Aias trừng lớn đôi mắt, hiển nhiên không nghĩ tới người kia hôn mê lâu như vậy lại ngay lúc này thức tỉnh.
Hắn, hắn......!Thế nhưng tỉnh?
Không đúng, nếu bị phát hiện, chẳng phải là đoàn diệt?
"Chít chít!" Chạy mau!
Aias ôm con thỏ con hướng về phía nam nhâm đang đi về bên này mà hô, tinh thần thức hải của đối phương vốn khô kiệt, chút tinh thần lực còn xót lại là lúc nãy hắn mới truyền vào.
Sao có thể là đối thủ của những người này?
Đám người đứng trên miệng hố ban đầu còn bị một màn này làm cho kinh ngạc, sau đó đám tay đấm Bắc Thành tập thể nở nụ cười "Không nghĩ tới một con nữa a? Hảo gia hoả, lấy tới cho lão tử một cái vòng cổ mới, cơ hội phát tài tới rồi!"
Mấy người còn lại lấp tức đi lấy cái vòng, chỉ là theo bóng dáng người nam nhân đi tới gần, một người trong đám kia thốt lên một câu: "Không đúng, đại ca, người này lớn lên......!Có chút quen mắt a."
Tên cầm đầu ngẩng đầu, ngay sau đó đám bụi bặm xung quang tản đi, gương mặt mấy tháng nay khớp với gương mặt trong bức ảnh truy nã treo trên Tinh Võng xuất hiện trước mặt.
Giờ phút này gương mặt đày bụi bặm, một thân yếu nhược thon gầy, đôi mắt thâm thuý càng thêm trầm lãnh nhìn chằm chằm bọn hắn, đáy mắt không gợn sóng, phảng phất như nhìn mấy cái xác chết.
Tên thuộc hạ run rẩy nói: "Hắn sẽ không......!phải là cái tên Ninh Trạm Phong kia đi?"
Tên đại ca nháy mắt toả sáng: "Bắt lấy hắn! Không được nữa thì trực tiếp g iết chết, lệnh truy nã đã nói, mang về một khối thi thể cũng có thể lĩnh thưởng!" Này cũng không phải là một hai con thỏ có thể so sánh được đâu, bắt được Ninh Trạm Phong, thậm chí có khả năng trực tiếp được trao tặng công huân!
Chỉ là ngay sau đó, một tên thuộc hạ vận dụng tinh thần lực đánh tới bị một đạo tinh thần lực cường hãn khác phá giải xông tới trực tiếp hạ gục.
Không chờ đám người ở đây hồi tỉnh, trong ngáy mắt từng đạo từng đạo công phu xen lẫn lục tinh thần mạnh mẻ toát ra.
Aias một khắc trước còn thay đối phương đổ mồ hôi lo lắng, ngay sau đó từng tên vô thanh vô tức ngã xuống, không chỉ có hắn mà ngay cả thỉ con trong ngực Aias cũng ngốc theo, móng vuốt bấu vào da lông anh trai cũng theo từng thân ảnh ngã xuống mà run rẩy.
Aias lấy lại tinh thần che mắt em trai, nhìn người kia đã đi đến gần phụ cận.
Ninh Trạm Phong vẫn như cũ mặt vô biểu tình, nâng tay lên hướng về cái vòng bẻ gãy, chiếc lưới tơ vàng cũng theo số phận cái vòng rách ra làm mấy miếng.
Làm xong hết thảy, Ninh Trạm Phong cúi đầu, nhìn hai con thỉ mắt đỏ bên trong.
Đột nhiên hắn nghiên đầu phun ra một búng máu, đồng thời bạo động tinh thần không thể khống chế tràn ra tán loạn.
Ninh Trạm Phong một lần nữa phong bế, ngay sau đó thân hình thẳng tắp trực tiếp ngã xuống.
Aias bị doạ tới rồi, lập tức biến hình nhào lên dùng chính mình làm đệm lót cho ân nhân, miễn cưỡng bảo về được cái ót của đối phương.
...
Bên kia, Ninh Vân Dập thuận lợi trở lại lâu đài.
Thời điểm y mở một cánh cửa ra, một bé mèo con trốn sau Mèo Lớn ngửi ngửi được trên người baba không có mùi vị ai khác, lập tức lao tới.
Cái đầu nhỏ chui vào trong lòng ngực Ninh Vân Dập, đôi mắt tròn xanh sẫm long lanh nước, móng vuốt nhỏ uỷ khuất câu lấy cổ áo baba: "Meo meo?"
Ninh Vân Dập nhanh chóng nhéo móng vuốt nhỏ, xoa xoa cái đầu nhỏ cưng nựng, lại cúi xuống hôn hôn: "Có phải sốt ruột rồi hay không? Là baba không tính toán thời gian, bé ngoan có phải đói bụng rồi hay không?"
Mèo con lắc lắc đầu nhỏ, móng vuốt ấn trên bụng nhỏ, phình phình.
Ý nói đã ăn đồ hộp, bé chỉ nhớ baba thôi.
Lần đầu tách ra lâu như vậy, trời đã tối thật là lâu, thường thường vào lúc này baba đã cùng bé đi rửa mặt rồi a.
Ninh Vân Dập vuốt v e cái đuôi nho nhỏ thon dài, rốt cuộc cũng vuốt đi hết bất an trong lòng bé.
Lúc này bé mèo con mới vui vẻ chồm đến đầu vai y, thân mật cọ cọ sường mặt baba.
Ninh Vân Dập cảm thấy ngứa, giơ tay gãi gãi cái cằm mềm mại của bé, cúi đầu nhìn, vừa vặn phát hiện Mèo Lớn nơi đó đang trộm ngắm một màn thân thiết bên này.
Ninh Vân Dập nhướng mày, cố ý hỏi: "Miêu Miêu nhà ta cũng muốn dỗ dành sao?"
Mèo Lớn vốn đang ngắm nhìn hình ảnh cảm động bên kia, đột nhiên bị Ninh Vân Dập hỏi ra như vậy liền sửng sốt.
Trong trí nhớ của nó, từ nhỏ đến lớn từ hình thể mèo hay người đi chăng nữa, nó chỉ một thân một mình cô đơn chiếc bóng.
Thời điểm nó sinh ra cha nó đã lớn tuổi, tuy rằng để ý đến nó, nhưng cha con cũng không thân cận.
Nó là nhỏ nhất trong nhà, mấy huynh trưởng đối với nó cũng không ưa thích gì, cũng không rõ nguyên nhân vì sao.
Duy nhất người chị đối với nó có thiện ý cùng quan tâm không bao lâu lại rời khỏi nhà, lần sau có được tin tức thì chính là tin tức đã gặp chuyện, vì điều tra nguyên nhân chị gái xảy ra chuyện nên nó cũng xông vào quân bộ, càng thêm độc lai độc vãng.
Bây giờ tuy đã qua nhiều năm như vậy, nó cho rằng tất cả cặp đôi cha con đều sẽ trãi qua như nó vậy.
Nhưng đôi cha con trước mặt lại đánh vỡ nhận thức mấy chục năm qua của nó, không biết vì sao, nó nhìn một màn này lại có chút hâm mộ.
Bị loại cảm xúc này bao phủ, ma xui quỷ khiến làm nó điểm điểm đầu.
