Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 180: Ngăn kéo




Dịch: Thỏ Thỉnh Thần

Biên: Nguyên Thảo - Niệm Di


***

Đặt mảnh thủy tinh xuống đất, tôi bí mật quan sát sự thay đổi trong biểu cảm của Trương Giai Kỳ. Khi nói đến từ xác chết, đồng tử của cô ấy co giãn một cách vô thức.

“Em thấy anh thật lạ nha. Miệng thì nói mình là một streamer, nhưng lại không bao giờ nói chuyện với người xem, song lại rất chú ý tới những chi tiết, nhạy bén đến mức làm người khác giận dỗi. Đừng nói với em đây là những thứ anh rèn luyện được sau khi làm việc ở nhà hỏa táng nhé.” Trương Giai Kỳ trừng mắt nhìn tôi, như thể muốn nhìn thấu đến tâm can.

“Bị em nói trúng tim đen rồi, thiêu hủy thi thể cũng khó như giải phẫu vậy. Anh phải nắm chắc những mẹo riêng, như là điều chỉnh nhiệt độ sao cho phù hợp.” Tôi tùy cơ ứng biến, cố nhớ lại mọi thứ một lần.

“Chắc chắn cô nàng Trương Giai Kỳ này có điều gì đó kì lạ, nhưng cô ấy lại là người sống đầu tiên mà mình gặp ở trường học này. Nếu muốn tìm hiểu thêm, chỉ có thể dựa vào cô ấy.” Trong thâm tâm, tôi đang nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ cuộc ủy thác đến từ âm phủ. Tôi cảm thấy dường như nhiệm vụ livestream lần này quá mức yên tĩnh; ắt hẳn sát khí đang trốn trong bóng tối, bây giờ chỉ là những giây phút bình yên trước cơn bão lớn: “Trước khi nguy hiểm thật sự đến, nhất định phải tìm ra nhiều manh mối nhất có thể, nhằm khám phá ra chân tướng.”

Tôi và Trương Giai Kỳ đi đến một tòa nhà thí nghiệm khác. Khi đi ngang qua nắp hầm bị sập ban nãy, tôi tình cờ hỏi: “Anh nghe mấy anh chị kể lại, trong trường còn rất nhiều đường hầm, không biết là thật hay đùa.”

“Đúng vậy, đa số các trường ngành Y đều xây đường hầm, chỉ có sinh viên là không biết thôi.” Trương Giai Kỳ thuận miệng trả lời: “Nhưng tốt hơn hết là không nên đi sâu vào những đường hầm đó quá, chúng đã không được tu sửa từ lâu, lại chỉ được dùng để vận chuyển xác chết.”

“Vận chuyển xác chết à?”

“Khi trường mua xác chết về thường sẽ không nói cho sinh viên biết, thế nên vận chuyển mấy cái thi thể đó qua các đường hầm. Sau đó, họ chế tạo các tiêu bản ngay dưới lòng đất, cuối cùng lại chuyển vào các kho bảo quản thi thể để sinh viên chuyên ngành giải phẫu thực hành.”

“Ồ, thật thú vị.”

Trương Giai Kỳ dẫn tôi đi sâu vào trong tòa nhà ấy. Lúc này, khắp sân không còn tí ánh sáng nào. Có vẻ như chúng tôi đã bước vào một khu vực chết, cách biệt hoàn toàn với thành phố vậy.

“Những gì được trưng bày trong tòa nhà lúc nãy đều là đại thể của các thầy cô giáo, cũng chính là các tiêu bản hoàn chỉnh của con người, chủ yếu được các sinh viên chuyên ngành sử dụng trong các thí nghiệm. Phần còn lại của tòa nhà này là phòng mẫu giải phẫu tiêu bản, bên trong có nhiều bộ khác trên cơ thể con người. Em khuyên anh, tốt nhất anh nên thử nôn một lần trước khi bước vào nơi đây, để dạ dày trống rỗng, không chừng khi bước vào lại không chịu được.” Trương Giai Kỳ khiêu khích tôi: “Các cơ quan tách riêng đáng sợ hơn những tiêu bản kia đó nha.”

“Không cần phải lo lắng cho anh, cứ đi vào thôi.” Sức chịu đựng tâm lí của con người được cải thiện sau mỗi lần trải nghiệm và rút ra kinh nghiệm. Sau lần livestream ở bệnh viện tâm thần Hận Sơn, tôi có khả năng chịu đựng rất giỏi trước những thứ máu me thế này.

