Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 151: Cửu Vĩ




Dịch: Niệm Di

***

Mặc dù trong hành lang vẫn còn vài con quỷ hồn lác đác, nhưng bọn tà vật này đang hoảng loạn, không dám tiến lên, dường như e sợ lá bùa đang dán trên trán Tử Sửu.

Gã đang đứng giữa đại trận, âm khí lượn quanh, da dẻ chằng chịt vết thương tỏa ra khí đen. Tóc tai gã bù xù, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Tôi muốn ngăn cản gã thỉnh thần, nhưng vừa bước vào đại trận liền bị âm khí cản trở, cắt chém ra hàng loạt vết thương trên cơ thể tôi.

"Kẻ đó đang làm gì vậy anh?" Hoàng Tuyết vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Cô ấy chỉ thấy Tử Sửu có thay đổi rất lớn, nên thấy hơi sợ sệt.

"Em lui về sau đi, tránh xa anh ra." Tôi giật bàn tay mà cô ấy đang nắm góc áo của mình ra, đẩy cô ấy ra xa khỏi đại trận.

"Cao Kiện..." Hành động của tôi khiến cô ấy bất an. Hoàng Tuyết cúi đầu, đứng yên sau lưng tôi, không muốn rời đi.

"Tránh xa anh ra!!!" Đây là lần đầu tiên tôi quát cô ấy như thế. Hoàng Tuyết cảm thấy oan ức, vì từ nhỏ đã mắc bệnh tim, không thể bị kích thích quá mức, nên tất cả mọi người đều thương yêu cô nàng, xem em ấy như hoa hồng trong phòng kín. Hiếm có ai dám đối đãi với cô ấy như tôi.

Hoàng Tuyết im lặng lui sát về vách tường. Tôi biết cô ấy không vui, nhưng giờ không có đủ thời gian để giải thích rõ tiền căn hậu quả. Tử Sửu đã thỉnh thần nhập thân, âm khí như sóng lớn cuồn cuộn. Trước những dòng âm khí, oán niệm tinh thần như thế này, bỗng nhiên con Cửu vĩ Huyết hồ đang ẩn nấp trong người tôi dần dà thức tỉnh. Tôi bảo Hoàng Tuyết tránh xa mình ra, là vì tôi sợ con Huyết hồ trên người nhập vào tâm thần của mình, rồi tự bản thân tôi sẽ gây ra một chuyện gì đó điên cuồng mà ngay cả tôi cũng không thể nào không chế nỗi.

"Huyết sắc Cửu vĩ!" Nhìn lá bùa trên trán Tử Sửu, tôi hơi hối hận. Lúc bắt đầu livestream, tôi luôn nghĩ đến chuyện nhập mộng, mà quên bén đi việc điều tra về lai lịch của Huyết hồ. Nếu trước đó, tôi có thể hỏi Vạn Nhất đạo trưởng về nó, ít ra lúc này tôi sẽ không rơi vào thế bị động như vầy,

Âm khí dần hội tụ, hóa thành từng cánh tay rắn chắc bao quanh người Tử Sửu. Gã giống y hệt một vị Tà thần du đãng giữa thế gian. Gã cười to, mảnh bớt trên mặt vặn vẹo thành một góc độ kinh tởm.

Lá bùa máu trên trán tỏa ra ánh đỏ rực rỡ. Thông qua lời thúc giục từ Tử Sửu, cả tòa trận pháp, lá bùa máu, xiềng xích âm khí xoay chuyển cùng nhau. Mọi thứ đều được chuẩn bị xong, giờ chỉ chờ Yêu linh nhập vào người, gã sẽ có thể tiêu diệt kẻ địch và phá tan giấc mơ này.

Nhưng mà... đợi chừng 05 phút, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

"Chuyện quái gì thế?"

Lại một lát sau, Tử Sửu nhắm chặt hai mắt, cắt ra thêm một giọt máu, điểm vào lá bùa: "Thỉnh thần!"

Động tác của gã y hệt vừa rồi, y hệt như người ta nhấn nút replay khi coi phim, rùi xem lại cảnh vừa chiếu.

Làm đi làm lại hai, ba lần, nhưng thần linh mà gã thỉnh vẫn chẳng thấy nhập vào. Ngược lại, hình xăm Huyết hồ trên ngực tôi càng lúc càng nóng ran lên, tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng. Tôi cúi đầu nhìn, hình xăm ấy lại đang tự di chuyển trên da mình, vô cùng sống động.

"Thỉnh thần!" Đây không biết là lần thỉnh thứ mấy của gã rồi. Tử Sửu hao hụt máu tươi rất nhiều, âm khí đã rút gần hết, nhưng thần linh vẫn mãi không chịu hiện thân.

