Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 126: Quỷ - Đạo tranh phong




Dịch: Niệm Di

hiết Ngưng Hương ngã xuống hành lang. Ý thức của cô ấy lúc tỉnh, lúc mê, tai nghe thấy giọng nói của một người đàn ông nào đó, nhưng chẳng rõ ràng.

“Mình bị gì thế này?”

Mặc dù số mệnh của cô ấy thuộc cung Tướng Tinh, nhưng cô ấy vẫn không thể nào tránh khỏi độc thủ của Mệnh Quỷ. Đúng như lời của cặp anh em song sinh kỳ dị hôm trước, con Mệnh Quỷ này đã có thành tựu, cực kỳ khó đối phó.

“Món nợ lần trước còn chưa trả, lần này, tao sẽ không cho mày cơ hội phản công nữa.” Hai tay Lục Cẩn cầm bùa, dù mặc đồ Tây trên người, nhưng gã vẫn mang theo tất cả những món bảo bối của bản thân. Từ khi bùa chú Họa Địa Vi Lao bị phá giải, gã luôn luôn cảnh giác tôi, nghi ngờ tôi là người đồng đạo. Vì thế, gã cẩn thận đề phòng, lần này quyết tâm tung mọi bảo bối áp đáy hòm ra.

Lộc Hưng nghe Lục Cẩn nói thế, cũng không phản bác lại, mà thầm nghĩ: “Nó có ý gì nhỉ? Chẳng lẽ nó đang ám chỉ cái vụ mà mình vây giết nó tại rừng thông?”

Mục tiêu chủ yếu của Lộc Hưng hôm nay chính là Thiết Ngưng Hương. Mệnh cách của cô ấy cũng là một loại Thần sát trong Bát tự, và bản thân cô ấy chính là mục tiêu thứ sáu mà Lộc Hưng cần phải giết chết. Bên cạnh đó, nếu gã giết Thiết Ngưng Hương, sẽ có thể dụ dỗ tôi xuất hiện. Một công đôi việc, vừa có thể hoàn thành yêu cầu của Song Diện Phật, vừa thỏa mãn tâm lý biến thái của bản thân.

Gã đảo tròng mắt một vòng, do dự trong thoáng chốc, rồi quyết định: “Nếu ý trời đã thế, thì nhân tiện lần này, mình giết quách cả hai chúng nó trong một lần vậy.”

Lộc Hưng cười một cách nham hiểm, rút con dao nhọn từ sau lưng ra.

Lục Cẩn thấy vậy, bèn lùi về sau một bước: “Đây là lần thứ hai mày dám lộ sát khí ra với tao. Chẳng ngờ tại cái đất Giang Thành nho nhỏ này, lại có kẻ lòng lang dạ thú như mày! Mày có biết thân phận của tao là ai không?”

Lộc Hưng kéo mũ lưỡi trai xuống, che dấu vẻ ngạc nhiên của mình: “Theo tư liệu mà mình sưu tầm được, thằng nhóc này chỉ là một kẻ nghiệp dư thôi mà. Bán shop đồ chơi người lớn, làm thêm nghề thám tử tư, chẳng lẽ hắn còn thân phận nào khác hay sao?”

Thấy Lộc Hưng hạ đao, thả chậm bước chân lại. Lục Cẩn thấy thế, bèn cười lạnh: “Mày ráng cầm chắc con dao kia, rồi lắng nghe cho kỹ. Bản đạo sư đây chính là đệ tử chân truyền Diệu Chân quan. Đương kim quan chủ chính là sư phụ của tao.”

“Như vậy oai lắm hả?” Lộc Hưng thè lưỡi, liếm nhẹ bờ môi, nghĩ một cách đơn giản: “Nếu mày có thân phận thế này, tao càng phải giết mày.”

Muốn giết Thiết Ngưng Hương, vậy gã cần phải giết luôn cả Lục Cẩn. Lần này, Lộc Hưng không do dự nữa, chĩa thẳng dao về phía Lục Cẩn.

