ngày mai, các chú thích bị ngược, anh đây thỏa mãn các chú!”

“Đúng, đánh bọn chúng một trận, đánh cận chiến cũng không phải đánh rắm!”

“Giờ vẫn còn có loại ngu tin tưởng cổ võ, hy vọng ngày mai không bị đánh thành đầu heo.”

...

Buổi tối sau khi đóng cửa tiệm, tôi mang theo Vương Ngữ, Nhị Cẩu đi ăn cơm. Trên bàn cơm Nhị Cẩu khá bực bội, chẳng ăn được vài miếng.

“Làm sao vậy? Đang lo về trận đấu ngày mai sao?” Tôi cười nhạt, sớm đã nhìn thấu suy nghĩ của Nhị Cẩu.

“Anh Kiện, tuy bộ quyền pháp này lợi hại, nhưng chúng ta chỉ mới bắt đầu tập luyện, chắc phải thử cả vạn lần mới có thể lục lọi ra kỹ xảo phát lực băng kình, chỉ trong một đêm e rằng không kịp.”

“Không sao, tối nay chú cứ ngủ sớm, ngày mai anh tự có cách khiến chúng quy hàng.”

“Không lẽ anh đã bỏ cuộc, muốn an ủi em?” Nhị Cẩu không tin lời của tôi: “Mấy người luyện Taekwondo rất rắn, chỉ sợ sẽ không chịu thua.”

“Không cần lo lắng.” Tôi uống một hơi hết sạch bia trong ly: “Bọn chúng không phục, vậy đánh tới khi nào phục mới thôi!”

...

Đêm khuya thanh vắng, tôi để Vương Ngữ ở lầu một, sau khi thấy chú bé đã say ngủ, mới cầm một tấm bùa da người đi tới lầu hai.

Ngày hôm nay Nhị Cẩu uống nhiều rượu, ngủ say như chết, không hề biết tôi đang đứng ở mép giường: “Suy đoán của tôi chỉ có thể thí nghiệm ở người mà mình tín nhiệm nhất, Nhị Cẩu, xem ra lại phải làm phiền chú.”

Tôi đặt lá bùa Đồng Tang bằng da người lên trán của Nhị Cẩu, nhớ lại phương pháp mà Vạn Nhất đạo trưởng đã dạy trong buổi livestream giấc mộng kia, nhập thần niệm vào trong bùa.

“Muốn đi vào giấc mộng, trước phải tìm được ngôi sao mục tiêu trong số mệnh của đối phương.” Tôi kết hợp ngày sinh, tính cách còn có thời vận của Nhị Cẩu, tìm kiếm trong tinh đồ mênh mông. Ngay khi thần niệm sắp hao hết, ngôi sao Tham Lang ở sát bên dường như chủ động gọi tôi.

“Đây chính là ngôi sao trong vận mệnh của Nhị Cẩu ư?”

Tôi nhỏ một giọt máu, nhìn tinh đồ xoay tròn:

“Mộng đêm, một giấc kinh hoàng

Đồng Tang vừa nhập, ba ngàn năm trôi!”

=============================