Ninh Vân Dập nhướng mày, khó được a, y ngồi xổm xuống nhéo nhéo hai lỗ tai của Mèo Lớn, lại vỗ về cái đầu to một phen, dưới tâm tình rối rắm của Mèo Lớn lại tiếp tục hướng tới cái đuôi tua rua lông mà vuốt.
Ninh Vân Dập xuất kỳ bất ý nói: "Gần đây đến mùa mày thay lông rụng nhiều, nếu không...!chờ chút nữa tắm rửa, chúng ta dứt khoát đem đám lông này cạo đi?"
Mèo Lớn đang đung đưa đuôi lập tức c ương cứng tại chỗ.
Ném ánh mắt " ngươi đang nói tiếng người hả?" nhìn chằm chằm Ninh Vân Dập vẻ mặt nghiêm túc.
Đột nhiên vùng một cái, đem chính mình giải cứu khỏi bàn tay của đối phương, dứt khoát quay lưng nhảy đi.
Phía sau truyền đến tiếng cười sung sướng của Ninh Vân Dập, hiển nhiên là hống nó.
Mèo Lớn: y dỗ nó, cùng với cách dỗ mà nó nghĩ tới, căn bản không giống nhau!
Bởi vì thời gian trễ, Ninh Vân Dập đem thịt kho trong không gian lấy ra, hai người một nèo ăn uống đơn giản, y thấy Mèo Lớn ăn xong liền quay về cái ổ của nó nằm không thèm đi ra.
Ninh Vân Dập cũng không ghẹo nó, ôm con trai lên lầu.
Tới thư phòng, Ninh Vân Dập ngồi vào bàn làm việc, đem mèo con ôm vào lòng ngực, một tay động động vuốt v e lông trên thân bé.
Bé con ngoan ngoãn ngồi trong lòng baba, bé có thể cảm nhận được baba trở về tuy răng cười nhưng cảm xúc không quá vui vẻ.
Cái đuôi quấn lấy tay Ninh Vân Dập, đầu nhỏ cọ cọ muốn trấn an baba.
Ninh Vân Dập không gạt bé ra mà ôm bé đến bên bàn, lấy ra cái hộp có phong thư kia: "Baba hôm nay về tổ trạch, nhận được một lá thư tổ phụ con để lại."
Bé con kê đầu lên cổ tay baba, nghi hoặc nhìn y: "Meo?" Tổ phụ làm sao vậy?
Ninh Vân Dập nhéo tai nhọn nhỏ nhắn của bé: "Không có việc gì, rất nhanh là có thể gặp được."
Y lấy lá thư mở ra đọc, quả nhiên giống như suy đoán của y.
Ninh cha là vội vàng viết xuống, chỉ ít ỏi mấy câu.
Tất cả chỉ là dặn dò y mang theo bé con trốn đi, lập tức tời khỏi Chủ Tinh, trong một năm không cần trở về.
Còn lại là nói thế nào tạo ra một tài khoản giúp y cùng Ninh đại ca có thể sử dụng tinh tệ lưu động.
Ninh cha biết Ninh gia sẽ xảy ra chuyện, lại không kịp thông tri, chỉ có thể vội vàng để lại này phong thư dặn dò một vài chuyện.
Muốn nguyên thân đem bé con rời đi cũng là vì thân phận Bán Thú Nhân của bé.
Một khi bại lộ, hậu quả sẽ khó lường.
Đứa cho nguyên thân một id mã hoá thân phận cùng một tài khoản có sẵn tinh tệ, cũng đủ cho cha con nguyên thân sống cuộc sống vô ưu.
Đáng tiếc Ninh cha lại không nghĩ tới Nhị phòng lại ngay lúc mấu chốt gips tay bỏ đá xuống giếng, vì bản thân bán đứng anh trai, bắt tay cùng Mục Gia Dật.
Đầu tiên là đuổi nguyên thân đi, lại sai Kê Hạo giải làm bạn thân cứu y, sau đem y đến Phế Tinh.
Tuy rằng kết quả cuối cùng giống với kỳ vọng của Ninh cha, nhưng một bên là chủ động rời đi, một bên là bị động.
Thậm chí cái phía sau lại là con đường đến địa ngục.
Ninh Tiểu Miêu nhận thấy cảm xúc của baba càng lúc càng thấp, bé không hiểu tại sao, móng vuốt xoa xoa ngực baba càng lúc càng gấp.
Ninh Vân Dập đem tiểu gia hỏa một lần nữa ôm vào ngực, đem lá thư thả xuống, nhập vào tài khoản id đặc thù, bên trong thình lình xuất hiện con số hiển thị hạn mức mấy ngàn vạn tinh tệ.
Này hẳn là tinh tệ thuộc sở hữu của Ninh cha Ninh mẹ.
Ninh Vân Dập ôm tiểu gia hỏa rũ mắt, đây là Ninh cha Ninh mẹ để lại cho nguyên thân cùng Ninh đại ca, y sẽ không động, đợi khi tìm được Ninh đại ca, y sẽ đem hết mấy thứ này giao lại cho đối phương.
Chỉ là nếu Ninh đại ca phát hiện ra y không phải nguyên thân, có thể hay không đem tiểu gia hỏa bên người y mang đi?
...
Aias bên này mãi cho đến nửa đêm mới đem Ninh Trạm Phong đang hôn mê cùng em trai đứa đến một hàng động khác ở ngoại ô.
Để phòng ngừa vạn nhất, hắn mới đào chỗ này không lâu.
Vốn dĩ dự tính lần sau quay về sẽ chuyển nhà, không nghĩ tới lần này vừa vặn dùng.
Một lần nữa đóng lại cửa đất, hắn nhìn em trai ngồi một chỗ bất an đỏ mắt, hắn vẫy vẫy tay, nhặt về hộp thịt kho mở nắp ra, đưa cho đứa nhỏ: "Đừng sợ, anh trai lợi hại như vậy, khẳng định có thể bảo vệ tốt em mà."
Đứa nhỏ đem hộp thịt kho một lần nữa đưa lên trước miệng Aias: "Anh ăn."
Aias lắc đầu: " Anh muốn vẫn chuyển tinh thần lực một lần nữa, chờ xong anh sẽ ăn."
Đứa nhỏ cũng không nhúc nhích, bé lau lau mắt, ngoan ngoãn đứng đó nhìn anh trai vận chuyển tinh thần lực.
Aias không biết đối phương vì cái gì lại đột nhiên tỉnh lại, rõ ràng tinh thần thức hải khô kiệt lại đột nhiên bùng nổ tinh thần lực cường hãn như vậy.
Nhưng hắn không thể để đối phương chết, tinh thần thức hải của đối phương lúc này lại lần nữa hao hết.
Chờ Aias đem động tác ban đầu lặp lại một lần, đối phương vẫn như cũ bài xích tinh thần lực của hắn, cuối cùng đại bộ phận tinh thần lực một lần nữa trở lại trong cơ thể Aias.
Ngay lúc Aias cho rằng đối phương lúc trước tỉnh lại là phù dung sớm nở tối tàn, ai ngờ lúc này đây không bao lâu, đối phương một lần nữa chậm rãi mở mắt ra.