Đối với Lộc Hưng, chẳng còn chuyện nào khác có thể gây hứng thú cho gã, ngoại trừ chuyện giết người.

“Mày nghĩ tao sẽ khinh địch như lần trước sao?”

Lục Cẩn nâng tay trái lên, hai ngón tay kẹp chặt một lá bùa: “Lục Đinh Lục Giáp, hóa vi lực sĩ, hộ ngã thân tâm, bách tà bất xâm!

Bùa chú tiểu thừa – bùa Lục Đinh Lục Giáp!”

Khi ở trường trung học Tân Hỗ, Lục Cẩn chỉ dùng bùa chú tầm thường. Thế nhưng hôm nay, gã trực tiếp lấy bùa chú tiểu thừa ra, chứng tỏ gã vô cùng xem trọng tên Lộc Hưng này.

Xét về năng lực, gã còn chưa đủ sức để vẽ ra bùa chú tiểu thừa. Rõ ràng rằng, lá bùa Lục Đinh Lục Giáp này chính là tác phẩm từ tay của thiên sư. Tài liệu tạo bùa đều là thiên tài địa bảo, hiệu quả mạnh hơn các lá bùa thông thường rất nhiều.

Bùa Lục Đinh Lục Giáp vừa phóng ra, bỗng nhiên có vài tên lực sĩ đội khăn vàng được hình thành từ thần lực tỏa ra từ những nét vẽ trên giấy viết bùa. Bọn chúng tỏa ra xung quanh, bảo vệ Lục Cẩn vào giữa. Lục Cẩn bèn đặt lá bùa ngay trước ngực, không hề nóng nảy, tựa như một con mèo đang đùa bỡn bọn chuột trong nhà, miệng cười tủm tỉm, nhìn về phía Lộc Hưng.

“Tao muốn người mà mày yêu nhất có thể nhìn thấy bộ dáng chó quèn tàn tạ của mày!”

Nghe Lục Cẩn nói xong, ngay cả tên tội phạm có tâm lý vặn vẹo như Lộc Hưng cũng phải nhíu mày lại: “Người mà mình yêu nhất à? Chẳng lẽ nó ám chỉ Tiểu Phượng?”

Trông thấy tên Lộc Hưng đội mũ lưỡi trai kia vẫn đứng yên bất động, Lục Cẩn bỗng nhận ra dáng người gã này có vẻ khác biệt so với ấn tượng trong trí nhớ của mình. Mặc dù như thế, nhưng hoàn cảnh của gã như mũi tên đã nằm sẵn trên dây cung, không thể không bắn. Gã niệm chú lầm thầm trong miệng, điều khiển bọn lực sĩ khăn vàng ép gần đến Lộc Hưng.

“Tuổi trẻ khí thịnh, chỉ một lá bùa Lục Đinh Lục Giáp cũng bày đặt mang ra bêu xấu ư? Hôm nay, có lẽ tao nên thay mặt trưởng bối của mày, dạy cho mày một bài học. Về phần học phí, mày dùng mạng mà trả nhé!”

Lộc Hưng vung dao, tự đâm vào tay mình, máu tươi nhuộm ướt lưỡi dao: “Song sinh song diện, dã quỷ du thần, hãy dùng máu ta, phá pháp Càn Khôn!”

Những giọt máu đỏ chảy ra từ lòng bàn tay của Lộc Hưng không hề rơi xuống đất, mà giống như bị một lực lượng vô hình nào đó lôi kéo, chuyển động theo thân lưỡi dao. Cuối cùng, nó vẽ lên một chữ “Phật” trên thân dao hẹp, dài!

Tuy nhiên, chữ “Phật” này không bao hàm thiện niệm, mà bị từng dòng sát khí xuyên qua.

“Phá!”

