Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 296: Một con người, một thành phố




Dịch: Kemkensi

Biên: Niệm Di

Khách sạn An Tâm là nơi bắt đầu sự nghiệp livestream của tôi, đó cũng là nơi tôi gặp Tiểu Phượng lần đầu.

Để giải đáp bí ẩn, lúc ấy tôi thuận miệng nói bừa rằng sẽ bảo vệ cô ấy cả đời, nhưng không ngờ lời nói dối lúc trước lại trở thành nhân quả mà tôi không cởi bỏ được.

Nhìn Tiểu Phượng, tôi cảm thấy hoảng hốt một hồi. Rõ ràng, đây chỉ là một ánh mắt rất bình thường của cô ấy.

Lộc Hưng bày Thất Tinh Mê Tung trận trên đỉnh con đập, nếu giờ tôi tùy tiện xông thẳng vào trận địa này, rất có thể sẽ dẫm vào khoảng không rồi ngã luôn xuống đập nước.

Tôi muốn tiến lại gần Tiểu Phượng. Cách cả một đại trận, tôi có thể thấy dung mạo và dáng người cô ấy, lại chẳng nghe được lời Tiểu Phượng nói.

Bão táp đập lên người cô; trông từng mạch máu màu xanh lá nổi lên dưới làn da tái nhợt, có thể thấy rõ cơ thể cô quá hư nhược rồi, tựa như một đóa hoa sắp điêu tàn.

Tôi đứng trong trận mà hô to, cũng không rõ vì sao mình lại mất kiểm soát như thế. Rõ ràng, ký ức giữa hai người rất ít, nhưng khi nhớ lại thì như mới hôm qua, là do thời gian xa cách nhau không đủ dài sao?

“Thật khiến người ta không đành lòng xem tiếp, mày thật đáng thương, ha ha, chúng mày còn đáng thương hơn cả tao!” Lộc Hưng như bị mê sảng. Gã đứng giữa đập lớn, ngẩng đầu nhìn hồng thủy ngập trời: “Hai mươi năm, bố cục sắp xếp 20 năm, rốt cuộc tao đã chờ được ngày hôm nay!”

Gã dùng bước chân để ước lượng bề ngang của con đập khổng lồ. Sau khi tìm được đúng vị trí, Lộc Hưng bèn lấy ra một bức tượng Phật hai mặt to bằng bàn tay. Toàn thân bức tượng Phật này trong suốt, nhưng lại không có ngũ quan. Trên mặt tượng là những lỗ thủng, phía ngực và sau gáy cũng trống không.

“Bát thức của Phật Đà, mắt, tai, mũi, âm, tâm, thân, ý, tạng, đề trở về vị trí cũ!” Dựa theo một trình tự nhất định, Lộc Hưng thu lấy bảy thức từ các nơi khác nhau nhập vào tượng Phật, cuối cùng chỉ còn lại tâm thức là chưa về.

“Sư huynh, còn mỗi tâm thức thôi, nhanh chóng lấy ra!”

Lộc Hưng duỗi tay về phía Khâu Nhậm, nhưng Khâu Nhậm lại trốn tránh: “Tao đến trễ rồi, chờ khi tao tới được trường Tân Hỗ, thì tâm thức đã bị Cao Kiện lấy mất.”

“Sao hắn có thể biết được vị trí của tâm thức?! Bố trí của Phật đà không hề lộ chút sơ hở nào, tuyệt đối không thể!” Sắc mặt của Lộc Hưng bỗng nhiên biến đổi. Chuyện gần ngay trước mắt thì đột nhiên xảy ra sai lầm khiến gã cảm thấy hoảng loạn.

Tôi trông thấy hết mọi chuyện đang xảy ra. Dựa vào thực lực của tôi vốn không thể tìm được tâm thức của Phật Đà, trường Tân Hỗ quá lớn, ai biết bức tượng Phật kia bị giấu ở chỗ nào?

“Thần Sát Nguyên Thần, không ngờ cuối cùng lại là mày giúp tao.” Nếu chưa từng nhập vào ác mộng do Thần Sát Nguyên Thần đắp nặn dựa vào ký của nó, tôi cũng không thể biết được chỗ giấu tâm thức. Cuối cùng, đúng là gậy ông đập lưng ông. Song Diện Phật đã huỷ hoại cả đời của Nguyên Thần. Vào phút cuối, Nguyên Thần cũng cho Phật Đà một đòn trí mạng.

Nói thật lòng, Song Diện Phật thực sự rất lợi hại, làm việc kín kẽ không chỗ hở. Nhưng dù cẩn thận mấy cũng có sai sót. Chắc người đó không thể nào ngờ tới Thần Sát Nguyên Thần sẽ nhờ vào giấc mơ nhằm uyển chuyển báo cho tôi biết.