"Tại sao lại như vậy?" Tử Sửu liếc nhìn lá bùa trên đầu mình. Mười ngón tay của gã đã ướt đẫm máu tươi của chính bản thân. Bộ dáng của gã vô cùng thê thảm, môi run rẩy: "Lá bùa, bộ pháp, chú văn - mọi thứ chẳng hề sai lệch gì cả. Tại sao Huyết Nhiễm không chịu nhập vào người? Chẳng lẽ Hồ tiên đệ nhất ngàn năm chỉ là một truyền thuyết giả dối thôi ư?"

Tử Sửu khó mà chấp nhận sự thật này. Độ chừng gã đã tiêu tốn cả bộ 27 lá bùa, chính mẩu xương ngón tay của anh linh, nhưng kết quả lại vô cùng thất vọng.

"Bùa Thỉnh Thần mất hiệu lực à?"

Như vậy, gã đã rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm vào thời điểm hiện tại. Âm khí có tính tổn thương rất nghiêm trọng đối với máu thịt con người. Vốn dĩ gã chờ Hồ tiên cắn nuốt sạch sẽ âm khí xung quanh, rồi mượn tay Hồ tiên càn quét kẻ địch.

Ai mà ngờ, Hồ tiên không xuất hiện, còn gã sắp không chịu nổi sự tác động của âm khí rồi.

"Mày xài bùa giả rồi!" Tôi đứng ngay lối vào đại trận. Nếu cản người Tử Sửu vỡ nát vì âm khí, chết trong giấc mơ, vậy gã sẽ đối mặt với hai trường hợp. Nếu gã may mắn, thì ý niệm tiêu tán mà thôi, rồi phó mặc cho định mệnh. Nếu gã xui xẻo, chờ khi gã tỉnh lại khỏi giấc mơ này, có khi đã bị đày vào tầng Giấc mơ Thâm sâu luôn.

Nghe giọng giễu cợt của tôi, Tử Sửu giận bay màu. Gã nhăn nhó gương mặt, khiến vết bớt trên mặt càng lúc càng đáng sợ hơn.

"Anh hai!" Tử Mão nhận ra tình hình biến chuyển, bèn chạy vội đến.

"Đừng tới đây! Âm khí trong đại trận bị mất không chế rồi." Tử Sửu đưa ta ra hiệu, ngăn không cho thằng em chạy đến. Thân thể gã bị xiềng xích âm khí siết chặt đến mức vặn vẹo, có thể thấy rõ gã đang chịu tải áp lực cực lớn.

Hai anh em sinh đôi này đang biểu diễn màng tình anh em thấm thiết trước mặt tôi, trông có vẻ cảm động, nhưng chính chúng nó vừa đòi giết chết tôi cách đây mấy phút. Gặp kẻ nguy hiểm như thế, thay vì đồng tình, điều mà tôi nên làm là tranh thủ lúc chúng nó vướng phiền toái, thì ra tay giết chết chúng nó.

Tử Sửu cũng không phải dân hiền lành gì. Gã bảo em trai tránh xa ra, rồi tự mình điều khiển đại trận: "Cao Kiện, tao từng nghe Lộc Hưng nhắc nhiều về mày. Quả thật mày không phải là hạng người phàm tục nha. Dù kế hoạch có kín kẽ cỡ nào, cứ gặp mày là có biến số xuất hiện. Mày che giấu sâu lắm nha!"

"Quá khen, do hên thôi!" Tôi vuốt nhẹ chóp mũi. Thật ra, tôi đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân mà gã thỉnh thần thất bại. Có lẽ linh hồn của con Hồ ly đuôi máu kia đang trú ngụ trong linh đài của tôi. Ngày xưa, nó để lại lá bùa máu kia, có lẽ cũng không vì nhờ người thỉnh thận nhập thân, mà chỉ lợi dụng cơ hội để thoát khỏi nơi giam giữ.

Tôi đã sử dụng bùa Thỉnh Thần sớm hơn Tử Sửu một bước, đồng nghĩa với việc tranh đoạt cơ duyênh với gã, khiến Huyết hồ lựa chọn tôi từ lúc ấy.

Từ đó mới xuất hiện một tình huống lúng túng như bây giờ. Tử Sửu đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chu đáo hơn tôi rất nhiều khi tôi gặp nguy hiểm tại Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03. Chỉ tiếc là, gã đã chậm một bước. Và với một bước như thế, gã đã thua cuộc trong ván cờ này.

Ngay lúc này, gã bị âm khí bám thân. Những luồn âm khí tinh thuần này chính là vật bổ dưỡng của lệ quỷ, tà vật, nhưng lại là độc dược giết người đối với nhân loại.

Nếu không thể nào lọc sạch đám oán khí này, cuối cùng kẻ đó sẽ bị nó ăn mòn, biến thành một con ác quỷ điên điên khùng khùng.

