Ninh Vân Dập quyết định nuôi Mèo Lớn cũng thật sự xem nó như một thành viên trong gia đình.
Vì để cho Mèo Lớn mau chóng bình phục, y đặc biệt chuẩn bị thực đơn dinh dưỡng cho bữa tối.
Còn có cá mà bé mèo con nhà y thích nhất.
Không làm cá nướng như lần trước nữa, lần này Ninh Vân Dập quyết định làm Cá Sóc Chua Ngọt, đảm bảo bé mèo con sẽ rất thích.
Nấu sốt dấm đường lại thêm một ít bột gia vị cho vừa miệng rồi giội lên con cá sóc đã chiên giòn, lập tức một mùi hương chua ngọt pha lẫn mùi cá chiên hấp dẫn một cách đặc việt khó cưỡng tràn ngật khắp phòng bếp.
Mèo Lớn đang nằm dưỡng thần cách đó không xa chậm rãi mở mắt, một đôi con ngươi màu xám đầy vẻ khó tin nhìn về hướng mùi hương bay ra, chẳng thấy thứ phát ra mùi thơm đâu...!chỉ thấy mỗi một bóng lưng tinh xảo.
Hơn một nữa phòng bếp đã bị che khuất, nó nhếch mũi lên cố gắng hít thở, thứ mùi hương báo đạo kia khiến nó không nhịn được mà đứng lên, cái đầu xù lông dán chặt vào đỉnh chiếc lồ ng, mãi đến khi cảm giác lạnh buốt truyền qua đại não mới khiến nó hồn về với xác.
Mèo Lớn ngại ngùng lại không khống chế được gươm mắt nhìn chằm chằm,giữ nguyên tư thế trông mòn con mắt mà nhìn về phía phòng bếp.
Ninh Tiểu Miêu trực tiếp bám vào đùi cha, nhón nhón hai chân nhỏ, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chú, cả khuông mặt trắng nõn không kìm chế được mà hưng phấn, rất sinh động.
Ninh Vân Dập bị bé chọc cười, dứt khoát lấy đũa nhéo xuống một miếng thịt mềm nhất ở bụng cá.
Phần da cá bên ngoài được chiên vàng giòn tan nhưng phần thịt bên trong vẫn giữ được độ mềm mại, sau khi được bao bọt bởi lớp nước sốt dấm đường chua chua ngọt ngọt lại trở nên hấp dẫn khó tả.
Ninh Vân Dập thổi vội vàng cho nguội bớt rồi nhét vào chiếc miệng nhỏ chưa kịp khép lại của bé.
Toàn bộ vị giác, xúc giác giờ phút này đều tập trung hết vào một chỗ, bé mèo con giật mình nâng tay nhỏ che kín miệng sợ thịt cá từ trong miệng rơi ra.
Hai mắt Ninh Vân Dập lập tức tràn đầy ý cười, vỗ nhẹ đầu bé, nhẹ nhàng nói: "Đi bày bát đũa, chúng ta ăn cơm."
Ninh Tiểu Miêu liều mạng gật cái đầu nhỏ của mình, vui vẻ xoay người đi đến cạnh tủ bát lấy ra hai bộ bát đũa, chạy chậm về phía phòng ăn.
Thời điểm bày bát đũa xong bé quay đầu muốn về phòng bếp lại vừa vặn nhìn thấy chiếc lồ ng nhốt Mèo Lớn, bé mèo nhỏ che miệng cười trộm, chạy đến một góc lấy hai cái chậu của Mèo Lớn cũng bày sẵn ra.
Học bộ dáng của cha, duỗi ra cánh tay nhỏ sờ sờ đầu Mèo Lớn, cảm giác mềm mại khi chạm vào mớ lông xù khiến bé kinh ngạc mở to mắt, sau đó thu tay lại sờ sờ lên đầu mình.
Oa, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng nhìn nhìn bộ đang khiếp sợ của Mèo Lớn, bé lại nhịn không được muốn sờ thêm một cái.
Nghe tiếng cha gọi lúc này mới vui vẻ chạy đi.