Cơn ác mộng tuần hoàn vô hạn kia, giờ ngẫm lại thì thấy nó bao hàm quá nhiều ẩn tình, rắc rối phức tạp, quan hệ chặt chẽ, các bố cục được tính toán đều tiến hành trong mơ.

“Cao Kiện! Giao tâm thức ra đây!” Lộc Hưng chủ động gỡ hai lá bùa ra, áp lực đè lên tôi suy giảm. Tuy rằng tôi vẫn không thể tới gần hắn, nhưng đầu óc trở nên tỉnh táo, năm giác quan đã trở về thân thể.

“Mày nghĩ nó khả thi hả?” Tâm thức của Song Diện Phật nhìn như viên xá lợi đang nằm trong túi tôi, nhưng hôm nay dù có thế nào thì tôi cũng sẽ không giao nó ra. Sinh mệnh của hàng triệu con người đều nắm giữ trong tay của tôi. Nên mặc kệ Lộc Hưng nói gì đi chăng nữa, dù tôi có chết, cũng không thể đưa cho hắn.

“Xem chuyện tốt mà mày làm này!” Lộc Hưng rút dao trừng mắt nhìn Khâu Nhậm, sau đó đi đến trước mặt Tiểu Phượng: “Cao Kiện, giao tâm thức cho tao. Tao sẽ thả Tiểu Phượng ra, đồng ý cho chúng mày rời khỏi đây.”

“Khỏi phải lừa mình dối người, lời của kẻ như mày y hệt rắm thúi, ngay cả quỷ cũng không thèm tin.”

Bị tôi nói cỡ đó, Lộc Hưng hận đến ngứa răng: “Mày không giao ra? Vậy thì tao róc thịt nó!”

Lộc Hưng lách đến bên cạnh Khâu Nhậm, một tay cầm dao, một tay khác bóp chặt yết hầu của Tiểu Phượng.

Trước mặt Lộc Hưng, thân thể suy yếu của Tiểu Phượng không còn chút cơ hội phản kháng nào. Hơn nữa, chân của cô còn bị dây thừng trói lại, chẳng thể động đậy.

Tôi nheo mắt, tình huống tệ nhất vẫn xảy ra. Khi lựa chọn giữa hàng triệu mạng người và Tiểu Phượng, tôi vốn nghĩ rằng mình sẽ không chút do dự mà chọn bảo hộ Giang Thành. Nhưng đến tận thời khắc này tôi mới phát hiện ra, Tiểu Phượng đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng tôi từ sớm. Không phải vì tình yêu, mà vì một lời hứa hẹn lúc trước.

Cô đã nhận hết thảy nổi khổ trên thế thế gian này, nhưng dường như ông trời cực kỳ bất công với cô.

“Hy sinh Tiểu Phượng, bảo hộ Giang Thành ư? Bảo hộ những tên chó săn đáng chết đó à? Bảo hộ nhà họ Giang ư? Bảo hộ Trần Kiến Quốc? Bảo hộ những kẻ đã vu oan tôi là hung thủ giết người, coi tôi như tội phạm bị truy nã, mong tôi chết sớm?”

Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng đám đông tức giận chỉ trích vào mình 5 năm trước. Lúc đó, không ai ra mặt nói chuyện vì tôi, cả thành phố đều đứng ở phía đối lập với tôi.

Thành phố như vậy, vì sao tôi phải bảo hộ?

Duỗi tay sờ vào tâm thức của Song Diện Phật, tôi từ từ lấy nó ra khỏi túi áo.

“Này, nếu mày thành ma, không Phật nào dám độ! Bỏ đi, đừng giống tao năm đó.” Phía trên Linh đài bỗng truyền ra một giọng nói, tôi nghe không rõ lắm, tựa như mình bị ảo giác.

“Cao Kiện!” Phía khác của con đập khổng lồ vang lên giọng nói quen thuộc.

“Đội trưởng Thiết, sao em lại tới đây?”

“Không phải cậu đang bị cảnh sát trông coi à? Tự mình ra ngoài là phạm pháp đó!”

“Đội trưởng, nguy hiểm! Cô không thể tới đây.”

“Đoàng!!!”

Một tiếng súng vang lên đè ép tất cả âm thanh, mọi người im bặt, chỉ có thể nghe thấy một giọng nữ mạnh mẽ không cho phép giải thích: “Tránh ra hết cho tôi!”

Cổng sắt dẫn lên đỉnh con đập bị đá văng! Cô gái trong bộ đồng phục cảnh sát, toàn thân ướt đẫm, đang giơ súng đứng trên hành lang của đỉnh con đập.

Mưa nặng hạt theo vành nón cô chảy xuống, lại cọ rửa huy hiệu cảnh sát trên nón càng thêm sáng ngời.

“Cao Kiện, tôi đến trễ!”

Cảm xúc trong lòng tôi lẫn lộn hết cả, tôi quay đầu gọi: “Đàn chị……”

Hóa ra trong thành phố này, tôi cũng không cô độc như mình tưởng tượng. Từ khi tôi trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, có rất nhiều người đến bên cạnh tôi, nảy sinh ràng buộc với tôi.