Tử Sửu biết rõ sự nguy hiểm này. Gã muốn sống, nên gã cần phải nhanh chóng đẩy hết toàn bộ đám mây âm khí ngùn ngụt này ra ngoài.

"Sự may mắn cũng là một loại sức mạnh. Huống chi, chúng ta đều là những người tinh thông thuật số mệnh. Dù mày không ra tay, có lẽ trong vô minh đã có ý trời tự động giúp đỡ mày."

"Mày càng nói càng khó hiểu nha! Nếu mày muốn kéo dài thời gian, tao sẽ chơi với mày tới cùng." Thời gian kéo dài càng lâu, Tử Sửu càng tiến gần đến cái chết. Vì thế, tôi chẳng cần phải lo lắng gì.

Nghe tôi nói vậy, Tử Sửu nhìn tôi thật lâu, cắn răng nói: "Mày rất nguy hiểm, mày còn nguy hiểm hơn Lộc Hưng."

Sau khi nói xong, gã xoay người sang Tử Mão: "Em trai, phải nhớ rõ hình dáng của kẻ này! Hắn chính là trở ngai lớn nhất đối với kế hoạch của Phật Đà. Nếu như hôm nay anh không thể giết chết nó, vậy sau này mọi người phải cố gắn giết chết hắn, càng sớm càng tốt!"

Tôi chợt nhận ra trong lời nói của Tử Sửu có gì đó là lạ. Chẳng lẽ thằng điên này định lấy mạng đổi mạng với tôi?

"Anh trai, dừng tay đi!"

"Không còn kịp rồi em!" Tử Sửu đột ngột ném một lá bùa màu xám tro về phía Tử Mão, cố định thân thể của thằng em lại một chỗ. Sau đó, gã giật đứt sợi dây chuyền mặt Phật trên cổ, rồi hô to:

"Ngọc toái Hồn quy, lập địa thành Phật!"

Một tiếng niệm Phật vang lên, trông như Tử Sửu đang gặp cảnh hồi quang phản chiếu vậy. Gã miễn cưỡng điều khiển âm khí trên người, biến nó thành một dòng sông cuồn cuộn, rồi đẩy cơn sóng âm tà ấy về phía tôi.

"Nguy rồi! Kẻ này muốn cá chết lưới rách với mình!" Tôi xoay người, nắm tay Hoàng Tuyết, chạy thẳng xuống dưới lầu.

"Mày chạy không thoát đâu. Hôm nay phải giết chết mày thì Tử Mão mới có cái bàn giao cho Lộc Hưng." Vết bớt trên mặt vặn vẹo, dữ tợn. Không để tôi chạy đi xa, Tử Sửu bèn nghịch chuyển đại trận, 27 lá bùa vỡ nát, âm khí trong trận pháp tự động cắn xé lẫn nhau, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa!

... Ầm!!!!...

Dãy lầu thí nghiệm như bị một cơn cuồng phong đánh vào, vách tường xung quanh lung lay dữ dội. Giấc mơ này bỗng dưng mờ mịt, biến hóa, tựa như sự chân thực của giấc mơ đang bị lay động từ gốc rễ.

Mục tiêu công kích chủ yếu của Tử Sửu chính là tôi. Gần 90 % âm khí vọt đến tôi bằng tốc độ cực nhanh, cơ bản là không thể nào tránh né được.

"Đứng sau lưng anh!"

Tôi quay lại, đối mặt với làn âm khí kinh khủng đang kéo đến, bảo vệ chặt chẽ Hoàng Tuyết phía sau lưng: "Vì anh đi vào giấc mơ của em, nên em mới gặp nguy hiểm. Chỉ cần anh không chết, sẽ bảo vệ em bình an!"

Trước luồn oán niệm dâng trào như sóng dữ kia, tôi vạch áo, để lộ ra hình xăm Huyết hồ đang ngọ nguậy: "Bất kể mày là Thần linh phương nào, dù mày là Tà thần hay Yêu vật, xin hãy giúp tao lần này! Sau đó, tao sẽ báo ơn gấp mười lần!"

Ngay lúc đó, một âm thanh quen thuộc vang lên từ linh đài của Cao Kiện: "Giữa mày và tao, không cần phải khách sáo như thế!"

Vừa dứt lời, hai mắt của tôi ửng đỏ, tròng mắt chứa đầy sát khí và huyết sắc tung bay.

Môi tôi mấp máy, thốt ra hai chữ vang vọng cả không gian: "Thỉnh thần!"

Hai tay tôi tự động nâng lên, trước ánh mắt khiếp sợ của Tử Sửu và Tử Mão, hình xăm Huyết hồ trên ngực tôi rỉ ra từng giọt máu đỏ thẫm. Tiếp theo, bỗng có chín cái đuôi to lớn chọc trời mọc ra từ sau lưng tôi.

"Huyết Nhiễm hồng trần, Cữu Vĩ khai thiên!"