Mèo Lớn sụ mặt lại một lần nữa nằm xuống, nâng chân trước lên vuốt vuốt mớ lông thò ra khỏi băng gạc trên đầu, đại não vẫn còn đang chết máy ở thời điểm bị đứa trẻ sờ sờ đầu.
Nhưng cái đuôi ốm tong teo sau lưng ngoe nguẩy qua lại đã bán đứng cái mặt thối của nó, thực ra thì cũng không thấy chán ghét động chạm này lắm.
Do bữa trưa ăn Ninh Vân Dập làm quá nhiều thức ăn, nên y quyết định bữa tối sẽ làm ít món lại, y sợ bé mèo con nhà y không kiềm chế được lại ăn quá no.
Trừ Cá Sóc Dấm Đường ra, y chỉ nấu thêm một nồi Canh Bí Đỏ, lại thêm một ít Giò Heo Hầm Đậu Nành.
(Giò heo hầm đậu nành)
(Canh Bí Đỏ)
Ninh Vân Dập làm riêng cho Ninh Tiểu Miêu một chén cháo nhỏ, lại múc một một chén Giò hầm, đem phần bụng cá non mềm ngon nhất lưu lại cho bé, lại thêm một đạo việc nhà đậu hũ*, khẩu phần ăn như vậy là vừa vặn.
(* Tui biết đậu hũ, nhưng một đạo việc nhà là cái gì????)
Dù sao thì sau bữa cơm trưa bé con còn ăn một khối bánh ga-tô lớn.
Ninh Vân Dập lấy ra phần ăn của y, còn lại toàn bộ đầu cá đuôi cá hay vây cá cùng phần thịt còn dư đều để lại cho Mèo Lớn.
Đương nhiên kèm theo còn có lượng Canh Bí Đỏ và Giò Heo Hầm không hề ít.
Mèo Lớn thấy Ninh Vân Dập đi về hướng chiếc lồ ng liền ngồi dậy, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm....!cái nồi trong tay Ninh Vân Dập.
Chờ hơn nữa nồi canh Giò Hầm được rót vào bên trong cái chậu lớn, hơi nóng bốc lên khiến nó vô thức dán chặt vào thành chiếc lồ ng, thậm chí lơ luôn vấn đề mặt mũi.
Hiện tại nó chỉ là một con mèo bự bình thường thôi, làm gì có ai biết được việc nó đã từng là con người đâu!
Tạm thời không nói nó có thể khôi phục ngư trước hay không, cho dù có thể, về sau nó cũng sẽ không thừa nhận việc đã từng làm sủng vật, ai làm chứng!!!
Ninh Vân Dập không có ăn bữa khuya, nhưng nhìn chậu canh chỉ nước vs giò heo này, lại nhìn qua thân thể to lớn của Mèo Lớn liền quay về phòng bếp, lợi dụng góc khuất lấy ra từ không gian một túi thức ăn cho mèo thật lớn.
Sau đó y trực tiếp đổ thức ăn cho mèo ra cái chậu còn trống bên cạnh chiếc lồ ng.
Mèo Lớn nhìn động tác của Ninh Vân Dập mà đầu có chút chướng to:?? Đây là cái gì? Chẳng lẽ cũng là đồ ăn ngon??
Xích lại gần hít hà, mùi vị nhàn nhạt không có thơm như chậu giò heo trộn lẫn cá và canh bí đỏ bên cạnh.
Ninh Vân Dập đem hai cái chậu lớn xuyên qua cánh cửa nhỏ đặt vào trong lồ ng, xong xuôi mới một lần rửa tay quay lại bàn ăn.
Ninh Tiểu Miêu ngoan ngoãn ngồi một chỗ chờ, thấy cha động đũa bé liền vui vẻ bắt đầu ăn, trên khuông mặt nhỏ đã có chút thịt ngập tràn hạnh phúc, không ngừng đung đưa hai cái chân nhỏ nhắn.
Một bên khác Mèo Lớn thấy Ninh Vân Dập đã đi xa rồi rốt cục nhìn không được nữa vùi đầu vào chậu bắt đầu ăn.
