Từ khi Tuân Huân chuyển qua nằm khoang chữa trị ngăn cách với bên ngoài, chỉ mới hai ngày mà Tuân lão gia liền từ đầu tóc hoa râm thành bạc trắng xoá.
An Lão đứng ở một bên, muốn nói mấy câu an ủi nhưng khi đến miệng lại thành một tiếng thở dài.
Tình trạng hôm nay của Tuân Huân trong khoang chữa trị so với ngày hôm qua còn tệ rất nhiều, vách chắn bạo động trong suốt như pha lê che kỹ tất cả động tĩnh bên trong.
Nhưng thỉnh thoảng cũng có âm thanh sóng tinh thần đánh tới bốn phía gây chấn động, phát ra tiếng vang nhỏ xíu, sau đó liền biến mất.
Lập đi lập lại mây lần, đèn chỉ thị bên ngoài khoang thuyền hôm qua mới cấp 5 đã tiến vào cấp 6.
Chứng bạo động tinh thần hết thảy có 7 cấp độ, dĩ nhiên cấp 7 là cấp nghiêm trọng nhất, đại biểu gần như là tự bạo, chưa từng có ngoại lệ cứu chữa khỏi.
Tương tự, một khi mức độ bạo động đã đạt tới cấp 7, sẽ tương đương với việc cầm chắc tờ giấy báo tử trên tay.
Trong 7 cấp độ này, cấp 4 là điểm mấu chốt nhất, từ cấp 4 trở xuống vẫn nằm trong mức độ an toàn, Trị Liệu Sư cấp S trở xuống cũng có thể chữa trị được.
Nhưng nếu vượt qua cấp 4, cấp độ càng tăng càng khó chữa trị, mà một khi đã lên đến cấp 7 - cấp độ cực kỳ nguy hiểm rồi, hoặc là trực tiếp từ bỏ tính mạng hoặc là chịu đựng giày vò không nổi mà tự bạo.
Nhưng nếu đến mức phải tự bạo sẽ không còn lý trí khống chế nữa, hại mình hại cả người, rất thảm thiết, hài cốt cũng chẳng còn.
Nếp nhăn trên mặt Tuân lão còn nhiều hơn trước, ông chống gậy đứng nhìn đứa cháu trai nằm trong khoang chữa trị, chỉ mới mấy ngày mà trông ông ngư già hơn mười tuổi.
Mấy năm trước đứa con trai độc nhất của ông đã ra đi, ông liền đem đứa cháu trai duy nhất này bôi bồi dưỡng thành người thừa kế, ai ngờ chỉ trong nháy mắt cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lại diễn ra một lần nữa.
Trị Liệu Suư cũng cảm thấy tiếc nuối, Tuân thiếu úy là một nhân tài rất ưu tú, tinh thần lực lại là cấp SS, năm đó cùng vị kia của Ninh gia được xưng là Học viện Song tinh.
Ai nghĩ tới chưa được mấy năm, đầu tiên là vị kia của Ninh gia bị nghi ngờ phản bội Liên Bang tung tích không rõ, bây giờ Tuân thiếu uý lại thành bộ dáng này.
Bởi vì đây là chuyện cơ mật, Trị Liệu Sư cũng không rõ vì sao Tuân thiếu úy lại lâm vào tình trạng nguy hiểm này, chỉ nhớ lúc hắn nhìn thấy đối phương, tinh thần lực của đối phương đã đạt đến cấp 5.
Tinh thần lực trong thức hải lại càng rối loạn, cho dù cố gắn chữa trị, chỉ sợ cũng không thể nào quy trở lại trạng thái trước kia.
Mặc dù tiếc nuối, Trị Liệu Sư vẫn là tốt bụng nhắc nhở: "Tuân lão gia, một khi đèn báo động cấp 6 bắt đầu nhấp nháy thì chỉ có mười phút để quyết định.
Nếu để chỉ số nhảy lên cấp 7 rồi sẽ không có cách nào khống chế được, đến lúc đó lực tinh thần của Tuân thiếu uý sẽ mất khống chế mà công kích xum quanh, nhẹ thì tự bạo hài cốt không còn, nặng thì...."
