[Livestream] Cô Gái Bệnh Mù Mặt Không Dễ Tán

Chương 6




Editor: Kuro

Bàn của Cố Kiêu đã chọn xong món ăn, dù là đưa lưng về phía Diệp Hành, nhưng vẫn luôn để ý đến động tĩnh bên này của cô, muốn nghe một chút về đề tài của bọn cô…Ừm, nói đúng ra phải là những việc mà Diệp Hành đã trải qua.

Nhưng trọng tâm câu chuyện thì không nghe được, ngược lại nghe thấy một người qua đường đi tới bắt chuyện với Diệp Hành, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn án binh bất động, muốn nhìn phản ứng của Diệp Hành một chút.

Nhưng mà lúc Diệp Hành vật lộn với hàu, vất vả lắm mới nạy thành công một con, lại nghe thấy một tiếng sấm thổi vào tai, bạn học nam kia nói chuyện thực sự rất lớn tiếng, giật hết cả mình, tay run lên, vỏ hàu sống bay thẳng mặt bạn học nam đeo kính, một góc hoàn hảo, khiến người bên bàn Cố Kiêu nhìn thấy đều há hốc cả mồm.

“A——Ôi cái mũi của tôi!”

Bạn học nam bị đập trúng mũi, thế là máu mũi đã nhỏ xuống từ trên mặt cậu ta, khá là bối rối.

Dĩ nhiên là Diệp Hành vô cùng ân hận, cầm khăn lau máu mũi cho cậu ta, từ đầu đến cuối đều là thái độ của người xa lạ.

“Xin lỗi xin lỗi, khiến cậu bị thương rồi”

“Bạn học, cậu không nhớ tôi sao?” Bạn học nam đó che mũi, giọng ồm ồm hỏi.

“A?” Diệp Hành nhìn cậu ta một cái, rất ngỡ ngàng, sao gần đây có nhiều người nói là quen biết cô vậy nhờ.

“Bạn học, nhỏ hơi bị mù mặt, không nhớ được dáng vẻ người khác” Lương Tư xem trò hay đủ rồi, lên tiếng giải vây giúp cô “Cậu nói một chút về nơi hay thời gian hai người gặp nhau xem, có lẽ cậu ấy sẽ nhớ được”

“Thì ra là vậy” Bạn học này tên Lục Sam, vẻ mặt có thể cảm thông được “Chúng ta gặp nhau ở một khách sạn ở Lhasa, lúc ấy tôi bị cảm cậu còn mua sữa chua cho tôi đấy”

“Lạch cạch——”

Chiếc đũa của Cố Kiêu bị gãy.

Ba tên bạn cùng phòng đối diện không hẹn mà cùng trừng to mắt nhìn về phía anh, chỉ cảm thấy không khí xung quanh anh kinh dị u ám, giống như một trận bão tuyết sắp đến từ phía xa, tai họa sắp đến với người vô tội.

“Khách sạn Lhasa sao?” Diệp Hành ngờ vực nhìn cậu ta vài lần, cẩn thận nhớ lại, cuối cùng vui vẻ lên tiếng “A, tôi nhớ ra cậu rồi! Chỗ này của cậu có một nốt ruồi, cậu tên Lục Sam đúng không”

“Lạch cạch——”

Một chiếc đũa khác lại ra đi. (Đũa: Em có tội tình chi QAQ)

#Cho nên có thể trở thành người quen của cô ấy hay không chẳng qua là trên mặt thiếu một nốt ruồi thôi sao#

Cố Kiêu nhìn hải sản trước mặt đột nhiên không muốn ăn nữa, cứ thất bại như thế này thật sự rất không cam tâm.

Sau đó nốt ruồi trên khuôn mặt dài của bạn học Lục Sam thành công được Diệp Hành nhận ra da mặt còn cực dày che cái mũi máu chảy không ngừng muốn xin Wechat và số điện thoại của Diệp Hành, nói là học cùng trường, lại thích du lịch, có thể làm bạn.

Mà vốn là trong suy nghĩ của Cố Kiêu, Diệp Hành là nhân vật có tính cách chậm nhiệt rất khó làm quen không thể tùy tiện cho Wechat thông tin cá nhân như thế cho đối phương, nhưng anh quên rằng cô có.

Ba người bạn cùng phòng có thể gọi là hố bạn bán bạn kiếm tiền, giật dây mắng cô thêm Lục Sam làm bạn.

Mà Diệp Hành lại một địch ba bại trận hoàn toàn QAQ.

Sự việc cuối cùng dĩ nhiên là bạn học Lục Sam cho cái mũi ồm ồm giọng nói cảm ơn, máu mũi dừng chảy khi họ rời đi.

#Cứ như vậy một một người qua đường đánh bại dễ như trở bàn tay, có muốn xã hội báo thù hay không#

Sau đó Cố Kiêu luôn trong tình trạng áp suất thấp, ba tên cùng phòng đối diện cũng không dám chọc anh, chỉ dám chơi điện thoại dưới bàn, nói chuyện trong nhóm chat của Wechat trong ký túc xá.