Hang động tối tăm, ánh mắt của đối phương chính xác nhìn thẳng vào đôi tay của đứa nhỏ đang đứng một bên...cầm hộp thịt kho.
Lực chú ý của Aias đều ở trên người ân nhân, hơn nữa đã quen mùi của thịt kho, không giống lúc đầu chống cự không lại, nhưng đối phương không giống.
Không chỉ có tỉnh, thậm chí còn ngồi dậy, đôi mắt đen thâm thuý lẳng lặng nhìn.
Đứa nhỏ ngốc ngốc, theo bản năng run rẩy tay nhỏ đưa qua: "Này, cho ngươi."
Ninh Trạm Phong vẫn chưa lấy lại ý thức, đây là bản năng phản ứng của hắn.
Chờ ý thức một lần nữa quay về, hắn cau mày, đem ánh mắt dời đi.
Tinh thần thức hải lúc trước hắn đã phong bế để ngừa bạo động.
Hắn biết rõ sẽ xảy ra hậu quả gì, nhưng lúc ấy hắn đã trọng thương hơn nữa đã không thể khống chế được tinh thần lực cường hãn tán loạn ra ngoài.
Không phong bế, hắn sẽ trở thành một kẻ điên điên khùng khùng nơi nơi huỷ thiên diệt địa, hoặc là tự bạo.
Phong bế rồi có thể ở giây phút cuối cùng thức hải khô kiệt vô ý thức chết đi, nhưng ít ra sẽ không thương tổn người vô tội.
Hắn có thể cảm nhận được giờ phút này thức hải chỉ có linh tinh một chút tinh thần lực, thuộc về Bán Thú Nhân thỏ mắt đỏ này, người mà lúc trước ngoài ý muốn đã cứu được.
Lúc ấy hắn trở lại Chủ tinh là muốn thông tri cho cha mẹ cùng em trai rời đi, nhưng lại chậm một bước.
Trên đường trở về lại bị đuổi giết, hắn trọng thương đánh không lại, sau lại vô thức nhìn thấy cảnh Aias ôm em trai bị truy đuổi.
Lúc ấy hắn bị thương nặng mất máu thật nhiều, nên nhìn nhầm thành em trai cùng cháu trai đang bị đuổi bắt, muốn thay bọn họ ngăn cản.
Lần đó là lần cuối cùng hắn có khả năng khống chế tinh thần lực, sau đó nhận thấy tinh thần bạo động đã đến cực hạn, hắn trước tiên phong bế tinh thần thức hải, vội vàng viết tờ giấy, giao cho người duy nhất có thể phó thác lúc này là Bán Thú Nhân thỏ mắt đỏ kia.
Aias ôm em trai áy náy lại bất an, hắn nhấp môi cẩn thận nhìn nam nhân đang ngồi ở kia, thấy hắn không nói gì cuối cùng rủ mắt, vành mắt phiếm hồng: "Thực xin lỗi......"
Ninh Trạm Phong giương mắt, bởi vì lâu ngày hôn mê không mở miệng nói chuyện, hắn ngay từ đầu không có thể phát ra âm thanh, hoãn hoãn, mới lấy lại được thanh âm nói: "Nếu ngươi là bởi vì liên luỵ lúc trước mà xin lỗi ta thì không cần thiết.
Ta cứu các ngươi là do ta nghĩ lầm các ngươi là người nhà.
Nhưng cứu các ngươi ta chưa bao giờ hối hận qua."
Trên đời này không có thuốc hối hận, rốt cuộc thì chuyện cũng đã rồi.
Phàm chỉ cần có chút khả năng, lúc đó đều ra tay, rốt cuộc chuyện xảy ra trong thời điểm đó, vạn nhất thật sự là em trai hắn thì sao, không ra tay hắn sẽ càng hối hận cả đời.
Aias càng áy náy: "Không đơn giản là như thế này......!Thực xin lỗi, ta cô phụ gửi gắm của ngươi, cái tờ giấy kia......!Ta không đưa đến tay cha mẹ ngươi được."
Ninh Trạm Phong giương mắt: "Ngươi đưa cho ai nơi đó?"
Aias đầu rũ càng thấp: "Xin lỗi, thật sự thực xin lỗi, lúc ấy ngươi hôn mê, lúc sau ta muốn đưa đi lại tra ra được chỗ đó cách Khu F rất xa, đi phi hành khí sẽ tốn rất nhiều tinh tệ."
Hắn lúc ấy thật sự rất nghèo, đi khu A yêu cầu một trăm tinh tệ, nhưng khi đó hắn muốn mang theo em trai tránh né đuổi bắt, lại muốn cất giấu ân nhân, hơn nữa vì trốn người mà không dám đi tìm việc, thật sự không đi được khu A.
"Chờ ta tích cóp đủ tiền đến Ninh gia rồi, khi đó đã qua thật nhiều ngày, ta là đưa đến Ninh gia.
Nhưng khi đó......!Không nghĩ tới Ninh gia đã đổi chủ, ta còn tưởng rằng bọn họ là người nhà của ngươi.
Thật sự thực xin lỗi."
Chẳng trách hắn chờ thế nào cũng không thấy tin tức hồi âm, cũng không phái người tới cứu hắn.
Ninh Trạm Phong cau mày ngẩng đầu: "Đổi chủ? Ninh gia như thế nào sẽ đổi chủ?"
Cho dù đã muộn, nhưng phạm sai lầm chính là hắn, lấy công huân của cha, sẽ không đến nông nổi như vậy.
Aias không dám gạt, đem hết tình huống Ninh gia hôm nay hắn mới biết được nói ra.
Cũng đem hết mấy việc Ninh nhị thúc đã làm mà Bạch Thiếu Chủ đã kể cho hắn nói ra.
Hắn rõ ràng cảm giác được, hắn càng nói hàn ý quanh thân đối phương càng thấp xuống, hắn lo lắng đối phương lại lần nữa hộc máu té xỉu:
"Nghe nói Ninh nhị thiếu được Kê gia thiếu gia cứu đi, hẳn là tánh mạng không nguy hại."
"Nhị thúc chiếm toà nhà của ngươi, hôm nay cũng bị Lão bản đuổi ra khỏi Ninh gia.
Tổ trạch Ninh gia bây giờ là của Lão bản ta, hắn là người tốt, nhất định sẽ thật yêu quý nơi đó."
"Về sau nếu có cơ hội, ta sẽ thay ngươi hỏi thăm một ít tin tức."
Ninh Trạm Phong rũ mắt, nhất thời thấy không rõ cảm xúc của hắn, đột nhiên giương mắt: "Đây là ngươi lấy từ cửa hàng của Lão bản ngươi?"
Aias không gạt, trả lời: "Lão bản để ta ở cửa hàng của hắn bán thịt kho, lão bản là người rất tốt rất tốt." Nói đến này, đôi mắt hắn có chút nặng nề, còn có chút áy náy.
Lúc trước nghe được những người đó tới bắt hắn cùng em trai, ngay từ đầu hắn còn hoài nghi là lão bản cho người theo dõi hắn.
Sau lại phát hiện là Bắc Thành, hắn chột dạ, sao hắn có thể nghĩ Lão bản tốt nhất trên đời này thành kẻ xấu xa như vậy chứ!
