Editor: Kuro
Một tiếng rưỡi sau tại bệnh viện nhân dân thành phố F.
Cố Kiêu mang theo một cái phích nước và một lọ mật ong nhỏ, vốn định mua cháo trong tiệm cho cô ăn luôn, nhưng mùi vị cháo bên ngoài bỏ rất nhiều bột ngọt, thế là anh bảo người giúp việc trong nhà nấu, anh thuận tiện về lấy là xong.
Dù sao, lái xe về nhà cũng không đến nửa tiếng.
Sau khi đỗ xe, trong lòng thật ra có hơi hồi hộp, nhưng thời gian không chờ đợi ai, đã 12 giờ 40, bình thường giờ này đã cơm nước xong hết rồi.
Bệnh viện Nhân dân tầng 3 phòng 302.
Cố Kiêu im lặng nhớ lại, lại ngại có quá nhiều người chờ thang máy, đi thẳng lên cầu thang bên cạnh, đến bàn tư vấn hỏi y tá, hỏi cô ở giường số 17, nắm chặt phích nước trong tay, như đã chuẩn bị như vậy hàng chục lần, anh đã hình dung ra những tình huống khác nhau sau khi nhìn thấy cô——
Nhưng mà, khiến anh thất vọng chính là khi vào phòng 302, không có người,
Cố Kiêu nhìn tấm màn mỏng phất phơ bên cửa sổ, không biết trong lòng là mất mác hay buông lơi.
Đi đến giường 17 và xem tóm tắt thông tin về bệnh nhân, quả thực nhìn thấy tên của Diệp Hành, tuổi tác bệnh án đều được viết ở trên đấy, cũng không sai.
Hơn nữa trên giường cô hơi lộn xộn, Cố Kiêu vươn tay sờ lên mặt giường, vẫn còn ấm.
Chắc là mới đi không lâu.
“Diệp Hành?”
“Lạch cạch——”
Có một tiếng vang nhỏ trong nhà vệ sinh trái tim Cố Kiêu đập mạnh một cái, có dự cảm không lành, lập tức đến gần gõ cửa hỏi: “Diệp Hành, cậu ở bên trong à? Không sao chứ?”
“Cố đại xúc?” Diệp Hành cảm thấy rằng mình đã tìm thấy một cứu tinh đầu tiên trong đời, lời nói cũng không kiềm được mang theo tiếng khóc: “Tôi mặc quần thắt nút, tôi muốn cởi nó ra nhưng không được, tôi sắp không nhịn được rồi, tôi sắp chết rồi!”
“Cậu mở cửa ra, tôi giúp cậu” Gần như là buột miệng nói ra, cũng không quan tâm đến có hợp lễ nghĩa hay không nữa.
“…Tay nắm bị hư”
“…”
“Tôi vừa khóa lại thì nó đã hư rồi!!! Mở không được!!!” Giải thích thêm.
“Vậy cậu đứng lùi ra sau một chút”
Dặn dò xong, anh trực tiếp nhấc chân nhắm vào cửa nhà vệ sinh, đạp thật mạnh, cửa nhà vệ sinh mở, ánh sáng mãnh liệt, tất cả hội tụ vào dáng người mảnh khảnh và yếu ớt đứng đằng sau cánh cửa.
Cô gái mặc một bộ đồ bệnh nhân lớn, rộng thùng thình trên người, hành động hơi quá một chút là đã có thể thấy xương quai xanh dưới cổ áo.
Cô đang ôm bụng, trên mặt xen lẫn biểu cảm đau khổ và kinh ngạc, hết sức phức tạp.
Vẫn mù mặt ba giây cuối cùng mới ghép nối giọng nói với người trước mặt: “Cố đại xúc”
Cố Kiêu nhìn đôi mắt ngập nước, dáng vẻ muốn khóc không khóc của cô. Trong nháy mắt trái tim đã nhũn ra, đi tới ngồi xuống trước mặt cô: “Cố chịu một chút”
Sau đó đưa tay vén vạt áo cô lên, giúp cô gỡ nút thắt quần.
Diệp Hành cảm thấy bụng mình mát lạnh, theo bản năng muốn lùi về sau một bước, nhưng K đã dừng hành động của cô: “Đừng nhúc nhích, lỡ càng rút chặt hơn thì làm sao đây?”
Diệp Hành nghe xong, không dám nhúc nhích, cơ thể cứng đơ chờ anh.
Cố Kiêu nhìn vào cái gọi là thắt rút, thật ra cũng không khó gỡ, tay của anh rất khéo, vài ba lần đã tháo được, vừa định nói cho Diệp Hành, ai biết rằng cô gái cuối cùng đã phản ứng tư thế và động tác của họ không ổn, một tay giữ quần tay kia đẩy anh ra ngoài: “Cậu ra ngoài chờ tôi đi”
“…Chờ tôi ở hành lang” Cuối cùng hình như lại nhớ ra gì đó nói thêm một câu.