[Lý Tiệp Luôn Luôn Online]: Này, có ai có thể nói một chút tại sao đêm nay Lão Tam lại không bình thường vậy?

[Tiêu Dật Là Một Cẩu Độc Thân]: Tôi ngồi gần với cậu ta nhất, sắp bị lạnh chết đây này [run rẩy.jpg] [run rẩy.jpg].

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: Có phải tại vì cô gái mù mặt kia nhờ.

[Lý Tiệp Luôn Luôn Online]: Cô gái mù mặt? Cậu ta biết cô gái đó à? Theo như tôi được biết, Cố học thần của chúng ta cao ngạo lạnh lùng, thời gian làm cẩu độc thân mà so với Tiêu Dật thì cũng chẳng ngắn hơn.

[Tiêu Dật Là Một Cẩu Độc Thân]: Này này này, oh xin chào, đừng công kích cá nhân có được hay không, tôi đây không lăng nhăng, không giống như ai đó ngày nào cũng nghĩ chơi đùa với con gái.

[Lý Tiệp Luôn Luôn Online]: Ông đây đùa với chơi đùa con gái lúc nào! Chơi đùa chân chính phải là Giang đại soái ca của chúng ta đấy, thay bạn gái như thay áo.

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: …Đúng là nằm không cũng trúng đạn.

Cuối cùng dĩ nhiên ba người bàn luận xong vẫn không ra kết quả gì, chỉ có điều Giang Lan càng nhìn một bên mặt của Diệp Hành càng cảm thấy quen, nhưng mà dù sao cũng cách một khoảng, từ nãy giờ lại không thấy được mặt, nên cuối cùng cũng thôi.

Còn Cố Kiêu thì cho đến tận khuya mới lấy lại sức sống, trước đó giao diện điện thoại của anh vẫn luôn dừng trên trang Weibo của Ký Linh, thời gian mà Ký Linh đăng Weibo đầu tiên là tháng 5 ba năm trước.

Weibo đầu tiên mà cô đăng lên là tấm ảnh của một chú chó con, chú chó con đó là chú chó lớn Linh Vũ mà cô đang nuôi hiện giờ, và anh nhận ra con chó trong nháy mắt.

Đêm hôm đó thật ra anh nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, đến mức thấy ba người khác trong nhóm WeChat ký túc xá lúc nhắn tin nói chêm chọc cười, anh cũng có tâm trạng để gửi mấy lời trêu đùa.

[Cố Kiêu Không Thường Tại]: Trong hai tháng tôi phải kết thúc cuộc sống cẩu độc thân.

Một phút sau.

[Lý Tiệp Luôn Luôn Online]:!!!

[Tiêu Dật Là Một Cẩu Độc Thân]:!!!

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]:!!!

[Lý Tiệp Luôn Luôn Online]: Lão Tam, tối nay cậu ăn không nhiều, có phải là đói bụng nên bị mê sảng không?

[Tiêu Dật Là Một Cẩu Độc Thân]: Đừng mà, đừng đi mà, tao không rời khỏi mày được đâu!

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: Mày muốn đầu độc ai?

Cố Kiêu cũng không trả lời trong Wechat, bởi vì bốn người bọn họ hiện tại cũng đã nằm trên giường ký túc xá, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ rồi, mặt đối mặt, trả lời qua điện thoại thì thật nhàm chán.

Thế là anh nói thẳng: “Rửa mắt mà đợi”

Giọng lạnh lùng vang lên trong không khí nóng bức, lại có thể vô cùng trầm thấp mê người.

“Đậu má, đêm hôm khuya khoắt, đừng đùa người khác như vậy được không?” Lý Tiệp là người đầu tiên lên tiếng mắng, sau khi mắng xong giọng nói cậu ta đột nhiên yếu đi “Mọi người nè, các cậu có cảm thấy đau bụng không?”

“Phốc phốc phốc băng——”

Đáp lại cậu ta chính là tiếng rắm thúi siêu cấp vô địch của Tiêu Dật thả ra “Bụng của tao, không có, bàng quang của tao đã cho mày biết đáp án”

“Mother! Hải sản tối nay có vấn đề!”

Giang Lan nói xong, là người đầu tiên lao xuống giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

“Mẹ nó, Giang Lan mày đi ra cho lão tử, lão tử sắp ra quần rồi!”

“Bàng quang tao sắp bể rồi! A a a a, hình tượng của lão tử, thối chết rồi!”

Ngay sau đó là tiếng “Rầm rầm rầm” cửa sắt bị đập sắp sập, trong bóng tối, Cố Kiêu chứng kiến vẻ mặt hết sức thống khổ của bọn họ.

“…”

Im lặng, vậy tại sao anh lại không bị gì?

Vào đêm hôm đó, văn phòng bác sĩ của K Đại suýt chút nữa chen chút đến sập phòng, các cô chú dọn nhà vệ sinh mặt ai cũng như thiếu ăn, nhìn các chàng trai cô gái đều mệt lả ôm bụng ra rồi lại vào vào rồi lại ra, gần như đều nhớ hết dáng vẻ của bọn họ.