Ninh Trạm Phong nghĩ đến những người đã tới không lâu trước đây, lẳng lặng nhìn Aias: "Đem sự tình mấy tháng nay đã phát sinh, từ chuyện lớn đến chuyện nhỉ nói cho ta nghe, bao gồm cả việc ngươi làm sao lại đến chỗ Lão bản kia làm việc."
Aias không muốn cho em trai biết chuyện hắn bị bắt đi đấu giá ở Thành Phố Ngầm, nhưng nghĩ đến những người hôm nay đã tới, sợ sẽ còn đến tiếp, chỉ có thể thành thật nói ra.
Ninh Trạm Phong vẫn luôn im lặng nghe cũng không đánh gãy lời của hắn, chờ nghe đến khúc sau liền sắc mặt cổ quái nhìn hắn: "Ngươi nói, lão bản ngươi tiêu 3100 vạn tinh trẹ đem ngươi giành về, cuối cùng lại phân công cho ngươi đi bán thịt kho? Còn mỗi tháng phát tinh tệ cho ngươi?"
Aias ôm em trai: "Đúng, đúng vậy, cho nên lão bản là người tốt nhất trên đời này."
Ninh Trạm Phong: "......"
...
Bên kia, Ninh Vân Dập đêm nay không biết có phải đã chịu ảnh hưởng của lá thư Ninh cha để lại hay không, cả một đêm đều phảng phất như chạy thật lâu thật xa, chạy không ngừng nghỉ.
Chờ sau khi tỉnh lại đã không nhớ nổi cả đêm rốt cuộc mơ cái gì.
Y xuống lầu so với thường ngày trễ hơn một chút, từ phòng ngủ đi ra, âm thanh điên cuồng tán loạn phía dưới lầu đột nhiên dừng lại.
Ngay sau đó, bé mèo con vèo một cái vọt tới, trực tiếp chui vào trong ngực Ninh Vân Dập.
Ninh Vân Dập đem bé bế lên tới, xoa nhẹ một phen cái đầu nhỏ: "Ngày hôm qua ngủ trễ như vậy sao sáng sớm tinh thần đã hăng như vậy nha?"
Ngay sau đó y liếc mắt nhìn thấy Mèo Lớn.
Mèo Lớn đã bò trên mặt đất, bị Ninh Vân Dập nhìn như vậy cũng chủ lắc lắc cái đuôi, lắc đến một nữa chợt nhớ ra cái gì, yên lặng đem cái đuôi của mình giấu đi một nữa.
Nhưng đã chậm, Ninh Vân Dập ôm bé mèo con xuống lầu, tò mò ngồi xổm xuống.
"Đừng giấu, tao đã thấy được." Ninh Vân Dập chọc chọc con mèo đang nằm sấp giả chết kia.
Mèo Lớn không nhúc nhích, như là ngủ rồi.
Cuối cùng vẫn mở mắt, dưới ánh mắt cười như không cười của Ninh Vân Dập, đem nữa cái đuôi giấu kỹ của mình quăng ra.
Ninh Vân Dập nhìn chằm chằm kia cái đuôi, không nhịn được phụt cười ra.
Mèo Lớn vốn dĩ không được tự nhiên phe phẩy cái đuôi, nháy mắt giãy nảy lên, thẹn quá thành giận giấu cái đuôi đi.
Ninh Vân Dập ôm bé mèo ngồi xếp bằng dưới đất, tò mò duỗi tay muốn chụp lại: "Ôi trời, Miêu Miêu, mày rụng lông thì thôi, vậy mà cái đuôi còn rớt lông tới độ nữa đen nữa xám?"
Y lần đầu thấy rụng lông rụng đến đổi màu luôn đó.
Mèo Lớn bị tiếng cười của Ninh Vân Dập làm cho phát giận dứt khoát nâng hai móng vuốt bịt lại hai lỗ tai, bịt tai trộm chuông a!
Mèo nhỏ trong lòng Ninh Vân Dập cũng cười lên, sáng sớm bé tỉnh dậy liền phát hiện, cho nên mới liều mạng đuổi theo muốn nhìn, nhưng Miêu Miêu không cho bé xem.
Cho nên mới có màn rượt đuổi giữa mèo con và Mèo Lớn lúc sáng.
Mèo Lớn cuối cùng cũng bị Ninh Vân Dập vớt được cái đuôi, nháy mắt cái đuôi lù xù lông hiện ra rõ rệt, lại không dám dùng sức rút về, chỉ có thể bất chấp mặt mũi gườm gườm liếc mắt u oán cảm cáo Ninh Vân Dập không được cười nhạo nó.
Ninh Vân Dập lần đầu nhìn thấy cái đuôi phân ra hai đoạn ngắn dài, hai màu sắc khác nhau.
Cũng không phải không có con mèo nào có nhiều màu sắc trên lông, nhưng Mèo Lớn lúc trước chỉ có một màu xám trắng, như thế nào rụng lông đi lại đổi thành màu sắc tối như vậy?
Y đưa mắt lại gần quan sát, xác định đám lông xám trắng vẫn tiếp tục rụng, chỉ có đám lông vừa mọc ra là lổm chổm đen thui, thật xấu!
Mèo Lớn rủ mắt không dám nhìn Ninh Vân Dập, chính xác là đang chột dạ.
Căn bản không phải thay đổi, vốn màu sắc ban đầu là màu này, chỉ là nó phong bế tinh thần thức hải, lúc trước ở Phế Tinh khi Ninh Vân Dập làm ra thức ăn ngon giúp nó áp chế tinh thần bạo động.
Lúc đó tình huống của nó vốn là tốt một chút.
Sau lại tới nơi này, được cho phép lên lầu, nó lại được yêu cầu ở thư phòng bồi mèo con.
Không biết vì sao khi ở nơi đó, nó cảm thấy tinh thần bạo động của nó chuyển biến tốt đẹp càng nhanh hơn.
Chờ toàn bộ lông mao trên người nó thay đổi trở lại màu sắc ban đầu, cũng đại biểu cho tinh thần bạo động của nó đã hoàn toàn bị áp chế, nói cách khác...lúc đó nó có thể khôi phục hình người?
Ninh Vân Dập xác định đuôi Mèo Lớn không có vấn đề gì, hai người một mèo bắt đầu ăn sáng, sau đó Ninh Vân Dập đi một chuyến đến cửa hàng thịt kho.
Thời điểm y đến cửa hàng thịt kho đã bán xong, còn xong sớm hơn hôm qua nữa giờ.
Lúc Ninh Vân Dập đi vào cửa hàng thịt kho, Aias đang thu dọn dụng cụ, Bạch Thiếu Chủ thù đứng khoanh tay trước ngực nghiêng nghiêng cái đầu tò mò nhìn Aias.
"Vừa mới nãy ta hỏi, ngươi sao lại không trả lời ta nha? Tới hôm qua ngươi vậy mà không trở lại a, ta cứ nghĩ là người đã chạy lấy người rồi đó.
Nếu không phải ta tin tưởng ánh mắt của thúc thúc, ta thật sự tin là ngươi đã chạy.
Ngươi tốt xấu gì cũng giá trị tận 3100 vạn tinh tệ a, bất quá ngươi vẫn được tính là thông minh, đi theo thúc thúc ta khẳng định không sai."