Hướng mũi dao về phía trước, Lộc Hưng niệm chú, cấm con dao vào ngực gã lực sĩ khăn vàng kia.

Trong thoáng chốc, vùng ngực của tên lực sĩ cấu thành từ pháp chú của lá bùa bắt đầu vỡ vụn. Lá bùa trên tay Lục Cẩn cũng thủng ra một lỗ khá to. Chẳng ngờ thân bùa lại bị Lộc Hưng phá hỏng từ đằng xa.

“Tại sao lá bùa tiểu thường do chính tay sư huynh vẽ lại không thể chịu nổi một đòn vậy?”

Sắc mặt Lục Cẩn tái nhợt. Vẫn tưởng chắc ăn trăm phần trăm, ai ngờ bị đối phương đánh cho một đòn cảnh cáo, gã bèn nhìn chằm chằm về ký tự bằng máu đọng lại trên dao nhọn của Lộc Hưng, thất thanh kêu to: “Mày không phải là Cao Kiện! Mày là quỷ thuật tà tu!”

Lộc Hưng sửng sốt khi nghe Lục Cẩn thét lên như thế, nhưng liền bình tĩnh tức thì: “Giờ mày mới nhận ra à? Có phải muộn rồi không? Hơn nữa, sao tao có thể là Cao Kiện được?”

Gã bèn cởi chiếc mũ lưỡi trai xuống, bày ra một gương mặt một bên trắng nõn anh tuấn, bên còn lại thẹo vết giăng đầy: “Thằng Cao Kiện đó, tao cũng đang tìm nó đây.”

Hiện tại, tâm tình của Lục Cẩn rất phức tạp, khó mà giải thích trong dăm ba câu. So với những người tu đạo khác, gã lại càng hiểu rõ sự đáng sợ của bọn tà tu hơn. Bọn điên ấy dựa vào một sự chấp niệm nào đó, có thể nhẫn tâm biến mình thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Bọn chúng là một đám người không đạt được mục đích thề không bỏ qua, có thể vì đạt được điều mình muốn mà vứt bỏ cả nhân tính cơ bản.

Nếu rơi vào tay bọn này, quả thật Lục Cẩn không thể tưởng tượng ra mình sẽ phải đối mặt với thảm cảnh như thế nào. Đáng tiếc là gã còn ngu ngốc, lên mặt tự báo ra gia môn của mình, đây không phải là dọn sạch cục đá rồi tự lấy nó đập nát chân mình hay sao?

“Xem ra, cả tao và mày đều hiểu lầm lẫn nhau. Ấy thế mà, nếu tao đã bị mày trông thấy gương mặt thật, thì khó để cho mày sống được. Mày đi cùng với con ả này thôi, xuống địa ngục hết đi.”

Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu của Lộc Hưng bỗng dữ tợn hẳn. Gã vọt nhanh về trước, đâm mũi dao và cổ Lục Cẩn!

“Yêu nghiệt tà đạo, nghĩ rằng tao sợ mày à?” Lục Cẩn nâng tay phải lên, treo một lá bùa khác ở ngay ngực: “Phụng thỉnh Thái Thanh tổ sư gia khu quỷ, hoàng phù hóa kim đao, trảm quỷ trừ yêu, cấp cấp như luật lệnh!”

Pháp quyết Phù Đao này cũng chính là một bí mật bất truyền của Diệu Chân đạo. Mặc dù nó chỉ là một lá bùa chú tiểu thừa, nhưng lực sát thương có vẻ mạnh hơn một vài loại bùa chú ở cấp cao hơn nó.

Cả hai đánh nhau bất phân thắng bại. Lộc Hưng tu cả Phật đạo và Quỷ đạo, trên người mang nhiều pháp thuật thuộc về bàng môn tả đạo. Trong khi đó, Lục Cẩn có xuất thân từ danh môn chính phái, giữa kiếp nạn sinh tử thế này, bèn móc ra hết toàn bộ bản lĩnh trên người. Qua 15 phút mà thôi, gã đã đánh ra ba, bốn loại bùa chú khác biệt.