“Được” Cố Kiêu cười đáp, vẫn còn nhớ lúc cô vừa đóng cửa trên gương mặt kia còn hơi phiếm hồng: “Cậu đừng đi sau khi đi vệ sinh xong có thể tôi không còn nhận ra ai nữa, tôi…”
Giọng nói dừng lại trong câu, Cố Kiêu giương mắt, nhìn thấy tình địch của anh Lục Sam đứng ở cửa phòng bệnh. Cậu ta cũng cầm một túi đồ, hộp cơm.
#Hỏi: Gặp phải “tình địch” phải làm gì?#
Dũng cảm đấm cậu ta một đấm rồi đuổi đi?
Không, anh là một người văn minh, sao lại làm chuyện như vậy?
Cố Kiêu đến trước mặt Lục Sam, rất tự nhiên chào hỏi: “Bạn học, tới thăm bệnh à?”
“Ách, đúng vậy, xin hỏi cậu là bạn của Diệp Hành ở giường số 17 à”
“Đúng, cậu đưa cháo tới cho cô ấy hả?” Liếc nhìn đồ trong tay Lục Sam, biết rõ còn cố hỏi.
Lục Sam cũng nhìn sang giường số 17, thấy rằng có một phích nước và mật ong, nhìn lại bản thân thật sự không có mặt mũi nói mình tới đưa cơm.
#Đối thủ có mạnh quá không QAQ#
“Hành Tử đang trong nhà vệ sinh, tạm thời chưa ra được, không thì chúng ta ra bên ngoài chờ một chút?” Cố Kiêu làm dáng vẻ chủ nhà thân thiện.
Lục Sam: #Đối thủ không chỉ mạnh mà còn rất phúc hắc được hay không QAQ#
Cuối cùng chỉ có thể bị ép để đồ lại, sau đó không chờ được Diệp Hành ra ỉu xìu đi về.
Cố Kiêu nhìn bóng lưng chạy trối chết của cậu ta, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.
#Thì ra đây là cảm giác bất chiến nhi khuất nhân chi binh[1], thụ giáo#
[1]Không đánh mà có thể khuất phục được quân địch mới là người giỏi thiện chiến.
“Ào ào—— ”
Sau vài phút, nhà vệ sinh phát ra tiếng xả nước và rửa tay, Diệp Hành đi ra, đóng cánh cửa bị đá vô tội, thấy trong phòng không có người, chỉ có một đống đồ ở đầu giường mình, nhíu mày: “Cố Kiêu?”
“Tôi đây”
Vừa dứt lời, bóng dáng Cố Kiêu từ phía sau bức tường ở hành lang đi ra, xuất hiện trước mặt Diệp Hành.
“Cậu vẫn ở đây” Diệp Hành hơi ôm bụng, khổ sở lê từng bước chân về giường, đắp chăn: “Cậu đến đưa thức ăn cho tôi à?”
Nhìn kĩ một chút: “Sao nhiều quá vậy?”
Cố Kiêu không trả lời cô, mà là thấy cô còn chưa truyền xong chai nước biển, đã rút kim ra còn vết máu, lành lạnh liếc cô một cái: “Cậu tự ý rút kim ra mà không được phép?”
“Á, đúng” Diệp Hành cảm thấy ánh mắt của anh rất kinh khủng, cứ như có sát khí: “Lúc đó tình huống nguy cấp, tôi thật sự không thể chịu được nữa cho nên chỉ có thể rút ra để đi vệ sinh thôi”
Hay lắm, thế mà giọng nói khẩn trương cũng nói ra luôn rồi, gương mặt Cố Kiêu hơi thả lỏng, không nói thêm gì, mà đi ra ngoài gọi y tá, giúp cô truyền nước biển lần nữa.
Đã là lần thứ ba y tá nhìn thấy Cố Kiêu, lúc nhìn về phía Diệp Hành không che giấu nỗi hâm mộ: “Cô gái, đây là bạn trai em hả? Mang nhiều đồ ăn cho em như vậy, hạnh phúc quá nha”
Dù cho Diệp Hành mù mặt, nhưng lỗ tai không có điếc, nghe mấy chữ “bạn trai” quá sự thật này lập tức phản ứng: “Không phải…”
Nhưng mà chị gái y tá kia vốn chẳng quan tâm đến cô, bắt đầu nói xấu anh người yêu: “Bạn trai chị, từ sáng tới tối chỉ biết chơi game, gần đây không phải mới ra game Âm Dương Sư Mobile sao? Anh ấy mê chơi đến nỗi chị ở đối diện anh ấy cũng không biết! Đúng là tức chết…”
“…”
Lúc này Diệp Hành hoàn toàn im lặng, cô không biết cái gì là Âm Dương Sư cả có được không.
Nhưng điều này đã làm giảm bớt nỗi sợ kim tiêm của cô, một cây kim sáng loáng như thế đâm vào mạch máu đúng là đau thấu trời.