Aias rốt cuộc thu thập xong, rũ mắt có chút do dự, cuối cùng vẫn là ngẩng đầu lên quay qua nhìn Bạch thiếu chủ liếc mắt một cái: "Tiểu lão bản, ngươi ngày hôm qua nói......!Còn giữ lời sao?"
"A? Ngày hôm qua? Nói cái gì? Giữ lời cái gì?"
Ngày hôm qua hắn nói thật nhiều thật nhiều lời a, không có khả năng nhớ hết được đâu.
Aias nhấp môi dưới: "Ngươi, chính là nói mua cho ta một cái vòng tay mới...!Tiểu lão bản, ngươi yên tâm, chờ ta lãnh được lương tháng này, ta sẽ trả lại cho ngươi!"
Bạch Thiếu Chủ cười hắc hắc: "Ta còn tưởng là chuyện gì, có phải hôm qua ngươi muốn báo cho ta sẽ không trở về lại phát hiện không có vòng tay nên không có cách nào thông báo đúng không? Ta đã nói rồi, sớm nên mua một cái, về sau cũng tiện liên lạc, lát nữa ta sẽ cho ngươi lãnh trước một tháng lương ngươi mau mau đi mua đi."
Aias thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt lượng lượng: "Cảm ơn tiểu lão bản!"
Hắn đã nói hai vị lão bản là tốt nhất mà!
Hắn vốn dĩ không muốn phiền toái, vòng tay chờ đã phát lương tháng cũng có thể mua, nhưng ngày hôm qua ân nhân tỉnh, nhưng bởi vì tinh thần bạo động bị áp chế, toàn dựa ý chí chống đỡ thân thể, hỏi xong những gì muốn hỏi lại tiếp tục hôn mê.
Aias bất an, hắn muốn sớm một chút hiểu biết chuyện của Ninh gia, nhưng chỉ có lên Tinh Võng mới có thể tra.
Cho nên......!Hắn cần phải có vòng tay.
Ninh Vân Dập tiến vào liền nghe thấy lời nói này, nhìn về phía Aias, đặc biệt là nhìn chằm chằm cái trán xanh xanh tím tím của đối phương.
Aias bị nhìn chằm chằm càng thêm hoảng hốt, chần chờ một phen, vẫn là đi qua đi: "Lão bản, ta có khả năng đã chọc phiền toái."
Vốn dĩ không nghĩ nói ra chuyện tối hôm qua, nhưng Bắc Thành nếu biết hắn đang ở bên Tây Thành của lão bản, bắt không được hắn cùng em trai hắn, hơn nữa hôm qua ân nhân đem đám người kia đánh cho sinh tử chưa rõ, sợ những người đó tìm không thấy hắn sẽ trực tiếp tính lên trên đầu lão bản.
Aias căng da đầu giấu giếm đi ân nhân, còn những cái khác đều nói ra.
Ninh Vân Dập càng nghe càng nhíu mày: "Ngươi nói người của Bắc Thành ngày hôm qua thiếu chút đem ngươi cùng em trai lại bắt đi?"
Aias ừ một tiếng: "Em trai ta......!Cũng là thỏ mắt đỏ."
Bạch Thiếu Chủ đứng một bên lửa giận công tâm: "Bọn họ đây là rõ ràng muốn cướp người của chúng ta a." Biết Aias là bọn họ đấu giá được, kết quả lại muốn phổng tay trên của bọn họ.
Ninh Vân Dập đoán được lo lắng của hắn: "Việc này ta sẽ để người đi tra."
Aias áy náy không thôi: "Thực xin lỗi......!Đem tới phiền toái cho lão bản."
Ninh Vân Dập: "Cho dù không có ngươi, Tây Thành cùng ba Thành khác cũng không có khả năng chung sống hoà bình."
Bất quá Aias thế nhưng còn có em trai, trong sách không đề cập đến, kia hẳn là chính là ngoài ý muốn, sợ là khi sách đề cập đến Aias duất hiện bên người Ninh Tinh Diệu, đứa nhỏ kia đã không còn.
Nếu không lấy tính cách của Aias, không có khả năng mặc kệ em trai.
Ninh Vân Dập ánh mắt dừng ở hắn trên trán: "Ngươi muốn hay không đem em trai ngươi đón qua đây?" Một con thỏ là nuôi, hai chỉ cũng nuôi.
Aias ánh mắt sáng lên, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, ngô một tiếng, lắc đầu: "Tạm thời vẫn là không cần, hắn nhát gan, sợ người lạ."
Em trai thật ra có thể mang theo trên người, nhưng ân nhân lại không có biện pháp mang theo lại đây, vạn nhất vào thời điểm hắn không ở đó lại xảy ra chuyện gì, hắn hối hận cũng không kịp.
Ninh Vân Dập cũng không kiên trì, mang hay không mang theo là tự do của Aias, lúc này vòng tay của y vang lên tiếng nhắc nhở.
Đây là âm thanh chuyên môn dùng cho ID mã hoá dùng phát trực tiếp mà y đặc biệt bố trí, có người liên hệ y.
Ninh Vân Dập không xem trước mặt hai người kia mà quay về thư phòng.
Mở ra, không ngờ lại là An Đông, nhưng người dùng tài khoảng của An Đông lại là An lão gia tử.
【 An Đông: Tông tiên sinh, ta là cha của An Đông.
Thật xin lỗi lại quấy rầy ngài!
Tuy rằng mạo muội, nhưng ta không thể tìm được ai có thể hỗ trợ giúp ta cứu người lúc này.
Tông tiên sinh có thể gửi giúp ta một phần hương vị mỹ thực lại đây được không? Tuân Huân tinh thần bạo động lại lần nữa tăng đến cấp 6, mắt thấy đã không chờ kịp nữa rồi.
Tông tiên sinh, chỉ cần ngươi chịu giúp Tuân Huân, bất luận yêu cầu gì chúng ta bên này cũng sẽ đáp ứng.】
Ninh Vân Dập nhíu mày, thăng lên 6 cấp? Sao có thể?
Trừ phi lần nữa chịu đòn nghiêm trọng hoặc là một kích trí mạng, nếu không không có khả năng bạo động đã áp chế lại lần nữa gia tăng, không thể có tình huống này.
【 Tông Môn Đệ Nhất Đao: Tuân Huân bị người công kích? 】
Một giây sau đối diện liền trả lời, không dối gạt, trực tiếp giải thích một chút tình huống.
Bởi vì đối ngoại nói rằng Tuân Huân đã chết, cho nên mấy ngày này hắn lấy thân phận khác ở bên cạnh An Đông.
Tối hôm qua An Đông đáp ứng đi tham gia một cái yến hội, trên đường trở về bị tập kích.
An Đông chỉ dẫn theo bốn bảo tiêu, trong đó một bảo tiêu chính là Tuân Huân.
Vốn dĩ Tuân Huân muốn thừa dịp này đi tìm hiểu một chút tin tức của Ninh Trạm Phong, ai biết đoàn người An Đông lúc trở về lại bị người công kích.
Tuân Huân vì bảo hộ An Đông nên phát động tinh thần lực, tuy rằng bảo vệ được An Đông, nhưng chỉ miễn cưỡng mang về tới An gia, cuối cùng lại mê bất tỉnh, tinh thần thức hải lại lần nữa hôn loạn bạo động.