Bữa cơm hồi trưa nó liền biết Ninh Vân Dập nấu ăn rất ngon, những thứ nguyên liệu lạ lẫm nó chưa thấy qua bao giờ nhưng lại nấu ra được thức ăn thơm ngon khiến nó muốn nuốt luôn đầu lưỡi vào bụng.
Nghĩ là một chuyện còn ăn vào hay không là một chuyện, biết đâu lại thu hoạch thêm một điều kinh hỷ nữa thì sao.
Đại Miêu ăn đến cũng không ngẩng đầu lên, chờ một bát canh ăn xong, mới mang theo chờ mong nhìn về phía kia một chậu đồ ăn cho mèo.
Cẩn thận từng li từng tí há miệng, chỉ là sau một khắc chờ mong thì biểu tình cứng đơ lại xuất hiện trên mặt Mèo Lớn lần thứ n trong ngày:???
Vị trí Ninh Vân Dập ngồi vừa vặn đối diện với chiếc lồ ng nên có thể thấy hết tất một màn biến hoá vi diệu phía đối diện, y im lặng mĩm cười thu hết tất cả động tác của Mỗ Mèo Lớn nào đó vào đáy mắt.
Xem ra thức ăn cho mèo không hợp khẩu vị của gia hoả này rồi, nhưng sức ăn của nó lớn như vậy, nếu chỉ ăn cơm canh thôi, không tới mấy ngày là nó ăn sập cái nhà này mất.
Cũng may mặc dù Mèo Lớn cảm thấy thứ đồ ăn này tuy so với cơm canh Ninh Vân Dập nấu mà nói cách xa như trời với đất, nhưng nếu đem so với dịch dinh dưỡng thì vẫn có thể xem là mỹ vị.
Mỗ Mèo Lớn một hơi ăn sạch chậu thức ăn cho mèo không thừa một hạt.
Không phải ảo giác, nó cảm thấy sau khi ăn xong, những đau đớn trên người đã giảm bớt không ít.
Đối với Mèo Lớn, Ninh Tiểu Miêu vẫn rất tò mò, buổi tối sau khi rửa mặt xong liền đến ngồi xổm trước cái lồ ng nhìn nhìn con mèo đang nằm trong đó, nhìn không chớp mắt.
Chưa được đào tạo qua cách xử lý tình huống này bao giờ, Mèo ta dứt khoát làm lơ quay mặt vào tường nhắm mắt dưỡng thần.
Ninh Vân Dập im lặng đứng tựa vào lan can lầu hai, cứ như vậy nhìn một hồi rồi mới gọi bé con đi ngủ.
Ninh Tiểu Miêu nghe tiếng cha lập tức vui vẻ chạy ton ton lên lầu hai.
Phòng khách rất nhanh chìm vào bóng tối, nguồn ánh sáng mờ ảo hắc ra từ đèn áp tường không đủ rọi sáng chiếc lồ ng nơi góc phòng, chỉ thấy mơ hồ trong đó là một bóng lưng, đen sì.
Lúc tiếng bước chân từ trên lầu truyền tới, Mèo Lớn lặng lẽ mở mắt, đôi mâu của loài thú khẽ hướng về phía Ninh Vân Dập, nghi hoặc sao y lại xuống nữa rồi.
Ninh Vân Dập đi đến trước chiếc lồ ng, đứng im nhìn một hồi lâu mới lấy ra một cái đệm nhỏ từ phía sau lưng.
Chen qua khe hở nhét cái đệm vào, diện tích cái lồ ng chỉ còn một nữa.
Sau đó là cái chậu tắm rửa, chính là loại chuyên dùng cho trẻ sơ sinh tắm ấy, cũng nhét vài từ khe hở, lại chật hơn.
Toàn bộ hành trình Mèo Lớn đều trưng ra bộ mặt nghi ngờ, mãi tới khi đối phương đổ vào cái chậu tắm mớ hạt tròn tròn nhỏ xíu siu, Mèo Lớn:???.