“Để rồi xem.” Trương Giai Kỳ dẫn tôi đi vòng qua cửa chính, đi theo con đường quen thuộc đến phía Tây tòa nhà. Có một đống gạch được đặt sẵn ở đây: “Cửa sổ ở trên tầng hai không khóa, có thể trèo vào từ đây, đạp vào máy điều hòa bên ngoài mà bò vào.”

Cô ta đi trước làm mẫu cho tôi, đúng thật dễ dàng bò lên tầng hai: “Đi lên đi.”

Tôi đặt chiếc túi đen ở một bên, chỉ cầm lấy chiếc điện thoại, bò lên tầng hai. Lúc này, Trương Giai Kỳ đang đứng ở cạnh cửa sổ. Biểu cảm của cô ta càng ngày càng kì lạ: “Chào mừng đến với thế giới của những tiêu bản.”

Cô ấy dùng smartphone chiếu một vòng. Những chiếc bình trên kệ hù tôi dựng tóc gáy. Đó là những chai lọ cao cao dùng để ngâm các bộ phận cơ thể người và xác của những đứa trẻ.

Chúng được xếp ngay ngắn, thẳng thành từng hàng.

Không giống như cái trải nghiệm đẫm máu ở bệnh viện tâm thần Hận Sơn, cái cảm giác sợ hãi và khó chịu này đến từ chính những thứ xung quanh.

Đi qua hai hàng kệ, tôi để ý thấy mấy cái bình kia cứ thỉnh thoảng lại nổi lên một, hai bóng bọt khí. Quả thật, đây là lần đầu tiên tôi quan sát xác chết một cách chi tiết đến thế.

Quá chân thật, thật đến mức làm người xem phải giật mình.

Lớp mí mắt có phần hơi mỏng, giống như một lớp màng che phủ và giữ cho con ngươi kia còn tươi. Nhìn như thể chúng chưa bao giờ chết vậy, tôi có cảm giác chúng có thể hoạt động lại bất cứ lúc nào.

“Anh đã sợ rồi sao?” Trương Giai Kỳ giơ điện thoại lên, chiếu vào bình.

“Có một chút.” Tôi thừa nhận, những tiêu bản này được ngâm trong formalin, như thể chúng chính là ranh giới giữa sự sống và cái chết. Chúng không phải quỷ cũng chẳng phải người, tựa như thời gian bỗng ngừng lại ngay cái giây phút trở thành tiêu bản.

“Em còn tưởng anh vẫn chống chế và khẳng định là mình không sợ. Năm năm trước, cô Lưu từng dạy một lớp trong tòa nhà này. Khí đó, văn phòng của cô ấy ở tầng trên.” Trương Giai Kỳ cầm điện thoại, mở cửa, tính đi ra ngoài. Dường như dây thần kinh của cô gái này lớn hơn bình thường, chẳng hề sợ những nguy hiểm ngoài kia.

“Tất cả các mô hình ở trong tòa nhà này đều là tiêu bản à?” Tôi đi theo sau, để mắt nhìn xung quanh.

“Đa số là vậy, trừ những xác chết dưới lòng đất.” Trương Giai Kỳ không quay đầu lại. Tôi cảm giác cô ta bước càng lúc càng nhanh, như thể cô ta đang rất vội.

Đi theo Trương Giai Kỳ lên tầng ba, các phòng học ở đây chỉ khép cửa hờ, không hề khóa.

Tôi đẩy cửa, nhìn vào. Bên trong tối đen như mực, thỉnh thoảng lại thấy một số bóng người đứng bất động, cũng không biết rõ đó là mô hình người hay là thứ hỗn tạp gì khác.

Trương Giai Kỳ đi rất nhanh. Tôi không kịp vào từng phòng học để xem xét. Để không bị mất dấu cô ta, tôi đành rảo nhanh bước chân đuổi theo.

“Đi nhanh như vậy làm gì?” Đến khúc ngoặt cầu thang, Trương Giai Kỳ mới bước chậm lại. Tôi bèn nói ra thắc mắc trong lòng.

“Anh không thấy vừa rồi rất đáng sợ sao? Hành lang tối đen không có lấy một ánh đèn, sàn nhà đã cũ. Các phòng học hai bên đều bị khóa lại thì không nói làm gì, nhưng tất cả cánh cửa đều mở. Ngộ nhỡ bên trong có thứ gì đó đáng sợ rồi sao? Nó chỉ chờ anh đi ngang qua rồi bỗng nhiên thò tay ra……”

“Được rồi.” Tôi ngắt lời Trương Giai Kỳ, rồi hỏi: “Rốt cuộc thì văn phòng của cô Lưu ở đâu?”