Bất quá chủ qua một đêm, trực tiếp tăng tới cấp 6 rồi.
Mắt thấy tình hình đã căng đến nổi không thể chờ đến lúc Tông tiên sinh phát trực tiếp kết thúc, An lão gia tử chỉ có thể dùng vòng tay của An Đông liên hệ Tông tiên sinh.
Ninh Vân Dập không có nói yêu cầu, lần nữa sửa sang lại một chút trình tự, đem một phần đồ hộp gia nhập một ít linh lực đem hương vị truyền qua cho An lão gia.
Thật ra có hiệu quả chính là linh lực, đồ vật là cái gì cũng không sao cả.
Y không có viết tên của hương vị, đối diện cũng sẽ không nghe thấy được cái gì.
An lão gia tử không dám trì hoãn một giấy, nhận được hương vị lập tức đem cho Tuân Huân dùng, quả nhiên tinh thần bạo động của hắn lại ổn định cấp bậc trở lại.
Từ cấp 6 tạm thời hạ xuống cấp 5 rồi!
Tuy rằng vẫn chưa thoát khỏi mức nguy hiểm, nhưng cũng may không phải không còn cứu được nữa.
【 An Đông: Tông tiên sinh, thật không biết như thế nào cảm tạ ngài.
Ngài có cái gì yêu cầu gì, chúng ta nhất định thỏa mãn.
】
【 Tông Môn Đệ Nhất Đao: Vẫn chưa có nghĩ tốt, về sau lại nói.
An Đông thế nào? 】
【 An Đông: Vẫn chưa có tỉnh lại, hắn bị thương có chút nặng, hắn là người bình thường không có tinh thần lực, còn phải chờ xem Trị Liệu Sư nói như thế nào nữa.】
【 Tông Môn Đệ Nhất Đao: Tuân gia không phải có Trị Liệu Sư cấp S sao? 】này cũng chưa cứu tỉnh được?
【 An Đông: Vị Trị Liệu Sư kia đã thử, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Sợ là phải tìm Trị Liệu Sư cấp bậc cao hơn nữa.
】
Ninh Vân Dập nhìn chằm chằm mấy chữ: "Trị Liệu Sư cấp bậc cao hơn nữa", như suy tư cái gì, y yêu cầu tìn tin tức của Ninh đại ca, vẫn như lửa xém lông mày.
Rốt cuộc theo nội dung trong sách đã xem, cách ngày Ninh đại ca xảy ra chuyện khả năng không bao lâu.
Ninh Vân Dập vừa tới Chủ tinh căn cơ không sâu, rất nhiều chuyện y không tiện xuống tay đo tra, nhân mạch cũng không nhiều lắm, nhưng An gia cùng Tuân gia thì lại không giống.
Hai nhà tuy có nhân mạch nhưng thủ đoạn không đủ tàn nhẫn, tra được quá chậm.
Nhưng y chờ không kịp nữa.
【 Tông Môn Đệ Nhất Đao: Ta ở Chủ tinh nhận thức một vị Trị Liệu Sư cấp 2S, nếu các ngươi tin tưởng ta, ta có thể đem phương thức liên hệ của hắn gửi cho các ngươi.
】
An lão gia tử chấn kinh rồi, hiển nhiên không nghĩ tới thế nhưng còn có loại chuyện tốt này.
【 An Đông: Này, này có thể hay không quá phiền toái Tông tiên sinh, đại ân này chúng ta không biết làm có thể báo đáp đuọc Tông tiên sinh....】
【 Tông Môn Đệ Nhất Đao: Hắn rất thiếu tiền, đến lúc đó cho hắn thật nhiều tinh tệ bồi thường là được.
】
Lời này nửa thật nửa giả, nhưng dù sao An gia không thiếu tinh tệ, vừa vặn lấy cớ này có thể đánh rơi cố kỵ của An gia.
【 Tông Môn Đệ Nhất Đao: Bất quá hắn đối ngoại chỉ nói là tinh thần lực cường giả cấp S, thân phận Trị Liệu Sư không có trong danh sách ở Chủ Tinh, cho nên....】
【 An Đông: Ta hiểu ta hiểu, yêu cầu giấu giếm thân phận, chúng ta khẳng định giấu đến gắt gao! 】
An lão gia tử chỉ kém nước chỉ tay lên trời thề, chờ lấy được phương thức liên hệ, tay chân liền run rẩy, hít sâu một hơi phát tin qua cho đối phương.
Ninh Vân Dập bên này tắt đi id 【 Bạch Diễm Vũ 】, thêm bạn tốt An lão gia tử, ước định tốt buổi chiều đi qua An gia một chuyến.
Bởi vì buổi chiều muốn đi một chuyến đến An gia, Ninh Vân Dập giữa trưa phát sóng trực tiếp thời điểm chọn món vẫn như cũ là bữa tiệc lớn hải sản, vừa vặn bé con nhà y thích ăn, hơn nữa tốn không nhiều thời gian lắm.
Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Ninh Vân Dập so với thời gian xuống kênh sớm hơn nữa giờ.
Ninh Tiểu Miêu biết baba lại muốn ra cửa, đôi mắt trông mong nhìn qua.
Ninh Vân Dập nghĩ nghĩ, y không có khả năng vẫn luôn đem tiểu gia hỏa nuôi trong lâu đài, như vậy cùng cách làm của Bạch Thành Chủ đối với Bạch Thiếu Chủ có gì khác nhau đâu?
Ninh Vân Dập đem tiểu gia hỏa ôm lại đây: "Muốn cùng baba ra ngoài sao?"
Ninh Tiểu Miêu đương nhiên là muốn, nhưng khi tưởng tượng đến tình huống bản thân đi theo
"Sẽ cho gây thêm phiền toái cho baba sao?"
Ninh Vân Dập cụng vào trán bé, cười nói: "Sẽ không, bé ngoan đối với baba mà nói chính là trân bảo, sao lại là cái phiền toái được nha?"
Huống chi, có y ở đây, ai cũng đừng nghĩ đụng đến được con trai y.
Ninh Tiểu Miêu lúc này liền thở phào nhẹ nhỏm, nhưng vẫn còn chần chờ.
Ninh Vân Dập nhẹ nhàng búng nhẹ lên trán bé con: "Con hiện tại yêu cầu suy xét, là có muốn cùng baba ra cửa hay không, chứ không phải nghĩ tới cái khác."
Ninh Tiểu Miêu rốt cuộc vẫn là bại trước ý muốn chân thật trong lòng, mạnh mẽ gật đầu nhỏ.
Ngay sau đó nhìn về phía Mèo Lớn: "Vậy Miêu Miêu có thể cùng đi sao?"
Ninh Vân Dập nhìn về phía Mèo Lớn: "Mỗ Mèo đang rụng lông mao, mày muốn đi không?"
Mèo Lớn: "......" Nó thật không muốn trả lời người này mà.
Vốn là không muốn đi, nhưng nghĩ nghĩ tính toán xem chính mình đã rời đi lâu như vậy, Chủ tinh có cái gì thay đổi hay không.
