Nam nhân tựa như mang theo ánh hào quang mà đến,tây trang thủ công cao cấp màu đen bao lấy thân hình thon dài của hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt tràn ngập băng hàn.
"Tống tổng tài thật đúng là dõng dạc!"
Quân Thụy nhìn thoáng qua thiếu nữ ngồi trên núi bảo tiêu, trong mắt hiện lên ý cười, ngược lại biểu tình lạnh lùng nhìn về phía Tống Tuấn Hi.
"Nghệ sĩ của Quân thị từ khi nào đến lược Tống tổng tài đây làm chủ vậy?"
Tống Tuấn Hi cười lạnh liên tục, phóng đại âm thanh: "Liền tính như cô ta là nghệ sĩ của Quân thị đi nữa,tôi cũng có cách kéo cô ta xuống cho bằng được!"
Quân Thụy híp lại con ngươi, tiếng nói trầm thấp hơi mang từ tính vang lên: "V65y tôi đây liền mỏi mắt chờ mong!"
Sủng Ái: "......" Quả nhiên đây là cuộc đối thoại của hai tổng tài bá đạo!
Từ khi Quân Thụy xuất hiện......Tâm tình đang tốt đẹp của cô lập tức tối tăm xuống, như thế nào mà đi đến nơi đâu cũng gặp tên nam nhân này hết vậy?
Sủng Ái nhẹ nhàng nhảy từ núi người xuống, dẫm giày cao gót chuẩn bị rời đi.
"A, chị Thư Nhã, từ từ đợi em......" Bối Ni chạy nhanh theo sau.
Quân Thụy cong cong môi, hắn đây có tâm ý đi đến đây giúp cô, nhưng mà mỗ thiếu nữ này lại một chút cảm kích cũng không có, trong lòng có chút khó chịu.
Nhưng mà......
Tiếng vang "cộc cộc" của giày cao gót vang lên.
Sủng Ái lại tiến vào phòng bệnh, trên mặt mang theo nét cười ôn nhu, trực tiếp đi đến trước mặt Mộc Giai Nhân.
Nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng gì cả.....
"A.......!"
Chỉ nghe được Mộc Giai Nhân hét thảm một tiếng, còn có tiếng vang "thanh thoát" của xương cốt bị bẻ gãy.
"Thư Nhã!!!" Tống Tuấn Hi ánh mắt bùng lửa, phi nhanh đến bên cạnh Sủng Ái.
Nhưng mà.....
Động tác của Quân Thụy còn nhanh hơn, khi tất cả mọi người còn chưa thấy rõ, đã thấy Tống Tuấn Hi ngã xuống trên mặt đất.
Sủng Ái làm như không mảy may biểu tình đối với sự việc xảy ra sau lưng mình, trong mắt mang theo ý cười nhìn Mộc Giai Nhân.
"Bây giờ cái chân này của cô đã gãy thật rồi!" Nói xong, cô xoay người tiêu sái rời đi.
Quân Thụy nhìn thoáng qua bóng dáng Sủng Ái, mật tâm hắn nghĩ người nào đó à trở về tìm hắn.
Tống Tuấn Hi cùng Mộc Giai Nhân biểu tình đều vô cùng dữ tợn.
Quân Thụy lãnh liếc Tống Tuấn Hi liếc mắt một cái, phân phó người xử lý chuyện trong phòng bệnh, đuổi theo người nào đó vừa mới đi.
-
"Oai, chị Darcy, em nói với chị này...... chị Thư Nhã...... Thật sự đem chân Mộc Giai Nhân đánh gãy......"
Bối Ni đè thấp thanh âm, khổ hề hề báo cáo sự việc vừa rồi, xíu chút nữa cắn khăn tay luôn rồi.
"Cái gì?!" Darcy cả thấy mình đã không còn nhìn thấy tương lai tươi sáng phía trước đâu nữa, nhấn mạnh từng chữ hỏi: "Mọi, chuyện, là, như, thế, nào?"
"Là thế này......" Bối Ni thấp giọng nói dài dòng báo cáo.
"BOSS cũng ở đấy?" Darcy bắt lấy điểm mấu chốt.
"Đúng vậy!" Bối Ni đôi mắt tỏa ánh sáng nói, Quân Thụy thế nhưng giống như thiên thần hạ xuống tới cứu thế.
Đợi cho Bối Ni nói chuyện điện thoại xong, mới phát hiện đường Sủng Ái đi không phải là đường rời đi bệnh viện.
"Chị Thư Nhã, chị muốn đi đâu vậy?"
Sủng Ái ôn hòa cười cười, nói: "Tìm bác sĩ!"
"Chị Thư Nhã, chị có nơi nào không thoải mái sao?" Rốt cuộc thì chị ấy vừa mới cùng đám bảo tiêu hung hãn kia đánh nhau một trận.
Sủng Ái sờ sờ Bối Ni, "Để họ khám đầu cho tiểu Bối Xác a ~...."
"A?" Bối Ni vẻ mặt mộng bức.
"Em có phải bị ngốc không vậy, lần sau gọi điện thoại không cần bịt tai trộm chuông như vậy, chị đã nghe thấy cả rồi!" Sủng Ái dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô bé.
Bối Ni: "......"
Tới văn phòng bác sĩ rồi, Bani khẩn trương nói: "Chị Thư Nhã,em thật sự không có vấn đề gì về sức khỏe cả!"
Sủng Ái không thể tin được liếc nhìn cô bé một cái, nói: "Em thật đúng là cho rằng chị đưa em đi khám đầu sao?"
Bối Ni: orz!!!
Sau khi ai người tiến vào không lâu, trong phòng vang lên tiếng rống của bác sĩ.
Một lát sau......
Sủng Ái từ trong văn phòng bác sĩ đi ra ngoài, trầm thấp thở dài một tiếng, "Hiện tại bác sĩ nhiều không y đức như vậy sao?"
Bối Ni - người vinh dự chứng kiến toàn bộ quá trình: Σ(っ°Д°;)っ
Đã dã man ép buộc người ta tiết lộ tư liệu riêng tư của bệnh nhân, đại ma vương Thư Nhã chị còn có thể không biết xấu hổ nói người ta không có y đức như vậy sao?
Thật hoang mang!