Sau đó sinh viên đến khám bệnh quá nhiều, nên phải chuyển đến bệnh viện ngoài trường, đa số bọn họ do ăn hàu ở tiệm lẩu hơi hải sản mà bị viêm dạ dày ruột cấp tính, khỏi phải nói cũng biết cảm giác đó thú vị bao nhiêu.

Vì vậy trong vài giờ tiếp theo Cố Kiêu rất bận rộn, và ở ký túc xá 305 của Diệp Hành cũng diễn ra điều tương tự.

Phòng y tế trong trường chật cứng, bất đắc dĩ chỉ đành phải ra bệnh viện bên ngoài.

Lúc Cố Kiêu kéo ba tên vướng víu nửa chết nửa sống đến bệnh viện, Diệp Hành đã giúp ba người bạn cùng phòng của cô đăng ký nộp phí và các vấn đề khác, khi thấy Cố Kiêu nộp phí ở đại sảnh bệnh viện xém nữa là lướt người đi qua, nhưng mà Cố Kiêu nhanh tay nhanh mắt bắt được cổ tay cô, thấy sắc mặt cô bình thường, cũng không lo ngại, lúc này mới thở dài một hơi “Diệp Hành, cậu không sao chứ?”

Diệp Hành nhìn người trước mắt, vẫn vậy chứng mù mặt gây cho cô ba giây sững sờ, nhưng có lẽ đêm nay quá sâu, vẻ mặt người trước mặt quá dịu dàng, lúc giọng nói trầm thấp của anh truyền vào trong tai, đại não của cô vẫn tự động phân biệt ra, dùng giọng nói để xác định anh là ai.

“Cố đại xúc?”

Cố Kiêu nhíu mày, cách gọi này chướng tai quá đi.

“Gọi tôi là Cố Kiêu”

“A, Cố Kiêu” Diệp Hành biết nghe lời, nhìn vào 3 người bạn cùng phòng đứng cạnh anh “Bọn họ cũng bị viêm dạ dày ruột cấp tính sao?”

“Đúng vậy” Cố Kiêu gật đầu, nhất thời cũng không vội đi đăng ký khám bệnh ngay “Cậu thì sao? Cậu cũng giống vậy à?”

Thật ra điều anh muốn hỏi hơn chính là cô ăn nhiều hàu sống vậy sẽ không sao chứ?

“Tôi? Tôi còn tốt, chỉ là bạn cùng phòng của tôi bọn họ hơi khó chịu” Diệp Hành cảm thấy nán lại quá lâu không tốt “Cậu mau dẫn họ đi khám bệnh đi, nhìn biểu hiện của họ tôi cảm thấy rất lạ, sẽ không trả đũa chứ?”

Khuôn mặt Tiêu Dật dữ tợn: “…” Rõ ràng vậy sao?

Lý Tiệp nghiến răng chịu đựng: “…” Mẹ nó, quần của ông đây đều là phân, mày còn có tâm trạng ở đây tán gái.

Giang Lan kìm nén đến sắc mặt như phân: “…” Sao mình cảm thấy cô gái này khá là quen mặt.

Cố Kiêu quay đầu lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó tươi cười với Diệp Hành: “Bọn họ không dám”

Diệp Hành nhìn thấy nụ cười sáng như sao trời của anh, ánh mắt ngẩn ngơ, vẫy vẫy tay chào tạm biệt anh, trước khi đi còn nói một câu khiến Cố Kiêu tâm trạng bất định cả đêm: “Cậu cười lên trông rất đẹp”



[Lý Tiệp Luôn Luôn Online]: Oh, Kiêu Kiêu, anh cười lên rất đẹp, em từ nay về sau là người của anh rồi.

[Tiêu Dật Là Một Cẩu Độc Thân]: Anh Kiêu anh Kiêu đừng đi mà, chúng ta tiếp tục làm cẩu độc thân đi mà QAQ.

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: [mặt nghiêm túc.jpg] không phải nói đùa, tao cảm thấy cô gái này rất quen mặt.



Nhóm Wechat ký túc xá 303 lại nổ tung lần nữa vào ban đêm sau một ngày, hôm qua họ đều bị dạ dày yếu, sau đó báo trường đưa tin hải sản trong tiệm đó không đặc biệt tươi, lại bởi vì đang là hè, mùa dễ bị bệnh, cho nên gây ra viêm dạ dày ruột cấp tính.

Về cơ bản, bạn học ăn hàu đều dính chưởng.

Mà đêm đó vì Cố Kiêu không quan tâm, cho nên chỉ ăn một bát cơm lạp xưởng hải sản, những món hải sản khác anh vốn không động tới, tuy nhiên để tránh lãng phí cho nên ba người bạn cùng phòng đã cố hết sức giúp anh giải quyết ba con hàu sống cho nên dẫn đến hậu quả nghiêm trọng ngay sau đó.

Không có ảo tưởng rằng “Giúp người chịu khổ” đó là điều không thể.

Và chuyện khiến ba người bạn cùng phòng sống chẳng còn gì luyến tiếc hơn chính là khi xếp hàng vào trong tiêm lại vô tình gặp được ba cô bạn cùng phòng của Diệp Hành.