“Sắp tới rồi.” Trương Giai Kỳ nhún vai, nhìn chằm chằm về phía các phòng học hai bên hành lang ở sau lưng tôi: “Ở tầng bốn.”

Cô ta quay người chạy lên làm tôi phải vội vã theo sau. Thỉnh thoảng, cô nàng ngoái đầu, nhìn ra đằng sau một cái.

“Rốt cuộc, thứ mà Trương Gia Kỳ nhìn thấy là gì?”

Tôi nhận ra ánh mắt sợ hãi hiếm hoi ở cô ta. Nếu không, cô ấy sẽ không bao giờ làm một hành động bất thường có chủ ý như nhún vai vừa rồi.

Đi lên lầu bốn, Trương Giai Kỳ lấy điện thoại của tôi chiếu sáng tấm biển số phòng trên vách tường: “Văn phòng giải phẫu và dược phẩm sinh học.”

“Chính là ở đây.” Cửa văn phòng vốn không khóa. Trương Giai Kỳ đi trước, vẫy tay cố ý bảo tôi nhanh chóng tiến vào.

“Dược phẩm sinh học? Đây rõ ràng là lĩnh vực không liên quan đến giải phẫu.” Tôi nhìn thoáng qua tay nắm cửa, không hề có bụi trên đó, chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên nó bị mở ra.

“Vào đây nhanh lên!” Trương Giai Kỳ kéo tôi vào trong phòng, trộm đưa mắt nhìn về cuối hành lang đen nghịt kia một cái rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tôi chú ý tới động tác của cô ấy, rõ ràng là cô ta cố ý không đóng chặt cửa mà vẫn hé ra một khoảng trống nhỏ.

Bước vào trong phòng, Trương Giai Kỳ thả lỏng cơ thể rồi bắt đầu đọc những tài liệu nơi đây. Hơn nữa, sau khi xem xong lại đặt mọi thứ lại như cũ, xem chừng cô ta sợ bị ai đó phát hiện.

“ Cửa phòng cũng không khoá, sau khi động vào đồ đạc lại sắp xếp chúng như cũ, cô ta đang suy nghĩ gì vậy? Có thật là cô ta tới đây để tìm cô Lưu không?” Tôi đảo mắt nhìn quanh bốn phía, bắt đầu đi quanh nhà.

Văn phòng này rộng chừng 30 mét vuông, đủ chỗ cho 4 hoặc 5 người cùng nhau làm việc, nhưng thực tế ở đây chỉ có 2 cái bàn. Phần diện tích còn lại là dành cho giá sách và những tiêu bản quý giá.

“Tái tạo chức năng cơ thể người? Thí nghiệm kích thích và phục hồi thần kinh não?” Trên giá sách có rất nhiều tài liệu bụi bặm, đa phần tên đều bị che mờ, nội dung của chúng cực kì khó hiểu.

“Nhớ kỹ, không cần biết là lấy thứ gì, nhưng sau đó phải đặt nó lại chỗ cũ.” Trương Giai Kỳ nói với tôi như thế, sau đó lại sắp xếp chỗ sách mình vừa đọc.

Tôi đặt đống tài liệu trở lại giá sách. Thay vì đọc đống báo cáo trúc trắc về các thí nghiệm này, tôi thà tìm các manh mối trực quan hơn.

Đóng cửa tủ lại, tôi đi đến bàn làm việc bên cạnh. Chìa khóa của ngăn kéo được nhét sẵn vào ổ khóa.

“Bộ chìa khóa này gồm hai cái nhỏ và ba cái lớn. Cái nhỏ chính là chìa khóa của ngăn kéo, vậy cái lớn được dùng để làm gì?” Tôi mở ngăn kéo ra, lặng lẽ cất chiếc chìa khóa vào trong túi, rồi sau đó lục lọi ngăn kéo.

“Cái gì đây?”

Trong ngăn kéo có hai chiếc túi nhỏ, gồm toàn những quả hạch đã mốc, ngoài ra, còn có một bình thuốc nhỏ.

“Nivolumab?”

Tôi nhìn vào những chữ tiếng Anh trên cái chai, đang tự hỏi nó là cái quái gì thì Trương Giai Kỳ đã tới bên cạnh, nói: “Nivolumab, một loại thuốc đặc trị ung thư phổi giai đoạn cuối. Nhưng không được dùng nó một cách bừa bãi đâu anh. Tác dụng phụ của nó rất mạnh lắm đó. Nếu người không bị ung thư sử dụng nó, nó sẽ phá hỏng hệ thống miễn dịch, tấn công các tế bào thông thường, từ đó phát sinh các tế bào ung thư.”