Chờ Bạch Thiếu Chủ mở cửa phi hành khí đón hai người một miêu, run run:"Mèo Lớn cũng đi?"
Mèo Lớn giương mắt nhìn hắn: Ngươi có ý kiến?
Bạch Thiếu Chủ rụt rụt cổ, rõ ràng chỉ là một con mèo a, vì cái gì hắn lại sợ hãi như vậy?
Tới bên ngòi Thành Phố Ngầm, lại đổi qua phi thuyền loại nhỏ, hướng khu A bay đi.
Bạch thiếu chủ tò mò hỏi: "Thúc, ngươi muốn đi Ninh gia sao? Nơi đó cái gì cũng đều không có, là tính toán mua chút gia cụ đưa vào, về sau dọn đến bên này ở sao? Ta có cần mua một toà kế bên hay không?"
Mèo Lớn nghe được Ninh gia liền giương mắt qua nhìn.
Ninh Vân Dập lắc đầu: "Không đi, đi An gia." nói xong cho cái địa chỉ.
Mèo Lớn nghe xong địa chỉ càng là ngoài ý muốn, nếu không nghe lầm, thì An gia này không phải An lão gia tử An gia chứ?
Bạch Thiếu Chủ đối với An gia hoàn toàn không biết gì cả, thúc thúc hắn muốn đi hắn lập tức mở ra phi thuyền hướng bên kia đi.
Chờ tới cửa An gia rồi, đoàn người Ninh Vân Dập vừa báo lên tên lập tức được quản gia cung cung kính kính đón đi vào.
An lão gia tử vốn dĩ muốn tự mình nghênh đón, nhưng nghĩ đến Tông tiên sinh nói qua phải điệu thấp, chỉ có thể ở phòng khách An gia kiên nhẫn chờ.
Chỉ là khi nhìn đến người mà quản gia mang vào, An lão gia tử hiển nhiên rất là bất ngờ.
Đặc biệt là một đầu tóc đỏ kia, này thì thôi, còn mang theo một bé trai?
Còn có một con thú cưng?
An lão gia tử tuy rằng ngoài ý muốn với đoàn đội này, lại không biểu hiện ra ngoài, nhanh chóng đi tới: "Là Bạch tiên sinh sao? Vất vả."
Ninh Vân Dập lắc đầu: "An lão khách khí."
Hai người liếc nhau, An lão gia tử thực mau để quản gia mang theo Bạch Thiếu Chủ, Mèo Lớn, Ninh Tiểu Miêu đi phòng khách ngồi.
Ninh Vân Dập theo An lão đi tới một phòng riêng biệt.
Tuân Huân cùng An Đông lúc ấy cùng nhau trọng thương, bởi vì cách An gia gần, cho nên dứt khoát đưa đến An gia.
Hiện giờ hai người đều nằm ở căn phòng gác mái chỗ biệt thự độc lập của An lão.
An lão gia tử đối với lời Tông tiên sinh nói không chút nào hoài nghi, tuy rằng vị Bạch tiên sinh này quá mức trẻ tuổi, nhưng cũng tin tưởng đối phương tuyệt đối là Trị Liệu Sư cấp 2S.
Đặc biệt là nhìn thấy phần bình tĩnh này của y, tuyệt đối không phải người bình thường.
Ninh Vân Dập nhìn thấy An Đông đang nằm bên trong khoang trị liệu, bên cạnh là Tuân Huân.
Một Trị Liệu Sư cấp S đang trực trong phòng lúc nào cũng chú ý đến tình huống của hai người bọn họ.
Tuân lão đứng ở bên cạnh, tóc trắng hoàn toàn, đôi măt trống rỗng nhìn một chỗ, tinh thần so với lúc trước còn tệ hơn.
Nghe được động tĩnh ngẩng đầu, lại trực tiếp sửng sốt.
"Vị này......!Là Bạch tiên sinh?" Nhưng không dám xem thường, tiến lên khách khí dò hỏi.
Ninh Vân Dập trả lời, lúc này mới nhìn về phía An Đông.
Hắn tuy rằng cùng An Đông nói chuyện cũng nhiều, nhưng trực tiếp nhìn thấy người thật bên ngoài thì là lần đầu tiên.
Trị Liệu Sư kia không dám hỏi quá nhiều, Tuân lão để hắn trước tiên rời khỏi phòng, ra bên ngoài canh giữ.
Ninh Vân Dập vẫn lươn hướng bên cạnh An Đông đi, vươn tay đặt lên trán kiểm tra một phen, không bao lâu lại biết được nguyên nhân tại sao lại thế này.
ngôn tình hay
Tình huống của An Đông nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, mà nói không nghiêm trọng thì cũng không dễ trị.
An lão cùng Tuân lão đứng ở một bên không dám thở mạnh, nhìn Ninh Vân Dập, sợ nghe được kết quả là đối phương không có biện pháp cứu chữa.
Ninh Vân Dập rốt cuộc thu hồi tay, nhìn về phía biểu tình khẩn trương mà lại bất an của hai ông lão: "Có thể trị."
Hai chữ ngắn ngủn thôi mà làm hai ông lão thở phào nhẹ nhõm, liếc nhau, mặt đầy kinh hỉ: "Thật tốt quá, Bạch tiên sinh, không biết yêu cầu cái gì, chúng ta lập tức đi chuẩn bị."
Ninh Vân Dập lắc đầu: "Không cần.
An tiên sinh là bị tinh thần lực chấn động đến, ý thức hỗn loạn lâm vào ngủ say thôi, chỉ cần đánh thức ý thức là được."
Đương nhiên, nếu lâu dài gọi không tỉnh, vậy sẽ trở thành người thực vật.
Nhị lão nghe ra lời ngầm, ra một thân mồ hôi lạnh.
Ninh Vân Dập để cho bọn họ đi ra ngoài trước.
Hai người không có bất luận chần chờ gì liền đi bên ngoài thủ.
Ninh Vân Dập đem linh lực đi vào trong ý thức của An Đông dạo quanh một vòng, thực mau thu hồi tay, An Đông vốn dĩ thực nhẹ hô hấp dần dần vững vàng, lâm vào ngủ say.
Ninh Vân Dập để hai ông lão tiến vào: "Có thể vào rồi, buổi tối hẳn là có thể tỉnh."
Nhị lão kích động không thôi, liên tục cảm tạ, không đợi Ninh Vân Dập mở miệng, An lão nhớ tới Tông tiên sinh nói, lập tức chuyển qua một số tiền.
Ninh Vân Dập nghe được động tĩnh cũng không khách khí, mở ra nhìn mắt, chờ thấy rõ ràng số tinh tệ chuyển qua tới, biểu tình vi diệu lung lay một chút, thực mau bình tĩnh xem qua đi: "An lão thật sự là khách khí."
An lão xem y không cự tuyệt thì thở phào nhẹ nhõm: "Không đâu.
Bạch tiên sinh cứu thằng bé một mạng, An gia không có gì báo đáp, cũng cũng chỉ có thể sử dụng thứ tục vật báo đáp Bạch tiên sinh."
Ninh Vân Dập yên lặng đem 3000 vạn tinh tệ thu vào trong túi, nghĩ thầm, này cũng không phải là tục vật, thật thơm a.