Nói rồi quay qua nhìn vách chắn phòng hộ, không biết có thể ngăn chặn được công kích bao lâu, nếu không không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội bị liên luỵ.
Trị Liệu Sư không nói tiếp ý nghĩ sau ra ngoài, hắn tin Tuân lão gia sẽ hiểu.
Tuân Lão gạt gật cái cổ cứng đờ, chỉ khoát khoát tay, âm thanh già nua khàn khàn:"Các người đều ra ngoài trước đi."
Trị Liệu sư không thể giúp được gì nữa nên hắn có ở lại đây cũng vô dụng, lại thêm Trị Liệu Sư cấp S cũng ít ỏi, không thể tuỳ tiện mạo hiểm được.
Nhất thời trong phòng chứa khoang chữ trị chỉ còn hai người Tuân lão cùng An lão lưu lại.
Tuân Lão nhìn về phía An lão, miễn cưỡng nở nụ cười: "Lão đệ cũng đi về trước đi, giúp tôi đến tiền viện nhìn một chút, ít ra tang lễ cũng phải làm cho đàng hoàng một chút, cho A Huân chút thể diện."
Thế hệ này của Tuân gia mất đi người thừa kế ưu tú nhất, cũng đại biểu cho việc Tuân gia bắt đầu sụp đổ.
An lão gia lắc đầu: "Ta ở lại với ngươi đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian."
An lão lo lắng, vạn nhất Tuân lão nghĩ quẩn, đến lúc đó trẻ không còn già cũng đi mất.
Huống chi, để lại mình Tuân lão đối mặt với đứa cháu trai tinh thần bạo động đang chuẩn bị lên cấp 7 mà ấn nút tử vong, đây không phải quá tàn nhẫn với Tuân lão sao?
Tuân Lão vành mắt ửng hồng, vừa muốn nói gì, đột nhiên đèn chỉ thị trên khoang chữa trị loé lên một cái, sau một khắc liền bắt đầu liên tiếp nhấp nháy.
Sắc mặt hai người lập tức trắng bệch.
Đếm ngược bắt đầu, thời gian quyết định chỉ còn mười phút,
Tuân Lão lại nhịn không được nước mắt rơi đầy mặt, nếu như sớm biết sẽ có kết quả này, lão tình nguyện cháu trai là người bình thường, ít ra còn giữ được tính mạng.
Cảm xúc bi thương tràn ngập khắp căn phòng, An lão run run môi, nắm chặt Tuân lão, cố gắn ra vẻ nhẹ nhỏm nói lảng sang chuyện khác:" Vẫn chưa đến mười phút đồng hồ, không biết An Đông tên tiểu tử thúi kia có đến kịp hay không."
Quả nhiên Tuân lão nhìn sang.
An Lão: "Ngươi còn nhớ ba hôm trước ta đã nói với ngươi, thằng nhóc ki tìm được một kênh phát sóng mỹ thực đặc biệt, đám người bên Viện nghiên cứu cổ cùng trên mạng thay nhau cướp đến điên rồi.
Nghe nói là thức ăn được làm từ những nguyên liệu đã tuyệt diệt của Cổ Lam Tinh, ta ngày đó cũng mới biết tới, hương vị tốt vô cùng, cùng dịch dinh dưỡng hòn toàn khác nhau.
An Đông hôm qua khi trở về liền la hét nhất định phải để Tuân đại ca của hắn cũng được thưởng thức, liền liên hệ người đi cướp đoạt, đến lúc đó a, cũng có thể cho đứa nhỏ này trước khi đi được ngửi chút hương vị tốt đẹp, coi như đưa tiễn."
Tuân Lão hốc mắt ẩm ướt, cảm động lại khổ sở, lau mặt một cái: "Vẫn là Tiểu Đông ngoan nhất, có đồ tốt liền nhớ tới Tuân đại ca của hắn.
Vậy liền nghe ngươi, chờ một chút, cũng để A Huân ra đi không còn gì tiếc nuối.".