Nhị cẩu, anh Lưu mù, ông chú hói đầu, Cổ tiên sinh, Nhàn Thanh đạo trưởng, Anh Tử, Y Y, còn cả Thiết Ngưng Hương nữa.

Lệnh truy nã toàn thành phố đã khiến tôi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng cũng là một sự kiện “lửa thử vàng”. Vào lúc tôi trở thành tội phạm bị truy nã, vẫn có người chịu tin tưởng tôi, đi theo tôi.

Dù chỉ vì bọn họ, tôi cũng nhất thiết phải bảo trụ được Đập Thủy Điện Lan Giang này.

“Đưa tâm thức cho tao!” Lộc Hưng kề dao lên cổ Tiểu Phượng, vẻ mặt gã ngày càng điên cuồng.

Nhìn gương mặt đau đớn của Tiểu Phượng, tôi nắm chặt tâm thức trong tay, cuối cùng vẫn không lấy nó ra.

“Mày không quan tâm tới tính mạng của nó à? Mày có biết nó thích mày cỡ nào không? Nó đến nằm mơ cũng luôn gọi tên mày, thế mà mày đối xử với nó như vậy sao?” Lộc Hưng dùng mũi dao nhọn lướt qua gương mặt của Tiểu Phượng: “Cao Kiện ơi là Cao Kiện, sao mày lại tuyệt tình đến thế? Em gái tao quả thật có mắt như mù, vậy mà vẫn tin tưởng lời hứa của mày?”

Mỗi khi Lộc Hưng nói xong một câu, vẻ mặt Tiểu Phượng lại càng thêm tái nhợt hơn. Câu cuối cùng vừa dứt, tôi đã không phân biệt được trên mặt cô ấy là nước mắt hay là nước mưa.

“Mày có biết không, mới tối hôm qua, em gái tao còn mang hy vọng với mày. Nó nghĩ rằng mày nhất định sẽ qua cứu nó. Kết quả thì sao nhỉ? Mày quá tàn nhẫn, mày tự chạy tới đây là để nói cho nó biết, mày chọn từ bỏ nó à? Trong lòng mày, em gái đáng thương của tao chỉ là món đồ chơi phải không? Không, sợ rằng ngay cả món đồ chơi cũng chẳng bằng. Có phải mày cũng cho rằng cái mạng rẻ mạt của nó y như đồ lỗ vốn không?”

“Vô dụng thôi, Lộc Hưng. Dù mày nói gì thì tao cũng không giao tâm thức cho mày đâu.” Tôi rất bình tĩnh, tôi vốn không nghĩ rằng mình là kẻ thông minh gì. Tôi có thể sống qua nhiều lần livestream như vậy, nguyên nhân duy nhất chính là tôi sẽ không mất đi lý trí trong tình huống khủng khiếp và kinh dị.

Lời vừa dứt, tôi nhìn về phía Tiểu Phượng. Nếu tôi cứu cả thành phố, như vậy người duy nhất chịu thiệt chính là cô ấy.

“Tiểu Phượng, lời hứa của anh với em chưa bao giờ thay đổi, hôm nay anh thề trước con sông lớn này. Nếu anh không thể cứu em ra, vậy anh sẽ chết theo em!”

Ánh mắt tôi trở nên dịu dàng hơn. Tôi nhìn vào đôi mắt Tiểu Phượng, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng tôi và cô ấy lần đầu tiên đi dạo ở bờ sông.

Sông lớn ngàn năm bất biến chậm rãi chảy xuôi; bờ bên kia phồn hoa tươi đẹp, bờ bên này lạnh lẽo xa xôi.

Trong đôi mắt Tiểu Phượng lóe lên những đốm màu rực rỡ, cô ấy dùng hết sức của mình gọi to tên tôi: “CAO KIỆN!”

“Câm miệng!” Lộc Hưng giơ tay bóp chặt yết hầu của Tiểu Phượng: “Mày là con đàn bà không biết liêm sỉ, buồn nôn, chúng mày khiến tao cảm thấy buồn nôn!”

Ngoài miệng gã nói như vậy nhưng lại thu hồi con dao, dùng khuỷu tay huých Khâu Nhậm: “Sư huynh, tâm thức do anh làm rớt, giờ anh đi thu hồi lại cho tôi.”

“Tao ấy à?” Hai tay Khâu Nhậm đã cụt, vết thương trên bụng còn đang chảy máu. Bỗng nhiên bị Lộc Hưng đẩy như vậy, suýt chút nữa gã đã quỳ rạp xuống đất.

“Đi, giết Cao Kiện, lấy về tâm thức mà anh đã làm rơi!” Giọng nói Lộc Hưng lộ ra vẻ lạnh nhạt, không chứa chút tình cảm nào.