Theo lý thuyết, cả hai đánh nhau như thế, chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, chắc chắn nhân viên phục vụ đã kéo đến đây từ sớm rồi. Nhưng chẳng rõ là Lộc Hưng đã sử dụng một bí pháp nào đó từ ban nãy, cả lầu sáu không có ai lên. Vì thế, chẳng ai trông thấy màn đánh nhau vô cùng hung hiểm, người chết ta sống này!

...

07:15 tối, tôi và Bạch Khởi đến Thế Kỷ Tân Uyển. Hiện tại, xem như tôi đã chuẩn bi đầy đủ, nhưng có vẻ mọi chuyện không thuận lợi cho lắm, vì chưa vào cửa, tôi đã vướng vào phiền toái.

“Đúng lại, nơi đây không chào đón mày!” Bảo vệ canh cửa ngăn tôi lại. Vừa quay đầu nhìn, tôi nhận ra kẻ cản tôi chính là hai tên mà tôi từng gặp tại quán bar Blues, hình như còn bị tôi và Nhị Cẩu đập cho một trận.

“Tránh ra, tao có hẹn trước tại đây.” Cố gắng nói thật chậm, tôi không muốn dông dài cùng bọn binh tôm tướng cá này.

Tựa như Diêm Vương bị bọn tiểu quỷ quấy rối vậy, hai gã bảo vệ chết tiệt này không đồng ý cho tôi qua, thậm chí còn dùng bộ đàm gọi thêm nhiều người đến nữa.

Thế Kỷ Tân Uyển chính là một trong những đơn vị kinh doanh con của nhà họ Giang. Vì thế, bọn chúng tin chắc là tôi không dám làm xằng làm bậy, nên càng lúc càng tỏ ra kiêu ngạo. Tiếp theo, tôi móc điện thoại di động ra, cho bọn chúng xem tin nhắn hẹn trước, bọn chúng lại ngăn cản tôi lại với lý do không được dẫn thú cưng vào trong.

Nếu đặt vào tình huống khác, tôi sẽ nhường nhịn, rồi dặn Bạch Khởi chờ bên ngoài. Nhưng hiện tại thì khác, mí mắt bên phải tôi giật mạnh, tựa như có điềm chẳng lành, nên tôi rất cần sự hỗ trợ của Bạch Khởi.

Cả hai cứ tranh chấp mãi như thế, còn tôi lại lo lắng, sốt ruột vô cùng. Vừa định chuẩn bị thượng cẳng tay hạ cẳng chân, bỗng có một đôi nam nữ đi từ xa đến đây. Trông bọn họ có vẻ là vợ chồng, nhưng chẳng có bất cứ cử chỉ thân mật gì cả. Khoảng cách giữa hai người đó đủ rộng để cho một người chen vào ở giữa.

Hai người này vừa tiếp một vị khách ở tỉnh lân cận xong, tiễn kẻ đó lên xe ra về, trùng hợp gặp tôi tại nơi này.

“Cao Kiện à?”

Cô gái lẩm bẩm, khiến gã đàn ông cạnh bên sa sầm cả mặt: “Sao thế? Chưa quên tình cũ à?”

Cô gái cúi đầu, không nói nên lời, còn gã đàn ông hừ lạnh một tiếng. Gã đẩy đám người đang chặn đường tôi: “Người đến, chính là khách. Thế Kỷ Tân Uyển hoan nghênh tất cả bạn bè, tại sao bọn bây đuổi khách hả?”

Vừa nghe thấy giọng nói đáng ghét này, tôi nhận ra chuyện hôm nay khó mà giải quyết êm đẹp.

Xoay người, tôi chạm mặt với gã đàn ông đang cười mà bụng đầy dao găm: “Ồ, Giang Thần! Mày khỏi bệnh rồi à?”