Vì thế, xem trên phân thượng của 3000 vạn tinh tệ, Ninh Vân Dập quyết định quan tâm nhiều một chút: "An tiên sinh êm đẹp như thế nào lại bị như vậy? Có thể làm bị thương đến Tuân thiếu úy, tinh thần lực của đối phương hắn là cấp bậc không thấp, tra được là ai sao?"
An lão cùng Tuân lão sắc mặt đồng thời thay đổi, nghĩ đến người phía sau màn cắn răng: " Tra ra được, có liên quan đến Kê gia."
Ninh Vân Dập ngoài ý muốn nhướng mày, là Kê gia mà y nghĩ tới đó sao?"Là Kê gia có đứa con nối dõi nhậm chức ở quân đoàn số 1 kia sao?"
Hai ông lão nghĩ đến tin tức vừa nhận được kia: " Kê gia cái gì chứ, chỉ là một ổ thổ phỉ vô học thức.
Ỷ vào quan hệ của Quân đoàn số 1, Kê Bành thật không thiếu thổi phồng bản thân, trên thực tế bất quá chỉ là một tiểu đội trưởng nhỉ nhoi không thực quyền lại còn ngoại biên."
Vốn dĩ An gia cùng Kê gia căn bản kéo không tới quan hệ, không cùng một vòng.
Ai biết Kê Bành lấy đâu ra tư cách tham dự yến tiệc tối qua, còn theo dõi An Đông, muốn từ trên người An Đông vớt vác chỗ tốt.
Việc này đối phương khẳng định không tiệc công khai làm, cùng một đám tinh thần lực cấp bậc không thấp chuyên làm chuyện xấu mai phục động thủ gây ra.
Bất quá Kê Bành cũng không nghĩ tới An Đông mang bảo tiêu lợi hại như vậy, cuối cùng lưỡng bại câu thương, thời điểm đào tẩu không xử lý sạch sẽ cái đuôi, làm bọn họ nhanh như vậy tra được.
An lão nghĩ đến con trai bị Kê Bành làm cho bị thương, ánh mắt nảy lên ý nghĩ ác độc: "Kê Bành dám động đến trên đầu An gia, cũng phải nhìn xem hắn có hay không cái mạng để nhận lấy hậu quả.
Không dối gạt Bạch tiên sinh, sau khi điều tra chúng ta đã có tính toán, nếu An Đông tỉnh lại là tốt nhất, không tỉnh lại ta sẽ khiến Kê Bành phải đền mạng.
Chứng cứ vừa mới đưa đến, lão già này muốn đến Kê gia một chuyến! Bạch tiên sinh biết Kê gia? Chẳng bằng cùng đi một chuyến xem náo nhiệt?"
Ninh Vân Dập tự nhiên biết Kê gia, rốt cuộc nguyên thân một nữa mạng xem như chết trong tay Kê Hạo.
Mà Kê Bành là anh ruột Kê Hạo, hiện giờ Kê Hạo không biết đang ở xó xỉnh nào của Phế Tinh kéo dài hơi tàn.
Kê Bành theo lý thuyết không đến mức nghèo mà đi đánh cướp An Đông, không phải hắn muốn làm một chuyến hoành tráng kiếm mớ tinh trẹ đến Phế tinh tìm Kê Hạo vớt hắn trở về chứ?
Nghĩ vậy, Ninh Vân Dập không có bất luận chần chờ gật đầu: "Đi."
Cái náo nhiệt này y nhất định phải tham gia.
Kê Hạo dám cùng Mục Gia Dật hợp tác, to gan như vậy, y cũng không tin Kê Bành không biết chuyện này.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn hướng tới Kê gia mà ađi.
Bởi vì đều ở khu A, Kê gia lại cùng Ninh gia sát bên, cách An cũng không xa, cho nên An lão gia trực tiếp mang người đi Kê gia.
Thời điểm An lão phá cửa Kê gia, Kê Bành đang ở trong một góc sân.
Giờ phút này toàn bộ sân không có một bóng người, Kê Bành bị người ấn trên tường, phía sau có một thân ảnh màu đen ấn mạnh hắn, găng tay làm từ chất liệu đặc biệt lạnh lẽo ấn sau cổ hắn.
Bị cỗ tinh thần lực cường đại tạo áp lực xuống dưới, tinh thần thức hải của Kê Bành đang từng chút bị huỷ hoại, làm hắn thống khổ đến muốn gào rống, lại phát không ra một chữ.
Kê Bành cả người đau đến run rẩy, lại căn bản không thấy rõ rốt cuộc là ai, hắn phỏng đoán có phải hay không là người của An gia, rốt cuộc hôm qua hắn mới làm An Đông bị thương xong.
Nhưng An gia như thế nào có thể tra được nhanh như vậy?
Rốt cuộc người phía sau thu liễm tinh thần một chút, âm thanh lạnh băng không chút độ ấm lại nghe không rõ ràng vang lên: "Ta muốn đáp án.
Nói, sống; không nói......!chết."
Lời ít mà ý nhiều, làm Kê Bành cả người lạnh băng, hắn tin tưởng đối phương thật sự dám động thủ.
Yết hầu Kê Bành rốt cuộc có thể phát ra một ít thanh âm, muốn xin tha, lại bởi vì sợ hãi mà nói không nên lời, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu.
Người nọ thanh âm vẫn như cũ không có cảm tình gì: "Kê Hạo nửa năm trước đem Ninh nhị thiếu gia mang đi nơi nào?"
Kê Bành ý thức được cái gì, đột nhiên mở to mắt: "Ngươi là ai? Ngươi......!Ngươi là Ninh Trạm Phong?"
Tinh thần lực mạnh như vậy, lại tìm Ninh Vân Dập, trừ bỏ Ninh Trạm Phong, hắn không thể nghỉ ra được người khác.
Trả lời hắn chính là lại lần nữa tạo áp lực tinh thần lực: "Nói."
Kê Bành lại lần nữa cảm giác được tinh thần thức hải hỗn loạn đến nổi làm hắn cảm thấy trong đầu có ngàn vạn kim châm đồng thời đâm chọc: "Ta nói ta nói, Phế tinh! Là hệ rác rưởi phế tinh! Cụ thể là viên tinh hệ nào ta thật sự không biết......"
Hắn nói xong lại phát hiện cánh tay sau cổ không hề giảm lực, hắn phát hiện chính mình không nói nên lời, đồng thời tinh thần thức hải nháy mắt bị phá huỷ, hắn mở to mắt, ngay sau đó phát tiếng hét chói tai, hoàn toàn mất đi ý thức.
Ninh Trạm Phong lạnh lùng nhìn Kê Bành, hắn có nói qua, nói đáp án sống, cũng chưa nói để hắn như thế nào sống, một cái thân thể không ý thức vẫn còn hô hấp, cùng là tồn tại không phải sao?
Người nhà Kê gia nghe tiếng chạy ra, trước đó một khắc thân hình Ninh Trạm Phong liền ẩn vào bóng tối, nhanh chống giống như quỷ mị hướng bên ngoài Kê gia mà đi.
Ngay lúc hắn sắp nhảy khỏi bức tường bên ngoài Kê gia, dư quang lơ đãng quét qua, thân ảnh hắn nháy mắt dừng lại, đột nhiên hướng tới một chỗ nhìn qua!.