Mặc dù chị gái y tá líu ríu không ngừng, nhưng động tác gần như là nhất khí a thành, thấy Diệp Hành yên tĩnh ngồi trên giường: “Ồ? Lần này không khóc không ồn rồi, tối hôm qua tiêm như là đòi chết đòi sống, cả ba cô bạn cùng phòng cũng không thuyết phục được, nhất định phải có người đè xuống mới tiêm được”
Nói xong lại ái muội nhìn Cố Kiêu, giọng hơi cao lên: “Có phải vì có bạn trai ở đây nên rất nghe lời nhỉ”
Diệp Hành đỏ mặt: QAQ Người đâu, mau kéo chị ta ra ngoài cho bổn bảo bảo!
Trái lại Cố Kiêu không chê cười cô, mà nhìn thật sâu vào cô, lại đưa y tá ra ngoài, thì thầm với cô ấy ở hành lang một lúc, hỏi rõ bệnh tình, lúc này mới quay lại.
Lúc trở lại, giường Diệp Hành đã có thêm một bác gái cũng nằm viện, không biết đang nói gì, khiến mặt Diệp Hành lại đỏ hơn lúc nãy.
Cố Kiêu đứng ở cửa nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, chỉ thấy cô đang cúi đầu hơi nhíu mày có vẻ hơi phiền não, khiến anh say mê.
Không biết cảm giác xoa lên sẽ thế nào.
Khi ý nghĩ có hướng lưu manh này lại lần nữa xuất hiện trong đầu, anh biết #tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi#
Tiêu: Sao cậu thấy tiêu mà nhìn mặt vui vẻ thế hả!
“Ai da, cô bé, người đứng cạnh cửa là bạn trai đúng chứ, mau kêu cậu ấy vào đây nào, để cho bà bác đây nhìn kỹ chút, kiểm tra giúp cháu!”
Trời ơi!
Diệp Hành đảo mắt thì nhìn thấy Cố Kiêu đứng ở cửa, chỉ cảm thấy dưới sự mờ ảo của ánh sáng và bóng tối, cô càng không thấy rõ mặt anh nữa, chỉ là đôi mắt ấy sáng như sao, khiến cô không thể nào quên được.
Cố Kiêu đi vào, đầu tiên là chào bác gái giường bên cạnh: “Chào bác, Hành Tử ở trong này nghe lời chứ ạ”
“Này…” Diệp Hành ngẩng đầu nhìn anh, kéo kéo ống tay áo anh, nét mặt vừa ảo não vừa khó xử, Cố Kiêu nhìn dọc theo cánh tay nhìn về phía cô kéo ống tay áo mình, lại dời mắt đến gương mặt đỏ như gấc của cô, biết là cô ngại, cũng không hỏi thêm gì, ngồi xuống.
Ngược lại bác gái lại rất nhiệt tình: “Chàng trai, cháu gọi bác là bác Trần là được rồi, bác vào đây cũng được vài ngày, dạ dày không tốt, đêm qua cô bé này vào suýt nữa hù chết bác, nôn mửa tiêu chảy quá trời, ngoại trừ ba bạn học đi cùng ở ngoài, cũng không có cha mẹ hay người nhà tới chăm sóc, tuổi còn trẻ…”
“Tại sao không gọi người nhà tới?” Sau khi Cố Kiêu ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi, vẫn không ngừng việc đang làm, rót nước từ phích sang cái chén nhỏ để hạ nhiệt.
“Người nhà tôi không ở đây, ở đây chỉ có bà. Bà tôi cũng đã 75 tuổi rồi” Diệp Hành chỉ nhỏ giọng trả lời: “Hơn nữa chỉ là tình trạng có vẻ khẩn cấp, thật ra cũng không có vấn đề gì lớn, tự tôi có thể chăm sóc bản thân”
Cố Kiêu im lặng nhìn cô, cô có tiền sử bệnh dạ dày, bình thường dạ dày không tốt, bây giờ là viêm dạ dày ruột cấp tính, vừa nãy anh hỏi y tá, nói là ngày mai nếu tình hình cho phép vẫn phải tiến hành nội soi dạ dày, một khi nó liên quan đến nội soi dạ dày, nó không phải là một việc nhỏ nữa, cô lại còn vô tư như vậy.
Không, là vô tư không thèm quan tâm thật hay là để khiến bản thân trông không quan tâm?
Không hỏi tiếp nữa, mà đổi chủ đề khác: “Dày vò cả buổi sáng, chắc là chưa ăn gì, tôi có mang theo cháo ăn một chút nhé?”
Diệp Hành đúng là đói đến sợ, nhưng một tay đang truyền nước, thật sự không thể tự ăn được, chỉ đành lắc đầu: “Tôi không đói, ăn đồ bệnh viện…”
“Ha ha, chàng trai, cháu đừng có nghe nó nói lung tung, đồ bệnh viện khó ăn, nó ăn thì nôn ra hết, vốn chẳng ăn được bao nhiêu”
#Được lắm bác Trần thần hỗ trợ#